Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17


Tôi không dám gọi nàng bằng cái tên thân mật nữa, từ khoảnh khắc nào, vì sao khoảng cách về địa vị của hai người sao mà lại xa đến vậy. Tôi đau đớn nhìn gương mặt gần bên, không rõ loại cảm xúc nào. Đau đớn, tuyệt vọng hay oán hận tôi?

Tất cả, dù có thể nào thì cũng là đáng để cho một kẻ lừa dối như tôi.

"Nhưng quận chúa, tình cảm của ta là thật lòng." Lòng tôi sớm đã lạnh ngắt, tôi chỉ làm theo sự chỉ dẫn của con tim mà thôi. Dù nàng không cần tôi, dù nàng chán ghét tôi đi chăng nữa... Shin Ryu Jin này đối với nàng không bao giờ đổi thay. "Ta thực sự yêu ngươi."

Nữ tử nói yêu thương cùng một nữ tử, điều này vốn dĩ đã đi ngược với luân thường đạo lý, huống chi làm sao một quận chúa quốc sắc thiên hương của thể thuận lòng chấp nhận?

Đêm khuya tĩnh lặng, tôi ngồi thần người mặc sương lạnh rơi ướt đẫm lớp áo mỏng. Khuôn ngực tôi vì vậy cũng lồ lộ, trái tim cùng cơ thể dường như tê buốt, đau đến thấu ruột gan. Tôi cúi thấp đầu, lặng lẽ nhìn cái bóng đơn độc của mình.

Rốt cuộc cuộc đời tôi khi không còn nàng bên cạnh nữa sẽ ra sao?

Nhưng bất chợt hơi ấm lại lần nữa bao phủ cơ thể, chiếc áo của tôi lại được kéo lại chỉn chu lên người. Tôi kinh ngạc ngước nhìn Chaeryeong , nàng cũng chẳng do dự cởi áo choàng của mình, đem phủ lên người tôi.

"Ngươi..." Hương thơm của nàng vấn vít bên cánh mũi, êm ái đến mụ mị. Nửa câu còn lại chưa kịp nói tôi liền cho tan vào hư vô, không biết đây có phải một giấc mơ không nữa.

Nàng chăm chú nhìn tôi, đôi gò má ửng hồng nhẹ nhàng, khóe môi đỏ mọng rõ ràng đã vẽ lên một đường cong. "Vì sao bây giờ ngươi mới nói? Ngươi nghĩ nói ra sẽ thay đổi được chuyện gì sao?"

Tôi cúi đầu, né tránh cái nhìn của nàng. Bộ dáng tôi nhìn thì rõ ràng cũng giống nam nhân thực đấy, nhưng bản chất vẫn là một nữ tử mười chín đôi mươi. Tôi lại siết bàn tay, đau đớn trả lời: "Thời đại này không cho phép thứ tình cảm đoạn tụ, ngươi là quận chúa, ta không thể cứ ích kỷ mãi..."

"Ryu Jin ." Lê Hinh bỗng dưng ngắt lời tôi. Trong đêm thanh vắng, bỗng dưng chất giọng nàng cao vút mà sắc lạnh, "Ngươi nghĩ ngươi nói ra có thể thay đổi quyết định của ta sao? Ngươi sai rồi, chúng ta nhất định phải thành thân." Nói rồi nàng đứng dậy bước xuống sân, chẳng thèm ngoái đầu nhìn tôi lấy một cái.

Hả?! Ý này là sao?

"Ngươi không được phép rời xa ta." Tôi vừa luống cuống đứng dậy, nàng đã dừng chân, dưới ánh trăng bóng áo trắng thướt tha đến dịu dàng, "Vì ta cũng vô cùng yêu ngươi."

Tôi thẫn thờ nhìn nàng, mọi hành động sau đó chỉ là đứng yên trên bậc thềm mà thôi.

"Ta từng nghĩ rằng, ta cùng ngươi tình như tỷ muội." Nàng ngước nhìn ánh trăng, cơn gió thu khẽ thoảng lùa qua từng lọn tóc, "Nhưng ta đã lầm rồi. Ta vốn không thể sống mà thiếu ngươi, Ryu Jin . Tội của ngươi không phải vì ngươi là nữ tử, mà là đã khiến ta thương ngươi quá sâu đậm."

Cái gì? Từng nghĩ? Tình tỷ muội? ----- Oh My God, thế này là thế nào? Tôi trợn mắt, há hốc mồm, quai hàm như muốn rớt xuống đất, nước dãi chắc cũng sắp nhỏ thành một dòng sông.

"Ngày đó khi ngã xuống ao sen, ta đã cảm nhận thấy ngươi khác lạ." Chaeryeong xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi, "Ngươi là nam nhân nhưng không có yết hầu, ta vốn tưởng là do sức khỏe hư nhược. Nhưng sau đó để khẳng định lại, ta đã bắt mạch của ngươi. Là mạch đập của nữ tử."

"..."

Tôi thật muốn hô lên một lời cảm thán, nhưng cổ họng đã tắc nghẹn hoàn toàn. Vốn dĩ nàng đã phát hiện ra tôi là nữ tử - kể từ rất lâu rồi!

Thật không biết vì lý do gì ngày đầu tiên khi tôi xuyên không, Kim đại nương lại bảo mạch đập tôi rối loạn. Không biết do y thuật của đại nương quá 'thâm thúy' hay là vì tôi vừa rơi xuống từ một khoảng thời không hư vô, nên cơ thể mới chưa thực sự thích nghi mới gây ra hiện tượng mạch đập không ổn định nữa.

Thực tế đúng là khác xa với phim ảnh. Gái giả trai trên phim muôn đời chả bao giờ bại lộ, còn tôi chưa lâm trận đã bị đối phương vạch trần, hoàn toàn thất bại thảm hại.

"Vậy nên ta không bao giờ muốn cùng ngươi nói đạo lý." Chaeryeong chẳng có chút kinh ngạc hay giận dữ, nàng thong thả bước dưới ánh trăng, "Khuya rồi, nghỉ thôi Ryu Jin ."

Thậm chí, đầu óc ít nếp nhăn của tôi vẫn chưa thích nghi được kiểu thực tế thế này. Cho đến khi bóng của nàng đã gần như thấp thoáng qua những hàng cây, tôi mới vội vàng lao xuống sân, giơ tay rống lên: "Quận chúa, xin dừng bước."

Tiếng gọi của tôi thậm chí cao vút lên mấy quãng, Chaeryeong không tránh khỏi giật mình. Nàng nhíu mày nhìn bộ dáng thở hồng hộc của tôi mà trách móc: "Ngươi còn chuyện gì nữa?"

Quần áo tôi xộc xệch, lôi thôi lếch thếch vô cùng thảm hại, nhưng tôi vẫn cởi tấm áo choàng, khoác trở lại lên người nàng. Yên lặng một hồi, tôi mới dám lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo không gợn sóng kia mà thổn thức: "Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta..."

Ta cũng chỉ là một nữ tử, một thứ dân không hề xứng với tình cảm của nàng.

Trái ngược lại với suy nghĩ của tôi, Chaeryeong lại thản nhiên đáp: "Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản."

"..."

Cứ cho là Chaeryeong được tiếp thu một nền giáo dục hẵng còn lạc hậu và vô cùng hà khắc với loại tình cảm đồng tính luyến ai đi, nhưng có vẻ tinh thần giác ngộ cách mạng của nàng là vô cùng cao, có thể thậm chí là hơn ông nội tôi vài đẳng cấp. Thời kỳ này, thậm chí phụ nữ còn chưa được coi trọng, vậy sao nàng có thể tiếp nhận tình cảm của một nữ tử chứ?

"Ryu Jin , là vì ta yêu ngươi."

Nàng hình như đã đi guốc trong bụng tôi.

Giọng nói của Chaeryeong thoảng nhẹ bên tai, tim tôi lại lần nữa đánh trật vài nhịp. Chaeryeong của tôi vẫn thế, vẫn vô cùng ương bướng, nhưng lại thực đáng yêu và yếu đuối trước tôi.

"Tứ hôn của Hoàng thúc ban, dám kháng chỉ, chém!" Nàng quay lưng đi, giọng nói vẫn vô cùng thản nhiên nhưng đã đem theo ý cười, "Hoặc ta sẽ thay Hoàng thúc dán lệnh truy nã ngươi khắp thành."

Nàng cũng thực biết cách đàn áp tôi, dám đẩy một người đang từ trên mây xuống mặt đất không thương không tiếc, thật nhẫn tâm a

"Quận chúa, ngươi rõ ràng biết thân phận của ta..." Là nàng muốn tôi chủ động nói ra, là nàng tôn trọng quyết định của tôi mà không hề đứng ra vạch trần. Tôi thực muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng mình mà ve vuốt, cưng chiều, không cho phép nàng rời xa tôi.

"Ngươi còn gọi ta là quận chúa, ta cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem."

"..."

"Còn ngẩn người?"

"... Chaeryeong , ta xin lỗi a!"

Nàng không đáp lời tôi, mà ánh mắt dời xuống phía dưới. Bỗng dưng cảm thấy không khí nóng lên kỳ lạ.

"Ta vốn nghĩ ngươi là do bó ngực." Ánh mắt nàng vẫn không chuyển rời, thong thả lên tiếng, "Hóa ra ngươi vốn phẳng thực."

Chắc chắn không phải do tôi khiến nàng biến thái a.

Tôi chưa bao giờ nói lại nàng, vốn dĩ không thể phản kháng được. Nàng mỉm cười, thong thả bước đi. Nhìn theo dáng người mảnh mai nhưng vô cùng quật cường, trái tim tôi mềm nhũn, nụ cười bất giác vương trên khóe môi.

"Chaeryeong , cảm ơn em!"

Tôi bước về phòng, lặng lẽ ngồi xuống bàn, thong thả rót cho mình một chén nước nguội, đưa lên môi nhấp. Tốt, có cảm giác, nước vừa trôi xuống cổ, giờ đã vào thẳng dạ dày.

Hoàn toàn không phải mơ!

Tôi đứng bật dậy, nhảy một bước lên trên giường, thiếu điều cụng luôn vào tường nhà. Nàng dù sớm biết tôi là nữ nhi, nhưng vẫn đem lòng yêu thương tôi. Đây là sự thật hay sao, hay do tôi ảo tưởng mà ra?

Ảo tưởng thì mùi hương đặc trưng của nàng vẫn còn vấn vít bên người tôi là thế nào đây? Chẳng nhẽ khứu giác tôi cũng theo não bộ mà gây nên sự hoang tưởng này?

Không đúng, nàng cũng yêu tôi. Nàng đã đặt tay lên... ngực tôi cơ mà! Tôi thiếu điều muốn lột luôn áo ra để kiểm tra xem nàng có để lại dấu vết trên ngực mình hay không nữa.

Sau một hồi lăn lộn trên giường, cuối cùng tôi cũng ôm mộng đẹp mà tiến vào giấc ngủ.

Đó là đêm đầu tiên sau khi bị xuyên không, tôi ngủ mà không phải bó ngực!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com