Chap 27 (H)
"Triệu... Triệu..."
Trong miệng Kỳ Duyên khẽ kêu tên Minh Triệu, cô cực kỳ vui mừng vì Minh Triệu yêu cô điên cuồng như vậy, mặc dù Minh Triệu chưa thực sự tiến vào thân thể cô, nhưng mà cô đã cảm thấy hàng loạt trận co rút, cái loại cảm giác được đưa lên thiên đường để cho cô yêu thích không buông tay. Cô cũng biết, Minh Triệu có thể để cho cô càng thêm phiêu phiêu dục tiên, bây giờ cô cùng Minh Triệu chơi đùa, chẳng qua là mở màn mà thôi.
Minh Triệu thích Kỳ Duyên gọi tên của cô một lần rồi lại một lần, cô thích mỗi một lần Kỳ Duyên run rẩy. Cô để Kỳ Duyên lên trên ghế sa lon, nhìn Kỳ Duyên thở hổn hển, trong lòng cô cảm giác được vô cùng thỏa mãn, thì ra là lấy được một người là có thể có cảm giác thỏa mãn sâu đậm như vậy. Nhưng mà Minh Triệu cảm thấy còn chưa đủ, cô có thể càng thêm xâm nhập cùng Kỳ Duyên kết hợp với nhau.
"Duyên lần trước chị cũng không thể thấy rõ em, lần này, để chị nhìn em thật tốt đi, khắc ghi em ở đáy lòng..."
Minh Triệu vừa nói, dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu chuyển dời ở trên người trơn bóng của Kỳ Duyên.
"Được"
Kỳ Duyên thở gấp, không ngượng ngùng chút nào đáp ứng Minh Triệu. Lần trước ở trong phòng dành cho khách, ánh đèn cũng không quá rõ, lần này ở đây, các cô cũng có thể nhìn thấy nhau rõ ràng. Kỳ Duyên quyến rũ dựa ở trên ghế sa lon, không che giấu thân thể chút nào, mỗi một phần cũng hiện ra ở trước mặt của Minh Triệu.
Mặt Minh Triệu tràn đầy yêu thích cùng tươi đẹp, Kỳ Duyên ở trước mặt, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, da thịt phiếm hồng, nhẵn nhụi mà mềm mại, mỗi một chỗ đều mang hơi thở đặc biệt. Minh Triệu nhìn không chớp mắt, cô biết Kỳ Duyên rất đẹp, nhưng mà lại không nghĩ tới Kỳ Duyên có thể xinh đẹp như thế, mê người như thế, hoàn mỹ như thế...
"Duyên em có biết, em hoàn mỹ đến mức khiến chị có chút không dám đụng chạm?"
Minh Triệu nói là lời nói thật, cô có chút không dám đụng chạm cái tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này, sợ mạo phạm. Kỳ Duyên cười đổi một tư thế, nằm ngang trên ghế sa lon, một cái tay chống đỡ đầu của mình, một cái tay khác nhẹ nhàng trượt một đường từ trên mặt mình dọc theo đường cong thân thể của mình, nói:
"Triệu chị có thể chịu được không đụng em sao?"
Có thể hấp dẫn Minh Triệu là tốt rồi, cô không ngại mình biểu hiện dâm đãng một ít.
Cám dỗ, rõ ràng là cám dỗ. Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa rồi thưởng thức mỹ vị của Kỳ Duyên, cô làm sao có thể chịu được không đụng chạm Kỳ Duyên đây? Cho dù cùng Kỳ Duyên chung một chỗ sẽ để cho cô vạn kiếp bất phục, giờ phút này cô cũng không thể nửa đường hủy bỏ, thân thể đã sớm nóng rang. Minh Triệu ngồi vào bên người Kỳ Duyên, ngón trỏ nâng càm Kỳ Duyên, nói:
"Quả thật không được"
Nói xong, liền đặt lên môi Kỳ Duyên. Chết dưới hoa mẫu đơn , thành quỷ cũng phong lưu. Kỳ Duyên hoàn mỹ như thế, nếu như mình không hưởng dụng, không phải là đáng tiếc? Hơn nữa, cũng may mình cướp được Kỳ Duyên tới tay trước, nếu không cô sẽ hối hận mà chết. Thật ra thì Minh Triệu không dám tưởng tượng Kỳ Duyên yêu mị như thế nằm ở trong ngực người khác là cảnh tượng như thế nào.
Minh Triệu lại bắt đầu vuốt ve thăm dò trên người của Kỳ Duyên, tựa hồ muốn đào ra mỗi một bảo tàng trên người Kỳ Duyên. Cảm giác được Kỳ Duyên dưới sự trấn an của cô mà mềm nhũn, lửa trong Minh Triệu thiêu đốt càng thêm mãnh liệt. Cô dời đầu lưỡi đi đến đáy ngực, long trọng vuốt ve hai ngọn núi của Kỳ Duyên. Sau đó sẽ một đường đi xuống, khi tới bên ngoài địa phương thần thánh của Kỳ Duyên, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt của Kỳ Duyên, thấy hai tai Kỳ Duyên đỏ bừng, khó chịu nâng cằm mình lên. Minh Triệu khóe miệng cong lên, đầu lưỡi từ bên ngoài mà sa vào.
Một khắc Minh Triệu dừng lại, hai mắt của Kỳ Duyên mở to, thấy Minh Triệu từ từ cúi đầu, đang lưu luyến bên ngoài địa phương tư nhân của cô, chính là không chịu tiến vào. Kỳ Duyên khó nhịn không chịu nổi, hận không thể tự mình đi tìm Minh Triệu an ủi, để cho Minh Triệu lấp đầy cô. Một lát sau, tựa hồ Minh Triệu đã hoàn thành ân sủng bên ngoài, rốt cục dùng lưỡi của cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó tiến vào trung tâm. Kỳ Duyên nhìn thấy đôi môi hồng diễm hấp dẫn của Minh Triệu đang chậm rãi hướng tới cánh hoa ướt át mềm mại của mình sau đó lại nhẹ nhàng đi vào.
"Uhm..."
Khi miệng Minh Triệu chạm được Kỳ Duyên, cả người Kỳ Duyên run lên, không khỏi khẽ rên lên. Sau khi Minh Triệu hôn cánh hoa Kỳ Duyên một cái, lấy ngón tay mở một tầng cánh hoa bên ngoài của Kỳ Duyên ra, ngón tay của cô không còn là nhẹ nhàng thử dò xét chạm tới, mà là mạnh mẽ như mũi khoan cùng đầu lưỡi mở cửa hoa của Kỳ Duyên, không hề trêu đùa nữa mà là trực tiếp chen vào động của Kỳ Duyên. Khi lưỡi Minh Triệu đã tràn đầy trong động của Kỳ Duyên, Kỳ Duyên lại là bị kích thích một trận, bắt đầu trêu đùa. Kỳ Duyên lại là nâng cằm lên, cả người liên tiếp khẽ run, Kỳ Duyên ở trong lòng thầm kêu: "Trời ạ!" Khi Minh Triệu liếm hai bên trong động của Kỳ Duyên, Kỳ Duyên không nhịn được ngọa nguậy ở trên ghế sa lon. Lưỡi Minh Triệu ở bên trong không ngừng uốn vào duỗi ra, hận không thể xông phá cực điểm bên trong, lập tức để cho Kỳ Duyên đạt tới trạng thái điên cuồng.
Oh! Trong nháy mắt Kỳ Duyên được đưa lên thiên đường, cô không biết làm sao Minh Triệu sẽ hiểu rõ chính xác như thế để có thể khiến cho cô đạt tới điểm cao nhất trong mấy giây, khiến cho cô không cách nào không run rẩy. Kỳ Duyên kịch liệt thở gấp, Minh Triệu kịch liệt vuốt ve cô, cái loại khoái cảm mãnh liệt ở trong cơ thể cô không ngừng càng tăng cường, chân Kỳ Duyên không khỏi câu thật chặt đầu Minh Triệu, hưng phấn mà gian nan nói:
"Triệu em... em thích nhất chị như vậy... a..."
Một tiếng khẽ rên, hô hấp Kỳ Duyên gấp gáp, cô có thể cảm nhận được một loại khoái cảm tuyệt vời mà nhiệt liệt như điện lưu từ hoa tâm của cô phóng ra phía ngoài, truyền tới mỗi một lỗ chân lông của cô, cuối cùng tràn đầy toàn thân cô. Kỳ Duyên hít một hơi thật sâu, ổn định hô hấp mấy giây, sau đó thật sâu thở ra một hơi, muốn từ bên trong thân thể hoàn toàn vô lực của cô hô hấp không khí.
"Triệu chị thật sự có thể khiến cho em muốn ngừng cũng không thể"
Kỳ Duyên chậm rãi hô hấp rồi thấp giọng nói. Cô thật sự rất yêu cảm giác Minh Triệu mang tới cho cô. Hưởng thụ Minh Triệu phục vụ cùng cô phục vụ Minh Triệu hoặc là cảm giác hai người hỗ công với nhau đều khác biệt, bây giờ cô chân chính là một người phụ nữ, một người phụ nữ của Minh Triệu. Minh Triệu thản nhiên cười một tiếng, nói:
"Duyên em đoạt lời thoại của chị"
Sau đó ở địa phương thần thánh của Kỳ Duyên lại sâu hôn một cái, mới bò đến trên người của Kỳ Duyên, cùng Kỳ Duyên bốn mắt nhìn nhau, hai người chen chúc ở trên ghế sa lon. Minh Triệu là đánh cược tất cả, cô cũng chưa nghĩ tới mình chẳng qua là dùng đầu lưỡi là có thể để cho Kỳ Duyên lên đỉnh một lần. Phản ứng của Kỳ Duyên để cho cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tựa hồ bởi vì mỗi một lần run rẩy của Kỳ Duyên, mỗi một tiếng khẽ rên liền tràn đầy tính mạng của cô.
"Có sao? Vậy để cho em cũng nếm thử cảm giác muốn ngừng cũng không thể vì chị đi?"
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Kỳ Duyên lật người đè Minh Triệu ở phía dưới, thấy y phục Minh Triệu vẫn là chỉnh tề, để cho trong lòng cô có chút khó chịu, Minh Triệu cũng làm cho cô lên đỉnh, cô cũng đã trống trơn, mà Minh Triệu ngay cả nút áo cũng không cởi một cái, thật không công bằng? Kỳ Duyên đưa tay cởi áo Minh Triệu. Cô cũng muốn để cho Minh Triệu trải nghiệm một chút cảm giác mới vừa của cô. Cô không ngại dùng tất cả đồ trong hồ lô mà Minh Triệu mới vừa dùng ở trên người của Minh Triệu, vui vẻ một mình không bằng cùng Minh Triệu thật vui vẻ.
Minh Triệu cười nhìn Kỳ Duyên, cho dù Kỳ Duyên rút đi y phục của cô. Kỳ Duyên có thể thản nhiên biểu diễn tất cả cho cô như vậy, chẳng lẽ cô lại không thể? Cô đối với sự hoàn mỹ của Kỳ Duyên là thưởng thức, càng là tình yêu, Kỳ Duyên hoàn mỹ hấp dẫn cô như vậy, cô cũng hy vọng mình có thể hấp dẫn Kỳ Duyên. Thấy động tác của Kỳ Duyên không kịp chờ đợi, trong lòng Minh Triệu nổi lên một loạt rung động, Kỳ Duyên còn nóng bỏng đối với cô hơn so với trong tưởng tượng của cô. Minh Triệu nhắm hai mắt của mình lại ngửa mặt lên, nghênh hướng Kỳ Duyên.
Cởi bỏ tất cả che đậy trên người Minh Triệu, nhìn thân thể tốt đẹp của Minh Triệu lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt của mình, trong lòng Kỳ Duyên rung động từng đợt. Thấy Kỳ Duyên ngửa mặt lên đối với cô, cô há miệng tiếp lấy đôi môi Minh Triệu hôn, lưỡi hai người lại quấn quít cùng nhau lần nữa, Kỳ Duyên thật muốn nuốt lấy lưỡi Minh Triệu, bởi vì cô cần lưỡi Minh Triệu tiến vào trong miệng cô thật sâu, tiến vào trong thế giới của cô. Đôi môi mềm mại đầy đặn của Minh Triệu để cho Kỳ Duyên mút mát cảm giác vô cùng tuyệt vời, tay của Kỳ Duyên đang nâng mặt của Minh Triệu, để cho đôi môi mình đè ép Minh Triệu thật chặt.
Một hồi, tay của Kỳ Duyên dời khỏi trước mặt của Minh Triệu, xuyên thấu qua da thịt nhẵn nhụi vuốt ve nó, tiếp theo, cô giày xéo trên môi Minh Triệu một phen, chôn mặt ở khe núi của Minh Triệu, hôn, liếm cắn nơi mềm mại của Minh Triệu. Sau đó, cô nâng lên một con mềm mại ngậm trong miệng, mút mát ngọn núi của Minh Triệu, đầu núi cao ngất. Đôi môi cùng cái lưỡi ướt át của cô ở phía trên bú mút, ngón tay của cô đồng thời nắm một viên trái cây khác của Minh Triệu. Minh Triệu tựa hồ lại trở về thời điểm tốt đẹp lần đầu tiên cùng Kỳ Duyên, cảm giác khó chịu cũng dần trở nên thoải mái.
Tay của Minh Triệu ôm đầu của cô ấy thật chặt, ngón tay dây dưa mái tóc đen của Kỳ Duyên, cô muốn Kỳ Duyên cho cô nhiều hơn. Kỳ Duyên không phụ kỳ vọng, dời trận địa đến địa phương thần bí nhất của Minh Triệu, ôm một cái chân của Minh Triệu treo đến trên cổ của cô, sau đó cánh tay phải vòng qua chân Minh Triệu để cho đầu ngón tay trực tiếp chạm tới hoa tâm của cô ấy, ngón trỏ ấn hoa tâm Minh Triệu, tựa như muốn ép vỡ hoa tâm Minh Triệu, mà lưỡi Kỳ Duyên cũng xông vào trong động của Minh Triệu, dùng phương thức mới vừa rồi Minh Triệu đối với cô ở bên trong càn quét.
Bên ngoài Minh Triệu là bị xâm lược, trong bụng đã sớm từng trận co rút, không nhịn được khẽ rên từng trận, Kỳ Duyên công kích để cho cô chìm nổi liên tục, qua lại bôn ba giữa thiên đường địa ngục, rất nhanh, cô cảm giác được trong cơ thể mình một trận co rúc, cô biết, tới rồi... Kỳ Duyên cũng dễ dàng như vậy đẩy cô lên cao triều. Thở hổn hển, Minh Triệu hít thở sâu nhiều lần mới gọi mình trở về. Cô ngồi dậy, ôm cổ của Kỳ Duyên, cô cảm nhận được cảm giác cô cho Kỳ Duyên mới vừa rồi, cô thích hai người cùng nhau chia sẻ cảm giác đồng dạng, cùng nhau tương thông, cùng nhau tương dung .
"Duyên..."
Minh Triệu kêu Kỳ Duyên một tiếng. Giờ phút này, cô chỉ muốn kêu tên Kỳ Duyên. Rốt cục cô cảm nhận được tại sao Kỳ Duyên kêu tên cô lúc cô đang tác thủ trên người Kỳ Duyên, đó là một loại yêu, cũng là một loại cần, càng là một loại thỏa mãn.
"Ừm, Triệu..."
Kỳ Duyên ôn nhu đáp lại Minh Triệu, cô biết Minh Triệu chỉ là đơn giản muốn gọi cô.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com