Chap 76
"Ông Trần Khang, anh Trần Văn Toàn, chúng tôi là đội điều tra tội phạm, bây giờ muốn mời hai vị trợ giúp điều tra vụ án liên quan tới bòn rút công quỹ, phiền toái hai vị đi theo chúng tôi một chuyến"
Tiếp nhận ánh mắt của Kỳ Duyên, mấy người đàn ông mặc vest từ sau lưng đội trưởng Joon đi ra, đối với cha con Trần gia nói.
Trần Văn Toàn có chút không thể tin nhìn cha hắn còn có Kỳ Duyên, vốn là tình thế ép buộc lấy đồ, hôm nay chẳng những không lấy được, còn ném mình vào. Trần Văn Toàn khủng hoảng, bất lực kêu một tiếng:
"Ba..."
Nhưng nhìn đến mặt không biểu tình của Trần Khang, biết khó tránh khỏi phải đi cùng những người đó. Chẳng qua là hắn không cam lòng, nhưng mà thế cục bây giờ cũng rất rõ ràng, bây giờ hắn căn bản không thể làm gì Kỳ Duyên, chỉ có thể hung hăng quát Kỳ Duyên một cái, sau đó cùng những người đó đi.
Thấy cha con Trần gia bị đưa đi, mấy người còn lại đều bất an nhìn Kỳ Duyên, không biết Kỳ Duyên muốn tuyên bố thế nào, cái trán bọn họ toát ra mồ hôi lạnh, ai cũng không nghĩ tới sẽ có biến cố hôm nay. Bọn họ biết cha con Trần gia muốn lấy quyền lực của Minh Triệu, chính là bởi vì biết, cho nên mới lựa chọn đứng về phía cha con Trần gia, nhưng mà, người nào lại nghĩ đến Kỳ Duyên lại không sao, hơn nữa còn xuất hiện ở lúc khẩn cấp nhất. Bọn họ cũng bị Kỳ Duyên hù chết.
"Các người còn có lời gì muốn nói không?"
Giọng của Kỳ Duyên nhàn nhạt, không nghe ra hỉ nộ ái lạc gì nhưng mà lại để cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Tổng giám đốc, chúng tôi... chúng tôi cũng là bị Phó tổng giám đốc Trần đầu độc mới phạm sai lầm lớn, thật ra thì một chút chúng tôi cũng không biết. Tổng giám đốc, cô cho chúng tôi thêm một cơ hội đi"
Một người đàn ông có chút căng thẳng đứng dậy nói. Trần gia đã sụp đổ, bọn họ chính là những lính quèn tiểu tướng còn lại mà Kỳ Duyên muốn thu thập.
"Tôi cũng không phải người không nói lý, trong lòng tôi biết rất rõ các người có phải là đồng mưu hay không, đi làm việc đi, sau này tôi hy vọng không phát sinh loại chuyện này nữa, nếu như tái phạm, nghiêm trị không tha"
Kỳ Duyên thở dài, bọn họ căn bản không liên quan nhiều cũng ít, nhưng mà nếu công ty lập tức sa thải nhiều cán bộ cấp cao như vậy, trong lúc nhất thời thật đúng là khó tìm được người mới thích hợp bù vào. Mặc dù Kỳ Duyên khinh thường hành động của mấy người đó, nhưng mà vẫn không thể không nghĩ đến ích lợi của công ty. Sau này từ từ dọn dẹp.
Mấy người vừa nghe, như trút được gánh nặng, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên đầu một cái, xem ra là một cuộc kinh hoảng, còn có thể giữ được vị trí của mình, Kỳ Duyên cũng không truy cứu thêm. Thật may là bọn họ cũng không thực sự tham dự mưu đồ, nếu không Kỳ Duyên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Xem ra còn là đàng hoàng an phận thủ thường làm chuyện mình nên làm là tốt rồi. Mấy người khúm núm đáp một tiếng, sau đó vội vàng rời đi phòng làm việc của Kỳ Duyên.
"Chú ba, cháu còn chưa nói để chú đi đây, sao phải đi gấp như vậy nha?"
Khi mấy người đi tới cửa phòng làm việc, lời của Kỳ Duyên rõ ràng vang lên sau lưng bọn họ, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi ở phía sau cùng không khỏi run rẩy cả người một cái, sau đó dừng bước chân lại. Mọi người đều biết, "chú ba" trong miệng Kỳ Duyên là Nguyễn Lâm.
"Tổng giám đốc, không biết còn có chuyện gì muốn phân phó"
Nguyễn Lâm xoay người hướng về phía Kỳ Duyên cung kính hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn cho chú ba nghe một đoạn ghi âm mà thôi"
Kỳ Duyên nói xong, liền từ trong tay đội trưởng Joon nhận lấy một máy ghi âm, ấn cái nút, sau một tiếng rè rè, bên trong truyền đến một đoạn đối thoại:
"Ba, thu tay lại đi, chúng ta cũng họ Nguyễn, bây giờ chị Kỳ Duyên biến thành như vậy, ba nhẫn tâm vậy sao? Con, chị Kỳ Duyên, Ngọc Hân, ba người cùng nhau lớn lên, bây giờ chị Kỳ Duyên hôn mê bất tỉnh, Ngọc Hân bỏ nước xa quê, ba, những quyền thế kia thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Hỗn láo, con có biết tại sao ta làm như vậy hay không? Nguyễn gia đến thế hệ Nguyễn Quân sẽ phải tuyệt hậu, sau này TD cũng chưa có người thừa kế, ta là đang tranh thủ vì con, con có biết không? Nguyễn Cao Kỳ Duyên thích phụ nữ, phụ nữ cùng phụ nữ là không có con, con cho rằng Nguyễn Ngọc Hân sẽ kết hôn sao? Nguyễn Ngọc Hân cũng là thích phụ nữ. Chẳng lẽ con muốn sau này TD rơi vào trong tay người ngoài sao? Mặc dù ta cùng Nguyễn Quân không phải là anh em ruột, nhưng mà chúng ta cũng họ Nguyễn, Lâm ah, ta như vậy, cũng chỉ là vì tốt cho con. Bây giờ Nguyễn Cao Kỳ Duyên hôn mê bất tỉnh, cha con Trần gia đã bị ta kích động, triển khai hành động đối với người phụ nữ Phạm Đình Minh Triệu kia. Rất nhanh, bọn họ sẽ đấu đá nhau sống chết. Chỉ cần cha con Trần gia ép Phạm Đình Minh Triệu giao cổ phần ra, ba tự có biện pháp để cho tất cả bọn họ đều phun ra. Lâm ah, tốt nhất con chuẩn bị làm người nắm quyền TD đi"
"Ba, con không cần, ba nên biết, con không phải là người có thể làm lãnh đạo, mọi thứ con đều không bằng chị Kỳ Duyên, con chỉ là muốn an tâm làm quản lý, mỗi ngày đi làm, tan việc, làm một ít chuyện có khả năng là tốt rồi. Ba, con không muốn làm tổng giám đốc của TD, con không làm được. Nếu như ba thật sự vì tốt cho con, liền buông tay đi. Ba không thể để cho Trần gia phá hủy TD, không thể để cho người của Trần gia đả thương chị Minh Triệu. Ba, chị Kỳ Duyên đã bộ dáng này, bây giờ con không đành lòng thấy chị Minh Triệu lại có cái gì, TD, bây giờ là dựa vào chị Minh Triệu chống đỡ. Ba, ba có biện pháp để cho người của Trần gia ra khỏi TD, chúng ta nên cùng cố gắng quản lý TD, chờ chị Kỳ Duyên tỉnh lại"
"Không thể nào! Nguyễn Cao Kỳ Duyên không thể tỉnh. Ta mất nhiều mưu tính như vậy mới để cho nó như vậy, nếu nó tỉnh, tất cả cố gắng của ta cũng uổng phí"
"Ba, ba nói cái gì? Ba... chị Kỳ Duyên như vậy, có phải ba động tay chân vào xe của chị ấy hay không?"
"Không sai! Nguyễn Cao Kỳ Duyên tồn tại một ngày, con lại không thể đón lấy TD"
"Ba, cô ấy là chị con!"
"Nó coi con là em trai sao?"
Lại là một tiếng rè rè, ghi âm bị cắt đứt, Kỳ Duyên lại đưa máy ghi âm cho đội trưởng Joon, sau đó rất là thất vọng nhìn Nguyễn Phú, cô không nghĩ tới Nguyễn Lâm luôn luôn khiêm tốn an phận lại là người chủ mưu phía sau màn, người chú nhìn cô lớn lên lại hạ thủ đối với cô.
"Chú ba, chú dùng chiêu ngao sò tranh nhau ngư ông đắc lợi rất hay"
Kỳ Duyên khẽ cắn răng nói.
Nguyễn Phú luôn luôn khúm núm trong nháy mắt giống như thay đổi là người khác, đứng thẳng sống lưng, trên mặt mang mấy phần nụ cười, không có chút nào sợ hãi hướng về phía Kỳ Duyên nói:
"Tổng giám đốc, cô dùng thay mận đổi đào, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi cũng rất tốt nha, ngay cả ta cũng bị lừa gạt"
"Chú ba, Hoàng Anh là chú đề cử tới YD đi? Chú đã sớm điều tra được quan hệ giữa cháu và Minh Triệu cùng với Hoàng Anh, sau khi cháu cùng Minh Triệu cùng nhau, chú liền bắt đầu nghĩ cách đối phó cháu thế nào, phải không?"
Kỳ Duyên hỏi.
Nguyễn Phú đã sớm nhìn chằm chằm cô, nhưng mà vẫn luôn không chú ý tới, nếu như không phải là Nguyễn Lâm, đến bây giờ cô cũng không biết người chủ mưu phía sau màn là Nguyễn Phú đi. Nguyễn Lâm từ nhỏ cùng chị em cô có quan hệ rất tốt, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, mặc dù Nguyễn Lâm là con trai, nhưng mà ở trước mặt cô cùng Ngọc Hân, luôn là lộ ra một ít yếu đuối, nhưng mà Nguyễn Lâm là thật tâm duy trì hai chị em cô. Nguyễn Lâm ở công ty dù không phải là nhân tài gì, nhưng mà làm việc rất có trách nhiệm. Chẳng qua là, cô không biết Nguyễn Lâm lại có một người cha tâm kế sâu như vậy.
"Đúng thì thế nào? Từ khi Hoàng Anh bắt đầu tiếp xúc cô, ta liền chú ý tới các người, chẳng qua là ta không nghĩ tới, cô một phụ nữ, lại là thích vợ người khác, hoang đường, buồn cười. Nguyễn gia làm sao sẽ xuất hiện con cháu không biết xấu hổ như hai đứa cô cùng Ngọc Hân? Đàn ông lại không thích, hết lần này tới lần khác đi thích phụ nữ, loại người như cô sống trên đời có ích lợi gì? Bại hoại luân thường!"
Nguyễn Phú khinh bỉ nhìn Kỳ Duyên.
Khóe miệng Kỳ Duyên không khỏi ngoắc ngoắc, lời của Nguyễn Phú để cho cô cảm giác được có chút tức giận, nhưng mà cô cũng không thật tức giận, một ông già ngoan cố! Nói với ông ta, ông ta cũng không hiểu, chỉ lãng phí miệng lưỡi mà thôi.
"Cháu thích đàn ông hay phụ nữ, chuyện này không liên quan tới chú đi? Chú động tay chân trên xe cháu, hại cháu suýt nữa bỏ mạng. Chú bày mưu để cha con Trần gia đoạt quyền, suýt nữa để cho TD rơi vào tay giặc, chú ba, chú cũng xứng nói mình họ Nguyễn?
"Chú Joon, cháu không muốn nói quá nhiều, còn dư lại, để cho chú đi"
Kỳ Duyên thở dài một cái, Nguyễn gia xuất hiện người như vậy hơn nữa còn là một trưởng bối, cô là thật sự đau lòng.
Đội trưởng Joon gật đầu một cái, tiến lên móc còng tay ra, sau đó đưa Nguyễn Phú đi. Một cuộc chính biến ở TD cứ như vậy kết thúc. Thật ra thì đội trưởng Joon rất đau lòng Kỳ Duyên, một cô gái gánh vác một tập đoàn lớn như vậy, phía dưới nhiều người như vậy, cô phải lao tâm lao lực nhiều lắm mới có thể quản lý TD tốt như vậy?
Minh Triệu đi tới bên cạnh Kỳ Duyên, nắm tay của Kỳ Duyên, để cho nhiệt độ lòng bàn tay mình truyền đến trên tay của Kỳ Duyên. Cô nhìn ra Kỳ Duyên mệt mỏi, cũng không biết trước kia minh tranh ám đấu như vậy đã diễn ra bao nhiêu lần, Kỳ Duyên đi tới nay như thế nào? Sau này đây? Sau này sẽ còn có bao nhiêu lần? Ngồi ở chức vị cao, có quá nhiều chuyện phải đề phòng. Minh Triệu đau lòng Kỳ Duyên, cô thật sự hy vọng Kỳ Duyên chỉ là một người bình thường, cùng cô cùng nhau, thật đơn giản đi làm tan việc, mà không phải lăn lộn trong đủ loại âm mưu ở nơi này. Vị trí của Kỳ Duyên, quá nhiều người đố kỵ, quá nguy hiểm.
Kỳ Duyên hướng Minh Triệu khẽ mỉm cười, bày tỏ cô không sao, chuyện, cuối cùng kết thúc. Kỳ Duyên nhìn một chút hai người khác trong phòng làm việc, Yến Linh cùng Hoàng Anh. Dường như, chuyện, còn chưa kết thúc. Kỳ Duyên trực tiếp coi thường Hoàng Anh hướng về phía Yến Linh nói:
"Yến Linh, ngượng ngùng, để cho cô chê cười"
"Không có, ngược lại có chút kinh tâm động phách. Nguyễn Cao Kỳ Duyên, cô để cho tôi học hỏi một phen"
Yến Linh cười nói.
Hôm nay cô cũng chỉ là ngẫu nhiên muốn đi qua tìm Minh Triệu nói chuyện hợp tác một cái, không nghĩ tới lại quan sát một vở kịch hay như vậy. Khi cô ở bên ngoài thấy Kỳ Duyên, trong lòng hết sức kích động, Kỳ Duyên không sao là tốt rồi. Tiếp theo, cô đi theo Kỳ Duyên tiến vào phòng làm việc, thấy Minh Triệu trấn định đối mặt cha con Trần gia, thấy sự ăn ý giữa Kỳ Duyên cùng Minh Triệu, thấy được khí thế cùng với khí độ của Kỳ Duyên, những thứ này, không thể nghi ngờ để cho cô rung động. Biết Kỳ Duyên cùng Minh Triệu, thật sự là cô may mắn, hôm nay cô nhìn thấy rất nhiều chuyện trước kia chưa từng thấy, cũng suy tư một cái chuyện nhân tính.
"Yến Linh, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy cô dưới tình huống này, haha..."
Minh Triệu cũng thật bất ngờ Yến Linh xuất hiện. Hôm nay tựa hồ tất cả cũng có chút quá đột nhiên, liên tiếp chuyện xảy ra để cho cô suýt nữa không phản ứng kịp, bây giờ nghĩ lại, quả thật có thể để cho người ta ra một thân mồ hôi lạnh. Nghe Kỳ Duyên nói những thứ kia, thật là không thể dò được lòng người. Minh Triệu cũng không khỏi thở dài trong lòng.
"Tôi là tới vì công việc, cũng là tới thăm bạn, thế nào, Tổng giám đốc Phạm không hoan nghênh?"
Yến Linh cười nói.
"Dĩ nhiên hoan nghênh"
Nụ cười của Minh Triệu không khỏi lớn hơn một ít, cô cũng biết trong phòng làm việc còn có một người, nhưng mà cô cùng Kỳ Duyên giống nhau, lựa chọn sao lãng. Yến Linh xem cô là bạn, dĩ nhiên cô cao hứng, hơn nữa, bây giờ cũng coi như là trời quang sau mưa, tự nhiên trong lòng rất vui vẻ.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com