Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Giấc mơ mang tên quá khứ

Mọi chuyện tưởng chừng như đã được giải quyết, Khánh Thù yên tâm cùng Xán Liệt mỗi ngày đến trường, rồi chiều cùng anh dạo phố, cuối tuần xem phim, tản bộ...

Cuộc sống êm đềm hạnh phúc như vậy. Rồi một buổi sáng nào đó, Khánh Thù nhận được cuộc điện thoại:

-Alô có phải em là Độ Khánh Thù không?

Khánh Thù hơi ngạc nhiên vì người lạ gọi đến lại biết tên của mình

-Xin lỗi ai vậy ạ?

-Chị là...bạn gái cũ của Xán Liệt. Em...có thể gặp chị một lát không?

Cậu cứng đờ người. Bạn gái cũ của Xán Liệt? Chị ấy...muốn gặp mình sao? Có phải là cô gái trong những tấm ảnh hôm trước không?

Cậu hoang mang nghĩ ngợi. Tay run run cầm điện thoại trả lời bằng giọng bình thường nhất có thể

-Cũng...được ạ. Ở đâu vậy chị?

Cô gái trả lời. Làm Khánh Thù càng khó chịu trong lòng hơn. Cô ấy hẹn cậu đến quán cũ nơi cậu và anh thường đến

-Vậy, lát nữa gặp

~~~~~Quán cà phê cũ~~~~

"Chị hẹn em ra có việc gì không ạ?"_ Khánh Thù lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt từ khi hai người gặp nhau đến giờ

"Chị là muốn biết người mà Xán Liệt yêu nhất như thế nào. Quả thật em rất đáng yêu, lại dễ thương nữa"_ Uyển Vi tự nhiên nói, đáy mát khó tránh có chút ghen tị. Nhưng cô là thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ. Vì cô biết giờ mình đã là quá khứ của anh rồi

Khánh Thù nhìn cô gái trước mặt, gượng cười. Ai mà biết được trong lòng cậu giờ đang suy nghĩ nhiều bao nhiêu. Ngước nhìn cô gái trước mặt, Khánh Thù trả lời "Chị cũng rất đẹp!" Rồi cậu cười một cái

Cậu không hề nói sai chút nào. Cô gái trước mặt có khuôn mặt thật đẹp, nước da trắng, mắt to đen chẳng thua gì cậu, giọng nói rất ngọt, rất dễ nghe. Chẳng hiểu sao cậu không còn cảm thấy sợ hay ghét mà lại muốn nói chuyện

Uyển Vi chỉ cười trước lời khen ngợi của cậu, rồi cô đề nghị "Em có muốn nghe chuyện ngày trước của bọn chị không?"

Khánh Thù ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng gật đầu. Bắt đầu chăm chú lắng nghe Uyển Vi kể về mối tình đầu của anh

---- Quá khứ ----

Uyển Vi và Xán Liệt là thanh mai trúc mã. Cả hai chơi thân từ nhỏ. Đến khi Xán Liệt phát hiện ra tình cảm của mình lại không dám thổ lộ. Phải đợi Uyển Vi chủ động mới chịu thừa nhận

Đúng là tình đầu. Cả hai trải qua biết bao kỉ niệm vui vẻ, không có lấy một lần cãi nhau

Nhưng tình cảm ấy chưa đủ lớn để níu giữ Uyển Vi ở lại. Cô đạt học bổng du học nước ngoài. Chỉ để lại câu chia tay với anh rồi rời đi

Khoảng thời gian tiếp theo anh vô cùng tuyệt vọng. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt

Lâu sau, mọi người thấy Xán Liệt trở lại. Nhưng không còn trong bộ dáng lúc nào cũng mỉm cười như trước kia

Anh một bộ lạnh lùng cũng ra nước ngoài học. Chỉ là không cùng nơi với Uyển Vi

Đầu hè năm nay anh mới về nước trở lại và...gặp được người nào đó tên là Độ Khánh Thù

Cậu có lôi thôi, có ngang bướng, có nghịch ngợm, có ngốc nghếch, có đôi lúc không nghe lời. Nhưng cậu cho anh một cảm giác ấm áp, làm lòng anh dịu lại. Cậu giúp anh tìm lại mình, Phác Xán Liệt của trước kia, có sức sống và biết trân trọng người trước mặt

~~~~~~~~~~~~

"Mấy ngày nay chị đã thấy được anh ấy đối với em như thế nào. Xán Liệt ngày trước cũng chưa từng quan tâm từng chút cho ai đến vậy. Kể cả khi chị là bạn gái của anh ấy"

Uyển Vi nói, thâm tình nhìn Khánh Thù. Câu chuyện kết thúc. Cậu hiểu được địa vị của mình trong lòng Xán Liệt như thế nào. Cũng hiểu anh quan trọng với cậu ra sao

"Thế nên đừng để tâm chị và anh ấy trước kia như thế nào. Em chỉ cần nhớ là Xán Liệt yêu em. Thật lòng" Cô chắc chắn nói với Khánh Thù, thật lòng mong cậu và anh hạnh phúc bên nhau mãi mãi

"Em biết rồi" cậu cười. Rốt cuộc cũng có thể hiểu hết chuyện của ngày xưa và hướng về tương lai rồi

"Cảm ơn chị. Chúng ta...sẽ còn gặp lại chứ?" Cậu muốn kết bạn với cô gái này. Vì Uyển Vi là một cô gái tốt

"Em có thể liên lạc với chị bất cứ lúc nào" cô cười tươi nhìn cậu. Cậu bé này càng nhìn càng thấy đáng yêu

-------------------------

Hai người mải mê nói chuyện, bên đường có người chụp hình lại cũng không biết

"Lập tức gửi cho Xán Liệt. Tao sắp thành công rồi"

Rồi cả bọn cười phá lên. Thực man rợ

Điện thoại báo có tin nhắn, Xán Liệt mở ra đọc. Lập tức chạy vội ra nơi quen thuộc

~~~~~~~~~~~~~~

Đến nơi, Uyển Vi bước ra khỏi quán, vừa kịp lúc anh nhìn thấy. Nhìn vào trong thấy Khánh Thù còn ngồi đó, anh liền bước vào

"Tiểu Thù, cô ta vừa nói gì với em?"_ Xán Liệt gấp gáp hỏi Khánh Thù. "Chuyện ngày xưa của anh" cậu nhìn biểu tình của anh mà muốn cười "Chị ấy kể hết tật xấu của anh cho em nghe rồi" Khánh Thù kể, tâm tình cực kì vui vẻ

"Ừ. Làm anh tưởng..." "Anh tưởng cái gì? Nếu hôm nay em không đến đây thì anh định giấu em đến khi nào? Em vẫn chưa quyết định chuyện gì đó à nha"_ Khánh Thù vờ hờn dỗi, đứng dậy chạy ra ngoài, miệng vẫn tủm tỉm cười

"Nè, em đi đâu đó! Không được trốn nữa đâu!" Xán Liệt chạy theo cậu. Hai người chơi trò rượt đuổi trốn tìm nơi dãy hành lang dài

"Anh bắt được em đi rồi tính!" Cậu vừa chạy vừa nói với lại. Nếu mỗi ngày đều như vậy tốt rồi!

Xán Liệt nấp sau một góc, đợi Khánh Thù chạy ra liền bắt lại. Khánh Thù ngó ra không thấy Xán Liệt đâu, từng bước cẩn thận tiến gần đến cột anh đang đứng

Chỉ còn một chút nữa thôi là cậu đến gần với anh. Bỗng từ đâu có bóng người vụt tới, dùng sức ấn vào chiếc khăn bịt miệng cậu lại

Khánh Thù muốn hét to lên nhưng chẳng được. Cậu quơ quào tay chân nhưng vẫn không ích lợi gì

Rồi trước mắt cậu tối sầm, chỉ lờ mờ cảm nhận dường như mình bị đưa đi đâu đó

Sự việc xảy ra quá nhanh, Xán Liệt đứng nấp ở đó vẫn không hay biết rằng Khánh Thù đã bị bắt đi...

Rõ ràng chỉ còn cách nhau vài bước, đến cuối cùng vẫn không đến được nơi người kia?

...

Xán Liệt bước ra, nghĩ rằng cậu cũng trốn như anh thôi, rồi anh chạy vòng quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc

Nhưng... Khánh Thù đâu rồi? Anh chạy quanh tìm từng nơi trên dãy hành lang dài

"Tiểu Thù à, em trốn đâu rồi? Anh chịu thua có được chưa? Em mau ra đây đi!" Xán Liệt vừa chạy vừa hô lớn. Đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi bất an không rõ lí do

Đáp trả lại câu nói của anh là sự im lặng. Cố gắng giữ bình tĩnh, anh lại gọi một lần nữa "Khánh Thù à, đừng trốn nữa. Giỡn như vậy không vui đâu. Mau ra đi anh thua rồi"

Vẫn là một khoảng yên lặng. Lần này anh thật sự hoảng sợ

Anh gọi điện thoại cho cậu cũng không có người bắt máy. Đột nhiên chân anh giẫm phải vật gì đó. Vật này còn không phải...là điện thoại của Khánh Thù sao?

Anh hỏi người đi ngang qua, ai cũng bảo không nhìn thấy có người như vậy. Trong lúc hoảng loạn này, Xán Liệt chỉ biết gọi cho một người

-------------

Thế Huân đang vui vẻ ở bên cạnh Bạch Hiền, đột nhiên điện thoại vang lên "Alô em đây" "Em đang ở đâu?" Giọng nói bên đầu dây kia nghe rất gấp gáp. "Em đang ở nhà..." "Ở yên đó đợi anh, anh lập tức đến ngay"

Thế Huân còn chưa nói hết câu, người bên kia đã chen ngang rồi cúp máy

--------------

Chuông cửa nhà Thế Huân vang lên liên tục, đủ thấy người nhấn chuông đang vội vã thế nào

Cửa vừa mở, Xán Liệt liền chạy vào trong, ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi

"Phác Xán Liệt! Rốt cuộc là anh bị cái gì rồi?" Thế Huân lo lắng hỏi anh. Cậu chưa bao giờ thấy bộ dạng phát hoảng này

"Độ Khánh Thù, em ấy có ở đây không?" Xán Liệt giữ chặt lấy vai Thế Huân, khó giữ bình tĩnh mà hỏi

"Cậu ấy chẳng phải đang ở cùng anh sao? Sao mà ở đây được?" Thế Huân ngạc nhiên hỏi

Câu nói của cậu đã dập tắt đi tia hi vọng cuối cùng trong anh? Em ấy có thể ở đâu? Ở nhà anh cũng tìm rồi. Quán ăn hay những nơi cả hai thường đến anh cũng tìm qua. Ngay cả ở nhà Thế Huân cũng không có, anh phải làm sao bây giờ!

Không còn suy nghĩ gì khác, anh liền lấy điện thoại ra gọi "Lập tức tìm Độ Khánh Thù về đây cho tôi!"

Nói rồi anh kiệt sức ngồi xuống ghế sofa, trong lòng vẫn không ngớt lo lắng cho cậu

"Phác Xán Liệt, đã xảy ra chuyện gì?" Thế Huân bị biểu tình của anh làm lo lắng theo

"Độ Khánh Thù...mất tích rồi!" Xán Liệt vò đầu tóc rối tung lên. Không nghĩ Khánh Thù đắc tội với ai lại thành ra như vậy

"Xoảng" Thế Huân vừa ngỡ ngàng trước câu nói của Xán Liệt vừa giật mình khi nghe tiếng động này. Những mảnh vỡ thủy tinh rơi trên sàn từ ly nước mà Bạch Hiền làm rơi. Cậu chỉ vô tình nghe được câu nói của anh. Nhưng sao nó khó chấp nhận quá

Cậu bàn hoàn bước đến trước mặt Xán Liệt, vừa lắc đầu phủ định vừa lay lay vai anh "Khánh Thù không có sao hết. Anh chỉ nói đùa thôi đúng không? Đây đều là giả thôi đúng không? Anh nói cho em biết đi! Anh trả lời đi!" Nước mắt cậu lăn dài trên má, bao nhiêu lo lắng cùng suy nghĩ hiện lên trong đầu

"Anh không gạt em. Khánh Thù thật sự mất tích rồi. Và anh nhất định sẽ tìm ra em ấy!"

Hoàn cảnh hiện tại không ai biết phải làm sao mới tìm ra được Khánh Thù. Chỉ có thể chờ đợi tin tức

Ai cũng ghét cảm giác này. Cảm giác lo lắng mà không làm được gì khiến bản thân cảm thấy mình thật bất lực

Tiểu Thù, rốt cuộc em đang ở đâu? Đừng bao giờ xảy ra chuyện gì! Đợi anh!
_________________________________________________________
End chap!
Mọi m.n thử đoán xem ai bắt cóc Tú nè? Lúc đầu em nghĩ là Uyển Vi nhưng sau chap này thì em lại nghĩ là không phải🤔🤔🤔. Thôi, đành đợi Chap sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com