Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mind, heart (5)

tối hôm ấy, vào lúc bảy giờ.

wooyoung về nhà sau khi nói lời tạm biệt với san. ở nơi đó, trước khi vào nhà wooyoung âm thầm bật định vị của mình gửi cho anh. trong căn biệt thự ấy bây giờ người người vây quanh đông đúc chật kín.

"cậu chủ, cậu đã về. xin cậu hãy thay quần áo ạ."

người quản gia đem ra một bộ quần áo màu đen đã được gấp gọn gàng. wooyoung nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu mới lên tiếng.

"ba tôi đâu?"

giọng wooyoung thay đổi rõ rệt. không còn ấm áp dịu dàng như ở cùng san hay là của một wooyoung hồn nhiên trước đây nữa. giờ đây nó lạnh lẽo, trầm thấp.

"thưa, ông chủ đã đợi sẵn trong phòng, chỉ cần cậu xong chúng ta sẽ xuất phát." người quản gia cúi đầu đáp.

wooyoung không nói gì cầm lấy bộ quần áo từ tay người quản gia và đi vào phòng. ngay khi vào phòng đã có người ở đấy. là vệ sĩ của cậu, cũng là người anh lâu năm của cậu.

"sao rồi? vị cảnh sát ấy?" gã lên tiếng.

"vẫn ổn. mà không ngờ anh thật sự theo tôi đấy hyunsuk."

wooyoung vẫn dùng giọng điệu trầm lắng kia nói chuyện với hyunsuk. nhưng nó không còn lạnh lẽo như vừa nãy, thay vào đó nó có phần tôn trọng.

"ừm, và cậu biết tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc cái cuộc sống chó chết này từ lâu rồi mà."

hyunsuk cười sau đó quay mặt sang nơi khác cho wooyoung có không gian để thay đồ.

hyunsuk xoay lại khi wooyoung đã thay xong phần dưới của mình, gã quay đầu đập vào mắt gã là những vết thương chi chít trên cơ thể cậu.

"mấy vết thương...lại nhiều thêm..." hyunsuk thì thầm.

hyunsuk là vệ sĩ của wooyoung từ khi cả hai vẫn còn nhỏ, chập chững gã 13 cậu mới 12. bởi vì nhà gã mắc nợ với nhà wooyoung nên gã bị đem đi huấn huyện để rồi họ tha mạng cho gã khi gã đồng ý làm vệ sĩ cho người con trai duy nhất của ông trùm.

vốn dĩ hyunsuk chẳng thiết tha gì cái cuộc sống lúc nào cũng đánh đấm thế này, nhưng mỗi khi nhớ tới gương mặt trẻ con cùng đôi mắt sâu hút của wooyoung lúc nhỏ đã kéo lại lý trí của gã. hyunsuk sớm đã xem wooyoung là đứa em trai đem theo bên mình để bảo vệ. gã đã nghĩ nếu có thể để cậu bình yên lớn lên thì cũng không tệ.

nhưng hyunsuk đã quá xem thường cái thế giới thối nát này. năm 15 tuổi, wooyoung bị kéo theo đến một bữa tiệc chết tiệt, đến giờ gã vẫn còn nhớ cái cảnh người làm ba đã bắn con trai mình chỉ để giết được kẻ thù. gã mãi chẳng thể quên được hình ảnh máu đi theo vết thương đó bắn tung toé ra ngoài. sau đó cuộc sống của hai đứa bắt đầu đổi mới, cả hai bị đem đi huấn luyện. mồ hôi, nước mắt, cả máu đã đổ không biết bao nhiêu lần.

hyunsuk là người duy nhất biết rõ, cả gã và cả wooyoung đều muốn chấm dứt cái cuộc sống sớm đã không phải dành cho con người này từ rất lâu.
ngay khi wooyoung nói cho gã nghe về kế hoạch của mình, gã đã phản đối. bởi cho dù ngày cả hai bên thế giới ngầm và cảnh sát chiến tranh, ai có thể đảm bảo rằng cậu và gã đều còn giữ được mạng.

và cả anh chàng cảnh sát mà wooyoung thương, cả cuộc sống màu hồng mà chỉ vừa mới bắt đầu. và ngay cả khi cho dù cả hai có an toàn đi nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đám người máu lạnh kia biết chuyện wooyoung lộ thông tin ra ngoài?

quá nguy hiểm.

nhưng để chấm dứt chuyện này chỉ có thể là cảnh sát. không có sự lựa chọn.

và nếu đã không có sự lựa chọn, dưới thân phận là một vệ sĩ, hyunsuk sẽ làm tất cả mọi chuyện mình có thể làm.

"này, hyunsuk. anh đang suy nghĩ cái gì thế?"

wooyoung đứng trước mặt gã khoanh tay.

"à không..." hyunsuk nhìn wooyoung trước mặt.

quá khác. khác biệt so với bình thường quá lớn.
wooyoung vận một bộ vest đen, tuy nói là vest nhưng nó thoải mái và dễ hành động, di chuyển. mái tóc thường ngày xoã ra trước mắt nay đã được vuốt ngược lên, một vài cọng còn rơi xuống nhưng với wooyoung nó chẳng là vấn đề. không còn dáng vẻ thư sinh đáng yêu như lúc đầu, giờ đây wooyoung mới có chút gì đó giống với người sống trong thế giới ngầm từ nhỏ.

và dù đã nhìn nhiều đến mức nào hyunsuk luôn phải công nhận rằng wooyoung lớn lên rất đẹp. vẻ đẹp của cậu đã nhiều lần lọt vào mắt của mấy tên già râu ria dâm dục. và đương nhiên bất kì tên nào có ý định đến gần wooyoung đều bị wooyoung xử lý êm đềm.

"đi thôi! sau hôm nay mọi thứ sẽ khác. cậu sẽ không sợ chứ?" hyunsuk hỏi.

"sợ ư? so với việc này thì việc bị ba bắt lại sau khi mọi thứ kết thúc còn đáng sợ hơn gấp trăm lần." wooyoung bật cười trước câu hỏi của hyunsuk.

"này..." wooyoung gọi hyunsuk và gã ngẩng mặt lên.

"sau trận này nếu anh còn sống, hãy bảo vệ san giúp tôi."

"cái gì cơ?" hyunsuk nhíu mày nhìn cậu.

"không? nếu cậu muốn thì tự đi mà làm. tôi không muốn tên đó thấy tôi rồi đấm tôi vì không thể bảo vệ cậu đâu." hyunsuk xua tay lắc đầu lia lịa.

lời nói hyunsuk tuy có khó nghe nhưng ý tứ chính là wooyoung phải sống để làm những gì cậu muốn, gã sẽ không làm không công đâu và hơn hết gã không muốn phải mất đi cậu. wooyoung chỉ cúi gục đầu, ánh mắt hyunsuk chưa từng rời khỏi wooyoung một giây nào sau khi rời khỏi biệt thự.

tên nhóc này suy tính gì đó...

san sớm đã tập trung gần khu vực nhà của wooyoung. ngay khi vừa thấy mấy chiếc xe chạy ra ngoài, xe cảnh sát bắt đầu theo sát nhưng vẫn cố gắng không để bị phát hiện.

wooyoung ở trong một chiếc xe đi đầu, cậu đã bật định vị của mình rồi gửi cho san. và rồi âm thầm liếc mắt ra đằng sau, quả nhiên, nhiệm vụ của anh cũng giống cậu. ánh mắt wooyoung cụp xuống, không thể để những người trong xe thấy sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, nếu không mọi thứ sẽ sụp đổ.

xe của wooyoung đến điểm hẹn. vừa bước xuống liền thấy cảnh vật xung quanh tĩnh lặng đến rùng mình. chẳng biết ba cậu tìm ở đâu ra được nơi này. đến cả một bóng ma cũng không có.

xe của san ở phía xa cũng đang theo dõi chặt chẽ. trong một thoáng chốc anh đã thấy cậu. wooyoung trông thật khác, khí chất của cậu toả ra cũng khác. đây mới là wooyoung trong thế giới ngầm sao?

vụ giao dịch diễn ra khá êm đềm. wooyoung liếc mắt ngang dọc, ngay khi phía bên kia bắt tay giao dịch thành công, từ trong bốn phía cảnh sát lao ra. tất cả mọi nòng súng đều hướng về phía wooyoung. hyunsuk theo bản năng đứng lên trước chắn cho cậu.

"chết tiệt. là đám chó cánh sát." một ai đó đã hét lên như thế.

nhưng trước khi cảnh sát nổ súng thì bên phía người giao dịch đã nổ súng trước. đó như một sự châm ngòi cho cuộc chiến diễn ra hôm nay.

bởi vì bên này đã bắn trước, chứng tỏ họ muốn chống đối nên cảnh sát có quyền làm bị thương họ.

trong tình thế dần rơi vào căng thẳng, san nuốt vội nước bọt, một giọt mồ hôi rơi nhanh bên rìa thái dương. san hô to phát hiệu lệnh xông đến, và thế là cuộc nổ súng bắt đầu diễn ra.

bánh xe, cửa kính đều bị bắn vỡ tung toé. ông trùm cũng đang trinh chiến với mấy tên cảnh sát. những người khác, bao gồm cả wooyoung chạy tứ tung, nhưng dù chạy đến đâu cậu đều bị cảnh sát bao vây. cả hyunsuk cũng đang gồng gánh một phương.

bên này wooyoung không ra tay độc ác như ba mình và những người khác, cậu chỉ muốn làm bị thương nhẹ các viên cảnh sát để bản thân có thể thoát thân. nhưng có một tên ngu ngốc chẳng hiểu điều đó. tên đó lại còn là người bên phe ông trùm. tên khốn ấy nhìn thấy cậu không hạ sát mấy viên cảnh sát thì lớn tiếng quát.

"CẬU CHỦ, CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ? MAU GIẾT CHÚNG ĐI."

và rồi tên khốn ấy vương tay, nâng súng và bắn vào một vị cảnh sát gần đó. đương nhiên các viên cảnh sát đều có áo chống đạn nhưng lực bắn ấy cũng gây ra vết thương khá sâu cho viên cảnh sát đó.

"TÊN KHỐN. ANH NGHĨ ANH ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ?!"

wooyoung thất kinh nhìn viên cảnh sát đang ngã xuống. và bên này một vài cảnh sát khác đang tiếp cận cậu, và cậu đã không dùng súng. wooyoung chỉ đơn thuần dùng những chiêu thức võ thuật để làm họ cảm nhận cơn đau và không thể cử động, có những người cậu làm họ bất tỉnh.

"cậu chủ mới là người đang làm gì đó ạ. sao cậu lại không giết mấy tên này chứ? bọn chúng chỉ đang cản đường chúng ta thôi!" tên đó rít lên gầm gừ.

wooyoung không thể trả lời và cậu cũng chẳng có thời gian trả lời bởi vì bây giờ cậu đang đánh nhau với kha khá các viên cảnh sát.

cho đến khi wooyoung thấy yunho và mingi đứng phía bên đó, hướng súng lên trước mặt mình. wooyoung nuốt nước bọt căng thẳng, wooyoung không thể ra tay và cậu cũng không muốn ra tay với họ.

họ là những đồng đội quan trọng với san.

nhưng cuối cùng wooyoung cũng nâng súng. một viên đạn được bắn ra từ súng trên tay wooyoung, yunho và mingi đã bất ngờ và bắn theo bản năng.

nhưng sau đó cả hai người họ nhận ra viên đạn của wooyoung không nhằm vào hai người họ mà nhằm vào tên đang định bắn họ từ phía sau. tên đó chết chỉ với một viên đạn. từ duy nhất tên đó thì thầm chính là. "tại...sao..."

"họ không phải những người mà ngươi có thể động đếm." giọng wooyoung lạnh lẽo gằn từng chữ.

nhưng cơ thể wooyoung dao động trong giây lát bởi vì hai viên đạn của yunho và mingi đã ghim vào tay trái và chân phải cậu, vết thương rỉ máu và đang nhói lên từng cơn.

"cậu..." yunho thảng thốt hạ súng xuống.

"chạy đi. trước khi có ai đó đến đây. thấy người bên đó không? hãy nói với anh ấy hai người là bạn tôi, anh ấy sẽ để hai người đi. các cậu có thể bắt những người khác, làm ơn hãy tha cho anh ấy!"

giọng wooyoung dịu đi và tay cậu cũng hạ xuống. có thể thấy hai vết thương đó không gây trở ngại nhiều cho wooyoung nên cậu nghĩ mình vẫn trụ được.

"cậu...nhưng tại sao?" mingi run rẩy hỏi wooyoung.

"vì hai cậu là đồng đội của san mà đúng không? tôi không thể tổn thương anh ấy, càng không nỡ làm bạn anh ấy bị thương."

wooyoung nở nụ cười cay đắng, cậu đã trở nên nhu nhược hơn trước rồi. tất cả chỉ vì cậu yêu san quá nhiều.

wooyoung quay người rời đi, cậu vẫn tiếp tục nương tay với mấy vị cảnh sát khác, chỉ làm họ không thể cử động được vì cơn đau hoặc bất tỉnh mà thôi. ngoại trừ tên khốn vừa rồi thì cậu vẫn chưa giết ai cả.

yunho và mingi nhìn theo hướng wooyoung chạy.

"nếu cậu ấy sinh ra trong một gia đình khác, một hoàn cảnh khác chúng ta đã có thể làm bạn." yunho thì thầm.
"đi thôi. chúng ta vẫn đang trong cuộc chiến đấy." mingi kéo nhẹ yunho.

cuộc chiến vẫn tiếp tục không có điểm dừng. khi hyunsuk hội tụ với wooyoung là cả hai đã bên cạnh bức tường của căn nhà khi cả hai đang trốn những đường đạn của cánh sát.

wooyoung thay băng đạn, đây là những viên đạn cuối cùng rồi.

"cậu ổn chứ? bị thương lắm thế?" hyunsuk lo lắng hỏi khi thấy trên người cậu chi chít vết thương. gã mở to mắt khi nhìn thấy còn có mấy vết do đạn bắn trúng.

"khoan đã, cậu trúng đạn rồi?" hyunsuk tá hoả kêu lên.

"im lặng nào. không thành vấn đề đâu."

wooyoung thều thào, giọng nói có phần yếu ớt. những vết thương này không là vấn đề nhưng mất nhiều máu khiến tầm nhìn của wooyoung mờ đi. hyunsuk căng thẳng nhìn cậu, trước khi gã định nói gì đó thì wooyoung đã đứng lên (một cách loạng choạng).

"mau đi thôi. anh men theo bên kia. tôi đi bên này. nhớ nhé, nhất định phải sống!"

đó là lời cuối của wooyoung mà hyunsuk nghe được, sau đó cậu đã chạy đi. hyunsuk nắm chặt khẩu súng, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng wooyoung chạy phía trước.

"cậu cũng vậy, jung wooyoung. tôi sẽ không nhặt xác cho cậu đâu!"

wooyoung đã né tránh cũng như làm bị thương không ít viên cảnh sát trong quá trình chạy thoát. khung cảnh bây giờ hỗn loạn, người chết nhiều mà người bất tỉnh, người bị thương cũng nhiều. có người bên cậu, có người bên phía cảnh sát.

wooyoung khó khăn chạy trốn khỏi đó, đến khi lưng cậu dựa vào một cái cây cậu mới dừng lại. wooyoung thở hổn hển, những vết thương trên người cậu máu vẫn còn chảy và nó đang khiến wooyoung khó khăn trong việc di chuyển, mắt cậu cũng mờ đi.

wooyoung thấy ba mình và cả hyunsuk, cùng những người khác đang đánh trối chết mấy viên cảnh sát. nhưng có vẻ như ông trùm không ổn lắm khi người đánh với ông toàn những tinh anh trong giới cảnh sát. ông trùm bị thương không ít, một phần nào đó trong thâm tâm wooyoung rất muốn cứu ông, không phải cứu ông trùm, mà là cứu ba của cậu.

wooyoung mơ màng cho đến khi một bóng dáng xuất hiện trước mặt cậu.

"s-san..." wooyoung thều thào gọi tên anh. mái tóc cậu bây giờ rối tung loã xoã trước mặt.

"WOOYOUNG?!"

ông trùm hét lớn khi thấy anh đứng trước mặt cậu.

nhưng có vẻ wooyoung chẳng để tâm, cậu hiểu rõ hàm ý trong cái gọi tên của ông. "Giết hắn ta đi" - là vậy đó.

wooyoung đứng trước mặt san, cả người mềm nhũn dựa vào thân cây cao lớn.

"anh bị thương rồi san à..." wooyoung thì thầm đủ để cả hai nghe.

san không chĩa súng vào wooyoung. nhưng cả cơ thể anh run lên, wooyoung ngẩng đầu nhìn san, ánh mắt san đỏ hoe chập chờn nước mắt.

san đang tức giận, san đau khổ. tức giận vì wooyoung bị thương, bị thương rất nặng, cả cơ thể cậu bị nhấn chìm trong máu của mình.

"s-san..."

wooyoung lại thì thầm, wooyoung biết san đứng đây đối diện với cậu có nghĩa là san phải làm gì đó với cậu.

"có vẻ em không thoát được rồi nhỉ?"

một câu nói đơn giản và nhẹ nhàng của wooyoung tựa như hàng nghìn vết dao đâm vào trái tim san.

"em...em chạy đi wooyoung. làm ơn!" san cắn răng cầu xin wooyoung, giọng của anh run lên không ngừng.

wooyoung không đáp, chỉ nhìn san rồi mỉm cười.

"nếu em chạy, anh sẽ bị khiển trách đó. với lại... em cũng không đủ sức để chạy nữa rồi." giọng wooyoung thều thào và nhỏ dần.

san nhìn wooyoung, nhìn vào vết thương của cậu. khẽ lắc đầu.

"không... không... làm ơn... anh xin em." san run rẩy cả người.

wooyoung liếc mắt nhìn qua phía hyunsuk đang nhìn mình bên kia, rồi lại lắc đầu.

hyunsuk mở to mắt muốn chạy đến nhưng wooyoung đã nâng súng bắn về phía gã. hyunsuk hốt hoảng dừng chân, nhưng viên đạn bay xoẹt qua gã bắn bị thương một viên cảnh sát đằng sau. hyunsuk bình tĩnh quay lại và đối phó mấy người cảnh sát khác. nhưng trong thâm tâm gã lại lo lắng đặt lên wooyoung.

"sanie, anh thấy đó, em làm bị thương cảnh sát rồi. không chạy được. hơn nữa bắt em là nhiệm vụ của anh mà nhỉ? kiểu như 'không được để con trai ông trùm thoát' chẳng hạn?"

wooyoung dời mắt nhìn san.

san đau đớn nhìn cậu. wooyoung lại gọi anh bằng cái tên thân mật ấy.

"không sao. chúng ta thử đi sanie. chúng ta chưa đấu súng bao giờ cả. nâng súng lên, choi san."

wooyoung gượng người đứng thẳng lên, giọng cậu nghiêm túc kèm theo đó là nụ cười thật đẹp.

"không...em đã hứa... " san vẫn lắc đầu nói năng khó khăn.

"em chưa hứa sanie à. em chỉ gật đầu rằng em biết anh sẽ trở về." wooyoung phản bác.

san ngẩng đầu một cách đau đớn và khó khăn nhìn wooyoung.

"nâng súng lên, san. em không muốn vào tù, càng không muốn bị người khác bắt. nhưng nếu là san thì sẽ không sao. vì vậy nâng súng đi!" wooyoung kiên quyết bảo.

san nhìn wooyoung, vẫn không hành động.

"choi san. anh phải lựa chọn. giữa việc bảo vệ tổ quốc này hay chọn làm xấu đi danh tiếng của mình vì em." wooyoung cắn môi rồi hét to lên với anh.

"anh...không chọn được. chỉ việc bắt được ông trùm thì mọi thứ sẽ kết thúc. em không cần phải bắt anh chọn lựa."

"nhưng em là con trai của ông trùm. ai biết được em có khôi phục lại tất cả hay không?"

wooyoung hét lên với san đầy giận dữ nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng đau khổ.

"không....em sẽ không..." san nhỏ giọng, run rẩy phản đối.

wooyoung cắn môi, cậu bắn một phát súng về phía san. viên đạn xoẹt ngang qua anh và bắn vào không trung đằng sau anh.

"woo... wooyoung..." giọng san lạc đi.

"bắn đi! cầm súng lên đi! cho dù em thoát được nơi này, anh nghĩ em sẽ sống yên sao?" giọng wooyoung yếu ớt.

ngoại trừ hyunsuk, nơi này có ai thích được wooyoung chứ? ai sẽ tôn trọng cậu chứ? ngay cả ba cậu cũng chỉ muốn cậu trở thành công cụ giết người và giao dịch cho kẻ khác mà thôi.

thà rằng...thà rằng cứ ở đây bị anh bắn một phát nhưng sau này ở nơi bên kia không có đau đớn và bi thương nữa.

"woo... wooyoung..." san không biết dùng lời gì để nói với cậu bây giờ. chỉ có đau xót và thương cậu nhiều hơn.

"làm ơn...ít ra anh là người cuối cùng em nhìn thấy." wooyoung lại dịu giọng.

"ĐỘI TRƯỞNG CHOI. CẬU ĐANG NGHĨ CÁI GÌ VẬY? MAU BẮT NGƯỜI!" viên cảnh sát ở đằng xa hét lên với san khiến anh giật mình.

wooyoung thấy san cầm súng lên thì bất giác mỉm cười, có vẻ như người đó là cấp trên của anh.

"không sao đâu mà. làm như anh đã làm bao lần ấy. chỉ cần nhắm và bắn thôi..." wooyoung nhẹ nhàng như đang chỉ dẫn san.

"nâng súng đi san. em cho anh một công trạng"

nghĩ thế rồi wooyoung mỉm cười.

"em đếm đến ba nhé?"

"một..."

"hai..."

"..."

"...ba."

đoàng.

tiếng súng vang lên, cả hai người cùng bắn.
san nhằm vào wooyoung. trong đầu anh là hình bóng xinh đẹp của cậu, lúc cậu cười, lúc cậu ăn, lúc cậu vui chơi cùng với anh.

san cắn răng, sau chuyện này tổ quốc này được bình yên và anh mất đi người anh thương...

rõ là cùng bắn, san sớm đã nhắm mắt để cảm nhận cơn đau nhưng anh lại chẳng cảm nhận được gì.
anh mở mắt nhìn cậu, nhưng cậu thậm chí còn không đưa súng lên. thế nhưng cơ thể cậu lại liêu xiêu ngã xuống.

san mở to mắt, vừa rồi rõ ràng anh không hề nhằm vào nơi nguy hiểm của wooyoung. tại sao?

và rồi ngay khi wooyoung ngã xuống, san đã thấy. nhìn thấy ba của cậu - ông trùm kia đã giương súng và bắn về phía cậu.

"WOO... WOOYOUNG..."

san hét lên, lao về phía wooyoung. lưng cậu đầy máu ướt đầy cả tay san. san sợ hãi ôm lấy cơ thể đầy máu của wooyoung.

"wooyoung, wooyoung...mở mắt ra đi em. làm ơn! làm ơn! anh cầu xin em. mở mắt ra nhìn anh đi."

hyunsuk đứng bên kia đã nhìn thấy tất cả. gã cắn răng, tay nắm chặt run rẩy. ánh mắt sắc bén nhìn về phía ông trùm - người vẫn đang cầm khẩu súng hướng về phía con trai mình.

hyunsuk căm phẫn nâng súng, ánh mắt dán chặt về phía ông trùm.

"tôi đã bỏ qua cho ông một lần. nhưng lần này thì không."

hyunsuk bắn phát súng về hướng đó, viên đạn bay đi và thành công ghim vào đầu ông trùm. ông ta vẫn còn chút lí trí, ngạc nhiên quay lại. hyunsuk đứng đó, tay vẫn nâng súng và nhìn ông ta với ánh mắt hằn gân đỏ.

"ông không thể tổn thương cậu ấy nữa rồi. đồ không có nhân tính. wooyoung là CON TRAI CỦA ÔNG!"

hyunsuk hét lên đầy đau đớn, viên đạn của gã đã kết thúc tất cả. trận chiến này cuối cùng cũng chấm dứt. ông trùm đã bị kết liễu.

nhưng wooyoung... cũng chẳng còn...

hyunsuk lững thững bước về phía wooyoung đang nằm yên trong vòng tay của san.

cả yunho và mingi cũng chạy đến ngay khi nhìn thấy mọi chuyện. yunho đã gọi cho cấp cứu. mhưng để từ trong thành phố ra tới ngoại ô cũng cần kha khá thời gian.

"wooyoung à, wooyoung, làm ơn, làm ơn nhìn anh đi. đừng ngủ....đừng ngủ mà em ơi."

giọng san lạc hẳn đi, anh run rẩy gọi tên cậu. nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng thở yếu ớt của cậu.

"wooyoung..."

hyunsuk gọi khẽ, gã quỳ xuống vén vài sợi tóc loà xoà trước mặt wooyoung. môi wooyoung tái nhợt, mặt mày trắng bệt, hơi thở ngày một yếu đi.

"sa... san..." một tiếng gọi khẽ của cậu khiến mọi người như ngưng thở trong một giây.

"wooyoung." giọng san gấp gáp, hai hàng nước mắt thi nhau chảy dài hai bên má.

"... đừng... đừng k-khóc... " giọng wooyoung thều thào và đứt quãng.

"không. không. làm ơn, anh xin em. đừng ngủ và cũng đừng nhắm mắt." san ôm chặt bả vai của wooyoung hơn.

wooyoung cố gắng mở mắt nhìn san. nhìn cả hyunsuk. cậu đưa tay ra và cố chạm vào không trung. san và cả hyunsuk đều nắm lấy tay cậu.

"hyunsuk... làm ơn... bảo vệ... "

"không. tôi đã nói cậu muốn thì tự mà làm. nếu cậu không ở đây thì làm sao nhìn thấy và bảo vệ cậu ta chứ?"

hyunsuk gấp gáp. nhưng với kinh nghiệm, anh thừa biết tình trạng của wooyoung không gắng gượng được bao lâu. gã chỉ cố gắng kéo dài hi vọng của mình.

san khóc thút thít không dứt, mặc kệ cái hình tượng đội trưởng đội cảnh sát. san cố gắng bịt miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng.

wooyoung không thể cảm nhận được cơn đau từ những vết thương nữa. mọi thứ như tê liệt cả rồi. hiện tại wooyoung cảm giác như thính giác của mình cũng đang mất đi.

"wooyoung à. em phải tỉnh táo. hãy cố gắng cầm cự nào. em đã nói sẽ đi đến bất cứ đâu với anh mà?sao em lại đi một mình như thế, đồ xấu tính?"

san nức nở khóc càng lúc càng nhiều.

anh không muốn thế này!

anh không muốn!

không muốn mất cậu!

"sanie... đừ..ng... khóc... nhìn em nè." giọng wooyoung thều thào.

san không thể nói điều gì bởi vì bây giờ cổ họng anh nghẹn lại bởi những giọt nước mắt.

lòng san đau lắm.

nó đắng và chua chát lắm.

"em... không... hối hận... " wooyoung cố gắng nở một nụ cười, lúc nào nó cũng rạng rỡ như thế.

san ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt sâu hút của wooyoung.

"chưa từng hối hận... vì đã yêu anh... "

"em mừng vì mình... đã... chọn anh... "

"em... vui... lắm... khoảng thời gian bên anh... "

wooyoung cố gắng nói những điều mình muốn nói dù khó khăn đến nhường nào.

"làm ơn... đừng tự trách... "

"em yêu anh... "

wooyoung vươn tay chạm vào khuôn mặt san nhưng cậu không đủ sức làm điều đó. san đã bắt được, anh nắm tay cậu áp vào má mình.

"anh cũng vậy. anh cũng yêu em wooyoung à. nên là...nên là đừng, đừng bỏ anh. anh cầu xin em."

wooyoung lại mỉm cười mặc cho máu chảy che khuất đi nụ cười ấy.

cậu đang cảm thấy ánh mắt đang mờ đi, càng lúc càng mờ đi và rồi cả thính giác cũng mất đi. cậu không thể nghe thấy mọi người đang nói gì. wooyoung loáng thoáng nhìn thấy họ đang mở miệng và biểu cảm gần như là gào lên.

nhưng mà wooyoung cảm thấy rất nhẹ nhõm. cậu không hối hận vì bất kì điều gì, chỉ là từ giờ không thể bên anh được nữa. cậu vẫn chưa cảm nhận đủ sự yêu thương của anh cơ mà.

nhưng giờ thì cậu hi vọng ai đó sẽ làm điều đó giúp cậu. yêu thương anh và bảo vệ anh.

wooyoung mỉm cười và đôi mắt dần khép chặt, hơi thở thoi thóp dừng hẳn và bàn tay cậu đang áp trên má san cũng buông lỏng. nếu không phải san đang cố nắm lấy nó thì tay wooyoung đã rơi không trọng lực.

"anh yêu em! anh yêu em! anh yêu em! jung wooyoung!"

san cúi người ôm lấy cả cơ thể đang lạnh dần của wooyoung. miệng cứ lặp đi lặp lại một câu nói, chất giọng san khàn đặc đi nhưng anh chẳng để tâm đến nữa rồi.

hyunsuk cắn môi dưới đến bật máu. tay gã vò nát một mảnh quần của mình. yunho khóc, cậu không biết nữa, chỉ là cậu không nỡ nhìn wooyoung như thế. wooyoung... không phải người xấu. nhưng cuộc đời này lại quá khắc nghiệt với cậu ấy.

mingi chỉ có thể quay đầu đi, cậu không thể nhìn cảnh tượng đau lòng này. cậu cũng không nỡ nhìn đội trưởng của mình đang gào khóc đau đớn. mingi quay sang ôm lấy yunho vỗ về.

xe cấp cứu đã đến nhưng đã quá muộn, mọi thứ đã kết thúc. kể cả mạng sống của wooyoung.

san vẫn ôm chặt wooyoung dù các bác sĩ hay đồng nghiệp đến khuyên can, anh vẫn ôm lấy cậu. san cùng với hyunsuk đưa wooyoung đi, rời khỏi nơi đó. bây giờ linh hồn cậu đang ở một nơi xinh đẹp hơn, tốt đẹp hơn, thế nên anh không muốn thân xác cậu phải ở lại nơi đẫm máu này.

tất cả đã kết thúc theo đúng như dự định của wooyoung, và cũng lấy đi cả mạng sống của cậu.

san ngồi trên xe mà hyunsuk lái đi. yunho, mingi và cả yeosang - sau khi được nghe kể - đã chặn lại những người muốn đem wooyoung rời khỏi san.
giờ đây dù là cảnh sát hay bác sĩ đều không thể động vào cậu được nữa.

chỉ có anh mà thôi.

san ôm theo cơ thể wooyoung, anh ngồi đó và không khóc nữa. chỉ đơn là ôm lấy và xoa mái tóc xơ xác của cậu.

đợi anh nhé. sau khi xong mọi chuyện, anh sẽ đến tìm em. lúc đó em không thoát khỏi anh đâu. và cuộc sống của chúng ta sẽ chỉ có bình yên.

dù có là kiếp sau hay bất kì nơi đâu anh cũng sẽ tìm thấy em...






















end.

_____

cảm ơn các cậu đã ủng hộ fic nhé. tớ chuyển ver fic này bởi vì rất thích plot của bạn tác giả, hơn hết là tính cách của nhân vật rất phù hợp với woosan nhà mình nữa. mong các cậu sẽ thích nhé❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com