Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47

Xin lỗi các tình yêu thì tg qua, tui quay lại rồi đây.

Ý tưởng thuộc về bn @Cedyeutao

_______

Bốn người đi vòng quanh tòa tháp, ngoài sàn và tường bám đầy rong rêu ẩm ướt thì chẳng còn thứ gì.

Âm thanh bước chân dẫm lên đám rêu nhão nhoét thật sự có chút khó chịu, Lăng Cửu Thời khẽ gõ gõ tai của mình.

"Nhìn xem, bên đó kìa."

Từ Du chỉ vào một cánh cửa gỗ có phần mục nát, Lê Đông Nguyên đi đến đẩy nhẹ cánh cửa ra, nó kêu kẽo kẹt mấy tiếng rồi dần mở ra, bên trong là một không gian tối om.

Lê Đông Nguyên đi vào trước, anh ta bật đèn flas điện thoại lên, chỉ là một căn phòng cũ kĩ chứ chẳng có gì.

Ba người còn lại đi vào theo, lục tìm mấy ngăn kéo chỉ mong tìm được chút manh mối về cửa.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, một người đàn ông bước ra từ màn đêm đặc quánh.

Nguyễn Lan Chúc nhíu mày nhìn anh ta, một người kiến trúc sư khá có tiếng ở nước Anh, hắn từng gặp người này mấy lần.

Năm người đứng trong căn phòng bị bóng tối bao trùm, Nguyễn Lan Chúc giật giật mí mắt, hắn bước đến chắn Lăng Cửu Thời phía sau mình.

"Sao thế?"

Lăng Cửu Thời khẽ giọng hỏi hắn, Nguyễn Lan Chúc lắc đầu, vỗ vỗ vào mu bàn tay cậu.

"Không sao, tôi có chút dự cảm không lành thôi."

Người đàn ông kia như cũng không có ác ý, cùng bọn họ lục lọi căn phòng một hồi.

"Này, các cậu qua đây xem."

Lê Đông Nguyên tìm thấy dưới gầm bàn một chiếc móc câu bạc, anh đưa nó cho Nguyễn Lan Chúc, chiếc móc câu có phần bám bụi, nhưng phủi hết bụi bặm ra thì nó có vẻ là một chiếc móc câu mới toanh.

Trên đầu móc câu có hay vết lõm nhỏ, xung quanh đó còn có hoa văn khá kì quái.

"Vết lõm này dùng để làm gì thế?"

Lăng Cửu Thời sờ vào vết lõm nhỏ kia, Từ Du cũng liếc mắt qua nhìn, trả lời.

"Máu."

"Hả?"

Từ Du bước tới, nói.

"Dùng máu ràng buộc, chắc có lẽ là đạo cụ nào đấy."

Cô ta nói thêm.

"Hai vết lõm chắc là phải có máu của 2 người, vừa hay, tôi đi tìm Tiểu Giải."

Từ Du muốn giành lấy chiếc móc câu, nhưng Nguyễn Lan Chúc lùi lại, đưa nó ra xa.

"Từ Du, e là lần này không được rồi."

Đây là đạo cụ giữ mệnh, Nguyễn Lan Chúc tất nhiên sẽ không nhường nó cho người khác.

Người đàn ông kia nhìn thấy thế, nói nhỏ vào tai Từ Du.

"Có cần tôi giành về không?"

Cô ta lắc đầu, quay lưng rời đi.

__

Vô Giải đi lang thang dưới tòa tháp nửa ngày trời, nó chán nản đá vào vách tường.

*Bịch*

*Bịch*

Ban đầu Vô Giải còn tưởng bản thân nghe lầm, nhưng lắng nghe kĩ hơn thì hình như là âm thanh tiếng chân dẫm mạnh và nhanh xuống nền nhà.

Vô Giải móc đèn pin trong túi ra, đi chầm chậm về phía phát ra âm thanh.

"Ôi đệt!"

Nó trông thấy bá tước ma cà rồng đang gặm một cái cẳng chân của ai đó, phía dưới đất còn có mấy người thoi thóp bò lết.

Bá tước thấy Vô Giải đi đến, vứt cái cẳng chân trong tay, gầm gừ đi về phía nó.

Khi khoảng cách hai người chỉ còn lại 3m, Vô Giải quay lưng bỏ chạy, bá tước ma cà rồng liền gào lớn đuổi theo.

Vô Giải vừa chạy vừa xông vào mấy căn phòng ở đó, nó luồng lách qua mấy khe gạch nứt.

*Ầm.*

Vô Giải xô ngã vách tường, nhìn thấy đám người Nguyễn Lan Chúc đứng cách đó không xa.

Nó lồm cồm bò dậy, chạy tới chổ Nguyễn Lan Chúc.

"Ba...ba...hộc...ba..."

Vô Giải một tay chống gối, một tay chỉ chỉ về phía vách tưởng mới bị bản thân xô ngã, cứ thở hộc hộc không nói được câu nào.

"Chuyện gì-"

Chưa đợi Nguyễn Lan Chúc phát cáu, bá tước kia đã đuổi tới, Lê Đông Nguyên phản ứng lại, hối thúc cả bọn bỏ chạy.

Ban đầu móng vuốt của ông ta còn tấn công loạn xạ, nhưng dần dần Lăng Cửu Thời phát hiện ra ông ta đang nhắm tới mình, cậu lẳng lặng sờ vào chiếc chìa khóa trong túi áo.

Cậu vừa chạy vừa quan sát xung quanh, cách đó không xa có ngã rẽ, Lăng Cửu Thời nhắm chuẩn thời cơ, bước chân chậm lại một bước, cổ áo bị bá tước ma cà rồng nắm lấy, cùng gã ta ngã xuống phần nền bị sụp mất.

"LĂNG LĂNG!!"

__

Lăng Cửu Thời đang treo lơ lửng giữa mép vực, cậu ngước mắt chiếc móc câu bạc lóe sáng, nó móc vào vách nứt của nền nhà, may mà Lăng Cửu Thời luôn nắm chặt chiếc móc câu trong tay.

"Lăng Lăng!Em đưa tay cho tôi."

Nguyễn Lan Chúc chìa tay về phía cậu, phần nền gạch này quá cũ rồi, hắn sợ động nhẹ một cái nó cũng sập xuống, nên chỉ dám quỳ ở đó từ từ kéo Lăng Cửu Thời lên.

Vừa lên được đến nơi thì nghe thấy  thanh như thứ gì đó bấu mạnh vào đất, Vô Giải chạy tới đỡ Lăng Cửu Thời đứng lên.

"Đi thôi đi thôi, ông ta sắp bò lên tới rồi."

Cả bọn quay lưng chạy, họ chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh, đột nhiên tiếng gầm gừ khe khẽ luôn văng vẳng bên tai biến mất, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Bá tước ma cà rồng gần ngay phía sau Lăng Cửu Thời, đồng tử cậu co lại, chỉ kịp gọi.

"...Lan Chúc."

Máu tươi bắn lên vách tường cũ, bắn lên chiếc áo màu sáng của Lăng Cửu Thời.

Tấm lưng của Nguyễn Lan Chúc bị cào một vết vừa sâu vừa dài, vết cào sâu đến nổi thấy rõ xương sống màu trắng phía sau lớp da thịt đỏ hoe.

Đồng thời lúc đó, Lăng Cửu Thời cũng như có một vết thương tương tự phía sau lưng, đau không tả nổi.

Nguyễn Lan Chúc ngã nhào lên người Lăng Cửu Thời, hơi thở yếu ớt.

"Lan Chúc!"

Vô Giải và Lê Đông Nguyên bị tiếng hét của Lăng Cửu Thời làm cho bừng tỉnh, anh chạy tới đỡ hai người kia dậy.

Vô Giải chạy tới nhặt chiếc móc câu dưới đất lên, xông tới ghim nó vào tim bá tước.

Chiếc móc câu bạc sắt bén xuyên qua tim gã ta, ghì chật gã ta vào vách tường.

"Con...con tìm được cửa rồi, đi thôi!"

___

Lăng Cửu Thời mặc cho cơn đau điếng người từ phía sau, kiên cường cõng Nguyễn Lan Chúc trên lưng.

Tiếng gào thét của bá tước ngày càng gần, Từ Du cố mở mắt nhìn Vô Giải đang chạy trước mặt.

Ban nãy lúc quay về căn phòng có cánh cửa thoát ra ngoài, bọn họ lại xui rủi bị một bầy dơi cầm chân khá lâu.

Sau đó bá tước ma cà rồng thoát ra, truy sát bọn họ một phen.

Lê Đông Nguyên run rẩy mở khóa, chỉ sợ chìa khóa bản thân chọn là giả, nhưng may mắn cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Lăng Cửu Thời đỡ Nguyễn Lan Chúc đi vào, Lê Đông Nguyên giúp người đàn ông kia đưa Từ Du đi, Vô Giải ở sau cùng đóng cửa lại.

Kết thúc.

__




Aaaa, cuối cùng cũng xong cửa này, mô phật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com