Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gia Kỳ

Nắng sớm nhảy nhót trên những rặng cỏ lau mọc bên hai bờ sông, nơi dòng nước mát lành êm đềm chảy qua đồng ruộng rộng lớn. Cả cánh đồng bao la này đều là của họ hàng Gia Kỳ, em nhìn đâu cũng thấy thân thuộc. Tiếng nước khẽ róc rách hòa với tiếng chim non ríu rít, tạo thành một bài đồng dao vui tươi nhẹ nhàng, giống như được viết riêng cho Gia Kỳ vậy.

Em ngồi trên tảng đá bằng phẳng sát bờ sông, chân để trần không mang dép, đá nhẹ xuống mặt nước trong veo. Bên cạnh em là chiếc rổ đựng quần áo vừa giặt xong. Gia Kỳ nghiêng người, vắt chiếc áo ba lỗ màu trắng của Ba Đông cho sạch nước. Những giọt nước rơi xuống vỡ tan trên tảng đá, cứ lấp lánh trong ánh nắng.

Gia Kỳ đặt chiếc áo đã vắt khô vào trong chiếc rổ tre. Bỗng chốc em dừng mắt tại chiếc quần lót của Ba Đông. Gia Kỳ run run tay cầm lấy chiếc quần lót từ từ đưa lên mũi, sau đó dường như thấy chuyện này không đúng, em giật mình thả tay buông chiếc quần rơi xuống. Gia Kỳ cười trừ tự dối lòng: "Mình chỉ đang kiểm tra quần áo đã được giặt sạch sẽ thơm tho hay không thôi mà."

Gia Kỳ có vẻ đẹp rất lạ và khác biệt so với những người đàn ông rám nắng với cơ bắp rắn rỏi xung quanh vùng nông thôn này. Em trắng sáng như ngọc trai, nước da mịn màng như con gái, dường như chưa từng bị nắng gắt chạm đến. Mái tóc nâu nhạt, mềm mại và hơi xoăn nhẹ. Khuôn mặt em xinh xắn với sống mũi nhỏ, làn môi hồng và đôi mắt đen láy. Ba Đông thường trêu: "Đôi mắt đó sinh ra là được dùng để nhìn cá đấy!"

Phải, Gia Kỳ rất thích câu cá. Câu cá trong lúc giặt đồ là một cách hay để tiết kiệm thời gian, còn có thể dùng chỗ cá ở đó để làm bữa trưa cho Ba Đông. Ít ai biết, bên trong vẻ mong manh ấy của Gia Kỳ là một cậu bé rắn rỏi hơn ai hết.

Em lớn lên không có mẹ, người phụ nữ đã rời đi từ khi cậu còn quá nhỏ để nhớ được hơi ấm. Kể từ đó, Gia Kỳ lớn lên trong vòng tay Ba Đông, làm tất cả việc nhà như một người nội trợ: giặt giũ, nấu ăn, may vá, thậm chí biết cả cách sắc thuốc mỗi khi Ba Đông bị cảm nắng sau chuyến đi đồng. Nhờ có các cô dì chỉ dạy, cộng thêm sự ham học hỏi và ghi nhớ từng chút một, Gia Kỳ đã trở thành người nội trợ vô cùng đảm đang, có lẽ em muốn bù lại khoảng trống mà người mẹ để lại cho Ba Đông.

Bên cạnh rổ quần áo, cần câu của em được cắm vững trên một hòn đá, đầu dây câu run run nhẹ dưới mặt nước, báo hiệu có thể sắp có cá. Gia Kỳ quay sang, ánh mắt rạng rỡ, lặng lẽ chời một mình.

"Chắc đã dính cá rô đồng rồi, Ba Đông rất thích món cá rô đồng kho tiêu..."

Giọng Gia Kỳ khe khẽ tự nói với chính mình, vừa nói vừa thoăn thoắt chạy đến bên cần câu. Ở bên rổ quần áo, một tấm giấy vẽ đang bay phấp phới theo gió. Đó là bức tranh Gia Kỳ vẽ tối qua: cảnh dòng sông này và cánh đồng đầy hoa, với một chiếc xuồng có hai người trên sông: Gia Kỳ và Ba Đông. Em thường vẽ vào buổi tối, khi đã xong hết việc nhà. Những nét vẽ mềm mại, nhiều màu hồng và tím, giống như tâm hồn của em, êm ái và mơ mộng.

Gia Kỳ cho cá rô vào giỏ tre rồi tiếp tục cắm câu, nhanh chóng chạy về phía tấm giấy vẽ giữ nó lại để nó không bị bay đi. Ngón tay thon dài của em chậm rãi sờ lên hình vẽ Ba Đông. Ba Đông đang ở đó cởi trần để lộ ra cơ thể săn chắc, lực lưỡng. Cánh tay chèo xuồng giơ lên để lộ ra hàng lông nách lưa thưa. Nét vẽ của Gia Kỳ vẫn còn non nớt, chưa thể hiện được giống y đúc cơ thể của ba. Em nhắm mắt tưởng tượng trong đầu, thầm nhớ lại những đường nét quyến rũ của Ba Đông. Khuông ngực săn chắc và bầu bĩnh với làn da không quá rám nắng. Đôi nhũ hoa màu nâu bóng loáng hiện lên giữa khuông ngực căng phồng kia. Gia Kỳ rất thích úp mặt vào khe ngực mỗi khi ôm lấy Ba Đông, chào đón ba trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.

Bầu ngực của Ba Đông căng phồng nồng nàn mùi đàn đông. Lúc Ba Đông cởi áo ra, mồ hôi ở đó làm cơ thể của ba bóng loáng dưới ánh sáng. Ở bên dưới khuông ngực kia là sáu múi săn chắc dẫn đường xuống khối cơ sắc nét hình chữ V.

Gia Kỳ đã từng chạm tay đến vùng cơ quyến rũ đó một lần trong lúc Ba Đông ngủ say, tò mò không biết hàng lông lưa thưa ở đó sẽ dẫn đến thứ kỳ lạ gì. Nhưng em chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn. Gia Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, bừng tỉnh trở về thực tại khi nghe thấy tiếng cá đớp nước.

Căn nhà nhỏ mà ấm cúng của Ba Đông và Gia Kỳ nằm bên cạnh bờ sông này, tại một khúc sông cũng mọc đầy cỏ lau, ở bên dưới còn rất nhiều khóm hoa dừa cạn. Bởi vì chỉ có hai ba con Gia Kỳ chung sống, căn nhà cũng không cần rộng lớn như nhà của các chú bác khác trong dòng họ, nhưng lúc nào căn nhà cũng sạch sẽ, gọn gàng, nơi mọi đồ đạc đều được xếp vào đúng vị trí của nó.

Ba Đông là người đàn ông ít nói, hiền lành, mạnh mẽ, bởi vì làm ruộng nên bàn tay của ba bị chai sạn. Nhưng bàn tay chai sạn đó lại rất khéo léo, tài may vá của Gia Kỳ là do đích thân ba dạy dỗ. Rõ ràng ẩn trong sự thô ráp ấy của Ba Đông là một con người dịu dàng, đặc biệt là dành cho đứa con duy nhất mà ông đã tự mình nuôi lớn từ khi còn đỏ hỏn. Mẹ Gia Kỳ đã rời đi, nhưng dù thiếu mẹ, Gia Kỳ chưa bao giờ thiếu thốn tình cảm.

Có một lần khi Gia Kỳ chỉ mới bảy tuổi, trong một đêm mưa giông kéo dài, sấm chớp làm Gia Kỳ giật mình tỉnh giấc và co ro sợ hãi. Ba Đông từ sớm đã chạy ra ngoài vườn đem những pho tượng đất sét mà Gia Kỳ phơi ở đó từ chiều đem vào nhà bảo quản cho em. Khi ông vào giường của Gia Kỳ đặt những pho tượng xuống, nước mưa đã xối ướt tóc và chiếc áo ba lỗ, để lộ ra cơ thể săn chắc, quyến rũ đầy nam tính. Gia Kỳ đã ôm chằm lấy Ba Đông mà khóc vì xúc động. Sau đó Ba Đông trấn an em rồi dỗ em vào giấc ngủ trước khi trở về phòng của mình. Nhìn xung quanh căn phòng trống trải, Ba Đông chậm rãi cởi áo rồi đưa tay tự ôm lấy bầu ngực lạnh lẽo của mình tự vỗ về. Bỗng chốc ông nghe được tiếng gõ cửa: "Dạ, ba lau người rồi uống trà gừng đi. Con vừa pha cho ba một chén trà."

Ba Đông đứng sững. Trong đôi mắt lạnh lẽo ấy, nước mưa hòa lẫn gì đó khác thường, có thể là xúc động: đứa nhóc này, nó trưởng thành quá nhanh, cũng thật dịu dàng và quan tâm đến người ba này quá.

Kể từ đêm đó, Gia Kỳ luôn lo liệu việc nhà, tự học nấu ăn, tự biết cắm hoa, tự chăm sóc Ba Đông khi ông mệt. Năm Gia Kỳ mười bốn tuổi, giỗ Bà Nội diễn ra tại nhà Bác Hai Nọc, em đi theo Ba Đông, xách theo một mâm rau câu sơn thuỷ mà mình tự tay làm để mọi người ăn tráng miệng. Khi nhìn thấy chỗ rau câu, Chú Ba Miên thoáng nhìn rồi hỏi vợ: "Rau câu này ai làm mà khéo vậy bà?"

Chú Út Đãng nhanh miệng nói: "Là Gia Kỳ đó! Hai thằng Út nhà em chỉ biết suốt ngày đá banh, chẳng bằng một góc của Gia Kỳ con của anh Năm Đông."

Bác Hai Nọc ăn một miếng rồi bật cười: "Thằng này khéo còn hơn con gái."

Cùng lúc đó, Gia Kỳ ngồi lặng dưới gốc dừa sau hè, tay cầm một cuốn sổ vẽ. Cậu vẽ cảnh đồng ruộng cò bay và tất cả những thành viên trong dòng họ đang chăm chỉ cày bừa. Bỗng chốc bức vẽ bị một bàn tay giành lấy, người đó là anh Sơn Miên, cứ tấm tắc khen: "Ồ, nhóc này vẽ đẹp thế! Nhưng mà tại sao tất cả mọi người đều trần truồng thế đây?"

Gia Kỳ đỏ mặt cố giành lại bức vẽ gằn giọng nói: "Làm gì có? Mọi người đều mặc quần mà!"

Anh Sơn Miên cười nói: "Rõ ràng là tất cả đều đang trần truồng, anh sẽ đi méc ba em!"

Nói xong anh Sơn Miên rời đi, nhưng nhanh chóng đã bị một bóng người cao lớn chắn ngang lại, là anh Tý Chuột: "Đưa cho tao!"

Anh Sơn Miên cười trừ rồi ném bức vẽ xuống đất, không dám đôi co cới anh Tý Chuột, nhanh chân chạy về phía Út Anh và Út Em đang chơi đá banh: "Chuyền qua cho anh!"

Út Anh và Út Em là anh em sinh đôi y đúc nhau. Út Anh chuyền banh cho anh Sơn Miên rồi chạy đến ôm vai anh cười cợt, nói nhỏ: "Thằng nhỏ đó... nó không giống chúng ta."

Út Em cũng tiếp lời: "Nó mảnh mai như con gái ấy, không ra ruộng được. Suốt ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm, giặt giũ và vẽ ba cái thứ tào lao!"

Anh Tý Chuột để mặc cho bọn nhỏ xì xầm, chỉ lặng lẽ nhặt bức vẽ dưới đất rồi phủi bụi. Anh Tý Chuột luôn là người anh cả luôn đứng ra bênh vực Gia Kỳ, em rất mến và tôn trọng, việc gì cũng nghe lời anh Tý Chuột cả.

Trước khi trả bức vẽ lại cho Gia Kỳ, anh Tý Chuột chăm chú nhìn hình vẽ hồi lâu, thầm khen nét vẽ của Gia Kỳ thật có hồn. Bàn tay anh đưa bức vẽ về phía Gia Kỳ, nhưng mà sau đó trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ đen tối.

"Gia Kỳ, vào buồng vẽ cho anh cái này!"

Gia Kỳ ngoan ngoãn nghe theo, không biết rằng đó chính là khởi đầu của sự đen tối vấy bẩn tâm trí mình. Anh Tý Chuột đã dậy thì từ lâu, độ tuổi sung mãn đó cần những thứ thú vị để kích thích tâm trí. Vậy nên anh muốn nét vẽ của Gia Kỳ tạo ra một bức tranh cho riêng mình. Cứ thế ở trong buồng, anh Tý Chuột rỉ tai Gia Kỳ mô tả cảnh trai gái làm tình, để bàn tay nhỏ nhắn của em vẽ ra những đường nét gợi tình:

"Gia Kỳ, em hãy vẽ cho anh hai đứa trai gái đang ở truồng quấn lấy nhau..."

"Vú của con gái tròn và to hơn con trai... em vẽ cặp vú ở đó to hơn cái bánh bao đi... không, phải to như hai trái bưởi... anh thích con gái vú bự lắm...

"Phải rồi... bự lên một chút nữa... cặp vú con nhỏ đó bự hơn nữa... rồi vẽ nó banh háng banh ra... con cặc to dài của thằng kia đâm vô lồn... đúng... đúng... đúng..."

"Gia Kỳ, vẽ thêm một thằng nữa đâm cặc vào lỗ đít của con nhỏ đó cho anh!"

"Còn cái mồm của nó nữa Gia Kỳ, vẽ thêm một thằng nữa! Tất cả cái lỗ phải được lấp đầy..."

Gia Kỳ ngô nghê chỉ biết nghe theo lời của Anh Tý Chuột, ngón tay cố gắng vẽ theo lời hướng dẫn và mô tả của anh. Anh Tý Chuột nằm úp lên lưng của Gia Kỳ rỉ vào tai em, Gia Kỳ có thể cảm nhận con cặc trong đũng quần của anh lớn dần lớn dần, nóng hổi và cương cứng cọ vào mông của mình.

Tuy lần đó chỉ vẽ xong tranh là Gia Kỳ đã bỏ ra ngoài, nhưng em vẫn nghe lén và nhìn trộm thấy anh Tý Chuột ở trong buồng cầm bức tranh rồi hít hà rên rỉ, bàn tay phải đưa xuống đũng quần liên tục sục. Mặc dù cả hai không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng cảm giác đó nhiều năm về sau, Gia Kỳ cũng không quên được!

Có lẽ từ đó mà Gia Kỳ đã thích con trai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com