Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 : " Baby one more time " - Câu chuyện từ địa ngục

" Show me how you want it to be "

Baby one more time by Britney Spears

***

" Hai ngày trước tức ngày X/X/XXX, một nữ sinh trung học đã tự tử bằng cách nhảy từ sân thượng trường [***], cũng chính là nơi cô bé tới mỗi ngày. Vào cuộc điều tra, cảnh sát cho biết cô bé là nạn nhân của bạo lực học đường. Với sự cho phép của cha mẹ nạn nhân, những quyển vở viết đầy lời chửi rủa, cuốn nhật kí đẫm nước mắt và lá thư tuyệt mệnh đau lòng đã được tìm thấy. Vâng, một lần nữa con em chúng ta lại bị bạo lực học đường đe dọa... "

Bà chị trên thời sự chưa nói xong, bố già tôi đã lạnh lùng chuyển kênh. Đặt remote xuống bàn, ông lôi tờ báo ra và ngàn đời tôi vẫn không biết ông dán mắt đọc cái quái gì trong đó. Mẹ già thở dài, lặng lẽ tìm chương trình ca nhạc để xóc lại tinh thần. Họ buồn phiền như vậy chắc chắn không phải vì xuất hiện thêm một trường hợp " con em chúng ta bị bạo lực học đường đe dọa " như bà chị trang điểm đậm kia nói, mà buồn vì nguyên nhân đằng sau nó. Buồn vì đứa con gái đích tôn nãy giờ ngồi xem ké tivi trên cầu thang này đây. Mà nghe chữ " xem ké " đừng nghĩ tôi nghèo khổ hay bị cấm đoán gì nhé, chỉ là vô tình đi ngang qua rồi tò mò hóng thôi.

Bóng lưng hai ông bà nhìn thật xa cách với tôi, dù sao bình thường cũng có gần gũi gì đâu. Tôi dậm chân lên lầu, bỏ lại phòng khách trắng toát với nền nhà lát đá cẩm thạch. Cánh cửa nơi phòng ngủ của tôi được mở ra và đóng thô bạo, những ai mới biết tôi nên nhanh quen với mấy hành động kiểu này đi. Uể oải, tôi sãi những bước dài rồi hạ cánh xuống chiếc giường nhung êm ái.

Đến lúc tôi kể cho các vị nghe chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra rồi nhỉ.

Nhỏ nạn nhân trên tivi hồi nãy là đứa học chung lớp với tôi, tên Layla. Còn " hung thủ " đã " tốt bụng " giúp nó được chú ý... là tôi. Nhiêu đây thông tin cũng đủ làm mấy " tình yêu " há hốc mồm rồi nhỉ nhưng tôi không nói tên ra đâu. Đương nhiên cha mẹ tôi và cha mẹ nó đều biết ai là " kẻ gây án ", nó lẻo mép kể hết trong nhật kí với thư tuyệt mệnh mà. Nhưng vốn là một gia đình giàu nứt đố đổ vách, ông bà già tôi đã hối lộ hết đám người trong cuộc, gồm giáo viên, hiệu trưởng, phóng viên cùng hai phụ huynh đáng kính chẳng quan tâm gì Layla chỉ để tên tôi được tuyệt mật, giữ thanh danh cho cái tập đoàn to tổ bố. May là hai ông bà tự động tự giác nếu không đã nghe " bài ca du dương " của đứa con gái đích tôn rồi. Nói tên cho bàn dân thiên hạ biết sau ghi đã để lại một vết dơ như vậy trong cuộc đời đáng lẽ hoàn hảo ? Còn lâu nhé !

Vì sao tôi bắt nạn nhỏ ? Vì nó có những cái tôi không có.

Đừng lo, tôi không trả lời theo kiểu " mình thích thì mình làm " đâu, bổn tiểu thư là người có học mà. Vậy Layla tầm thường có gì mà nàng công chúa sống trong nhung lụa như tôi không có ?

Thứ nhất : mối quan hệ với người thân. Gia đình thật sự yêu thương nó là cô chú, không phải ba mẹ. Hai ông bà kia đẻ ra nó nhưng vô trách nhiệm, chỉ muốn quăng nó vào trại mồ côi may mà em trai bà mẹ, tức chú Layla tự nguyện nuôi nó như con ruột. Mấy thông tin này là những chiêu trò vô cùng hiệu quả khi tôi bắt nạt Layla, mặt nó sẽ tối sầm lại lúc nhờ về cô chú thân yêu đã làm ma từ đời nào khiến nó phải sống cùng những người vốn chẳng thương tiếc gì nó. Ai biểu thời gian tôi chưa đụng tới nó kiêm lúc cô chú nó còn sống, nó cứ lải nhải hai người âu yếm, dành thời gian chia sẻ, lắng nghe, chăm chút nó thế nào. Trong khi tôi giàu hơn Layla gấp mấy lần lại phải chịu cảnh bà mẹ không rời mắt khỏi điện thoại, ông bố dính lấy cái máy tính.

Thứ hai : nó quá tốt tính. Trung thực trong kiểm tra, hòa đồng với bạn bè, biết cách đối nhân xử thế bla bla bla... Nhìn ngứa con mắt. Đỉnh điểm nhất là khi nó ngăn tôi trêu chọc con nhỏ mập mạp nào đó tôi còn chẳng nhớ tên. Người ta chưa đụng vào mày thì lo mà quý trọng đi, bày đặt lo chuyện bao đồng. Layla rất cứng rắn nên mấy trò bắt nạt bình thường sẽ bị vứt sọt rác nhưng rắn cỡ nào nó cũng là con gái thôi, tôi chẳng thể nào quên được cái bản mặt bàng hoàng ấy khi con BFF nó hết mực quý trọng về phe tôi chỉ vì vài tờ giấy bạc. Và từ đó, tôi cứ lấy nó ra mua vui xuyên suốt cả năm học.

Giờ nó không chịu nỗi tôi nữa, tạch rồi, tôi có hối hận không ? Có và... méo.

Tôi thừa nhận tôi làm phiền nó lâu thật nhưng tôi đã phải dỏng lỗ tai lên nghe phụ huynh hai bên với mấy giáo viên " thuyết giáo " rồi mà. Với lại tôi có bảo nó " kill yourself " hay nói nó không đáng sống đâu, là nó tự chuốc lấy.

Dù sao cũng chúc mừng mày Layla, mày đã thành công thoát khỏi tao.

***

Một tuần sau cái chết của Layla, mọi thứ vẫn bình thường. Dù sao tôi cũng sống giữa một lũ vô tâm. Ông bà già tôi bận rộn, ít khi về nhà sớm, nói thẳng là về rất trễ, có đêm chẳng thấy mặt đâu, như hôm nay vậy. Thôi kệ, tôi chỉ cần chơi, ăn, ngủ, người hầu và quản gia vẫn còn đó, chỉ là bảo vệ ít đi.

Cuộc sống nhung lụa của tôi đáng lẽ cứ trôi qua như vậy nếu tiếng động định mệnh ấy không vang lên vào ba giờ sáng.

Lúc đầu tôi không để tâm lắm vì đầu óc đã trôi vào giấc mộng từ lúc nào nhưng rồi âm thanh rõ ràng hơn, thậm chí còn có tiếng gọi trong trẻo :

- Này này, dậy đi, quý cô, dậy nào...

Vậy là dù muốn dù không, tôi vẫn phải cố mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra. Và khi khung cảnh đã không còn mờ nhạt nữa, tôi giật mình đến tỉnh ngủ.

Một chàng trai đã bước vào phòng tôi từ lúc nào.

Cái quái gì vậy !!!??

Sao hắn vào được !!? Bảo vệ, người hầu, quản gia đâu ?? Lại còn thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện tôi nơi gần cửa ra vào nữa. Trước giờ trừ những người trong nhà ra những thành phần may mắn được bước chân vào phòng ngủ của tôi không bao giờ là con trai, chỉ có những nhỏ tiểu thư giỏi xu nịnh thôi, sao hắn dám !!

Tôi chực muốn hét lên nhưng cổ hộng nghẹn ứ.

Hắn ngồi khoanh chân quý'ss tộc'ss và mỉm cười nơi bóng tối. Bình tĩnh lại rồi tôi mới nhận ra hắn... khá điển trai. Phòng tôi tắt đèn, soi sáng bằng ánh trăng mạnh mẽ đổ vào qua cửa sổ, đôi mắt vàng của hắn như đang lấp lạnh tựa mấy món trang sức mẹ hay mua.

- Nói chuyện chút nhé ! - Hắn dịu dàng.

- Anh là ai ? Anh muốn gì ? - Thôi thì tôi dễ dãi lần này.

Giờ nghĩ lại tôi ngu quá. Một thằng lạ hoắc lạ huơ chẳng biết chui từ đâu ra vào phòng mình vậy mà mình lại không buồn hét cầu cứu. Nhưng đâu hoàn toàn là lỗi của tôi, đôi mắt lẫn nụ cười của hắn cuốn hút lắm. Một chiếc mặt nạ cười hoàn hảo.

- Tôi là Percy, hân hạnh ! - Hắn cúi nhẹ đầu.

.

Percy the Lost Writer

.

- Giờ thì... - Hắn lôi từ trong ba-lô đem theo một cuốn sổ nhỏ, nhìn vào trang giấy - ...Em là Elizabeth Wingson đúng không ?

Tôi giật mình, sao hắn biết !? Cái tên vừa đẹp vừa thông dụng trong giới quý tộc ngày xưa của tôi. Đừng nói hắn là một kẻ theo dỗi nha !!

- Một sát nhân tinh thần... - Hắn thì thầm, vẫn cười, vẫn tư thế nhìn vào cuốn sổ nhưng hai con ngươi vàng từ từ di chuyển lên nhìn tôi.

Củ lạc !? Tôi giật nảy, dám bảo bổn công chúa là sát nhân !!

- Này, anh đang nói cái gì thế hả ?! - Tôi hết lên tức giận.

- Chẳng phải em đã dồn cô bé Layla Tulipser đến đường cùng phải tự sát sao ?

Lại vụ này ! Tôi càng lúc càng nghi, sao hắn biết tôi là đứa bắt nạt Layla ?! Tên tôi đã được giấu nhẹm rồi mà.

- Tôi chưa bao giờ kêu con nhỏ đó tự tử hết, nó ngu nên mới chết thôi ! Mà sao anh biết chuyện này !? Anh là cái quái gì ?!

Hắn bật cười khúc khích như muốn chọc quê tôi làm mặt tôi đỏ lên vì giận.

- Em bất lịch sự quá, chẳng ra dáng quý cô chút nào. - Hắn ngừng một chút rồi ôn tồn - Trên đời này có hai kiểu giết người phổ biến nhất. Một là giết bằng dao, súng, kéo, độc... nói chung là vũ khí gây sát thương. Động cơ còn tùy nhưng tội trạng rất rõ ràng. Hai là giết bằng lời nói, chiêu trò, nỗi đau tích tụ... Đây là kiểu gián tiếp, kẻ gây án còn chẳng biết mình đang làm gì. Và đó là loại... - Nụ cười tắt, hai viên ngọc vàng nhìn thẳng vào tôi trong bóng tối - ...Anh ghét nhất.

Tôi nghiến răng, run rẫy. Vì giận lẫn...sợ. Cho anh biết, nếu giờ tôi la lên anh có thể chung số phận với con Layla đó !!!

- CÚT RA KHỎI ĐÂY NGAY !! - Tôi gào ra lệnh.

- Một con quỷ còn lịch sự hơn em. - Hắn cười chế nhạo.

- VẬY THÌ CÚT XUỐNG ĐỊA NGỤC NÓI CHUYỆN VỚI QUỶ ĐI !!

Hắn nhìn tôi, không cười, không tức giận, không gì cả, như một đứa trẻ. Rồi hắn thản nhiên ngồi dậy, rút cây bút bi móc trên cổ áo ra, ấn vào đuôi bút.

Chuyện diễn ra sau đó làm tim tôi muốn nổ tung.

Cây bút bi biến thành một thanh kiếm.

Hắn vừa tiến lại gần tôi cùng món vũ khí đó vừa ngân nga trong họng, chẳng khác gì một kẻ đang đi dạo trên cỏ. Tôi chỉ biết sợ hãi cố lùi ra đằng sau, mồ hôi như tắm, cổ họng nghẹn ứ.

Môi hắn lại cong lên, sự buồn bã chân thật khiến tôi bàng hoàng.

- You hate me that much ?

Lưỡi kiếm đâm vào người tôi.

Đau, đau lắm, đau đến chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com