Layer 1
Tôi luôn không thích ngày mà mình sinh ra. Tôi nghĩ đó là một ngày bị nguyền rủa. Cứ mỗi khi vô tình nhìn lướt qua bốn chữ số trên tấm lịch hay bảng thông tin điện tử là tôi ghét chúng.
Bởi lẽ tôi sinh vào đêm Giáng sinh nhưng những ký ức kể từ khi đó đến khi tôi trốn khỏi tu viên đều là địa ngục. Nếu em của tôi Dream còn sống, chắc nó cũng sẽ có cùng ý nghĩ như vậy. Hoặc không, bởi nó vốn là một đứa có hướng nhìn tích cực.
Bảo tôi suy nghĩ tích cực còn chẳng thà bảo tôi dừng giết người.
Nhưng em bảo em thích bánh kem, cũng như từng bảo với tôi mình thích ti tỉ thứ khác. Gấu bông, quần áo mới, chiếc giường êm... Những thứ em thích thật nhiều, có thứ to lớn vĩ đại như mặt trăng và mặt trời và những ngôi sao hoặc vụn vặt như một nụ hôn, một cái ôm. Với vế sau em hầu như luôn đòi tôi mỗi ngày, tôi cũng chẳng keo kiệt mà không cho em nhưng với vế đằng trước và những cái vật chất khác, em nói xong lại bảo, thôi, em không thích nữa.
Như thế này là đủ rồi.
Em nói trong khi đang mặc chiếc áo len cũ choàng lên áo hoodie lửng đã mặc lâu lắm rồi, một bên vai thỉnh thoảng chạm vào vai tôi vì bận xúc một thìa cơm lên miệng. Một chút nước sốt lấm lem khóe môi em mà tôi lau đi. Em cũng đang mặc quần ngắn bên dưới lớp quần bông đen đã xỉn màu nhưng em bảo vẫn còn dùng tốt chán. Xuôi theo dưới là tất len cộc cạch và giày thể thao màu em không thích nhưng vẫn đeo. Một tình cảnh thật khác xa so với hình ảnh lần đầu gặp mặt ở phố Đỏ, với đôi giày trắng trơn và mặc độc một bộ áo khoác thể thao và quần ngắn, hai thứ cuối có màu mặc dù không nổi nhưng rất sạch sẽ và may bằng chất liệu cotton mềm đắt tiền.
Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu kéo em vào cuộc sống này của mình là tốt không. Cuộc đời lang bạt thật sự không phù hợp với em, từ đôi má thiếu đi vẻ phúng phính đến việc em càng ngày càng trở nên ít nói. Dường như chú dạ oanh vô tư líu lo cũng bay biến đi nơi nào. Em thỉnh thoảng im lặng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh giống như đang suy tư điều gì lung lắm, tôi không nỡ gọi lại. Mà có mấy lần tôi gọi tên em nhưng em như chẳng nghe thấy, như thể đã chìm vào thế giới riêng của mình.
Rất nhiều lần tôi muốn dẫn em về bên chú em. Ở dưới sự bảo hộ của một dị nhân quyền lực nhất quận Đỏ sẽ khiến em không phải suy nghĩ và sẽ giữ mãi vẻ đẹp hồn nhiên mà tôi đã phải lòng. Bởi mặc dù tôi yêu em nhưng tôi không nỡ để em phải chịu khổ cùng mình.
Rất nhiều lần tôi đề nghị nhưng em đều từ chối, rồi khóc, cứ lặp lại là anh không cần em nữa sao, không yêu em nữa ư? Lắc lắc tay tôi rồi cào cấu vào lưng tôi như lúc em xin tôi đưa đi chơi, xin đừng bỏ em lại mà đi một mình, trên chuyến tàu đáng lẽ đã tống khứ em về nhà và dập nát tình yêu chớm nở trong lòng tôi.
Tôi đã tự nhủ rằng em là mối tình đầu của tôi cũng là mối cuối cùng khi cầm tay em trên lễ đường.
"Dẫu nghèo khổ hay giàu sang." Lời thề nguyện là thế, nhưng em chắc chắn phải thích một chiếc mũ lưỡi trai vừa đầu mình chứ? Tóc em vốn dài và đẹp lắm nhưng em đã bán chúng đi, chỉ để mua cho tôi một bộ dao phẫu thuật. Em không thích tóc dài nữa em đã bảo tôi vậy nhưng thỉnh thoảng tôi thấy em ngơ ngẩn ngắm mình trong gương, những ngón tay theo phản xạ vươn lên vai định thắt một bím tóc. Em học cách nấu ăn, học cách làm việc nhà, học cách thêu những đường chỉ vụng về trên một vết rách trên áo hay quần, học cách tích cóp chi tiêu trong một cuốn sổ nhỏ luôn mang sẵn bút theo bên mình.
Ôi em yêu, những nhọc nhằn mà em phải chịu vì anh đáng sao? Tôi đã thốt lên những câu từa tựa như thế trong khi vừa khóc vừa hôn lên những ngón tay em, vì không được chăm sóc kỹ càng nên trở nên gầy và thô ráp. Em và tôi đang nằm đối mặt nhau trên một cái đệm mặc dù đã giặt cọ không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn có mùi ẩm mốc, phía trên là tấm chăn mỏng che chắn còn phía dưới là hai thân thể nương nhờ hơi ấm của nhau.
Em không phải làm vì anh, em trả lời, em làm vì chính mình. Hành động theo lý tưởng của bản thân và phải thích nghi với kết quả hay hậu quả của nó. "Bây giờ thì anh ngủ đi. Mai chúng ta còn có việc."
"Ccino à..." Em của một năm trước chắc chắn sẽ không nói những lời như thế này. Tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn vì đã khiến em trưởng thành.
"Đúng là cũng có hơi nhọc." Em thú nhận sau một quãng im lặng dài mà tôi tưởng em đã chìm vào giấc ngủ. "Nhưng em không hối hận. Bởi em muốn được ở cạnh anh. Bên anh."
Nói vậy nhưng cũng có lúc em tức giận, tức giận chỉ vì những điều nhỏ nhặt. Tôi hiểu chính những điều đó không phải nguyên nhân khiến em giận mà là vì em chồng chúng trên vô vàn thứ khác, như bỏ thêm một mẩu sỏi vào một chiếc bình đã đầy lắm rồi.
Những lúc đó phải thừa nhận là tôi sợ. Sau một tháng em không còn đập phá đồ đạc nữa vì nhận ra nó có hại hơn là ích nên thay vào đó, em làm một việc rất đơn giản.
Em nhìn tôi một lát rồi bảo tôi mua bánh kem, mỗi lần mỗi loại mỗi khác. Tiramisu, mouse, cheesecake, red velvet, opera, chiffon, poundcake, sponge, genoise, fruit cake, cupcake... còn vị thì tùy tôi chọn. Nhưng phải cầm về thêm cả một ít nến. Tôi không mua nhiều mà chỉ mua một lát nhỏ, thế mà cũng khá tốn tiền, tất cả được gói ghém đẹp đẽ trong một hộp giấy nhỏ xinh, thắt nơ bướm bên ngoài nếu có hoặc cho vào túi để tôi cầm.
Tôi không sợ những dịp phải tiêu xài này làm gì vì chúng là đều dành cho em. Không, cái tôi sợ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi từ cửa hàng rồi trở về tôi sẽ thấy dấu vết em đã rời đi, bỏ lại sau lưng một gian phòng trống không. Cho một mình tôi. Không còn bóng dáng hay một nụ cười, một giọng nói ngọt ngào mừng tôi trở về hay hơi ấm từ vòng tay em ôm nữa mà chỉ có cảm giác trống trải trong tim mình.
Cùng một chút gì đó như an tâm, như có ai nhấc một vật đè nặng đã lâu. Tôi biết rõ vô cùng rằng không có tôi em sống tốt hơn nhiều và mặc dù có đau đến chết đi sống lại vì em không chọn tôi đấy, tôi tự nhủ sẽ không tìm em níu kéo. Lần nào lựa chọn cũng cho ra kết quả như vậy.
Nhưng em lại chẳng rời đi như như tôi đã nghĩ mà lúc nào cũng thấy đang loay hoay làm một điều gì đó. Nấu ăn chẳng hạn hay gập quần áo. Hay lộn tung tất cả những thứ có thể lộn ra sắp lại vào nhau. Trong một thoáng vô vọng tôi cho rằng tất cả chỉ là mình mộng tưởng ra thôi, chẳng có lý nào em lại chấp nhận ở bên một kẻ du đãng như tôi cả. Cái kẻ không cho em sự ổn định, không cho em cuộc sống đầy đủ vô lo vô nghĩ.
Và phải chăng cuộc gặp gỡ với em cùng với lễ đính hôn rồi lễ cưới không tồn tại, mọi thứ đều là do nỗi cô đơn của tôi huyễn hoặc ra thôi và tôi rốt cuộc chỉ có một mình, đã luôn chỉ là một mình giống như trước kia...
Nhưng em chỉ quay về phía tôi và giống như trong cảnh mộng đẹp nhất của tôi, mỉm cười. "Vào nhà đi anh." Tôi không tốn một giây nào cả lao nhanh đến chỗ em, sờ nắn các khối cơ xem thử em có phải là thật không hay lại chỉ là mẫu vật tôi tưởng tượng ra trong đầu. Còn em thì la toáng lên vì tôi mang cả giày chạy vào phòng. "Nhanh đi cởi ra đi không em đánh đấy!"
Em làu bàu với vẻ hung dữ quen thuộc nhưng tôi chỉ ôm em chặt hơn.
Chúng tôi ăn bánh kem rồi ngủ, mà thật ra là chỉ có em ngủ. Cẩn thận tách khỏi tay và chân em, tôi ngồi tựa lưng vào ván giường. Con dao sáng loáng xoay xoay trong tay.
Nhiều lúc tôi nghĩ, có nên giết em không nhỉ? Giết em và thiêu em thành một đống tro trắng, rồi để vào lọ mang theo bên mình. Như vậy thì em sẽ không thể rời đi được nữa, không thể rời khỏi tôi.
Mũi dao sắc nhọn giơ lên, định theo thói quen rạch vào động mạch cổ. Máu sẽ ra nhiều lắm nhưng không phải thứ tôi không giải quyết được, bởi sau đó tôi luôn có thể mang em theo mình.
Hơn nữa em trong trí nhớ của tôi sẽ mãi đẹp giống như một vị thần – vị thần chỉ của riêng tôi, chỉ để mình tôi tôn thờ. Cái thân xác phàm tục này thì có là gì?
Nhưng nếu em muốn và lẻn vào trong giấc mơ của tôi thì thầm, tôi sẽ tự tay đúc cho em một bức tượng. Tôi sẽ lưu giữ vẻ đẹp trường tồn của em trên những đường cong của gỗ tạo thành mái tóc em bồng bềnh, thân thể em duyên dáng uyển chuyển và gương mặt của thiên thần, không đúng, là của một vị thần rồi. Vị thần của tôi. Của mình tôi...
Mắt tôi hoa đi, lòng kịch liệt rung động—
Nhưng rồi em bất an cựa quậy. Em gọi tên tôi. Nightmare Nightmare. Cơn ác mộng của em, tình yêu của em. Người đang định giết em. Tôi vội bỏ dao xuống rồi nắm lấy tay em, luồn những ngón tay vào những kẽ tay và khẽ rùng mình.
Không như tay tôi tay em luôn rất ấm, nếu chúng không còn nữa tôi làm sao cảm nhận được đây? Cả môi em, trán em nữa, tôi sẽ không còn được hôn lên đấy, hay thân thể bé nhỏ thiếu vắng vòng ôm của tôi.
Em sợ lạnh lắm mà cái xác nào cũng lạnh. Tôi cũng sợ sẽ không trụ nổi cái lạnh trong tim.
"Anh vừa đi đâu đấy?" Lại nằm lại chỗ nằm quen thuộc, chật chội nhưng ấm cúng, cạnh em, tôi hôn lên tóc em.
"Không đi đâu cả." Lại tựa đầu lên bắp tay tôi, em lẩm bẩm câu gì đó mơ hồ. "Em vừa nói gì thế?"
"Em yêu anh." Tôi lúc nào cũng sững người trước câu nói này của em. Một người yêu và chấp nhận tôi thật lòng thật sự tồn tại ư? "Nightmare?"
"Anh cũng vậy." Tôi chậm chạp đáp lại, lần nào cũng là hai giây chậm hơn. Như thế em sẽ có thời gian rút lại lời mình nói. Tôi nghĩ, nhưng em không làm vậy mà chỉ cười. "Có gì buồn cười sao?"
"Không. Em vui lắm. Chỉ vậy thôi."
Bất giác tôi lại cảm nhận được mái tóc ngắn ngủn trên môi mình, cảm nhận được bàn tay thô ráp đang nắm trong tay. Em gầy đi nhiều lắm và tất cả đều tại tôi hết. Đều chỉ vì yêu tôi. Tôi siết chặt em trong vòng tay mình. "Bây giờ cũng muộn rồi. Cố ngủ đi anh."
Tôi đáp lại bằng tiếng "ừ" nhưng lại nằm vuốt tóc em đến tang tảng sáng. Trong đầu cứ lặp lại cảnh nếu như em không giật tỉnh, tôi đã có thể giết em rồi sau đó...
Sau đó thì sao? Em là tất cả đối với tôi nên liệu tôi có thể sống chỉ với ý tưởng về em trong đầu? Những thứ tôi cho là thô thiển trần tục giúp tôi cảm nhận được em: một vật chứa, một âm thanh và những đặc điểm giao thoa giữa các giác quan khác. Còn cả chuyện làm tình. Chẳng ai đi làm tình một mình cả, đấy người ta gọi là thủ dâm. Tôi thì không quá ham trò thể xác nhưng nó là cách tôi thể hiện tình yêu với em ngoài những lời đường mật. Vậy nên nếu không có em, tôi sẽ làm những điều đó làm sao đây?
"...Xin lỗi em, Ccino..." Tôi run run thì thầm. Tôi là một thằng tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com