Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT3 : Cuộc Sống Sau Hôn Nhân

Cuộc sống sau hôn nhân của Phương Anh và Ngọc Thảo nói chung cũng không có gì thay đổi, ngoại trừ công chúa nhỏ của họ vẫn không chịu gọi Phương Anh là mommy, mặc dù hôm ở lễ cưới, nó và Kiều Loan cùng làm phụ dâu, còn rất tưng bừng thích thú, vậy mà vẫn nhất quyết không gọi Phương Anh là mommy.

Nửa năm sống bên cạnh nhau, nó càng ngày được Phương Anh cưng chiều đến hư hỏng.

Hôm nay cô vợ bé nhỏ của Phương Anh cảm thấy có chút không khoẻ nên ở nhà, chỉ có một mình Phương Anh đến nhà hàng. Lúc chị trở về còn ghé cửa hàng tiện lợi mua thêm vài thứ trái cây cho mẹ con họ.
Đi đến gần nhà, chị thấy một quả bóng lăn lông lốc từ trong ra, là đồ chơi của Phương Nhi mà. Chị cảm thấy có điều không lành liền chạy nhanh hơn. Quả thật Phương Nhi bé bỏng chạy ào từ trong ra, chạy tới nhặt bóng, chiếc xe phân khối lớn đang chạy lại với vận tốc kinh người.

Phương Anh thất kinh, chạy tới ôm con gái ngã vào vệ đường, con bé được chị bảo bọc trong lòng, còn lưng Phương Anh thì va đập dưới nền đau điếng, tay chân trầy trụa, rách một miếng thịt, máu chảy ròng ròng.

Người cầm lái hốt hoảng chạy xuống xem hai người họ, rối rít nói :
- Chị, em xin lỗi, con bé chạy ra đột ngột, thành thật xin lỗi.

- Không sao đâu. Là lỗi của con gái tôi. - Phương Anh lắc đầu ra
hiệu cho người ta đi, còn chị thì sờ sờ con gái, cũng may nó không có chuyện gì.

- Máu.....oaaaaaa.....oaaaaaaaaa......mẹ ơi....máu......dì xinh đẹp sắp chết rồi. - Nó coi trong phim, hễ có máu là auto chết, nên nó mặc định Phương Anh sắp không xong rồi.

Phương Anh nén cười, chị chỉ trầy một chút, băng lại là xong, nhưng nhìn con bé khóc lóc thảm thương như vậy, chị lại muốn nhân cơ hội này dạy dỗ một chút, chị ôm chỗ rỉ máu khóc lên :
- Dì sắp chết rồi, muốn nghe con gọi một tiếng mommy, có được không ?

Nó gật đầu ôm lấy cổ chị. - Oaaaaa..... mommy, mommy, mommy đừng chết bỏ con mà.....oaaaa.....con hứa sẽ ngoan.....con không quậy nữa.... mommy.....- Nó giãy nãy khóc lớn hơn.

Phương Anh vui mừng, lần đầu tiên nghe nó gọi như thế, chị hạnh phúc như muốn vỡ tim ra, chị ôm lấy con dỗ dành :
- Ngoan, con gái của mommy ngoan lắm.

Ngọc Thảo bên trong hốt hoảng chạy ra ngoài, chân còn chưa kịp đi dép. Khi nãy em chỉ ngủ thiếp một chút, ai ngờ con gái quậy phá lại chạy ra đây chứ ?
- Chị..... - Nhìn Phương Anh tay bị thương, em đau lòng muốn đỡ chị, nhưng Phương Anh lại cáu kỉnh.

- Em trông con kiểu gì vậy ?

Ngọc Thảo cắn chặt môi.- Em.....em xin lỗi.
Phương Anh thở mạnh, bế con gái vào nhà, còn Ngọc Thảo thì lũi thũi phía sau.

Rửa sạch vết thương, Phương Anh đem bông băng ra chuẩn bị băng lại. Phương Anh ngồi bên cạnh chống cằm, nó thổi thổi vết thương cho chị :
- Mommy sẽ không chết đúng không ?

- Phải, nghe con gọi mommy, mommy không muốn chết nữa.

Ngọc Thảo lấy băng định băng lại, liền bị Phương Anh giật lấy. Nếu khi nãy chị không về kịp, có phải lớn chuyện rồi không ?
Ngọc Thảo nhìn chị, hậm hực đi lên lầu.

- Mẹ giận rồi. Là do mommy mắng mẹ đó. - Con bé ủ rủ nhìn theo Ngọc Thảo đang giậm chân giậm giò, thiếu điều muốn bung cầu thang ra.

- Làm như oan lắm. - Phương Anh nói nhỏ nhỏ trong miệng.

Phương Nhi bám lấy cánh tay chị, con bé hôn lên má chị dỗ ngọt :
- Mẹ cả ngày nay rất mệt mỏi, buổi sáng còn không ăn gì, trưa lại ói rất nhiều. Là con sai, mommy, đi dỗ mẹ đi.

Phương Anh giật mình, vợ bệnh nặng như thế chị còn không biết. Vậy mà chị tưởng em bị ốm vặt, chị gãi gãi mũi.
- Con ngoan ngoãn ngồi đây đi.

Bước lên giường, trèo hẳn lên chạm vào bả vai em, gọi một tiếng :
- Thảo......

-..... - Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng sụt sùi vang lên. Chị biết Ngọc Thảo khóc. Chị đau lòng ôm lấy em, để em dựa vào ngực mình.

- Chị không cố ý lớn tiếng với em, chỉ là chị lo cho con quá. Chị xin lỗi.

Thấy Ngọc Thảo ở trong lồng ngực mình cứ im lặng, Phương Anh chịu không nỗi, chị xoa vai em :
- Thảo.....em nói gì đi, em không khoẻ chỗ nào ? Chị đưa em đi bệnh viện.

- Em có thai. - Ngọc Thảo chỉ nói một câu, không thèm nhìn chị, tay vân vê bụng mình.

- Hả ? - Phương Anh ú ớ. Họ đã thực hiện phẫu thuật cách đây ba tháng, lại trúng số sao ?

Ngọc Thảo tựa vào vai chị, tủi thân khóc lớn :
- Cả ngày em rất mệt mỏi, Phương Nhi cứ quậy nguyên ngày, em thật sự rất mệt. Chị còn mắng em.

Cái bụng em trướng lên, không biết cái thai được mấy tháng nhưng em cảm thấy nó rất lớn, ngực cũng đau dữ dội, em lại luôn cảm thấy đói, nhưng hễ ăn liền ói. Cả người mệt như chết đi sống lại.

Phương Anh biết mình làm em tủi thân, liền hôn vào má em, tay cầm tay em nhường nhịn nói :
- Thôi thôi, chị sai rồi, là lỗi của chị hết. Xin lỗi vợ, xin lỗi em.

- Hic....

- Em thử bằng que à ?
Ngọc Thảo gật gật.

- Đi, chúng ta đi bệnh viện, sau đó dẫn mẹ con em đi ăn cái gì ngon ngon. - Phương Anh đem em ngồi thẳng dậy, lại thấy Ngọc Thảo nhũn nhèo không muốn cử động, vẫn ngồi đó dựa vào chị mà làm nũng.

- Hic....

- Sao nữa ? Lại giận gì nữa ? Chị biết sai rồi mà.

- Lần đó em mang thai Phương Nhi, chỉ có một mình, chị không lo gì cho em hết trơn á. - Ngọc Thảo nhớ lại liền ra sức khóc, đúng là phụ nữ mang thai tâm sinh lí thay đổi khó lường mà.
Ách, Phương Anh hiện ba vạch đen trên đầu. Chị ngu ngơ như gà mắc mưa.

- Bà xã đại nhân, em nói lí một chút được không ? Không phải em trốn tránh chị sao ? Chị làm sao biết em mang thai ?

- Không biết....oaaaaaaaa.....vợ mình mang thai cũng không biết, đồ vô trách nhiệm......oaaaaaa..... - Em đánh mạnh vào vai chị, càng như một tiểu hài tử trút giận lên người chị, mặc dù biết mình vô lí nhưng em thích thế, vì em biết chị sẽ không tính toán với em.
Phương Anh gãi đầu.

- Ơ.....thôi thôi, lỗi của chị hết. Bất cứ điều gì làm em không vui đều là lỗi của chị, chị sẽ bù đắp cho em hết thảy, đi, thay quần áo, đi nào.
Ngọc Thảo được dỗ ngọt như thế mới chịu rời giường đi thay đồ. Một phút trước còn khóc um trời, phút sau đã cười toe toét như không có gì xảy ra.

Phương Nhi thấy hai người họ bước xuống, cũng đã làm lành liền cười ngây ngốc, tay còn cầm thanh socola.
- Mẹ..... mommy.....

- Thật ngoan. - Ngọc Thảo vuốt tóc con gái, cuối cùng nó cũng chịu gọi chị là mommy, đúng là chỉ có chị mới trị được nó thôi.

- Thai được 6 tuần rồi, rất khoẻ mạnh.....nhưng..... - Bác sĩ xem hình ảnh trên máy chiếu, tay vẫn đặt dụng cụ trên bụng Ngọc Thảo mà di chuyển.

Phương Anh khẩn trương, nhìn mấy nốt đen trắng trên màn hình.- Sao vậy bác sĩ, con tôi có vấn đề gì à ?
- Như vậy thì không phải, nhưng rất giống thai đôi. Nhưng phải đến tuần thứ mười mới chắc được. - Bác sĩ nói, sau đó lấy khăn chùi bụng cho em rồi khép áo em lại.

- Cảm ơn bác sĩ. - Phương Anh vẫn ngơ ngác nhìn tờ giấy siêu âm bác sĩ đưa cho, đây là lần đầu chị thấy cái này đó, trước giờ chưa từng để tâm tới mấy vấn đề này. Chị nhìn mấy chấm nhỏ nhỏ rồi gãi đầu, đó thật sự là con chị sao ? Trong bụng Ngọc Thảo thật sự có em bé à ? Đúng là kì diệu.

Phương Anh tay cầm túi xách, tay bế con gái hỏi nó :
- Công chúa, con sắp có em, có vui không ?

- Có ạ, con sẽ chơi với em. - Phương Nhi gật đầu, con bé còn nghĩ trong đầu ra vô vàn trò chơi để xó thể cùng chơi với em của mình, mặc dù bây giờ nó chỉ mới như hạt đậu.

- Có thể là hai em. - Phương Anh nói thêm.

- Thế thì lại lẻ. - Con bé lẩm bẩm, ba đứa thì thế nào cũng có một đứa bị ra rìa, aa, Phương Nhi rất sợ hai em sẽ chơi với nhau, bỏ mặc nó.

- Lẻ thì để mommy nói mẹ sinh thêm một đứa nhé !? - Phương Anh bật cười nhìn sang phía Ngọc Thảo, chỉ thấy em đang xoa bụng mình.

- Hứ, chị làm như có thai sướng lắm vậy.
Phương Anh đi sát vào em, đặt tay lên bả vai em dỗ.

- Thôi bà xã, lần trước em mang thai Phương Nhi, là chị không chăm sóc em được, lần này nhất định chăm sóc em thật tốt.

- Hy vọng một đứa thôi, chứ nhà có ba đứa con nít thì thật rùm beng. - Ngọc Thảo lắc đầu, bây giờ chỉ có mỗi Phương Nhi, nhưng " đứa trẻ lớn xác " kia cũng không khác nào tiểu hài tử, lâu lâu lại còn làm nũng với em, em cảm giác giống như mình trở thành mẹ của Phương Anh vậy.

Họ ghé một quán ăn gia đình. Phương Anh như cũ bóc một con tôm cho Ngọc Thảo, hồi trước là bạn gái, bây giờ đã là vợ chị.
- Há miệng nào.

- Mommy, con cũng muốn ăn. - Phương Nhi ganh tị, mommy nó bình thường thì thương nó lắm, nhưng chỉ cần có Ngọc Thảo đi cùng thì lúc nào cũng chỉ lo cho mẹ nó.

- Đây. - Chị cũng bóc cho công chúa nhỏ một con tôm, xé ra cho con dễ ăn hơn.

- Em nữa.

- Con nữa.

- Xin tha, tôi cũng muốn ăn đó. - Phương Anh than trời, nhưng vẫn rất vui vẻ phục vụ hai tiểu gia hoả nhà mình.

Ngọc Thảo ăn uống một chút liền cảm thấy trướng bụng, muốn đi nhà vệ sinh, em vừa đi được một lát, thì một cô gái mặc đầm body ôm sát cơ thể ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chị.

- Chào chị.....em là Bảo Trân, thấy chị ngồi đây một mình rất buồn, em có thể ngồi chung không ?

Phương Nhi trề môi, khều khều cô gái đó - Chị ơi, vị tỷ tỷ này là chậu đã được cắm bông. - Phương Nhi chính là thấy người hoạn nạn muốn ra tay tương trợ, không khéo mẹ nó quay lại thấy cảnh này thì nó và Phương Anh, cùng cô gái này đều sẽ không xong.

- Chị....có người yêu rồi ? - Cô ta có chút hụt hẫng.

- Là vợ. - Phương Anh chỉnh lại, vẫn thản nhiên ngồi đó bóc tôm đặt vào chén của Ngọc Thảo.

- Chắc cũng không còn trẻ trung gì nữa. - Cô ta nói một câu rồi giơ điện thoại ra.

- Chị, em có thể xin số điện thoại của chị không ?

Phương Anh không trả lời, lãnh đạm bấm một dãy số. Làm cô ta vui mừng lưu vào, đúng là đàn ông hay phụ nữ cũng đều là một loại, có gia đình rồi vẫn còn muốn ra ngoài kiếm thêm. Nhưng cô ta lại thích cảm giác vụng trộm như vậy, khẽ ngắm chị, thật xinh đẹp, khí chất bất phàm. Trên người còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Cô ta chớp mắt lả lơi hỏi Phương Anh :
- Vậy.....lỡ.....tối em nhắn tin với chị, vợ chị có ghen không ?

Bất chợt phía sau một giọng nói lảnh lót vang lên :
- Ghen má..... Ghen thiếu điều muốn mua miếng đất chôn cô luôn.

- Chị.... - Cô ta ú ớ, nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Ngọc Thảo, cô ta đánh bài chuồn, dù gì cũng đã có số điện thoại.

- Vợ, cẩn thận chút. - Chị mau chóng đỡ em ngồi xuống, đem tôm đưa lên miệng em.

Ngọc Thảo ăn chưa xong con tôm đã nghe con gái mách :
- Mẹ, mommy tán gái.

- Không có. - Phương Anh lắc đầu, nheo mắt nhìn Phương Nhi, cái đồ bạc tình bạc nghĩa.

- Mommy còn cho người ta số điện thoại.

- Là số điện thoại của em. - Phương Anh nhàn nhạt nói, chị đâu có bị khùng mà cho cô ta số điện thoại của mình. Ngọc Thảo mà phát hiện lại giở tung nóc nhà lên thì khổ. Chẳng mấy chốc điện thoại của Ngọc Thảo hiện lên một dãy số lạ.

Ngọc Thảo hài lòng véo gò má chị : - Phương Anh, cũng may là chị biết lượng sức mình.
Phương Anh nhún vai. Sống gần bốn chục năm trên đời rồi, chị biết cái nào nên làm, cái nào không nên làm, những chuyện làm Ngọc Thảo buồn khổ, chị nhất định có chết cũng không dám.

Ngọc Thảo bắt máy, bên kia một giọng nói mị hoặc vang lên :
- Alo, chị.....tối nay chị rảnh không ?

Ngọc Thảo quay sang hướng khác, nói nhỏ nhỏ, tránh để con gái nghe được.
- Không, tối nay bọn tôi bận lăn trên giường rồi, cô có hứng thú xem không ?

- "........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com