Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Lăng Cửu Thời nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, nguyên nhân là do cậy cảm thấy bên cạnh mình quá lạnh lẽo rồi.

Kết quả, vừa mở mắt ra là thấy Nguyễn Lan Chúc đang ngồi chình ình một đống trên ghế, mắt thì nhìn chầm chầm vào cậu.

"Ôi mẹ ơi!"

"Chúc Minh, anh làm gì vậy, nữa đêm không ngủ ngồi đó nhìn tôi làm gì?"

Nguyễn Lan Chúc thu lại ánh mắt, hắn nhìn đi chổ khác không đáp lời cậu, làm sao mà nói được, chẳng lẽ lại nói là tôi muốn hôn cậu nhưng không dám nên ngồi nhìn cho đỡ thèm sao?

Đợi một hồi mà không nhận được câu trả lời, Lăng Cửu Thời nghĩ Nguyễn Lan Chúc chắc là không muốn nói nên cậu định xoay lưng lại ngủ tiếp, lúc đó có một tiếng hét chói tai vang lên.

"Đi!"

Hai người mở cửa chạy ra xem, vừa ra đến nơi thì bắt gặp Lê Đông Nguyên cũng vừa chạy ra, ba người trao đổi ánh mắt rồi cùng nhau chạy đến nơi phát ra tiếng hét.

Đến nơi thì cũng đã có rất nhiều người ở đó, Lăng Cửu Thời chen vào bên trong, ngay dưới cầu thang là một xác người ngã xổng xoài, tay chân co quắp lại bị bẻ lòi cả khớp xương, gương mặt và cơ thể đều cháy đen.

Lăng Cửu Thời cảm giác hơi sợ cái thi thể này, trông tư thế chết thật có hơi.....Nguyễn Lan Chúc kín đáo nhìn qua Lăng Cửu Thời, hắn vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cậu, ý bảo cậu đừng hoảng.

"Trong số chúng ta thiếu một người."

Một cô gái lên tiếng, là cô gái đứng trong góc ban nãy, Lê Đông Nguyên liếc qua cô ta, không mấy thân thiện nói:

"Cô là ai?Cô có ý gì, em ấy chỉ là một đứa nhỏ thôi."

"Sao cậu bảo vệ nó dữ vậy?"

Lăng Cửu Thời nói nhỏ vào tai anh.

"Cậu không thấy nó chỉ là một đứa nhỏ thôi sao?Lại ngoan như vậy, còn nhỏ hơn mấy đứa ở gần nhà tôi nữa."

Lăng Cửu Thời lại nhìn anh bằng ánh mắt khó nói, cô gái kia khẽ cười, nói bằng giọng vênh váo:

"Anh không biết là những đứa nhỏ thường làm những việc không ai ngờ tới được sao?"

"Cô!"

Lăng Cửu Thời kịp thời giải vây, dời sự chú ý của mọi sang chổ khác.

"Được rồi, các cậu xem, người chết này là ai vậy?"

Gương mặt người này cháy đen không nhìn ra là ai, một người nữa lên tiếng, âm thanh khá rụt rè.

"Cô ấy là Tiểu Du, đi cùng với tôi, ban nãy...ban nãy chúng tôi có cùng nhau đi xem xung quanh, không ngờ lúc tôi quay lại cô ấy đã....."

Nguyễn Lan Chúc nghe cô ta nói xong cũng không nói gì, chỉ đứng dậy.

"Đi thôi, về ngủ."

Xong rồi hắn nắm cổ tay Lăng Cửu Thời kéo đi, mọi người cũng tản ra quay về, đi được một đoạn hắn mới buông tay cậu ra, hai người dừng trước phòng Vô Giải.

"Anh...nghi ngờ con bé à?"

Nguyễn Lan Chúc khẽ gật đầu, hai người định gõ cửa thì cửa mở ra, Vô Giải mơ mơ màng màng nhìn hai người.

"Hai anh?"

"À, ban nãy có xảy ra chút chuyện, bọn anh muốn đến xem xem em có sao không."

Vô Giải khẽ gật đầu, hai người cũng không nói gì nữa, quay về phòng mình, sáng sớm mọi người quay lại phòng ăn chờ ăn sáng.

Vô Giải cởi balo trên lưng xuống, nó lấy ra một túi bánh mình lát và hộp sốt bơ đậu phộng nhỏ.

Nó đưa hai, ba cái đưa cho Nguyễn Lan Chúc, lại đưa mấy cái cho Lê Đông Nguyên.

"Bánh mì này rất ngon, hôm nay ăn sáng bằng mấy cái bánh này đi."

Ba người cũng không ý kiến gì, bắt đầu ăn bánh mì, đang ăn thì phục vụ đem đồ ăn lên, bọn họ đặt đồ ăn lên bàn, một người phục vụ giới thiệu.

"Đây là thịt gác bếp nổi tiếng ở lầu chúng tôi, uống cùng rượu quế hoa, mong các vị thưởng thức."

Trên dĩa bọn họ đem lên có rất nhiều thịt nướng xắt lát, còn có mấy bình rượu quế hoa.

Nhìn số thịt trên dĩa, có người che miệng muốn nôn ngay, Lăng Cửu Thời nhìn lại lát bánh mì trên tay bỗng thấy nó ngon lạ thường, mấy người phục vụ không rời đi, đứng ở đó nhìn chằm chằm bọn họ.

"Mời các vị thưởng thức."

Một người không nhịn dược đập bàn đứng dậy mắng.

"Các người điên à!?Tưởng rằng chúng tôi không biết số thịt này từ đâu ra à!?"

Ánh mắt của một người phục vụ thay đổi, gã ta đi thẳng đến chổ người đàn ông kia, dùng dao ăn đâm thẳng vào cổ người nọ, máu tươi phún ra bắn lên mặt và áo sơmi trắng của gã ta.

Hành động rất nhanh lại rất tàn bạo, ai nấy đều bị dọa cho mất hồn mất vía, run rẩy cầm nĩa đưa thịt lên miệng khó khăn nhai nuốt.

Mấy người phục vụ thấy bọn họ ngoan ngoãn ăn thì rời đi, bọn họ vừa khuất bóng thì những người kia đều moi cổ họng ói hết đồ trong bụng ra.

Lăng Cửu Thời thầm biết ơn Vô Giải rất nhiều.

"Tiểu Giải, em làm sao mà biết trước vậy?"

Lăng Cửu Thời để lát bánh mì xuống, chống cằm nhìn con bé, Vô Giải uống một ngụm sữa lớn, ánh mắt ngây thơ nhìn cậu.

"Biết cái gì? Em có biết gì đâu."

Nói xong nó lại chồm lên định lấy thịt trên dĩa ăn, Lê Đông Nguyên nhanh tay ngăn nó lại.

"Thịt này nướng rất khét, ăn vào sẽ bị đau bụng."

Vô Giải cũng rất nghe lời, ngồi xuống ăn cho xong lát bánh mì trên dĩa, sau khi dùng xong bửa sáng, mọi người tản ra đi tìm manh mối.Đến cánh cửa này thì đều là người có ít nhiều kinh nghiệm rồi nên không cần lo họ sẽ gây phiền phức nữa.

Lăng Cửu Thời nhìn lên tầng 2, định bước chân lên thì Vô Giải nắm lấy tay áo cậu, hai má đỏ bừng.

"Anh....Anh Lăng Lăng, em...em muốn đi vệ sinh, anh đi với em đi."

Lăng Cửu Thời cũng rất hào phóng, dắt con bé đi, xong rồi nó lại nói nó cảm thấy trong này rất khó thở, muốn cậu dắt nó đi dạo, ba người đành dắt nó đi.

Ra đến bên ngoài thì gặp một bà lão đang quét lá, Lăng Cửu Thời bèn đi đến bắt chuyện với bà ấy.

"Bà lão, cho cháu hỏi một chút với."

Bà lão dừng tay, cất cây chổi đi.

"Tại sao ở đâu chỉ có tầng 1 và tầng trệt có người ở, bên trên không còn ai ở sao?"

Bà lão chầm chậm ngước lên nhìn tầng hai, nhìn từ bên ngoài vào nó u ám ảm đạm vô cùng, trông rất rợn tóc gáy.

"Nếu lên đó, sẽ gặp phải cô ấy."

Lăng Cửu Thời khó hiểu lặp lại.

"Cô ấy?Là ai?"

Bà lão chỉ lặp lại câu vừa nói.

"Nếu lên đó, sẽ gặp phải cô ấy."

Rồi bà ta khom lưng đi mất, bốn người nhìn theo bóng lưng bà ấy.

Nguyễn Lan Chúc vỗ nhẹ lên vai Lăng Cửu Thời, nhẹ giọng nói với cậu.

"Vào trong thôi."

Lúc định quay vào trong thì cửa sổ tầng hai bể ra, một người bị ném ra bên ngoài, rơi xuống hàng rào sắt, bị mấy thanh sắt đâm xuyên qua bụng và cổ họng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com