Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Hoàng hôn ở Spelonga cùng người

Sáng hôm sau, Son Seungwan được Bae Juhyun dắt tay đi dạo khắp các ngõ ngách ở Spelonga. Vừa đi chị sẽ vừa giới thiệu và kể về những chiến tích xưa cũ của thời chiến ở nơi này.

Kí ức năm xưa ùa về nhưng cảm giác lại thật khác biệt. Seungwan lúc ấy khi được chị kể về nơi đây thông qua những bức ảnh, cô đã từng ước nguyện rằng mình có thể một lần được cùng với chị đặt chân đến nơi này.

Nhưng lúc đó mơ ước đó lại bị sức nặng đồng tiền đè bẹp, biến nó trở thành cái gọi là mơ mộng hảo huyền.

Lúc này đây khi vừa ngắm nhìn cô gái mình yêu tận tim gan đang không ngừng nói về nơi này, được tận mắt thấy biển xanh sóng vỗ cùng dãy thành tráng lệ nối dài trước mắt. Tất cả làm Son Seungwan thấy xúc động vô cùng.

"Chị..."

Son Seungwan không nhịp được, mặc kệ chốn đông người mà kéo chị vào cái ôm đầy chiếm hữu và yêu thương. Thân hình nhỏ bé ấm áp dán chặt vào cơ thể mình làm cho Son Seungwan bình tĩnh lại và cảm nhận sự chân thực của khoảnh khắc này.

Bae Juhyun ban đầu có hơi bất ngờ vì cái ôm đột ngột này. Nhưng cái siết chặt của em khiến nàng vỡ lẽ.

Nàng vùi mặt mình vào hõm cổ ấm áp của em. Đặt bàn tay mềm lên tấm lưng nhỏ của em, vỗ thật nhẹ từng nhịp, từng nhịp nối theo tiếng tim đập an ổn của mình.

Bae Juhyun cũng thấy thật tốt quá, thật may quá vì rốt cuộc nàng đã không bỏ lỡ em, rốt cuộc một lần nữa có thể được hòa mình vào sinh mệnh của em.

"Chị yêu em, Seungwannie."

Yêu em đến nỗi cảm thấy tiếng "yêu" là không đủ để nói hộ lòng mình. Đến nỗi có thể cùng với em mỗi ngày ở nơi đây ngắm đại dương bao la này dù cho ở cùng một góc độ nhưng nàng vẫn sẽ có thể tìm thấy điều khác lạ cho đến cuối đời.

Từng chữ "yêu" được Son Seungwan gửi lại nàng qua từng nụ hôn nồng ấm, lên tóc nàng, lên trán, lên má và dừng ở trên môi nàng.

"Seungwan, hôm nay mình đừng bỏ lỡ hoàng hôn ở đây cùng nhau nữa em nhé!"

"Dạ."





Chiều hôm đó, ở một bờ biển cách khá xa khu trung tâm nhộn nhịp khách du lịch, là nơi mà nhiều năm qua Bae Juhyun đã chọn làm nơi cắm trại ngắm hoàng hôn của riêng mình.

Son Seungwan và Bae Juhyun mỗi người một việc, nàng sẽ là người ráp bàn ghế và bếp nướng còn Seungwan là người dựng lều, thổi nệm và gối hơi, sắp xếp chăn ấm ngăn nắp.

Sau khi việc hoàn tất, Son Seungwan ngắm nhìn thành quả của mình mỉm cười hài lòng rồi đi ra ngoài. Cô nhìn thấy chị lúc này cũng đã làm xong công việc và đang bắt đầu làm beefsteak cho hai người.

"Chị còn cần em giúp gì không?" – Son Seungwan tự nhiên đi đến ngồi vào ghế ở bên cạnh Bae Juhyun.

"Không còn gì làm nữa đâu, em muốn uống chút bia không?"

"Em sẽ mau say lắm đấy"

"Chị cũng không ăn thịt em" – Ánh nhìn ghét bỏ của chị nhìn sang khiến Son Seungwan phải bật cười.

"Vậy thì để em vậy"

Câu nói đùa của Son Seungwan lập tức khơi dậy buổi tối nhiệt liệt của hai người vào hôm qua, từng hình ảnh đáng xấu hổ chạy trong đầu khiến cho Bae Juhyun ngượng ngùng đỏ mặt. Nàng chỉ biết xả giận bằng cách đánh vào vai em một cái rồi cả hai lại bật cười.


Sau khi thịt đã được làm chín, Bae Juhyun khéo léo cắt nó thành từng miếng mỏng thật đều rồi xếp lên đĩa, rắc một tí muối hồng rồi bảo em nếm thử nó.

Nụ cười rạng rỡ của em làm cho Bae Juhyun biết món ăn của mình đã thành công rồi.

Cụng hai lon bia cộp một cái. Nhấp một ngụm bia mát lạnh rồi nuốt xuống bụng. Bỏ một miếng steak vào miệng rồi nhai thật hưởng thụ.

Từng chút từng chút khoảnh khắc của hiện tại đều là Bae Juhyun dùng hàng vạn lần mơ ước trong quá khứ để đổi lấy. Hoàng hôn ở xa ngày càng đậm dần, đến khi nó nhường chỗ cho những vì sao thì cái nắm tay của cả hai vẫn chưa kết thúc.





Ánh đèn mờ ảo được Son Seungwan treo ở trong lều vẫn đủ thắp sáng không gian bé nhỏ và phản chiếu được bóng dáng của một cặp đôi đang ôm lấy nhau không có chút kẻ hở. 

"Làm sao nỡ xa chị đây?"

"Chị chính là muốn để cho em mỗi một giây đều nhớ chị"

Vừa mới trở thành người yêu của nhau, việc phải tạm xa nhau và để Son Seungwan trở lại Hàn Quốc khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn giữ em làm của riêng cho mình.

Bae Juhyun thoát khỏi cái ôm chiếm hữu của người nọ. Nàng vừa sờ vừa cắn vành tai non mềm như cún con của em, vô ý mà cũng như cố ý lần ngón tay trỏ xuống cúc áo sơ mi đầu tiên, vụn về mở nó ra.

Hành động này khiến cho máu huyết của Son Seungwan chạy vọt lên đỉnh đầu.

Cả hai lao vào nhau, giữa môi lưỡi nóng rực và hơi thở vội vàng, họ cùng kéo nhau chìm xuống đáy biển. Màn đêm yên tĩnh càng khiến cho những âm thanh ái muội được khuếch đại hơn. Âm thanh ngân nga khó nén được bậc ra khỏi cổ họng, tiếng nước chảy cá lội khiến người ta đỏ mặt tía tai nhưng lại đẩy cho dục vọng lên cao trào.

Xung quanh là màn đêm đặc quánh không một bóng người, chiếc lều lập lòe ánh đèn phản chiếu hai thân ảnh mềm mại quấn lấy nhau, lấp đầy đường cong của đối phương bằng cơ thể của mình.

Triền miên không dứt.

.





Đã được 3 ngày kể từ ngày Son Seungwan đặc chân về lại Hàn Quốc. Giữa lịch trình công việc bận rộn của mình, cô vẫn không bỏ lỡ bất kì cuộc gọi nào của người yêu ở phương xa.

Cứ tối đến, khi cô đã xong hết công việc của mình thì cả hai sẽ cùng trò chuyện với nhau. Tuy chỉ là những mẫu chuyện đời thường, về khách hàng, về công việc nhưng nhờ có vậy mà họ cảm thấy như mình đang ở bên cạnh nhau.

Tuy nhiên tối nay Son Seungwan sẽ phải đón tiếp cô bạn thân Kang Seulgi của mình và một chị bạn đồng nghiệp tên Boah. Cả ba đều làm việc cùng công ty với nhau nhiều năm rồi.

Đã khá lâu kể từ lần tụ tập cuối cùng của họ và hôm nay là cuối tuần, nếu cô lại tiếp tục từ chối thì họ chắc chắn xóa tên cô ra khỏi nhóm. Và dĩ nhiên rồi, Seungwan không quên báo cáo chuyện này với chị người yêu của mình, cô đã hứa hẹn sẽ gọi đến cho chị sau khi buổi tiệc kết thúc.

Đón tiếp người mang rượu, trái cây còn người thì mang thức ăn, mồi nhắm đến, Son Seungwan cùng cả hai bắt đầu chuẩn bị xong bàn tiệc thịnh soạn rồi ngồi xuống nhập tiệc.

"Từ hôm trở về thấy cậu khác lắm nhé. Đừng nói đã tìm được cô da trắng mũi cao tóc vàng bên đó rồi nha?"

Giải đáp thắc mắc của Kang Seulgi, Seungwan chỉ cười rồi nói mình sẽ giới thiệu người đó sau. Lời ngầm khẳng định mình đang trong một mối quan hệ của Seungwan đã làm cho cô gái tên Boah thay đổi nét mặt từ vui vẻ sang ảm đạm.

Nhưng Son Seungwan hoàn toàn không chú ý đến điều đó.

Uống rượu được thêm một lúc thì Boah ở bên cạnh đã bắt đầu say đến không ngồi vững được, cô tựa vào Seungwan để tìm lấy điểm tựa cho mình. Sức nặng đột ngột này khiến Seungwan cảm thấy không được tự nhiên, đôi vai cũng bất giác mà co rút lại.

Dù cho đã thân nhau nhiều năm nhưng Son Seungwan không phải là người có thói quen đụng chạm thân thiết với người khác.

"Boah unnie, chị ổn chứ?"

Seungwan vòng tay đỡ lấy vai Boah, đảm bảo cô ấy có thể ngồi thẳng lại. Nhìn Kang Seulgi đã vì say mà gục hẳn lên bàn, cô cảm thấy đêm nay của mình sẽ không dễ dàng rồi đây.

Trước tiên, cô dìu Boah vào phòng dành cho khách. Dìu người say luôn khó khăn hơn nhiều so với bình thường, bước chân của Seungwan cũng loạn choạng không vững vàng, chật vật một hồi cô mới có thể đẩy Boah nằm lên giường và đắp chăn cho cô ấy.

Chống khủy tay lên giường, cô thở gấp gáp lấy lại hơi thở ổn định cho mình. Nghĩ đến chiến trường ở bên ngoài đang chờ đón mình, Seungwan thật sự cảm thấy mình không thích việc tụ tập bạn bè là có lí do cả đấy.

Sau khi Seungwan rời khỏi phòng, Boah mới chầm chậm mở đôi mắt mơ màng của mình, cô thật sự vô cùng quyến luyến hơi ấm của em ấy. Đống rượu thật sự đã khiến Boah không cách nào lấy lại được ý thức của mình, khi chiếc điện thoại ở dưới chăn rung lên liên hồi Boah vẫn vô thức mò mẫm nó rồi nhận máy.

"Alo"

"..." - Juhyun không biết mình phải nên phản ứng thế nào khi nghe thấy tiếng của một cô gái lạ đang nghe máy của người yêu mình.

"Ai đấy?? Sao không nói gì thế?" - Boah hừ vài tiếng, lấy điện thoại ra nhìn màn hình cuộc gọi, nhưng bực bội thật đấy vì đôi mắt bây giờ hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ được tên người gọi đến.

Juhyun nghe được giọng nói bên kia không phải đang trong trạng thái tỉnh táo, nàng liền giữ cho mình bình tĩnh một chút và bắt đầu hỏi lại:

"Tôi tìm Seungwan, cho hỏi em ấy có ở đấy không?"

"Cô tìm Seungwan sao? Tôi cũng muốn tìm em ấy nữa? Seungwan của tôi đâu rồi?"

"..."

Lúc chiều Seungwan đã nhắn cho nàng bảo là hôm nay sẽ có Seulgi và một tiền bối đến nhà cùng chơi. Vậy người này, chắc là vị tiền bối đó đi...

Nhưng tại sao điện thoại của Seungwan lại ở chỗ cô ấy?

Bae Juhyun cảm thấy mình hoàn toàn đang không thoải mái, thế nhưng nàng sẽ cố gắng chờ đợi lời giải thích từ người kia. Không tiếp tục cuộc gọi vô nghĩa, Juhyun quyết định tắt máy và trở về giường nằm.


Sau khi đẩy được Seulgi lên chiếc sofa lớn, dọn dẹp, rửa xong tất cả chén dĩa thì đã là chuyện của hơn 1 tiếng sau. Seungwan thật sự mệt đến không nói nên lời, chút say sẫm lúc nãy cũng đã thật sự vơi đi hơn phân nửa khi mà cô phải làm quá nhiều việc như thế.

Nhìn lên đồng hồ treo tường lúc này đã 11h hơn, không biết lúc này Juhyun của cô đang làm gì rồi. Seungwan lấy tay đưa vào túi áo để lấy điện thoại thì phát hiện chiếc điện thoại đã không còn ở đây.

Cô không rõ nó rơi ở đâu được, liền đi tìm một vòng quanh phòng khách và phòng bếp. Mọi nơi đã đi qua trong buổi tối hôm nay hoàn toàn không có bóng dáng của chiếc điện thoại.

Đứng hồi tưởng một chút, Seungwan liền ôm đầu và nhớ đến một nơi mình vẫn chưa kiểm tra, là phòng mà tiền bối Boah đang ngủ.

Cô đi vào vô cùng nhẹ nhàng, phát hiện chiếc điện thoại của mình không rõ vì sao mà nằm trên tay của Boah. Seungwan đi đến nhẹ gỡ lấy lại điện thoại của mình.

Kiểm tra một chút không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào. Đến khi cô tiếng tục kiểm tra danh sách cuộc gọi đến thì phát hiện Juhyun đã gọi đến vào 1 giờ trước, không những thế mà cuộc gọi còn kéo dài một phút?

Seungwan không nghĩ ngợi thêm, nhanh chóng gọi lại cho chị. Chỉ sau vài tiếng tút tút, Juhyun đã nhận cuộc gọi, nhưng không giống như chị vẫn hay làm, chị không có nói "Chị đây" với cô nữa mà đổi lại là sự im lặng khiến cho Seungwan thở không thông.

"Chị gọi em sao? Em vừa mang chị Boah về phòng cho khách nghỉ ngơi thì làm rơi điện thoại ở đây. Sau khi dọn dẹp nhà xong em mới phát hiện là nó không còn ở chỗ em nữaa..."

"Ừm"

Seungwan giải thích như bắn rap một loạt nhưng Juhyun trả lại cô một tiếng đáp rất nhẹ, rất nhỏ, hoàn toàn không nghe ra được cảm xúc của chị hiện tại. Nhưng Seungwan có thể chắc chắn là chị đang không dễ chịu.

"Juhyun à, đừng giận em mà..."

Nghe giọng đứa nhỏ bên kia như sắp khóc tới nơi, muộn phiền từ nãy đến giờ trong lòng Juhyun đã tiêu tan gần hết.

"Sao nghe có vẻ uất ức thế? Chị đâu có bắt nạt em?"

"Juhyunnie... mắng em hay làm gì đó đi, chị đừng thế em sợ lắm đấy" - Seungwan vì lo lắng người kia sẽ giận mình mà không nghe ra được ngữ khí muốn trêu chọc của chị.

"Vốn định bắt nạt em một chút... Nhưng giờ thì hay rồi, chị không nỡ."

Chất giọng ngọt ngào của chị trở về, lúc nói lại xen kẽ giọng cười nhẹ nhàng, tất cả rót vào tai Seungwan rồi lắp đầy tim cô. Bỗng nhiên cô có khao khát muốn được ôm lấy chị, hôn chị ngay lúc này. Khao khát này trỗi dậy mãnh liệt khiến cô khổ sở kiềm nén.

"Bae Juhyun..."

"Dạ?"

"Em rất nhớ chị."

Juhyun là một trong những người yêu thích chất giọng của Seungwan, vì thế nên vô cùng để ý đến ngữ điệu của em. Khi em nói ra lời này, nàng cũng nghe ra được em đang khổ sở.

Juhyun cũng thế, nàng không thấy dễ chịu chút nào. Không phải vì ghen tuông đâu vì niềm tin mà nàng đặt ở Seungwan là vô tận. Chỉ là vì nàng nhớ đứa nhỏ của nàng đến điên mất rồi.

"Chị cũng rất nhớ em."

"..."

"Seungwannie... Tuần sau, sau khi sắp xếp xong hết công việc... chị sẽ trở lại Hàn Quốc."





End chap 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com