Chương 92: Rối rắm
Vì không muốn Joohyun lo lắng, Seulgi không dám nhắc tới việc Sooyoung xảy ra chuyện. Nếu không nói, Joohyun sẽ vẫn như bây giờ. Nếu nói ra, chỉ sợ Joohyun sẽ bắt cô lập tức đình chỉ công tác.
Hôm sau lúc Seulgi ra cửa, Joohyun nhắc với cô về chuyện của 《 The K2 》. Kỷ lục phòng vé của 《 The K2 》 cũng không tệ lắm, đạt hơn tám trăm triệu, sắp tới sẽ có tiệc ăn mừng. Joohyun kêu cô về sớm một chút, để nàng giúp cô trang điểm.
Trong thời gian một tháng Seulgi lui tới cục cảnh sát này, trên mạng đã có không ít đồn đãi. Có người nói Seulgi đã bị sa thải, còn có người thì nói Seulgi đã bị đóng băng công tác. Loại, cái gì cũng có. Xác minh đường viền tình sử trước đó của Seulgi, dù sao cũng có không ít người cho rằng Joohyun đã nhìn thấu mưu đồ của Seulgi.
Trong diễn đàn còn có một bài viết hư hư thực thực ám chỉ Joohyun: "Rốt cuộc cũng thoát khỏi tra nữ."
"Chủ thớt là nữ, lúc trườc từng quen một tra nữ, vì người ta mà mê mẫn. Năm ngoái sau khi quen biết tra nữ, thì cùng tra nữ trở thành đồng sự, tra nữ đối với chủ thớt cực tốt, cùng lúc ấy cũng có rất nhiều nam đồng nghiệp theo đuổi chủ thớt, nhưng cuối cùng chủ thớt vẫn lựa chọn tra nữ. Tra nữ cũng xinh đẹp, thích hút thuốc ( khuyên cô ấy rất nhiều lần, cô ấy đều không nghe, bây giờ đỡ hơn, không cần khuyên can nữa), tính cách cô ấy cũng khá giống đàn ông, trước đó từng đi nghĩa vụ quân sự, xin đừng chữi chủ thớt. Chủ thớt không phải cong cũng chẳng phải thẳng, nên mới có thể thích tra nữ có khí chất đàn ông. Cùng tra nữ là đồng sự, nói đúng ra là thượng cấp của tra nữ, là quản lý của tra nữ. Ở bên nhau không bao lâu, tra nữ đã bắt đầu không thành thật. Ở bên ngoài ăn vụng hai lần, làm việc tiếp xúc với một nhân viên nữ mới, lúc ấy tra nữ đối với chủ thớt như gần như xa......"
Nội dung của bài viết cơ bản ăn khớp với tình huống của Joohyun và Seulgi. Vừa mới bắt đầu cũng chưa có ai nhận ra điểm này, sau hơn mười trả lời, mới có người nhắc tới chuyện Seulgi bị đóng băng, mới có người bắt đầu đoán ra Joohyun. Joohyun vừa bị đoán ra, chủ thớt đã chạy bay chạy biến mất, trước đó chủ thớt cũng nói, hy vọng đại gia đừng thịt người. Bài viết được chia sẻ ở mọi mặt trận, không chỉ là diễn đàn, tìm kiếm internet, Website Games giải trí cũng tràn ngập. Tin tức giải trí, bình thường đều hiển thị ở một bên, quan trọng vẫn là tỉ lệ click cùng số lượng thảo luận. Bình thường cư dân mạng, vừa thấy website giải trí đẩy đưa, đương nhiên sẽ cho rằng tính chân thật có bảo lưu.
"[ suy tư ] theo quan niệm fan lão làng 10 năm của Bae Joohyun, nghe giống Bae Joohyun lắm nha." Có phải fan ruột hay không thì khó mà nói được, dù sao theo tin tức, like thì khẳng định sẽ khá nhiều. Like càng nhiều, liền bị đám dân mạng cho lên đỉnh.
"[ mồ hôi ] không phải đâu...... Người qua đường cảm thấy Bae Joohyun rất bận, làm sao có thời giờ lên mạng viết bài chớ."
"Không đồng ý với lầu trên, minh tinh cũng là người, cũng cần phát tiết."
"[ vỗ tay ] chúc mừng chủ thớt thoát khỏi tra nữ! Quá cặn bã mà!"
Seulgi cái gì cũng chưa làm, đã bị người ta dán mác "Tra công" vào ót. Nhưng sự thật chứng minh rằng, đã thật lâu Seulgi không xuất hiện bên cạnh Joohyuj, mặc dù không phải bởi vì cảm tình, hay giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn. Chỉ là chuyện này, đã leo lên Hot Search một thời gian rất dài với tiêu đề "Vệ sĩ của Bae Joohyun".
Seulgi không biết nhiều cũng biết ít, không phải nhờ đọc tin tức, mà bạn trên mạng gửi cho cô xem. Fan gởi qua vài cái icon biểu cảm tan nát cõi lòng, cảm thấy Seulgi cùng Joohyun quả thật đã xảy ra mâu thuẫn. Trong khi Seulgi cùng Joohyun không hề có mâu thuẫn, chỉ là sắp tới đà mâu thuẫn. Mà mâu thuẫn lớn nhất giữa hai người, chính là tư tưởng khác nhau.
Tới giờ phút này, Sooyoung vẫn còn chưa tỉnh lại, Seungwan hủy bỏ tất cả công tác trong tay, ngày đêm canh giữ bên phòng bệnh.
"Em đại khái muốn cùng mọi người." Seulgi nói ý nghĩ với Seungwan, Seungwan dừng một chút, mắt nhìn về phía phòng bệnh, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Bắt hắn?"
Seulgi quay nhìn Seungwan, nàng bây giờ cũng không còn là nữ doanh nhân nổi tiếng, mà chính là chiến hữu cũ năm ấy cùng nhau xông xáo trèo lên núi. Lần huấn luyện dã ngoại ấy, ai cũng chịu đựng không nổi, Seungwan đang rơi lại phía sau, nén hơi, vượt qua từng người từng người một. Trước đó khi cùng Sooyoung nói chuyện phiếm, Sooyoung cũng từng nói, đừng tưởng Wannie đã sa đoạ, giác ngộ thì vẫn sẽ có.
"Ừm."
Seungwan nhịn xuống nước mắt nơi hốc mắt, nhấc tay vịn lên bả vai Seulgi. Lúc xuất ngũ, cả đám ba người bọn họ đã từng tuyên thệ, mặc kệ khi nào, mặc kệ là ở quốc nội hay là nước ngoài, đều không thể mất đi tín niệm. Chờ Wannie bước vào phòng bệnh, Seulgi quay đầu đã bắt gặp Chaeyeon. Trong tay Chaeyeon xách một giỏ hoa quả, vừa nhìn thấy Seulgi, Chaeyeon đã đưa giỏ hoa quả cho trợ thủ, nhờ trợ thủ đưa vào phòng bệnh. Seulgi nhìn thấy tên, Jung Yunho, trên giỏ hoa quả.
"Anh ấy đã biết?"
"Ừm, anh ấy đã đi chuẩn bị."Chaeyeon nói, "Chị thì sao? Suy nghĩ tới đâu rồi?"
"Bây giờ tôi không còn là lính, bảo vệ quốc gia làm sao cũng không đến lượt tôi."
"Trưởng quan nói, cho đến bây giờ chị vẫn còn giận anh ấy bắt chị ăn không ngồi chờ."
Chaeyeon dừng một chút, "Em biết chị không có."
"Ai nói tôi không có?"
"Quản giáo Kang, em tin tưởng chị." Thời gian khó qua nhất chính là lúc huấn luyện, khi đó Chaeyeon cảm thấy bản thân sắp kiên trì hết nổi, không đảm đương nổi trách nhiệm cũng như gánh nặng của một người lính, đều do Seulgi vực cô dậy. Nàng nhịn xuống tất cả nước mắt, đối mặt cùng Seulgi, vì nàng muốn một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành Kang Seulgi. Chỉ khi nàng trở thành cô, nàng mới bắt đầu hiểu biết rõ hơn về cô.
=
Seulgi không nói gì cùng Joohyun, lúc về đến nhà, Joohyun đang ngồi ở mép giường, tâm tình nàng không được tốt lắm, toàn bộ quần áo đều bày ở trên giường. Seulgi gọi nàng, nàng mới ngẩng đầu lên. Joohyun bước tới bên cạnh cô, dường như cảm xúc đều đã bình tĩnh lại. Joohyun ôm lấy mặt cô, xoa lên vành tai cô: "Thật ngoan."
Joohyun còn cho rằng hôm nay cô sẽ không về.
Seulgi cảm thấy mình giống bị tâm thần phân liệt, mỗi khi ở bên cạnh Joohyun, cảm thấy cảnh sắc an lành cứ rực rỡ sắc màu, không có nguy hiểm cũng không có lo sợ, hoàn toàn cách những người bình thường rất xa, và cách loại người như Joohyun càng xa hơn. Nhưng những sợi tơ ký ước đã qua vẫn rất chân thực, Sooyoung nằm trên giường bệnh, Wannie nhịn đi nước mắt, Chaeyeon nói nàng tin tưởng cô. Thế giới này là một mảnh đen tối không tưởng tượng nổi. Joohyun gần, mà tựa như ở một nơi rất xa.
"Mặc thử bộ lễ phục này đi, hợp với nước da của em." Joohyun kéo kéo chiếc váy, "Seul oppa?"
"Ờh."
Sau khi mặc vào, Joohyun lại vỗ về lưng Seulgi, "Không cần đứng thẳng kiểu này, cũng đâu phải mặc cảnh phục."
"Tự nhiên một chút." Joohyun nói, "Nữ tính một chút."
Joohyun vẫn luôn muốn cải tạo tư tưởng của cô, hy vọng cô trở thành một cô gái. Thật giống như ba cô, khi cô còn nhỏ muốn cô trở thành con trai, không cho phép cô lộ ra vẻ yếu đuối.
"Em không đi đâu."
"Được rồi, không nói em nữa." Lúc rời khỏi nhà, Seulgi vẫn còn không tình nguyện, Joohyun đành phải dỗ dành Seulgi, kéo tay Seulgi một chút.
Bên người Joohyun lúc nào cũng gấm hoa rực rỡ, khi tới tiệc, còn có không ít tiếng hoan hô. Dưới ánh đèn flash, lay động giữa một đám người, Joohyun ôm cổ Seulgi thì thầm: "Mệt mỏi sao?"
"Giày cao gót hơi khó chịu."
"Vậy khi kết hôn thì làm sao bây giờ?" Joohyun cười nói giỡn.
"Kết hôn cũng phải mang giày cao gót à?"
"Nếu không thì mang gì?"
"Không thể làm hôn lễ kiểu Hàn Quốc sao?"
"Em cho rằng hôn lễ kiểu Hàn Quốc thì không rườm rà à?"
"Rồi rồi."
"Có chị, không cần lo lắng." Joohyun cười nói.
"Ừm......" Thật tốt, hai người còn có thể ở chỗ này mặc sức tưởng tượng về tương lai. Lúc quay về khách sạn, Joohyun vuốt ve cần cổ thon dài của Seulgi, đầu lưỡi quấn lấy nhau, lăn trên giường lớn. Lúc Joohyun tiến vào, Seulgi dựa lại gần mặt sườn Joohyun, vành tai cô nóng lên.
Lúc cô tỉnh lại, Joohyun đã tỉnh từ sớm, ở một bên uống nước. Vừa thấy cô tỉnh lại, nàng đã tiến lại gần. Nàng rót một ngụm nước trong miệng vào môi cô. Tay nàng lại một lần nữa thò vào cổ áo của cô.
Seulgi bị Joohyun sờ tới tỉnh, lúc này trời đã sáng. Joohyun chống cằm, dùng bàn tay còn lại vuốt ve cô.
"Thật tốt, em không cần bận bịu công tác."
"Bae Joohyun......"
"Huh?"
"Trước đó chị hỏi em từng gặp mặt ai, em đã gặp một chiến hữu."
"Chị tin em."
"Không phải...... lần này cô ấy trở về, do có một nhiệm vụ đặc biệt."
Joohyun nhíu mày: "Vậy thì liên quan gì tới em? Em sắp rút lui rồi mà."
"Không phải chị muốn biết chuyện trước kia của em sao? Vụ án này có liên quan tới chuyện cũ năm xưa."
"Em muốn theo vụ này?"
"Phải."
"Không được."
"Vì sao?"
"Rất nguy hiểm." Joohyun ôm Seulgi vào lòng, "Thiếu mất em cũng không hề gì, ai đi cũng được, nhưng em thì không được."
"Em muốn chị thành ' quả phụ ' à?" Joohyun tiếp tục nói giỡn.
Seulgi vùi vào lòng Joohyun, giọng cũng có chút buồn bực: "Bọn họ cũng có người nhà, có vợ, có con cái."
"Được rồi, do chị ích kỷ, chị không biết bất luận kẻ nào, chị chỉ biết mình em. Em là bạn gái của chị, chị không muốn em mạo hiểm." Joohyun nói, "Công việc gì không thể làm? Vì sao em nhất định phải chọn một công việc khiến người nhà lo lắng như vậy?"
"Người nhà em không lo lắng."
"Mẹ em cũng không lo lắng?"
"Có ba em khuyên bảo."
"Vậy còn chị thì sao? Chị không biết cha mẹ em, ai sẽ khuyên bảo chị?"
"Em nè." Seulgi nói, "Bây giờ em không phải đang khuyên bảo chị sao?"
Vừa nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Seulgi, ánh mắt Joohyun cũng có chút chớp động, chẳng lẽ buông bỏ rồi?
"Không được." Joohyun sờ lên mặt Seulgi, "Em mà xảy ra chuyện, xong hết mọi chuyện, chị không thể mắng, không thể chữi, cũng không thể đánh em nữa."
"Deulgi, công việc này rất nguy hiểm, em không thể lưu hết thống khổ lại cho chị." Joohyun nói.
"Trước đó chị tham gia《 Infinity Challenge 》, không phải có rất nhiều trải nghiệm sao ?" Seulgi thay đổi góc độ mà nói.
Joohyun dừng một chút: "Chị mới tham gia có mấy ngày, không phải chỉ đóng theo kịch bản sao?"
Có một cô bạn gái có giác ngộ cực thấp, là một loại trải nghiệm ra sao? Kang Seulgi xem như cảm nhận được rồi.
"Nếu em nhất định phải đi thì sao?" Sau khi rời giường, Joohyun giúp Seulgi sửa lại cổ áo, Seulgi mở miệng.
"Em muốn chia tay với chị sao?"
Quá kém, thế mà còn dùng chia tay ra uy hiếp cô.
Seulgi rút ngón tay, không để Joohyun chỉnh lại cổ áo cho cô, đặt nhẫn lên mặt bàn.
"Chị luôn muốn em trở nên nữ tính hơn, thật xin lỗi, em không thể hiền thục như chị muốn."
Joohyun vẫn luôn muốn thay đổi cô, bảo cô hãy trở nên dịu dàng, nữ tính hơn. Ai yêu đương cũng sẽ đánh mất chính mình, thay đổi một cách vô tri vô giác để lấy lòng đối phương. Nhưng cô không phải loại phụ nữ như vậy.
Joohyun nhìn chiếc nhẫn trên bàn, dừng một chút: "Cho nên, em muốn đi chuyển giới à?"
=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com