Chap 3
Lãnh Bảo Bình chạy vội theo bước chân của Phàm Cự Giải, nó chạy nhanh thật.
Chẳng phải bình thường môn thể dục nó yếu lắm sao, bất ngờ thật đấy...!
Đang chạy bỗng dưng nó ngừng lại bất ngờ làm mũi hắn đập vào lưng nó
- Này bị cái g...
Phàm Cự Giải bịt miệng hắn lại rồi núp sau bức tường gần đó, hắn thì chả chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng đành nghe theo lời cô nàng...
Mãi đến lúc sao nó mới thả hắn ra, hắn thì thở ko ra hơi còn nó lại bắt đầu chửi:)
- Ditme, mày bị não phẳng à, đi theo tao làm cái dell giề, suýt nữa tao với mày mất mạng rồi
Phàm Cự Giải đưa mắt nhìn thêm cái nữa để chắc chắn ông giám thị đã đi xa, nó lại quay qua liếc Lãnh Bảo Bình, đệch, yếu tim vl.
Hắn nắm tay chị Cua, vẻ ăn năng
- Xlỗi mờ, hay tao dẫn mày đi ăn kem nhen:) tao bao!
- Mày bao tao á ?
- Ko muốn đi ?
- Okok
- Lên xe
- T đâu có ngu
Nó cười tinh nghịch. Hôm nay quả là số tốt cho nó rồi mà
- Muốn đi đâu?
- Ăn~
Cự Giải nhảy cẫng lên ôm chặt hai tai Bảo Bình, đôi mắt sáng rực như chú cún được chủ cho ăn
Lãnh Bảo Bình vội đẩy Phạm Cự Giải ra, khuôn mặt ko biết đã đỏ lên từ lúc nào:) Đáng yêu chết đc :))
Người ta nhìn vào tưởng yêu rồi sao, lúc nào cũng có tương tưởng trẻ con thế.
Con quỷ này!! Mặt nó cũng có tính sát thương gớm ấy nhờ, kẻo người ta nhìn ra rồi mất máu chết đấy... Thiệt tình hà!! .-.
Phàm Cự Giải và Lãnh Bảo Bình đi đến một quán kem nhỏ quen thuộc, dường như hôm nào rảnh chúng nó đều đến đây chỉ để tán gẫu rồi ăn món khoái khẩu của cô nàng.
Hnay hắn với nó lại cúp tiết, nghe lũ bạn nói tiết đầu là tiết Địa, nhìn vậy thôi chớ bọn này làm gì nhớ đc lịch học:))
Ta đây ngán ngẩm với môn đó lắm lắm rồi. Trái đất hình tròn, cứ quay đi quay lại mãi thì đã hết mấy năm, thôi thì cứ để nó xoay và hãy trân trọng những phần đời làm gái của mình =)))
Nó kêu một một ly kem matcha lớn, có thể vẫn còn đâu đây mùi vị ngày xưa, ít ra thì nó cũng nhớ được những ngày tháng đó.
Nghĩ đến đây nó nở một nụ cười buồn, thật sự rất muốn cho những kí ức đó vào quá khứ vĩnh viễn, nhưng nó mãi chả thể làm được, ba mẹ nó, nó yêu vô cùng !
Lãnh Bảo Bình nãy giờ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của nó, có thể hắn cũng đã hiểu, quá khứ tồi tệ đó.
Đương nhiên hắn hiểu, vì sao ư ? Vì chính gia đình hắn đã cướp mất đi hạnh phúc duy nhất của nó, cái thứ mà nó cho là gia đình, cái nơi đủ vững chắc để nó tựa vào. Hắn ko dám nói, vì hắn sợ một ngày nào đó nó sẽ rời bỏ hắn, nó sẽ ko còn đi theo hắn mỗi ngày. Hắn sợ, hắn sợ lắm, sợ hình ảnh nhỏ nhắn kia sẽ ra khỏi cuộc đời hắn và ko bao giờ quay lại nữa. Nhưng hắn muốn nó hiểu sự thật chứ ko phải như nó nghĩ, nhưng hắn lại ko dám nói, vì sợ nó sẽ hiểu lầm hắn.
Hắn biết tình cảm hắn dành cho nó chỉ đơn phương, nhưng hắn tin một ngày xa kia, nó sẽ hiểu được, hắn yêu nó rất nhiều !
- Này, lần sau đi nữa nhoa, mai mốt tao "khao" mài
Phàm Cự Giải đập mạnh vào lưng Lãnh Bảo Bình, miệng cười để lộ chiếc răng khểnh trông rất duyên.
Phàm Cự Giải cười, tim hắn lại nhói đau. Nó sẽ bị tổn thương mất, nhưng hắn lại muốn nó sẽ luôn ở bên hắn.
Hắn phải làm sao đây ?! Liệu nụ cười vui vẻ sẽ còn mãi trên môi em chứ ?
- Miễn mày ở bên tao !
- Hử ? Mày vừa nói gì cơ ?
- Tao có nói gì à?
- Có mà! Rõ tao có nghe! Nói mau
Phàm Cự Giải phồng má, gì chứ, chuyện gì bí mật mà sao ko cho nó biết cơ chứ.
Nó nhớ nó giữ bí mật giỏi lắm cơ mà, thế mà hắn lại ko tin tưởng nó, đau lòng thặc ! (Ờ, nói cho các bác bít đây là loa phường của lớp nó đấy =)))
- Mà mày ăn xong chưa, lên lớp luôn đi, sắp hết tiết roài đấy
- Hứ thấy ghét!! Tao lên bỏ mày
Lãnh Bảo Bình nhìn theo tấm lưng nhỏ bé chạy khuất tầm mắt, hắn ko thẹn mà thở dài, hắn nghĩ đây chưa tới lúc phải nói ra những điều đó, còn quá sớm để nói cho con nhỏ ngốc đó hiểu.
Tuy bên ngoài vẻ trưởng thành nhưng mấy ai biết được nó trẻ con tới mức nào, nó vốn dĩ vẫn chưa nhận thức được thế giới bên kia...
Thôi thì kệ đi! Miễn nó vẫn như lúc này là đc..!
Tốt nhất nó đừng nên biết những điều đó vào chính lúc này. Vì chính hắn sẽ dạy cho nó biết, thế nào được gọi là tình yêu chân thành !
Em y hệt một cô bé tập nói, chỉ dần dần rồi nó sẽ quen, và chính nó sẽ nhận ra được người dạy nó quan tâm nó đến mức nào !
________________________________________________________
Reeng!!!!
- Cự Giải, nghe nói mày phải chuyển lớp rồi đấy. Hình như vào lớp 10B3 thì phải. Cơ mà tiếc quá, ko phải là lớp tao rồi
- Hả ? Thiên Bình, mày nói lại tao nghe, hnay tai t có vấn đề
- Tao. Nói. Mày. Sắp. Chuyển. Lớp. Rồi
Phàm Cự Giải há hốc mồm nhìn nhỏ bạn thân, gì chứ, đang yên đang lành mắc dell gì phải đổi. Nó chả muốn nổi tiếng tí nào đâu, cuộc sống nó ước là cuộc sống yên ổn cơ mà. Sao phải học lớp mà có đứa trước kia mình gây sự cơ chứ, lần này cũng chả biết thân mình có sống nổi ko !
- Ngậm miệng lại đê, ruồi bu vô miệng rồi kìa
Phương Thiên Bình phì cười, cô bạn thân này luôn ngốc như thế đấy.
Bạn bè từ lâu nên cô luôn là người hiểu Cự Giải nhất. Luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để người khác ko phải lo, nỗi đau luôn giấu và một mình chịu đựng. Cậu kiên cường thật đấy, Cự Giải!
Phàm Cự Giải nãy giờ trên mây, thì bị câu nói của Thiên Bình làm thức tỉnh.
Thấy mặt Cự Giải còn ngu ngu vẫn chưa có biểu hiện gì, Phương Thiên Bình tiếp lời
- Sướng thế rồi còn gì, ai trong trường chả biết lớp 10B3 và 10A1 của mày nổi tiếng là có 9 hotboy năm nhất của trường mình cơ chứ. Lớp mày chả phải đã hết 4 người rồi còn gì. Lớp 10B3 nghe nói cx có hotboy, anh ta cực nổi lun ấy!. Cuộc sống mày ăn gì mà sướng phết, đi đâu cũng có trai đẹp kế bên, tha hồ ngắm nhan sắc mà ko cần chạy như mấy con điên đến chen lấn mới được, ko ai sướng như mày đâu Giải à ~ Tao hơi gato với mày đấy! Lớp 10B3 là lớp... như thế này này.... rồi lại cái này.... sau đó là thế này.... này nữa...
Giờ nó rất muốn nói "Đẹp đẹp cái quần:), trai ko thấy đâu mờ thấy toàn bê đê:))"
Phàm Cự Giải dù ko muốn mà cũng phải lắng tai lên mà nghe...
Vì sao ư? Đơn giản là vì nó muốn hiểu hơn về cái lớp nổi tiếng ko lí do của trường. Vả lại Phương Thiên Bình cũng lo cho nó thái quá rồi, nó tự mình biết nên làm gì. Chẳng phải những thứ Thiên Bình nói cho nó là dư thừa rồi.
Cái đầu cứ gật gà gật gù nhưng cái đầu nó nãy giờ vẫn chưa nhét nổi một thông tin gì.
Cái lớp đó chán thế, nó có chết cũng chả muốn vào đâu...!
Phương Thiên Bình thì vẫn đang luyên thuyên tán gẫu với con bạn nhưng thật chất trong cuộc trò chuyện chỉ có mình cô bạn nói...
Cự Giải gục đầu xuống bàn, cố vểnh tai lên nghe, lâu lâu lại à, ừ cho qua đấy.
Mãi lâu sau, Phương Thiên Bình mới dừng lại khi nghe giọng nũng nịu cũng cô bạn mình
- Này Bình nhi iu vấu của tớ ~
Thiên Bình nghe được giọng Cự Giải ko thẹn mà im lặng, cô luôn biết tính Cự Giải, dùng cái giọng đó chắc chắn là có chuyện xin xỏ cô đây này
- Muốn gì nào ?
- Lỡ như mai mốt ko ai thích tao hết í, mày cưới tao hem ~
Thấy Phàm Cự Giải lại bày trò, Phương Thiên Bình lại tinh nghịch giở trò đáp trả ko kém
- Cô nương ơi, bổn thiếu gia đây nhiều người theo lắm đấy à ~ Ko rảnh đến nỗi đi cưới con trốn trại đâu ~
- Tao nói thiệt đấy...! Lời tỏ tềnh thật lòng sao mày nỡ làm tổn thương trái tym bé nhỏ này à !
Phàm Cự Giải nói giọng trêu chọc cũng ko kém phần đáng yêu, đôi mắt rưng rưng y hệt chú chos:)
- Đừng làm bộ mặt đó trước mặt tao, yêu chết mất !!!
Phương Thiên Bình gượng cười, nếu ko vì kiềm chế khi cô đã nhào vào ôm lấy cô bạn thân này rồi
- Vậy mày đồng ý rồi nhé ~
Phàm Cự Giải tinh nghịch dành phần trả lời, Thiên Bình chỉ biết cười khổ chịu để con Cua ngốc đó ôm chầm lấy mình. Đâu đó trong lòng cô, hiện là một nỗi ấm áp lạ thường...
Hai con người cùng một niềm vui nhưng hai nỗi niềm riêng ko thể thấu, cùng ngồi ghế đá tám chuyện trời đất trên mây, thỉnh thoảng là có vài tiếng cười rải rác trên nụ cười của hai cô bạn...
Gió cứ thổi nhẹ làm mái tóc phất phới bay theo những nhịp chuyển nhẹ của cơn gió, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp đến mê hồn...!
-----------------Cùng lúc đó tại phòng hiệu trưởng --------------
Gian phòng im lặng đến khó chịu, vừa đặt chân đến căn phòng liền nhìn thấy một người đàn ông có phần già đi, đeo một cái mắt kính lão đã lâu và bên phía trái cạnh góc bàn là dòng chữ "Hiệu trưởng"
Phải chăng người đàn ông này là hiệu trưởng của trường ?
Đúng thế rồi, chả phải đã đề rất rõ hai chữ "Hiệu trưởng" rồi sao!
Bàn tay vẫn đang mải miết lật từng trang giấy để kiểm tra lại nốt số báo cáo còn lại.
Đang chú tâm vào công việc, cánh cửa phòng bỗng mở ra...
Trước mắt là một cậu thanh niên lạ mặt, nhìn qua sẽ thấy cậu thanh niên này vô cùng chững trạc, lịch lãm.
Có phần bí ẩn, huyền bí khiến ai nhìn vào dù đẹp đến đâu cũng phải khiếp sợ trước quyền lực của con người này. Hắn giỏi giấu nội tâm đến thế sao, quả là con người ko thể xem thường !
- Thật vinh hạnh khi được đón tiếp thiếu gia
Ông hiệu trưởng từ lúc nào đã cúi đầu chào trước con người này. Hắn ta là cái thá gì mà ông già đó phải cúi chào ?
Khoé môi bỗng chốc cong lên, toả ra nét quyến rũ từ hắn. Nếu chẳng phải có con người thấy, thì đã đổ từ lâu rồi !
Cất giọng đều đều, ko cao cũng ko thấy, hắn nói
- Việc tôi giao cho ông đã xong ?
Câu nói ko rõ đầu đuôi, nội dung câu chuyện.
Ông hiệu trưởng có phần sợ hãi trước thế lực, ông ta cung kính con người trước mặt. Phải chăng đã có chuyện gì giữa hai con người đó ?
- Dạ thưa, đã thông báo cho cô ta rồi. Trong 2 ngày tới cô ta sẽ được chuyển đến đúng như thiếu gia yêu cầu
- 2 ngày ?
- Cô ta có phần phản đối nên...
- Đây là hồ sơ, tôi sẽ nhập học vào 3 ngày tới
- Thật ạ?
- Còn nữa, đây là tiền công, giống như thỏa thuận ban đầu. Tuyệt đối ko để ai biết, ông biết kết quả rồi đấy ông già !
- Cảm ơn Lãnh thiếu gia rất nhiều ạ, tôi xin hứa sẽ giữ đúng lời hứa và mong thiếu gia cũng thế
- Tôi đây đã hứa sẽ giữ.
- Vâng, thiếu gia đi bảo trọng
Ông hiệu trưởng vẫn cúi đầu đến khi bóng người lạ mặt kia đi khỏi tầm mắt.
Ông ta ngước mặt lên, ko thẹn mà trút một tiếng thở dài rõ rệt
Cô gái đó chắc đã đắc tội gì đến con người đáng sợ này rồi, con người này vốn ai đã lọt vào mắt xanh thì đừng hòng thoát khỏi ranh giới của hắn.
Ông ta cảm thấy một chút tội thay cho cô gái đó, mới tuổi đầu đã chịu khổ rồi...!
-------------------------------------------
Xin lỗi mọi người nhiều ạ !!!! T^T
Vì Đậu bận ôn thi nên ra rất trễ theo dự kiến ạ, thêm nữa là vì ba mẹ tịch thu điện thoại để dành nhiều hơn cho việc học một thời gian nên việc viết truyện cho mọi người rất hạn hẹp =="
Hiện đang trong tình trạng chơi đt lén nên lúc nào cũng phải canh chừng ba mẹ với lại đang viết nhanh nên dẫn đến truyện hơi dở, có thể sai chính tả vì thế MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM Ạ!!!!!!
Xin lỗi lần hai :(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com