Maya
Maya Dixon là một cô bé 16 tuổi sống cùng ba mẹ trong thị trấn nhỏ. Cô mắc bệnh tự kỉ từ nhỏ nên việc hành xử cũng như giao tiếp, kết bạn luôn là một việc khó khăn với cô. Ở trường, Maya luôn là đề tài để bạn bè lôi ra xì xào, chọc phá, những trò đùa với họ tưởng như vô hại thôi nhưng đối với người tự kỉ như cô, nó là cả một nỗi ám ảnh. Không một ai đứng ra bảo vệ cô, không một ai quan tâm đến cô, họ không thấy hay đúng hơn là không muốn quan tâm, không muốn dây dưa vào cô. Cô chỉ dám chịu đựng, chịu đựng và chịu đựng.
Nhưng trong một lần mất kiểm soát vì giận dữ, Maya đã đánh trọng thương nhóm đầu têu trêu chọc cô. Kết quả cô bị mời phụ huynh, bắt thôi học. Cô đành ở nhà phụ giúp bố mẹ việc nhà.
Từ khi mang danh đầu gấu đánh bạn, hàng xóm Maya càng không muốn dây dưa vào đứa "điên" như cô nhưng cô không quan tâm. Đối với cô chỉ cần có ba mẹ ở bên là đủ. Nhưng không hiểu sao bệnh tình cô ngày càng chuyển biến xấu đi, cô luôn vô thức tự nói chuyện với bản thân, tự đập đầu vào tường hay cứa rách tay mình, những bệnh viện quanh nhà không tài nào chữa được, gia đình cô buộc phải đưa cô đến bệnh viện tâm lí mới mở trong thị trấn để điều trị - Một bệnh viện hẻo lánh, ảm đạm và có phần hơi kì lạ nằm phía bên kia khu rừng sau nhà cô.
- "Nào cháu tên gì vậy cháu yêu?" tên bác sĩ hỏi Maya.
- "Dạ cháu tên Maya, Maya Dixon" Maya trả lời lí nhí.
- "Ừm chào Maya, bác là tiến sĩ Thomson, bác ở đây để giúp cháu, nói bác cháu bị làm sao nào"
- "Dạ cháu ổn nhưng dạo gần đây cháu..." Maya ngập ngừng, cô sợ người ta sẽ nghĩ cô điên nếu cô nói ra điều này.
- "Sao vậy cháu yêu, cháu có thể nói bất kì điều gì với bác mà" bằng giọng dụ khị giả tạo hắn nói.
- "Cháu cảm thấy như có rất nhiều giọng nói trong đầu cháu, chúng thì thầm những điều cháu chưa bao giờ biết, về cái chết, về con người, thậm chí chúng còn gào thét rất đáng sợ, cháu gặp ác mộng thường xuyên hơn, chúng luôn là cảnh rừng lúc đêm và thỉnh thoảng có thêm... m... một vài xác chết nữa, như vậy có bình thường không ạ".
Tên bác sĩ vẫn ghi chép liên hồi trên tập hồ sơ nhưng mắt lại liếc nhìn Maya với một sự dò xét thích thú, hắn hỏi:
- "Cháu bắt đầu thấy những điều đó từ khi nào? Và ngoài các dấu hiệu đó ra cháu còn thấy gì lạ không?"
- "Dạ từ tuần trước ạ, từ khi gia đình cháu lên núi chơi, lúc đó cháu có gặp một người đàn ông mặc vét đen, ông ý cao lắm nhưng khuôn mặt lại không có mắt mũi miệng gì cả, chỉ độc màu trắng. Nhưng chỉ vừa nhìn mặt ông ý xong cháu đã cảm thấy đau đầu ngất đi lúc nào không biết, có phải cháu đã gặp Slenderman không ạ?" Maya nói ra một tràng, giọng run run sợ hãi.
Chồm người về phía Maya, ánh mắt không giấu nổi vẻ hứng thú, tên bác sĩ nở nụ cười gian ác hỏi:
- "Cháu chắc cháu không nhìn nhầm chứ?"
- "Dạ..." Maya sợ sệt trả lời.
- "Được rồi, để chắc chắn hơn chúng ta sẽ làm bài kiểm tra sức khỏe với thần kinh cháu". Hắn kết luận và thế là một loạt các bài kiểm tra được áp dụng lên Maya.
Trong lúc kiểm tra, họ thấy rằng sức khỏe cũng như thần kinh Maya rất không ổn định, chúng liên tục thay đổi sau mỗi lần kiểm tra như thể ai đó đang điều chỉnh nó tự do chứ không phải Maya, những ảo giác cô bé mô tả hoàn toàn trùng khớp với các mô tả của mẫu vật trước. Điều này thật hoàn hảo cho vị trí vật thí nghiệm mà họ đang tìm kiếm để tìm hiểu bệnh Slender Sickness.
Bằng cách dựa vào căn bệnh tự kỉ của cô, họ đã tiếp xúc cô mà không bị nghi ngờ. Nói với ba mẹ cô rằng họ có cách giúp cô, họ đưa cô về căn cứ thí nghiệm, tiến hành nhân bản cô, mỗi tuần một lần.
Nhân bản sau khi sinh ra với kí ức, hình hài, tâm hồn giống hệt Maya, được đưa về nhà, thế chỗ Maya trong 1 tuần để kiểm tra thử rồi lại bị đưa về để tiến hành thí nghiệm dưới danh nghĩa tái khám. Vì không thể nhân bản từ nhân bản, Maya bị giữ lại để tiện nhân bản, đồng thời giữ bí mật về thí nghiệm điên rồ của họ.
Việc thí nghiệm của họ gần như đã diễn ra suông sẻ, không một ai nhận ra sự khác biệt giữa nhân bản và Maya. Maya bị nhốt trong phòng giam xuồng xích, ngày đêm bị chích thuốc an thần để không đào tẩu, phản kháng. Một tuần, hai tuần rồi ba tuần trôi qua, các nhân bản cứ thế sinh ra rồi chết đi ngay trước mắt Maya, không một ai để ý, không một ai quan tâm, hệt như hồi ở trường vậy. Nhưng dần dà các nhân bản cũng nhận thấy sự khác thường. Nhờ thói quen ghi nhật kí chữa bệnh, họ thấy lỗ hổng trong kí ức của mình ngày càng lớn, cũng như những việc nhân bản trước ghi chép mà mình không làm.
Nhân bản số 4 - mới nhất đã cảm thấy nghi ngờ và tìm cách tìm ra sự thật. Tất cả đã được làm sáng tỏ khi cô bị đưa trở về phòng thí nghiệm, khi đứng trước Maya đang bị còng xích trói chặt và một Maya khác đang nằm trong máy nhân bản. Kinh hoàng trước những gì họ đã làm với Maya, với các nhân bản khác và sắp tới là cô, bằng con dao thủ sẵn trong người, cô lao vào đâm chết phân nửa số người đứng đó, nửa còn lại sợ hãi chạy ra ngoài gọi bảo vệ. Nhân cơ hội náo loạn, số 4 phá hỏng hết camera giám sát, lấy tập tài liệu nghiên cứu của bọn chúng với quyển nhật kí bìa ghi sẵn lời nhắn, giấu kín vào giỏ quần áo số 5.
Xong việc, số 4 cởi trói Maya, kéo cô chạy trốn, nhưng chưa được bao xa hai người đã bị chặn đường , bất quá số 4 phải kéo Maya chạy tạm vào 1 phòng . Tụi bảo vệ đập cửa hòng bắt sống hai người. Đưa Maya con dao khác để phòng thân, số 4 đẩy bàn ghế che chắn cho bạn xong đứng trước cửa, tay cầm dao sẵn sàng chiến đấu.
Cửa vừa mở, số 4 lao lên đâm vào ngực tên gần nhất, hắn gục vào người cô, máu chảy lênh láng. Dùng tất cả sức lực đẩy hắn chặn cửa làm bia đỡ đạn, tay cướp súng từ hắn, số 4 liên tục nã đạn vào cửa, hàng loạt viên đạn dội lại phía cô, găm lên xác tên bảo vệ, báo hiệu ngoài kia còn rất nhiều kẻ địch. Nhưng chúng chỉ bắn một lượt rồi dừng, chứng tỏ hai người còn quan trọng với chúng. Lợi dụng điểm này, cô xả hết đạn trong tay, ngoài cửa vang lên một vài tiếng kêu đau đớn. Hết đạn cô thay băng mới đứng yên chờ đợi. Maya kéo tay khẽ gọi cô:
- "Tớ không đáng để cậu liều mạng đâu, trước khi họ giết cậu, hãy chạy đi. Tớ sẽ cầm chân họ, hãy theo đường thông gió, lối đó chắc chắn có lối ra." Vừa nói Maya vừa chỉ vào ống thông gió ở góc phòng, tay thúc đẩy cô.
- "Không, cậu chui vào trước, tớ theo sau" số 4 cãi lại. Nhưng chỉ vừa khi Maya chui vào ống, cánh cửa đã bị phá tung, tụi bảo vệ xông vào, số 4 đẩy Maya chạy đi, miệng mỉm cười, lao đến chém chết 2 tên, đồng thời bắn chết 3 tên nữa. Đó là những gì cuối cùng Maya có thể thấy ở số 4 vì ngay sau đó là cả một cơn mưa đạn nhắm vào số 4, chúng đã không nương tay. Số 4 nằm gục trên sàn, be bét máu, miệng vẫn mỉm cười nhưng cơ thể đã dần nguội lạnh.
- "Kh...ông Không Không KHÔNGGG..."
Maya gào thét, đây là lần thứ 4 cô phải chứng kiến cảnh mình bị giết rồi, không kể trong mơ chúng vẫn còn ám lấy cô nhưng cô lại không thể làm gì cả, chỉ biết chạy trốn, khóc lóc. Cô hận bản thân, nếu không phải vì cô, nếu cô không yếu đuối thì tất cả chuyện này đã không xảy ra, KHÔNG là tại chúng, không phải vì chúng bắt cô đến đây thì những việc này đã không xảy ra, phải rồi, chúng đáng chết. TẤT CẢ BỌN CHÚNG ĐÁNG CHẾT. Vớ lấy con dao số 4 đưa, Maya chui ra, xông lên đâm vào bụng một tên, nhưng vì cơ thể bị nhốt lâu ngày, không được vận động, ăn uống thiếu chất, tất cả những gì cô có thể làm là đâm nhiều nhát vô bụng tên trước mặt cô trước khi bị những tên khác đánh đập, còng xích đem nhốt. Đau đớn, Maya cố níu lấy xác số 4 trên sàn nhưng bị thô bạo lôi đi. Tất cả diễn ra hỗn loạn đến nỗi không một ai để ý rằng trong máy nhân bản, số 5 đã sớm mở mắt và chứng kiến mọi việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com