Chương 3
Hai ngày sau, cuộc tỷ thí cuối cùng chính thức bắt đầu, mà đối thủ của y không ai khác chính là Phác Nhất Linh. Trình Ân Chí biết mình không thể nhường cho nàng, nếu không nàng sẽ cảm thấy loại này chính là một vũ nhục đối với mình.
Tuy Trình Ân Chí vẫn xuất chiêu nhưng chỉ mang theo hai phần nội lực. Phác Nhất Linh cũng không phải loại liễu yếu đào tơ như Trình Ân Chí nghĩ, nàng chính là đệ tử của phái Linh Ảnh, mỗi đường kiếm đánh ra tuy có vẻ ngoài ủy mị nhưng lại rất linh hoạt. Trình Ân Chí lúc này cũng không thể nhượng bộ nữa, y phi thân lên đứng ở giữa không trung của lôi đài, Phác Nhất Linh cũng thi triển khinh công bay lên. Nàng cũng không lẫn tránh ánh mắt của Trình Ân Chí, nàng rất tập trung quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Nhất Linh vận công để cho nội lực tập trung ở trên thanh kiếm nghiêng người tấn công về phía Trình Ân Chí.
Hai người cùng nhau giao đấu ở trên không trung, đạo hồng ảnh cùng tử ảnh phát ra càng lúc càng rực rỡ, khiến cho người xem cũng không nhìn rõ được hai người bọn họ, lát sau tiếng nổ lớn vang lên.
Phác Nhất Linh bị thương thất thủ sắp rơi xuống, may mắn giữ vững tư thế của mình. Trình Ân Chí lo lắng nhanh chân bay đến đỡ lấy nàng, lại bị nàng một chưởng đánh về phía mình. Phác Nhất Linh cũng không phải tiểu nhân muốn ra tay đánh lén, chẳng qua Trình Ân Chí đột nhiên tiến đến để cho nàng có lòng đề phòng, muốn thu hồi chưởng kia cũng đã không kịp nữa rồi. Trình Ân Chí bị văng ra mấy trượng xa bên dưới lôi đài, cảm giác được một tia tinh ngọt đầy mùi tanh xông lên cổ họng, y cũng không phun nó ra, y sợ Phác Nhất Linh sẽ cảm thấy áy náy. Trình Ân Chí mỉm cười nhìn Phác Nhất Linh đang đứng ở trên lôi đài, tiếu tựa phi tiếu xoay người rời đi.
Trình Ân Chí nhận thua, y thua là bởi vì nàng không thể ngoan tâm làm tổn thương người mình yêu. Cho dù cả thiên hạ này đều cô phụ y, Trình Ân Chí cũng không muốn Phác Nhất Linh lần nữa cô phụ chân tình của y. Trình Ân Chí đi đến nơi vắng vẻ mới dám phun ra ngụm máu tươi trong miệng của mình, lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
"Hà tất phải khổ sở như vậy đây."
Trình Ân Chí nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn đã thấy Lục Như Uyển đang đứng cách đó không xa. Lục Như Uyển cũng biết được Trình Ân Chí là tên đạo tặc ngày đó trộm thiệp mời của nàng, nhưng bây giờ không cần phải ra tay, đã có Phác Nhất Linh ra tay trừng phạt hắn giúp nàng, cho nên nàng cảm thấy rất cao hứng. Trình Ân Chí cũng không nói gì, từ trong túi áo lấy ra bình dược đưa cho Lục Như Uyển, Trình Ân Chí biết Lục Tinh Tài chính là ca ca của nàng, đưa cho nàng thích hợp nhất.
"Cầm lấy đưa cho ca ca của ngươi uống đi, yên tâm không có độc."
Trình Ân Chí cũng biết nàng có lòng đề phòng mình, cho nên bổ sung thêm một câu, sau đó đi trở về phòng, cởi y phục ra đã thấy trên bả vai hiện rõ năm dấu tay, xương bả vai cũng bị Phác Nhất Linh đánh cho gãy, khó tránh lại cảm thấy hít thở không thông. Trình Ân Chí sai Nhược Hạ - thuộc hạ của y đến giúp y băng bó vết thương, Nhược Hạ cũng cảm thấy đau lòng thay chủ tử của mình, nàng cũng không hiểu tại sao Trình Ân Chí lại để tâm đến Phác Nhất Linh, còn bị đánh thành như vậy. Nếu để hoàng hậu biết được mạng của nàng khó bảo toàn là chuyện nhỏ, nàng chỉ sợ một chưởng này hại Trình Ân Chí về sau bị nội thương.
Xem ra Nhược Hạ đoán đúng rồi...Trình Ân Chí chính là bị nội thương nhưng lại nằm ở ngay tim.
~~~~~~
Bên trong Trình gia trang, nằm trên đỉnh núi Huyền Phong, cảnh sắc tuyệt mỹ khiến cho người ta cảm thấy như đang lạc vào thế ngoại đào nguyên, có hai tiểu hài tử đang ngồi ở bên cạnh thác nước, tiểu hài tử nhỏ hơn mỉm cười kéo lấy cánh tay của tỷ tỷ.
"Yên tỷ tỷ, sau này lớn lên ngươi gả cho Chí nhi có được hay không ?"
Trình Ân Chí tuy chỉ mới tám tuổi đã cảm thấy thích vị biểu tỷ này của mình, một nữ nhân xinh đẹp lại vô cùng ôn nhu, khiến cho người ta mê luyến từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng, Tần Ngữ Yên mỉm cười xoa đầu của Trình Ân Chí.
"Hài tử ngốc, hai nữ nhân thế nào có thể cưới nhau."
Trình Ân Chí nghe vậy bỉu môi, nhào vào trong lòng ngực của nàng.
"Chí nhi mặc kệ, sau này Chí nhi nhất định sẽ cưới ngươi làm nương tử."
Tần Ngữ Yên cũng không nói thêm gì mỉm cười bỏ chạy, Trình Ân Chí giơ ra hai cánh tay chạy theo phía sau, muốn đuổi bắt nàng.
Hình ảnh đó vẫn luôn nằm sâu trong thâm tâm của Trình Ân Chí, cho đến trăm năm sau vẫn không thay đổi...
~~~~~~~
Trình Ân Chí thường mơ thấy những chuyện trước đây, nhưng lần này phá lệ để cho y càng cảm thấy bi thương. Y đứng ở trong đình viện không xa căn phòng của Phác Nhất Linh, ánh mắt đầy ưu sầu, lẳng lặng nhìn ánh đèn bên trong phòng, đã trễ như vậy rồi nàng tại sao vẫn chưa ngủ. Trình Ân Chí đứng ở đó không biết qua bao lâu, căn phòng kia cũng đã tắt đèn, y mỉm cười đi trở về phòng của mình.
Trình Ân Chí mặc dù không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, lại càng không hiểu phong tình là gì, nhưng đã từng vì nàng mà động tâm, đã từng vì nàng mà bi thương, đã từng vì nàng mà thống khổ, cũng từng vì hai chữ ái tình mà cô liêu tịch mịch, hết thảy chỉ vì thời khắc hạnh phúc thoáng qua mà không tiếc bỏ ra trăm năm chờ đợi, nguyện cả đời phụng bồi nàng chia sẻ giấc mộng hảo huyền, chia sẻ ưu sầu. Ái tình trên cõi đời này đều đau khổ như vậy sao ?
Trình Ân Chí cũng chỉ vì hai chữ ái tình mà trở nên như vậy, liệu có đáng hay không, y không biết, y chỉ biết một điều, bất kể Tần Ngữ Yên hay Phác Nhất Linh, cũng đều là một người, mà nữ nhân kia cũng chính là người mà y yêu..yêu đến khắc cốt minh tâm, cho dù có đau đến tê tâm liệt phế đi chăng nữa, y cũng không hề hối hận...có lẽ ái tình của Trình Ân Chí cũng chính là một loại cố chấp.
+++
Phác Nhất Linh được lệnh của sư phụ đến đây tranh chức vị phó minh chủ. Thứ nhất là để trợ giúp đạo trưởng Thịnh Trung, thứ hai mới là mục đích của nàng, nàng muốn đến đây để gặp Lục Tinh Tài, đáng tiếc hắn lại bại dưới tay Trình Ân Chí. Nàng muốn ra tay giáo huấn Trình Ân Chí, càng không ngờ Trình Ân Chí lại cố ý nhường nàng, đối với nàng mà nói đây là một loại vũ nhục, càng không nghĩ đến hắn lại bất chấp an nguy đi đỡ nàng, trong lòng nàng cảm thấy có một chút áy náy, nhưng cũng rất nhanh tan biến, giang hồ hiểm ác lòng người khó lường, nàng cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích hắn.
Thịnh Trung cũng không muốn chức vị phó minh chủ rơi vào tay người lỗ mãn, hành động không thông qua bộ não. Hắn cũng không phải người trọng nam khinh nữ, chỉ cần là nhân tài hắn đều trọng dụng, cho nên hắn muốn Phác Nhất Linh phải hạ được những người còn lại, lên nắm giữ chức vị này, có như vậy kẻ thua cuộc mới tâm phục khẩu phục. Nàng chỉ là vãn bối cũng không dám không nghe theo, hắn cũng biết tuy nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng tư chất thông minh hơn người, giao cho nàng là thích hợp nhất, lúc đầu hắn cũng chú ý đến một người đó là Trình Ân Chí, nhưng Trình Ân Chí hạ thủ quả thật quá hung ác, đây cũng là một nhược điểm.
Sau khi Phác Nhất Linh lên giữ chức vị phó minh chủ, nàng cũng được lệnh đi tiêu diệt các bang phái hắc đạo, trong đó phải kể đến phái Thần Long, giáo chủ chính là Vệ Bá Lân. Hắn ở trong bóng tối không ngừng bắt đi vô số dân nữ, tất cả đều là thân ngọc nữ bị giết chết lấy máu để luyện tà công, muốn mưu đồ thống nhất thiên hạ. Hắn lôi kéo không ít các môn phái tà đạo khác gia nhập, ai không thuận theo cũng chỉ có con đường chết.
Chuyến đi lần này quả thật rất hung hiểm, Thịnh Trung cũng muốn cho vãn bối cơ hội học hỏi kinh nghiệm, mở đại hội chỉ là che mắt thiên hạ, bên trong chính là tìm ra những tinh anh, thiên hạ sau này có thái bình hay không phải nhờ đến bọn họ. Hắn tuổi tác đã cao, cũng không thể trông cậy vào hắn cả đời được, cũng đến lúc hắn phải thoái vị nhường chức minh chủ cho người có thể đảm nhiệm trọng trách. Làm minh chủ không phải chỉ cần võ công lợi hại hơn người là có thể, còn phải xem phẩm chất cùng tài trí của bọn họ, nếu sơ xuất để chức minh chủ rơi vào tay kẻ lòng đầy tham vọng, thiên hạ nhất định không có một ngày thái bình, xem ra muốn làm minh chủ còn khó khăn hơn làm hoàng đế.
Người được chọn đi theo Phát Nhất Linh có năm người quan trọng nhất như Chánh Minh, Lục Tinh Tài, Lục Như Uyển, Trình Ân Chí, Tống Khải. Những người khác đều là đệ tử trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm hành tẩu giang hồ chỉ đi theo để học hỏi.
Trình Ân Chí trong lòng tất nhiên là vui mừng, chỉ sợ không được chọn đi theo, đến lúc đó cơ hội gặp mặt Phác Nhất Linh cũng không có. Ở trên đường đi tuy là trầm mặc nhưng ánh mắt thủy chung luôn nhìn về phía Phác Nhất Linh. Nhưng Ân Chí cũng nghe thuộc hạ điều tra được, hai người bọn họ tuy không phải đồng môn sư huynh muội, nhưng bọn họ cũng đã có hôn ước do sự phụ hai bên làm chủ, mà hai người bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt, khắng khít mà thâm tình đến nỗi nước chảy không lọt, Trình Ân Chí muốn xen vào còn khó hơn mò kim đáy biển, nói chi là muốn lấy được lòng của Phác Nhất Linh.
Đi đến buổi trưa bọn họ dừng chân ở một dịch trạm nghỉ ngơi, lại thấy Phác Nhất Linh ngồi ở bên cạnh Lục Tinh Tài, hai người gắp thức ăn cho nhau, thật làm cho người xem như Trình Ân Chí cảm thấy quá chói mắt, đột nhiên trong chén có người bỏ vào một miếng thức ăn cho nàng, ngẩng đầu lên đã thấy Chánh Minh.
"Ân Chí ngươi đừng nên ảo tưởng nữa, người ta đã sớm có ý trung nhân."
Chánh Minh nhìn ra được Trình Ân Chí có tình ý với Phác Nhất Linh. Trước đây hắn cũng hoa si Phác Nhất Linh, nhưng biết thân biết phận vì vậy đã sớm rút lui, nhìn thấy Trình Ân Chí như vậy cũng cảm thấy đáng thương. Những lời này nghe vào tai của Trình Ân Chí, cũng như đâm mấy nhát dao vào tim của y, loại cảm giác này vô cùng khó chịu.
Trình Ân Chí chỉ mỉm cười, duyên phận là do nguyệt lão tạo nên, sợi dây tơ hồng của Trình Ân Chí cùng Phác Nhất Linh đã bị đứt đoạn ở kiếp trước, liệu kiếp này còn có thể nối lại sợi dây tơ hồng kia hay không, cũng có thể dây tơ hồng chưa từng buộc chặt hai người, chỉ có bản thân Trình Ân Chí cố chấp vẫn luôn nắm giữ đầu dây kia mà thôi. Trình Ân Chí chỉ là hạt cát nhỏ bé, lại muốn chống chọi với vận mệnh, kết cục chỉ là tự ôm thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com