Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46

Hoàng Anh nắm thật chặt bút Kỳ Duyên cho hắn, chậm chạp không chịu hạ bút, hắn không cam lòng như vậy.

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên vì sao cô phải làm như vậy? Thật sự phải ép tôi đến bước này sao? Tại sao muốn tôi cùng Minh Triệu ly hôn?"

Hoàng Anh hỏi. Hoàng Anh thật sự không biết vì sao Kỳ Duyên muốn đoạn tuyệt như vậy, tại sao Kỳ Duyên muốn hắn cùng Minh Triệu ly hôn? Trong này còn có cái gì mà hắn không biết sao? Còn có, từ lúc nào Kỳ Duyên liền bắt đầu điều tra hắn sau đó sẽ tính toán hắn? Thật ra thì tất cả còn có quá nhiều điều không hiểu, Kỳ Duyên không muốn bị buộc cùng Minh Triệu ly hôn không rõ ràng như vậy.

"Anh Đỗ tôi nghĩ anh thật sự nghĩ sai rồi, không phải là tôi đang ép anh, mà là anh tự làm tự chịu. Biết cái gì là tự làm tự chịu sao? Haha, Anh Đỗ, anh xuất thân là người tài giỏi, chắc hẳn đã học qua cái từ này đi?"

Kỳ Duyên vẫn mang theo nụ cười nhìn Hoàng Anh, trực tiếp coi thường hai vấn đề trước.

"Tại sao phải làm như vậy? Tại sao muốn tôi cùng Minh Triệu ly hôn, làm như vậy đối với cô có ích lợi gì?"

Hoàng Anh cắn răng nghiến lợi tái diễn vấn đề mới vừa rồi của mình. Hắn rất muốn biết tại sao Kỳ Duyên muốn hắn và Minh Triệu ly hôn, hắn cùng Minh Triệu ly hôn, cô ấy có ích lợi gì? Phá hư hôn nhân của người khác, chơi rất vui sao? Hoàng Anh hận, hận không thể ngay lập tức giết Kỳ Duyên, bất kể hắn tức giận thế nào, lúc này Kỳ Duyên vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, Hoàng Anh liền vô cùng nổi giận, hắn tựa hồ, bị phụ nữ này đùa bỡn trong tay, nhưng mà hiện tại hắn còn không biết tại sao.

"Muốn biết tại sao không? Anh ký tôi sẽ nói cho anh biết"

Kỳ Duyên vô tội nháy mắt một cái, đồng thời cười nhẹ một cái. Chiến tuyến trong lòng của Hoàng Anh sắp hỏng mất đi? Kỳ Duyên cười chờ Hoàng Anh từ từ hỏng mất, Hoàng Anh càng nhiều nghi vấn, tim của hắn lại càng loạn, lại càng dễ dàng công phá. Thật ra thì Kỳ Duyên cảm thấy chơi cùng người như Hoàng Anh không có cảm giác thành tựu gì, nếu Xinbo không phải là chồng của Minh Triệu, cô mới lười chơi cùng Hoàng Anh đây. Cô cũng bán Hoàng Anh đi, Hoàng Anh còn giúp cô đếm tiền, đến bây giờ còn không biết tại sao cô làm như vậy. Kỳ Duyên buồn cười, nhưng lại cảm thấy không có gì buồn cười, bởi vì đã không dễ chơi.

"Nói cho tôi biết!"

Hoàng Anh lại trầm thấp rống giận một tiếng. Hoàng Anh vẫn không ký tên, mà là căm tức nhìn Kỳ Duyên, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, tin tưởng lúc này trên người Kỳ Duyên đã nát thành trăm mảnh. Chỉ tiếc, không tồn tại cái gì là ánh mắt giết người, lúc này Kỳ Duyên vẫn bình tĩnh thản nhiên ngồi ở đối diện Hoàng Anh, nụ cười nhàn nhạt kia để cho Hoàng Anh muốn phát điên.

Đối mặt Hoàng Anh tức giận, Kỳ Duyên không có một chút khiếp sợ. Ngón tay của Kỳ Duyên chỉ tờ đơn trong tay Hoàng Anh, không nói gì, chẳng qua là cười cười, ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần anh ký, tôi sẽ nói cho anh biết. Bây giờ cô có chút lười lãng phí miệng lưỡi với Hoàng Anh, đặc biệt là thời điểm Hoàng Anh tức giận, nói quá nhiều chẳng qua là lãng phí nước miếng mà thôi, vẫn là nhìn chằm chằm Hoàng Anh ký, cô tính một lần nói ra.

"Nói cho tôi biết!"

Thanh âm của Hoàng Anh cao mấy phần, mơ hồ lại mang mấy phần uy hiếp. Kỳ Duyên vẫn không nói lời nào, vẫn là chỉ tờ đơn kia, trên mặt mang theo nụ cười rất là vô hại.

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên tôi cho cô biết, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người! Nếu như không nói ra mục đích của cô, cô cho rằng hôm nay cô có thể rời đi nơi này sao?"

Hoàng Anh là hoàn toàn nổi giận, Kỳ Duyên chỉ là một phụ nữ, hắn cũng không tin ngay cả một phụ nữ hắn cũng không đối phó được. Nếu như hôm nay Kỳ Duyên không nói rõ ràng, coi như là đồng quy vu tận, hắn cũng không thể để Kỳ Duyên rời đi.

"Haha, Anh Đỗ, anh cho rằng tại sao tôi có thể một mình đơn độc tới nơi này? Uy hiếp tôi sao? Hình như anh tìm nhầm đối tượng, chó nóng nảy thích nhảy liền nhảy đi, thỏ muốn cắn người cũng phải nhìn xem có thể cắn được hay không. Anh cho rằng Đại tiểu thư Nguyễn gia chỉ là một bình hoa ngu ngốc?"

Kỳ Duyên cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ tay, cửa quán trà mở ra, hai người đàn ông thân hình hung hãn đứng ở cửa, cung kính hướng về phía Kỳ Duyên kêu một tiếng "Đại tiểu thư", sau đó đi tới sau lưng Kỳ Duyên đứng ngay ngắn. Thật ra thì cô đã sớm biết Hoàng Anh là một người cực đoan, chẳng qua là bình thường không có gì kích thích hắn, cho nên biểu hiện nhẹ nhàng lịch sự mà thôi. Nếu để cho Minh Triệu thấy dáng vẻ hung hăng của hắn bây giờ, đoán chừng sẽ rất đau lòng đi. Người đàn ông Minh Triệu đã từng yêu, có rất nhiều phương diện ẩn núp quá sâu, nếu như không phải là cô xâm nhập điều tra, ngay cả cô cũng bị bề ngoài của Hoàng Anh lừa. Hoàng Anh, thật ra thì chính là một nhân vật nguy hiểm, giống như chính hắn nói, chó nóng nảy sẽ nhảy tường.

Hoàng Anh không nghĩ tới Kỳ Duyên lại mang vệ sĩ tới, hắn chưa từng thấy qua Kỳ Duyên mang vệ sĩ, nhưng mà hôm nay lại mang đến, chính là có chuẩn bị mà đến. Hôm nay hắn căn bản là không động đến Kỳ Duyên được, nhìn hai người sau lưng cô ấy, vô cùng hung hãn, có lẽ mình có thể đối phó một người được, nhưng mà phải đối phó hai người, căn bản cũng không thể. Hoàng Anh hận, vô cùng hận! Hôm nay khó khăn tới, thật sự chỉ có thể ký tên ly hôn sao? Hoàng Anh bất lực ngã ngồi trên ghế, hắn không muốn ký...

"Hai lựa chọn, hoặc là ký, hoặc là, gặp nhau trên tòa án. Những thứ đồ này, anh có thể lấy về từ từ thưởng thức, tôi còn có rất nhiều. Hơn nữa, so những thứ này cũng đặc sắc hơn, tôi tin không chỉ có Minh Triệu, ngay cả thẩm phán đại nhân cũng cảm thấy vô cùng hứng thú"

Kỳ Duyên đứng lên, chơi cũng không xê xích gì nhiều, đổi lại đi.

"Tại sao?"

Hoàng Anh vẫn là muốn giãy giụa.

"Bởi vì anh không xứng sống ở bên người Minh Triệu. Minh Triệu không phải là người anh có thể phụ bạc!"

Kỳ Duyên nhíu mày một cái, nếu để cho Minh Triệu biết Hoàng Anh làm những thứ kia ở sau lưng Minh Triệu, cô không dám tưởng tượng Minh Triệu sẽ như thế nào.

"Từ thời điểm anh tới tìm tôi diễn kịch, anh cũng đã không xứng đứng ở bên người Minh Triệu, thời điểm anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh liền nhất định sẽ có hôm nay. Đỗ Hoàng Anh, hết thảy đều là anh tự làm tự chịu. Minh Triệu đã biết chuyện anh tìm tôi diễn kịch, cũng biết chuyện anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh nên biết cô ấy rất thất vọng đối với anh. Gia đình cô ấy khổ cực cố gắng duy trì, anh vẫn còn không biết đủ"

Kỳ Duyên rất ghét người đàn ông này, vô cùng ghét. Kỳ Duyên cảm thấy trước kia Minh Triệu làm là không đáng giá. Khi Hoàng Anh tìm cô diễn kịch, cô liền bắt tay điều tra hắn, nhưng mà cô càng điều tra càng kinh ngạc, cô không biết thì ra bề ngoài Hoàng Anh là một người đàn ông tuyệt vời nhưng tâm địa cũng là một bộ sắc mặt như vậy. Cô cho là Hoàng Anh thật sự rất yêu Minh Triệu, không nghĩ tới Minh Triệu vừa đi công tác, hắn liền đi ra ngoài chơi bời hằng đêm, khi Minh Triệu trở lại, hắn lại thành người chồng mẫu mực. Những thứ Kỳ Duyên tra được này đều không để cho Minh Triệu biết, chẳng qua là thay đổi biện pháp để cho Minh Triệu rời khỏi Hoàng Anh, bởi vì Hoàng Anh thật không xứng với Minh Triệu. Cô cố ý đến gần Minh Triệu, cố ý câu dẫn Minh Triệu, ngoại trừ thật lòng yêu Minh Triệu, còn muốn đưa Minh Triệu ra khỏi thế giới bẩn thỉu kia của Hoàng Anh.

Hắn không xứng sao? Hắn đối với Phạm Đình Minh Triệu không tốt sao? Không hề, không phải sao? Chỉ cần Minh Triệu ở nhà, hắn cũng luôn nghe theo cô, che chở bảo vệ, hắn cũng muốn sống cùng Minh Triệu thật dài thật lâu, nhưng mà cuộc sống của Minh Triệu quá mức bình thản, cuộc sống của hắn cần kích tình, cho nên hắn mới nghĩ đến tìm Kỳ Duyên diễn kịch, nhưng mà không nghĩ tới chính là hắn lại thật thích Kỳ Duyên. Hắn thừa nhận hắn thường đi ra bên ngoài thỏa mãn dục vọng của mình, đó là tính trời sinh của hắn như thế, Minh Triệu thường không ở nhà, hắn không khống chế được, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của hắn? Hoàng Anh cười khổ.

"Cái gì cô ấy cũng biết?"

Hoàng Anh hữu khí vô lực hỏi.

"Cái gì cô ấy cũng biết, chẳng qua là cái gì cô ấy cũng không nói, cái gì cô ấy cũng không muốn nói. Tôi nghĩ anh nên biết tại sao"

Tại sao Minh Triệu không nói, tin tưởng trong lòng Hoàng Anh rất rõ ràng, dù sao Hoàng Anh cùng Minh Triệu chung sống nhiều năm như vậy, không thể nào không biết tính tình Minh Triệu. Nếu như Hoàng Anh không biết, vậy thì thật là uổng phí Minh Triệu đã từng dụng tâm như vậy đối với hắn.

"Haha..."

Hoàng Anh cười mỉa mai. Hắn biết, bây giờ hắn còn có cái gì không biết? Hắn cùng Minh Triệu chung sống nhiều năm như vậy, còn không hiểu rõ tính tình Minh Triệu? Hoàng Anh nhìn tờ đơn trong tay một chút, dọn xong ở trên bàn, cười khổ ký tên của mình vào phía trên. Cái gì Minh Triệu cũng biết, cho nên Minh Triệu không thể dễ dàng tha thứ, Minh Triệu cho hắn mặt mũi, cái gì cũng không nói, chẳng qua là bình tĩnh kết thúc với nhau. Hắn không gặp được Minh Triệu, mặc dù trước kia Minh Triệu rất tôn trọng ý tứ của hắn, bởi vì đó là Minh Triệu đang bao dung hắn, hắn đã từng phạm lỗi Minh Triệu có thể bao dung. Nhưng mà bây giờ... hắn cũng biết, Minh Triệu là một người độc lập, chuyện Minh Triệu quyết định, ai cũng không thay đổi được. Ký xong, Hoàng Anh cảm thấy cả người vô lực, dựa ở trên ghế, hai tay tự do buông xuống, ký tên, kết thúc, hắn cùng Minh Triệu cứ như vậy kết thúc.

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên tôi muốn gặp Minh Triệu"

Trong lòng chưa hạ xuống được, vẫn nhớ kỹ một người kia, hắn là thật sự yêu Minh Triệu, chỉ là có chút chuyện, hắn cũng là vạn bất đắc dĩ.

"Tôi tin tưởng, cô ấy sẽ không bằng lòng đến gặp anh. Nhưng mà hai ngày nữa, cô ấy sẽ trở về lấy đồ của cô ấy"

Kỳ Duyên thản nhiên nói, thật ra thì, cô cũng không muốn quá quyết tuyệt. Kỳ Duyên nhận lấy tờ đơn Hoàng Anh đã ký tên, xác nhận không có sai lầm, nghiêm túc bỏ vào trong túi của mình, sau đó xoay người, cô không muốn ở chỗ này một giây nào, chuyện coi như là thuận lợi. Dù sao Hoàng Anh cũng thật dụng tâm đối với Minh Triệu, cho nên chưa từng dây dưa nhiều, Kỳ Duyên cười cười, chuyện, thật ra thì dễ dàng hơn nhiều so với cô nghĩ.

"Nhà để lại cho tôi, vậy cô ấy nghỉ ngơi ở đâu?"

Hoàng Anh đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi trên đơn ly hôn viết, Minh Triệu cũng không muốn nhà, chẳng qua là muốn xe của cô, còn có một chút đồ khẩn yếu không liên quan. Kết hôn nhiều năm, bọn họ chỉ có một ngôi nhà, còn có một chút tiền gửi ngân hàng, Minh Triệu cầm tiền gửi ngân hàng cũng không nhiều, sau khi bọn họ ly hôn, Minh Triệu muốn đi đâu?

"Cái này cũng không cần anh phí tâm, cô ấy tự có chỗ đi. Chẳng qua là, tôi còn muốn khuyên anh một tiếng, phải học khống chế mình. Những thứ đó, tôi sẽ không để cho Minh Triệu thấy. Anh vẫn là quá khứ tốt đẹp của cô ấy, chẳng qua là xin anh sau này đừng quấy nhiễu cuộc sống mới của cô ấy, chính anh cũng đi tìm kiếm cuộc sống mới của mình đi"

Kỳ Duyên thở dài, lưu người một đường, ngày sau dễ gặp mặt. Học thức cùng tài năng của Hoàng Anh đều là có thừa, thật ra thì cũng là một người tốt, tối thiểu, là thật sự dụng tâm đối với Minh Triệu. Chẳng qua là, không khống chế được mình, không biết đủ, nhu cầu vô độ. Hoàng Anh gật đầu một cái, có lẽ hắn thật sự nên tỉnh lại một cái.

"Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cô, từng thích tôi sao?"

Khi Kỳ Duyên đi tới cửa, Hoàng Anh đột nhiên hỏi.

"Không, tôi thích, là Phạm Đình Minh Triệu"

Kỳ Duyên không dừng lại, mà là vòng đi biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Anh.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com