Chap 16
Minh Triệu ngước lên nhìn người đang ôm mình, lúc ở nhà hàng Kỳ Duyên đã nói sẽ đến đón nàng, cho nên sự xuất hiện của Kỳ Duyên không làm nàng ngạc nhiên, mỉm cười dịu dàng nàng nói :
- Cô đến rồi
Cánh tay trên eo Minh Triệu khẽ siết, Kỳ Duyên sau khi xong việc thì lái xe đến rước Minh Triệu, cô đã hẹn sẽ cùng nàng ăn tối, vậy mà khi đến nơi lại nhìn thấy bà xã đại nhân đang nói chuyện với người khác. Cô vốn không muốn ra mặt, vì cô đã bảo mối quan hệ của hai người phải giữ kín đến khi Minh Triệu trả thù xong, nhưng thật sự cô không làm được, nhìn vào mắt người đàn ông kia, cô cảm giác có gì đó gọi là nhu tình. Vì muốn giữ vợ cho nên cô đành phải ra mặt, dù Minh Triệu có giận, cô cũng đành chịu thôi. Nhưng nàng lại đang mỉm cười với cô, như vậy có phải là Minh Triệu không trách cô không? Cô khẽ nâng khoé môi nhìn Minh Triệu nói :
- Ừ, là tôi
Tabaguchi Lâm Hoàng nhìn người con gái vừa xuất hiện, anh biết người đó là ai? Cả thế giới ngầm ai mà không biết Bá Vương Nguyễn Cao Kỳ Duyên, một người lạnh lùng tàn ác, một lão đại uy phong lẫm liệt. Cho dù là gia tộc Tabaguchi của anh ở Nhật có danh tiếng hay địa vị cao như thế nào nhưng so với Kỳ Duyên vẫn thua vài bậc. Nhưng cho dù thua thì đã sao? Con người Tabaguchi Lâm Hoàng xưa nay chưa bao giờ hạ mình trước một ai, cho dù là Nguyễn Cao Kỳ Duyên cũng vậy. Anh ngẩng cao đầu nhìn Kỳ Duyên rồi lại nhìn người con gái đang nằm trong vòng tay của cô ta, một khắc anh cảm thấy tim mình khó chịu, nhưng rất nhanh đã thay thế bằng khuôn lạnh lùng không biểu cảm.
Đồng Ánh Quỳnh nhìn bạn mình đang bị người con gái kia ôm, cô có thể hiểu đây chính là kim bài miễn tử mà Minh Triệu hay nói đến. Bước lại gần cô hỏi:
- Xin chào, cho hỏi cô là chồng của Triệu thật sao?
Kỳ Duyên nhìn cô gái trước mặt, con gái của Đồng Khánh Toàn, chủ tịch tập đoàn Đồng Gia. Nếu như là lúc trước, cô nhất định sẽ không để Ánh Quỳnh vào mắt, nhưng đây là bạn của Minh Triệu cho nên cô vẫn nên nể mặt một chút, giọng cô nhàn nhạt :
- Phải.
- Oa oa... Minh Triệu , chồng của cậu nhìn rất đẹp nha.
Nghe thấy Kỳ Duyên nói phải, Đồng Ánh Quỳnh vui vẻ không thôi, tất nhiên rồi bạn thân của mình có một người con gái chuẩn soái tỷ như thế bảo vệ, nàng tất nhiên là vui mừng cho bạn mình rồi.
Khuôn mặt Minh Triệu ửng hồng, Tabaguchi Lâm Hoàng nhìn nàng e thẹn như thế không hiểu sao tâm tình phức tạp, cảm giác này chưa bao giờ xảy ra với anh. Cố gắng gạt đi cảm giác đó, anh nhìn em gái mình nói :
- Lucie theo anh về nhà.
Lucie cứ nghĩ mọi người không để ý đến mình, đang định lùi về phía sau co giò bỏ chạy, nhưng lại nghe tiếng nói như tula của anh mình, khuôn mặt nàng nhăn nhó nói :
- Không, em không muốn về, em còn đi chơi chưa đã mà.
- Anh không nói nhiều, đi về với anh.
Vừa nói anh đã nhanh tay tóm lấy Lucie kéo đi, anh không muốn phải nhọc công đi tìm cô em gái rắc rối này nữa, công việc của anh ở Nhật còn rất nhiều.
- Không... Không muốn... Ánh Quỳnh... Minh Triệu cứu mình...
Bị kéo đi nhưng Lucie vẫn còn cố ngoái lại cầu cứu hai người bạn mình. Đồng Ánh Quỳnh thì vặn vẹo tay chân, nàng rất muốn cứu cô nhưng nàng cũng thật rất sợ Lâm Hoàng, cho nên dù không muốn nhưng cũng phải đành đứng nhìn.
Minh Triệu bỗng thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Duyên, nàng lên tiếng :
- Khoan đã....
Nếu như là thường ngày Lâm Hoàng sẽ không để ý mà bước tiếp, nhưng giọng nói này.... Anh dừng lại, xoay người nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục lên tiếng.
Thấy anh dừng lại, Minh Triệu mỉm cười, nàng nói:
- Anh có để cho Lucie ở lại đây thêm vài ngày nữa được không?
- Tại sao tôi lại phải nghe cô?
Giọng nói của anh không mặn không nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
-Vì tôi là bạn của Lucie, lý do này có được tính không?
Minh Triệu vẫn giữ nụ cười trên môi, với nàng bây giờ để có thể nói người nào là bạn, thì thật sự phải suy nghĩ rất lâu, đơn giản vì lòng tin của nàng đã bị tổn thương rất nhiều. Vì vậy chỉ có Ánh Quỳnh, Lucie và Ngọc Hân là bạn tốt của mình thôi.
Không hiểu sao cánh tay đang kéo Lucie bỗng buông lỏng, Tabaguchi Lâm Hoàng khi nghe thấy tiếng "bạn" của Minh Triệu anh đột nhiên lại có cảm giác mình là một người anh thất bại, từ trước tới nay thật sự mà nói Lucie chưa bao giờ có bạn, nàng lúc nào cũng được sự che chở bảo vệ ba và anh nhưng họ chưa từng nghĩ nàng có thích hay không, trước lúc Lucie gặp Đồng Ánh Quỳnh thì em gái của anh chỉ có một mình, nghĩ đến đây ánh mắt anh nhìn em gái có chút hối hận cùng yêu thương.
- Minh Triệu.... Ánh Quỳnh
Được thả ra, Lucie vội chạy đến trước mặt Minh Triệu cùng Ánh Quỳnh, nàng dang tay ôm hai người, nước mắt khẽ rơi, thật sự rất cảm động.
Sau vài phút, cuối cùng bọn họ cũng tách ra. Tabaguchi Lâm Hoàng nhìn em gái nói :
- Em muốn ở lại?
Lucie nhìn anh trai kiên định gật đầu. Tabaguchi Lâm Hoàng thở dài, thôi thì ở lại thêm vài ngày nữa cũng không sao, mặc khác, anh đến Việt Nam còn có một mục đích khác.
- Được rồi, vậy thì anh sẽ cho em ở lại một tuần nữa, nhưng sau đó phải ngoan ngoãn theo anh về.
- Dạ... Anh trai cảm ơn anh....
Lucie vui mừng ôm Minh Triệu và Ánh Quỳnh nhảy hát, vậy là nàng đã được ở lại rồi.
Đồng Ánh Quỳnh cũng vừa nhảy vừa cười, nàng mở miệng hỏi Minh Triệu:
- Triệu, chồng của cậu tên gì..?
Minh Triệu cũng cười nói :
- Cô ấy là Nguyễn Cao Kỳ Duyên ...
- Nguyễn Cao Kỳ Duyên, tên này rất hợp với cô ta...
Đồng Ánh Quỳnh gật đầu, cười thoả mãn... Nhưng mà khoan đã, cái tên Nguyễn Cao Kỳ Duyên này nàng đã nghe ở đâu rồi... Miệng cô nàng lẩm bẩm :
- Nguyễn... Cao... Kỳ Duyên.... "
Rồi như nhớ ra chuyện gì, cô nàng bỗng sựng lại, mắt mở to hết cỡ nhìn người con gái rồi lại nhìn Minh Triệu, khó khăn mở miệng, lắp bắp không thành lời...
- Minh....Triệu... Cậu nói cô ta là Nguyễn Cao Kỳ Duyên? Thật sự... là ... Nguyễn...Cao ... Kỳ Duyên? Cậu đừng nói với mình cô ta là Kỳ Duyên, là người đứng đầu trong Tứ Trụ? Là trùm của cả hắc - bạch đạo?
Minh Triệu nén cười nhìn bạn mình, nàng biết chắc chắn Ánh Quỳnh sẽ giật mình khi biết tên của cô ấy là Kỳ Duyên mà, nàng gật đầu nói :
- Đúng vậy, là cô ấy.
Khuôn mặt Đồng Ánh Quỳnh bây giờ không có từ ngữ nào diễn tả được, cả người nàng vô lực xụi lơ, ngồi bệch xuống đất, muốn khóc cũng không ra nước mắt, mà muốn cười gượng thì nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Nàng ..Ôi mẹ ơi vậy mà dám nói Kỳ Duyên hợp với cái tên này? Nếu cái tên này không hợp với cô ta, thì còn tên nào hợp hơn nữa chứ ? Ai oán nhìn Minh Triệu, sao cậu ấy không nói với nàng kim bài miễn tử của cậu ấy là cô ta? Như thế nàng nhất định sẽ không bị dọa đến mức tay chân không có một chút sức lực như bây giờ. Nếu như thấy Tabaguchi Lâm Hoàng nàng chỉ hơi run rẩy thì bây giờ khi thấy Kỳ Duyên, nàng lại cảm giác muốn xỉu luôn cho rồi, nhưng sức khỏe của Ánh Quỳnh từ trước đến giờ rất tốt chưa bao giờ biết mệt hay mất sức lực như thế này, vậy nên chỉ có thể ngã ngồi xuống đất mà run cầm cập thôi.
Thấy mặt Ánh Quỳnh đột nhiên trắng bệch rồi lại ngồi dưới đất, Lucie thấy lạ nên quan tâm hỏi :
- Quỳnh cậu sao vậy?
Ánh Quỳnh không trả lời, hiện tại bây giờ nàng rất muốn gặp Minh Tú, vì cô ta là bạn tốt của Kỳ Duyên, nhất định Minh Tú sẽ nói giúp cho nàng một tiếng để Kỳ Duyên bỏ qua cho mình.
Nghĩ là làm, nàng vội rút điện thoại gọi cho Minh Tú, chuông vừa ngân lên đã có người bắt máy, giọng Minh Tú bên kia vui vẻ :
- Bảo bối, có chuyện gì mà gọi cho chị vậy? Không phải là nhớ chị đấy chứ?
Đồng Ánh Quỳnh có hơi sức đâu mà để ý Minh Tú ngọt ngào với mình, giọng nàng nghẹn ngào :
- Minh Tú... Cứu em...
Nụ cười trên môi Minh Tú cứng đờ, rồi tắt hẳn, giọng cô gấp gáp :
- Quỳnh em đang ở đâu?
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com