Chương 5
"Bé con, mama đã mời gia sư đến dạy kèm cho con rồi đó!" - Trên bàn ăn, Tô phu nhân mỉm cười nhìn chồng mình lại nhìn qua con trai, xem ra bà rất vui, nhưng tâm trạng bé con nhà bà lại không giống bà xíu nào
"Mama, đang nghỉ hè mà, con không muốn học, không muốn học đâu ~"
"Cũng gần đến ngày đi học lại rồi" - Tô papa hắng giọng:" Trong khi đó đứa nhỏ nhà con 7 tuổi đầu nửa chữ bẻ đôi cũng chưa viết thạo, đến trường chỉ biết chơi và chọc phá các bạn, cũng chả hiểu ai lại truyền cho con cái tính đó thế"
"Anh à, con nó còn nhỏ mà"
"Nhỏ cái gì? Ngày xưa lúc anh đi học vất vả bao nhiêu cũng phải học được con chữ, bây giờ đến cả tiểu Cực cũng......" - Tô papa bất mãn nói luôn, nhưng khi nhìn đến hai đồng tử tròn xoe trong veo của bé con đang nhìn mình chăm chú, may mà ông kịp thời dừng lại
Hầy thôi vậy, dù gì cũng không nên đem mấy đứa nhỏ so sánh với nhau, là việc không tốt
"Nói tóm lại, ngày hôm sau gia sư sẽ tới đây, con lên phòng tự dọn lại bàn học cho gọn gàng lại đi"
"Con không học!!!!"
"Mấy bạn Ultraman của con......."
"Con học!"
Tô Tân Hạo xẵng giọng, biết không thay đổi được ý của phụ huynh, nhóc con bực bội cắn cắn cái muỗng, liền bị mấy bé răng sữa trong miệng kịch liệt biểu tình hành vi bạo ngược này, lập tức bỏ muỗng ra
Nhóc không muốn bị sún mất hai cái răng cửa giống thằng bé bên nhà hàng xóm đâu
"Con ăn no rồi"
Tô Tân Hạo bỏ về phòng, nhìn đến chiếc bàn học trưng bày toàn mô hình Ultraman của mình, hai môi chu lên, nhóc còn lâu mới để cho đống sách vở đáng ghét kia cướp chỗ của chúng
Phía sau có tiếng bước chân, bước nhỏ như vậy thì chỉ có thằng nhóc hiền như cóc khô kia thôi
"Mày vào đây làm gì?"
"Dì bảo tớ đến xem cậu dọn bàn học"
Nhóc con họ Tô không thèm nói gì nữa, hai cánh môi đo đỏ vẫn vô thức chu chu lên, có lẽ đang trong thời kì rụng răng sữa làm nhóc khó chịu nên hình thành thói quen này từ lúc nào không biết, vừa chu môi vừa chống nạnh, hai chân đeo tất cứ nhịp nhịp gõ gõ gì đó, Tô Tân Hạo là đang vắt óc suy nghĩ, lúc sau nhóc mới ngoảnh mông quay đi
"Mày ra khỏi đây đi, mày biết phải nói gì rồi đấy, nói dối mama tao sẽ không sao, nhưng dám nói xấu tao thì có chuyện đó nha"
Người nhỏ kia trước sau đều im lặng, đợi nhóc nói xong mới lên tiếng
"Hạo Hạo, Hạo Hạo ghét gia sư sao?"
"Chứ chả nhẽ mày lại đi thích à! Mấy người đó toàn bắt tao ngồi mãi một chỗ chép chép bôi bôi, còn dựa vào mama tao để mắng tao nữa, tao ghét lắm"
"Nếu Hạo Hạo ghét, thì tớ cũng ghét gia sư"
Tô Tân Hạo đột nhiên cứng họng, không biết vì sao, nhóc có cảm tưởng câu nói vừa rồi đáng lẽ không nên được phát ra từ một đứa nhỏ tuổi như nhóc
Ý nghĩa câu nói rất trẻ con, nhưng cảm giác lành lạnh trong lời nói lại đem không khí cả căn phòng chìm xuống
"Mày ghét thì kệ mày, ngày mai tao sẽ tìm cách trốn đi chơi"
Tô Tân Hạo nói là làm, sáng sớm nhóc quan sát thấy mama cả ngày đều ở nhà để đón tiếp gia sư, phần nữa là đề phòng nhóc mở cổng chạy trốn
Tô Tân Hạo cười ranh mãnh, hai tay cầm hai chiếc giày bò đến khung cửa sổ gần gian phòng để đồ phía cuối nhà, không đi được đường chính thì ta đi đường phụ a
Nhóc đem hai chiếc giày thể thao in hình Ultraman trên tay ném ra ngoài trước, sau đó liềm bám víu vào cạnh cửa sổ, dùng sức đưa người mình lên, lăn một vòng, trượt xuống một cái là đã đứng ở khu vườn sau nhà
Từ phía dưới chân mấy bức rào, Soái Soái đã tìm ra được một cái lỗ hỏng chui vừa y người nhóc luôn, nhóc quả là rất giỏi mà
Đợi đến khi đứng ở lề đường nơi người người thường qua lại rồi, Tô Tân Hạo mới trầm mặc nhìn xuống hai bàn chân trắng nõn be bé của mình
Nhóc để quên giày trong vườn rồi
Nhưng nhóc không muốn chui vào vườn lại lần nữa
Mặt trời mùa hè chói chang biến bề mặt lề đường giống như một cái chảo rán trứng
Tô Tân Hạo bước đi, dự định đến nhà mấy đứa kia chơi, được mấy bước nhóc lại đứng một chỗ xuýt xoa lòng bàn chân bị nướng đỏ
Đường phố buổi trưa có rất ít người, Tô Tân Hạo cúi đầu chạy một mạch hòng tránh ánh nắng chiếu vào mình, lại bất cẩn đụng phải một người lớn đi ngược hướng
Nhóc suýt nữa đã ngã về phía sau, nhưng người lớn đó phản ứng giơ tay bắt cả người nhóc lại, Tô Tân Hạo ngẩng đầu lên, là một anh trai trông rất trẻ, chắc vẫn đang là nam sinh đi
Anh trai mỉm cười nhìn nhìn nhóc
"Bé con đi đâu lại chạy vội như vậy? Suýt thì ngã dập mông mất rồi"
Tô Tân Hạo bĩu môi phản bác, mông nhóc rất tròn rất đàn hồi, không có dễ bị dập đâu!
Anh trai đỡ nhóc đứng lại, nhóc cũng nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, nhưng anh trai vẫn chưa có ý định cất bước, vẻ muốn dò hỏi nhóc
"Bé con em đi lạc sao, vì sao trưa nắng lại chân không chạy lung tung như vậy?"
"Em không có lạc, em bỏ.......
Tô Tân Hạo tính há miệng nói mình bỏ nhà, nhưng nói như thế trước mặt người lớn thì mất mặt quá
Anh trai xem bộ dáng á khẩu của nhóc, lại nhìn đến hai chân bông bông đang đỏ hết cả lên, không hiểu sao lại nhăn mày, sáp sáp đến gần
"Chân em thế này, nếu chạy nữa sẽ bị cháy nắng đấy, đau lắm, vừa rồi là anh đụng em, để tạ lỗi, anh bế em đi một đoạn nhé?"
Lời nói của anh trai rất mực chân thành, tiểu Tô Tô không chỉ hai chân đỏ mà hai bầu má cũng ửng đỏ vì nắng nóng, nhóc đưa tay bưng hai má nghĩ ngợi cái chi chi đó, đoạn liền giơ hai tay về phía trước
Anh trai hiểu ý bế nhóc lên, đôi chân trần cuối cùng cũng được rời khỏi mặt đất liền a a sảng khoái
"Nhưng mà anh đi đâu?"
"Anh đang tìm nhà ở đây, có chút khó tìm"
Tô Tân Hạo nghe đến đây, hai mắt tròn tròn lập tức linh động hấp háy vẻ quả quyết tuyên bố
"Em sống ở đây được bảy năm rồi, em sẽ chỉ đường giúp anh"
Anh trai nhìn nhóc, lại bất thình lình lấy cái nón mình đang đội chụp lên đầu bé con, ánh nắng không có cách nào xuyên qua
Anh trai đọc địa chỉ nơi đó ra, nhưng nhóc chỉ vì đi chơi quen đường chứ làm gì biết mấy cái này đâu, thế là anh trai vừa bế nhóc đi vừa thuật lại lời mô tả của chủ nhà, phía đối diện nhà là gì đến đâu thì rẽ khúc nào, dọc đường đi anh trai còn mua cho mình và nhóc một cây kem
Tô Tân Hạo vừa liếm kem vừa làm tốt công việc của người chỉ đường, nhóc đang rất cao hứng, cho tới khi anh trai một tay bợ mông nhóc một tay đưa ra bấm chuông cửa, Tô cục cưng mới dần dần ngờ ngợ nhận ra
Đây là nhà nhóc mà!!!!
Chưa đợi nhóc phản ứng xong, cánh cổng to trước mặt đã được mở, đối diện là gương mặt hiền từ của mama đang nhìn nhóc và anh trai với vẻ ngạc nhiên
"Chào chị" - Anh trai tốt bụng - vẫn làm nhiệm vụ ôm chặt nhóc, bế trên tay (trong khi nhóc đang có ý định tuột xuống chạy đi) - mỉm cười với mama: "Em là gia sư mới đến, mong được chị giúp đỡ. Trách nhiệm của em là dạy chữ nghĩa, vậy cho hỏi bé con nhà chị đâu rồi ạ?"
Và thế là, Tô mama dở khóc dở người chỉ cái cục bông đang chễm chệ ngồi trong lòng của vị gia sư trẻ, bày cái bộ dạng xuống không được mà đặt mông tại chỗ cũng không xong
Mà ở sau lưng Tô mama, hay đúng hơn là khuất sau cái cột nhà, một bóng người nhỏ vừa rời đi
Trương Cực bước vào phòng, tuy là buổi trưa nhưng hiện tại rèm cửa đều bị thả bung ra hết không cho ánh nắng lọt vào
Nhóc tựa người vào cửa, ánh mắt xa xăm nhìn vào bóng tối trước mặt. Giây sau, hình ảnh Tô Tân Hạo ngồi trong lòng một người lớn lạ mặt hiện lên
Nét mặt Trương Cực vẫn vô cảm như vậy, nhưng đồng tử đã tối đi một phần, nhóc dùng sức muốn vò nát tập giấy trong tay, nhưng nghĩ lại đây là đồ vật hôm qua Hạo Hạo đã đưa cho nhóc, nói nhóc ở nhà nghe giảng hộ, Trương Cực lập tức dừng lại động tác
Trong phòng vang lên từng đợt hơi thở non nớt dồn dập, trên gương mặt không cảm xúc bỗng xuất hiện một nụ cười, vì sự hưng phấn cho một tội ác nhỏ sắp tới mà trở nên méo xệch đi
"Hạo Hạo nói đúng, gia sư thật là đáng ghét, đáng ghét đến nỗi tớ đang muốn làm điều gì đó cho hắn đây"
"Nhưng Hạo Hạo vì sao lại để hắn ôm cậu? Vì sao dám để hắn bế cậu!? Trong khi cậu nói ghét hắn mà, Hạo Hạo thật không ngoan
"A, tớ sẽ tính sổ tên đấy trước, Hạo Hạo yên tâm, hắn sẽ không thể làm cậu khó chịu lâu đâu"
"Còn Hạo Hạo ngoan a, sao tớ lại nỡ trừng phạt cậu cơ chứ?"
Nếu có cũng là sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com