Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Layer 2

Nói đến việc giao hợp, tình huống của bọn tôi khá đặc thù. Bởi mặc dù vẫn trong tuổi trai tráng tôi biết chỉ mỗi mình mình không thể đủ thỏa mãn nhu cầu tình dục của em, một incubus chuyên đi hút linh hồn bằng cách rút cạn tinh lực. Nhưng nếu để người khác chạm vào em chắc tôi điên mất nên em đã thỏa thuận là sẽ mang tôi theo săn, sau khi tôi xong "việc."

Tất nhiên là tôi vẫn có thời gian để chọn lọc mục tiêu của mình. Khác với em tôi là người kỹ tính và tiêu chuẩn đặt ra khá hà khắc nên để mà tìm một người, hay dị nhân, xứng đáng với nhãn dán "tội đồ" thật sự khó lắm. Như việc đánh bạc ở sòng bài cần đến may mắn, "kẻ có tội" xuất hiện sớm hay muộn phụ thuộc vào mặt ngửa đồng xu nữ thần. Năm mươi năm mươi hoặc một phần tư khi xu kẹt giữa rãnh. Nói chung là hên xui. Nhưng vì có em đang chờ một bữa tiệc linh hồn nên tôi tìm cách ăn gian luật chơi. Luật chơi giờ thế này:

Em thấy người nào đáng ghét thì tôi giết người đó.

Bạn sẽ bảo, đấy có phải là luật chơi cũ đâu? Cái tiêu chuẩn cao vút của tôi đâu rồi? Một người để được xét là "có tội" cần nhiều phân tích, công đoạn lắm, vậy mà lại để một người khác quyết định số phận của họ chỉ vì họ trông vô duyên, chẳng hạn là thế, hơn đám đông vây quanh? Trông mặt mà bắt hình dong sao đi đến phán quyết đúng đắn được?

Thế thì bạn nhầm. Tôi chẳng cần phải tuân theo chuẩn mực cũ làm gì bởi em đã trở thành tôn giáo mới của tôi rồi. Giống như việc tín đồ cải đạo theo chân lý họ cho là đúng đắn, tôi chính là tín đồ trung thành của em. Lời em nói là thánh chỉ và ít khi nào sai lắm, mà dẫu nó có sai thì sao? Dính thêm vài giọt máu bẩn không là gì với tôi cả.

"Há miệng ra nào! Ah~" Vị thần công lý đang đẩy viên kẹo vào miệng tôi. Lưỡi của chính mình thì vung vẩy trong khoang miệng tôi một cách nghịch ngợm. Em thích hôn nhau nơi công cộng mà cụ thể là góc tường gần tàu ngầm, ở nhà ga mà hai đứa hẹn hò lần đầu. Bởi đây là khu bảo trì máy móc nên rất tối và ít người qua lại, nhưng cảm giác bất cứ ai có thể đi ngang qua và phát hiện ra chúng tôi thân mật khiến em thích thú.

Em luyến tiếc chấm dứt nụ hôn. "Ngon không? Anh xong việc chưa?"

"Ừ. Rồi." Tôi suýt nước bọt. Là kẹo sữa vị caramel béo. Em đang uốn éo trong lòng tôi, dụi mũi qua lại như một chú mèo. "Em ăn trưa chưa?"

"Anh vừa ăn của em đấy." Em nói đúng lúc tôi nuốt xuống những mảnh vụn bằng đường. Vẻ hốt hoảng dần hiện lên khuôn mặt tôi. "Em đùa đấy. Em chưa ăn đâu. Định đi săn xong rồi cùng anh ăn một thể."

"...Thôi được rồi." Nếu tôi mà không hỏi thì em có bỏ bữa luôn không? Tôi đau lòng vuốt tóc em. Nó vẫn còn ngắn quá và tôi muốn giết chết chính mình. "Lần sau cứ ăn trước, đừng đợi anh nhé." 

"Hưm... em không thích. Thích cùng anh cơ."

Em nhõng nhẽo lắc lắc tay tôi. Em đang mặc bộ đồ đi săn quen thuộc: chiếc áo khoác thể thao và quần ngắn, ngắn hết cỡ, cùng giày thể thao. Tôi cau mày nhìn cặp đùi trắng ngần phô ra mà chỉ muốn giấu chúng đi, không thì đánh dấu chủ quyền lên chúng cũng được.

Tại sao không? Tôi đặt tay lên một bên đùi em và dồn một chút sức quấn nó quanh eo mình. Em kêu lên rồi theo phản xạ giữ lấy áo tôi cho khỏi ngã. "N-Nightmare?..."

"Nện xong rồi mình đi ăn, rồi hẵng đưa em đi săn. Được không em?" Em quay đi "ứ ừ", hai má đỏ bừng. Bởi hiếm khi tôi đề xuất làm bên ngoài nên em ngạc nhiên lắm, chẳng kịp chuẩn bị tinh thần. Cũng thật là cảnh hiếm có khi thấy em ngại ngùng. "Thế nào em? Không được à?" Vẫn giữ đôi má hây đỏ, em ngẩng đầu ném cho tôi một cái bĩu môi.

"Anh biết người ta rồi còn hỏi..."

Tôi làm em. Chỉ một câu gồm ba từ đơn giản đã tóm gọn tình huống của bọn tôi lúc này. Em rên rỉ trong mỗi cú thúc, gáy gối lên cánh tay tôi, chân thì bị tay khác của tôi tách ra gác lên vai.

"Hah... chết tiệt... em lại ra mất..." 

"Nightmare... uh... hah... nhanh nữa đi..."

"Ưm... chồng của em thật giỏi đó..."

Mắt nâu chìm trong tình dục của em ngấn lệ. Tôi muốn giữ mãi em trong khoảnh khắc này, lúc em chỉ thốt lên tên của mỗi mình tôi như thể là thứ gì quý giá. Như thể tôi là người quý giá nhất của em.

Nhưng tôi xứng sao? Nuốt nước bọt, tôi cố gắng không nghĩ nữa. Tôi đang ôm em. Thế là đủ rồi.

Chúng tôi chia nhau bữa trưa nhẹ, mỗi người một nửa kia của bánh sandwich và dùng chung một ly cà phê sữa. Loại lớn. Tôi đã học cách nuốt xuống từng ngụm quá ngọt và quá lạnh, mặc dù ưa cà phê ở tất cả những chỗ không phải cửa hàng tiện lợi hơn nhiều.

Nhưng em thích loại này, em từng nói. Hơn nữa đồ ăn ở đây rẻ và em có kha khá điểm tích trong hệ thống. Vào những ngày lẻ, em đổi sang loại cà phê tôi tạm chấp nhận: một cốc phin luôn quá nóng. Em cũng học cách yêu thích vị này, híp mắt nhâm nhi như thể nó là mật ngọt. Giữ trong miệng một lúc cho bớt nóng rồi mới nuốt xuống. Một tiếng "ực" và một tiếng "hì hì" nối tiếp như thể say trong caffeine.

"Em ổn chứ?" Lắc đầu rồi gật đầu, em sau đó sà vào lòng tôi nắc nẻ. Trái tim tôi như nổ bung thành những hạt bỏng. "Cưng à, nếu dễ thương quá là anh không chịu được đâu đấy."

"Cái anh này!" Em kêu lên. Mặt mũi lập tức đỏ phừng. "Em còn phải đi câu nữa kia! Có phải cho mình anh đâu!"

Không phải cho mỗi tôi à? Mặc dù biết em đang trêu nhưng tôi vẫn gầm gừ.

"Không, là của anh tất." Cánh tay đang vòng quanh eo em hơi võng xuống, bóp quả mông đầy đặn. Chính giữa hai kẽ mông này tôi đã bắn vào em, chắc giờ vẫn còn cảm giác nhớp nhúa. Em đóng mở miệng rồi cúi đầu cắn môi đầy vẻ xấu hổ.

Trong cơn ghen tuông chẳng biết từ đầu bùng phát, tôi nâng cằm em lên rồi hôn xuống, mặc dù đột ngột nhưng em không do dự đáp lại. Mắt nâu của em hấp háy rồi nhắm lại, cũng mặc kệ bàn tay tôi kéo đùi em lại gần sờ soạng nâng niu.

Ánh mắt em mơ màng khi tôi kéo môi mình về, còn em thì lấy ngón tay sờ lên khóe miệng mình, nheo mắt cười đầy vẻ hạnh phúc. Thấy vậy tôi lại ghì lấy em thật chặt, làm em kêu lên một tiếng dễ thương, tôi lại càng muốn giấu báu vật của tôi đi.

Nhưng em vẫn cần ăn và theo đó cần buổi săn này. Tôi không đành lòng buông em ra để em xử lý nốt bữa sáng. Em mỉm cười nói cảm ơn, nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh mì khô khốc rồi vài ngụm cà phê, rèm mi nép xuống như có điều suy nghĩ. Em thật dễ thương những lúc như thế này.

Sau khi rác đã được bỏ vào thùng, em gật đầu với tôi rồi đứng dậy đi trước, để lại tôi trên ghế đá công viên như vỏ hộp nhựa cũng bị vứt bỏ. Tôi mím môi vẻ bực bội, chỉ khi nắm con dao trong túi áo một lúc mới thoáng bình tĩnh lại.

Tôi... đã đồng ý rồi. Tôi đã đồng ý để em đi săn một mình, cũng như đồng ý rằng sẽ không can thiệp. Hơn nữa tôi cũng đã giết đủ số người đủ làm dịu bọn xúc tu, ít nhất là trong tháng này. Không có cớ gì để giết thêm cả.

Nhưng tôi là chồng em, tôi muốn em là của riêng tôi thì có bất hợp lý gì đâu chứ? Tôi muốn xé xác tất cả những gã đã chạm vào em theo ý chỉ của em, những gã sẽ chạm vào em khi được em chọn làm đối tượng, con mồi thì đúng hơn nhưng tôi vẫn thấy bực. Tôi chỉ muốn giết tất cả bọn chúng.

"..."

Dưới làn nước, hai mắt tôi nheo lại, loé lên từng tia sáng lạnh. Yêu tôi như vậy, em hẳn sẽ không trách tôi, chắc sẽ chỉ giận dỗi một vài ngày thôi. Còn tôi thì luôn sẵn sàng làm em vui lòng.

Vậy còn do dự gì nữa? Tôi mỉm cười, chỉnh mũ rồi trùm kín mặt, hướng theo em vừa rời đi.

Điểm đến của em là những nơi đông thật đông người trên con phố trụy lạc của quận Đỏ, dưới ngọn đèn đường chưa thắp vì vẫn còn đang sáng trưng. Em cũng đã đeo lên khẩu trang và kéo mũ trùm, nhưng bóng dáng nhỏ nhắn với đường cong gợi cảm tựa vào đèn đường chưa từng rời tầm mắt tôi. Vì đứng không sẽ khiến người qua lại chú ý nên tôi chọn một sạp hàng rong bán những đồ rẻ tiền gần đó, vừa giả bộ cầm lên một món trang sức bằng nhựa giả đá lên xem xét vừa thỉnh thoảng làm như vô tình liếc mắt về phía em.

Chủ sạp là một nữ tú với bắp tay xăm hình, chỉ chừa cho tôi một ánh mắt rồi lại quay về bấm điện thoại.

"Bao nhiêu đấy?" "Không ít nhất bảy Frar thì không đi." "Chơi nhiều người được không?" "Làm ở đây ngay luôn đi." Tôi đã quá quen với bầu không khí ở đây nên những tạp âm không khiến tôi cau mày. Nhưng cái khó là xác định giọng nói của em giữa vô vàn những thứ ấy, định vị hormone ngọt ngào giữa mùi cống và mồ hôi người. Giữa mọi thứ hỗn loạn xô bồ và một thứ tĩnh lặng là em, em hoặc đang nhàm chán tết lại tóc hay ngắm nghía móng tay.

Tôi thu lại tầm mắt và mỉm cười, làm như rất hứng thú nâng một lọ sơn móng tay màu đen lên. Có lẽ em sẽ thích thứ này. Tôi lấy từ trong túi ra một 1 Frar rồi đặt xuống quầy. Cô ta nhìn liếc qua một cái rồi gõ xuống bàn một ngón.

"Một đồng nữa." Tôi chau mày. Đắt quá. Nhưng ý muốn kỳ kèo vẫn không thắng được vị trí theo dõi thuận lợi của sạp hàng này. Tôi đặt xuống thêm một Frar cho yên chuyện rồi nhanh chóng bỏ lọ sơn vào túi áo, một quyết định chính xác vì tôi vừa quay đầu đã thấy em đu tay vào một tên đực rựa.

Máu nóng dồn lên não, tôi lấy đầu ngón cái mình vuốt ve lưỡi dao trong túi bên kia để lấy lại bình tĩnh, cũng như thầm nhủ sẽ lút cán con hàng lạnh căm vào bên cổ gã kia theo cách thong dong nhất. Bấy giờ mới thấy hơi nguôi ngoai.

"Cảm ơn." Tôi lẩm bẩm, tuy giọng vẫn không giấu được vẻ lầm lì. Nữ tú vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

"Có lò đốt rác sau khách sạn A. Anh có thể cân nhắc." Mày tôi nhướn lên cao, chút bực tức vì tất cả những thứ chết đang diễn ra đang chảy thoát xuống. Tong tỏng như mạch nước mới khai.

Mặc dù sẽ chẳng dùng đến đâu nhưng đây là điểm tôi thích ở quận Đỏ - một lò thiêu chứa chấp đủ loại người. Không pháp luật hay trật tự, chỉ có sự dung túng gần như nhân từ, dù giống như liều thuốc độc ngấm dần thì đúng hơn.

Nhưng đây không phải lúc để suy tư đến điều này.

Tôi len qua đám người ngược chiều như nhảy waltz nhanh, vừa chen vừa thở. Mục tiêu mới của tôi đang nói gì với em mà khiến em phá lên cười, tôi nghiến răng, gân xanh cũng nổi lên. Thật muốn xé xác gã làm ba.

"—nào cũng được, chỉ cần anh muốn." Giọng em ngọt lịm khi tôi kéo gần.

Để xem tôi xử em thế nào. Tôi hằn học nghĩ ra vô số cảnh. Thân thể nhỏ nhắn vương đầy vết trắng đục. Miệng nhỏ vương vệt trắng rên rỉ.

Phải trói em ở nhà và làm đến khi có bé con. Tôi bốc đồng nghĩ.

"Anh là đặc biệt nhất đấy."

"Thật không đấy bé cưng?" Tôi thấy em cúi đầu, hai bờ vai gầy rung lên. Không biết vì ghê tởm hay buồn cười.

"Thật mà, Edward. Anh đừng có trêu người ta nữa!"

Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ còn bao nhiêu lần em nữa nói lời âu yếm với người khác? Giây phút đó, tôi chợt nhận ra. Tôi bần thần nhìn mái tóc ngắn phất phơ, nhìn khuôn hàm đanh lại thành nụ cười giả tạo.

Chết ngắc tại chỗ, tôi nhìn xuống bàn tay của mình. Những ngón tay thon và dài, trên mu tay có mạch máu nổi lên.

Em nói, tay của tôi là tay của bác sĩ, là của nhà chơi vĩ cầm. Em nói mình muốn bảo vệ chúng.

Nhưng còn tôi... tôi đã bảo vệ được em chưa?

Không, chưa bao giờ... Tôi tự trả lời. Luôn là em chiều theo ham muốn ích kỷ của tôi... Là tôi vùi dập em...

Ôi Ccino của tôi, tình yêu của tôi... Tôi từ từ gục người xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com