Chương 26
Trương Cực vừa gửi tin nhắn đi đã hối hận, cảm giác cứ như mình đang làm mình làm mẩy hết sức khó coi. Nhỡ làm lố tay quá cậu ấy giận thật thì sao?
"Ting...ting"
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, là email từ quản lý.
[Trận chiến debut - đếm ngược 6 tháng.
Danh sách thực tập sinh tham gia: ...Trương Cực, Trương Trạch Vũ...].
Hai cái tên nổi bật bay nhảy trong đầu Trương Cực.
Hắn biết là cậu sẽ ở lại mà!
Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau ra mắt.
Trương Cực bỗng chốc lại trở nên vui vẻ, hai chân không tự chủ được mà nhảy ngay xuống giường chạy đi tìm Trương Trạch Vũ.
Chỉ là một câu nói đơn giản thôi, hắn lại cóc cần quan tâm nhiều như thế.
Buồn vui nhân loại lại chỉ cách nhau một cánh cửa gỗ.
Trương Cực trông thấy Trương Tuấn Hào cùng cậu dọn dẹp lại bàn ăn, còn cười nói rất vui vẻ. Phải rồi, sao hắn không nhận ra sớm hơn, người ta đã ở lại cùng nhau luyện tập từ nhỏ, lại kết hợp với nhau vô cùng ăn ý, bây giờ còn ở chung một phòng kí túc xá. Bản thân Trương Cực nhảy không giỏi, chưa từng giúp được cậu.
Lần đầu tiên Trương Cực cảm thấy bản thân kém cỏi như thế. Hắn quên mất, Trương Trạch Vũ cũng chưa từng nói thích hắn, cũng chưa từng một lần thừa nhận, tất cả có lẽ chỉ là bản thân tự mình tưởng tượng, tự mình suy đoán rồi tỏ tình người kia trước.
Trương Cực không tự chủ được mà nghĩ đến bài viết ban nãy.
Là fan của hắn. Là những người hắn vô cùng yêu quý.
Là fan của cậu, những người mà cậu luôn trân trọng.
Lại nghĩ tới những hành vi khó hiểu của các staffs dạo gần đây.
Cứ thế, Trương Cực suy nghĩ nhập tâm tới mức chóng mặt mắt hoa.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Một staff hiên ngang đi vào phòng gọi Trương Cực ra ngoài trước 6 con mắt trầm trồ trong phòng khách.
"Trương Cực, em có tâm tư gì khác lạ gần đây không?"
Trương Cực khó hiểu lắc đầu:
"Ý anh là sao? Tâm tư tuổi dậy thì?"
"Ờm ờ, chính là cái đó đó."
"Anh nói thẳng ra đi ạ!" - bé trai 15 tuổi dần mất kiên nhẫn.
"Em thích Trương Trạch Vũ?"
Trương Cực cứng đờ người, lộ liễu tới thế sao?
"À anh nhầm, xin lỗi xin lỗi, em có khúc mắc gì với Tiểu Bảo không?"
"Khúc mắc là sao? Ý các anh là gì?"
"Em phản đối tương tác không phải vì cậu ấy?"
"Phải, vì cậu ấy..." - hắn do dự đáp.
"Trương Cực, thực ra ở chốn thị phi này, dù là một chút tâm tư nhỏ nào cũng không được để lộ, em hiểu ý anh không?"
"Trói buộc bọn em vào nhau, và bây giờ muốn tách bọn em ra?"- hắn nhếch mép cười.
"Ý anh không phải thế, chỉ là đơn thuần muốn nhắc nhở em thôi. Dù là thích hay không thích, thì trước máy quay vẫn là kiềm chế một chút. Mấy đứa vẫn chỉ là thực tập sinh, xuất hiện nhiều điều tiếng sẽ không được hay."
"Em hiểu rồi."
Trương Cực chậm chạp trở về, mọi người đều về phòng hết rồi. Cũng tốt, hắn đỡ phải viện lý do để đáp lại câu hỏi của bọn họ.
"Bên cạnh tớ, cả hai chúng ta đều sẽ không được an ổn. Ít nhất là ở giai đoạn này." - Trương Cực nặng nề khép cánh cửa lại.
Trương Cực thẫn thờ vài phút, mở điện thoại nhắn tin cho cậu.
[Trương Trạch Vũ, chúng ta tạm thời tách nhau ra đi. Tránh bị chú ý.] - tin nhắn đã được gửi đi, trái tim lại chẳng hề nhẹ nhõm.
Theo ngôn ngữ thời xưa, đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, một là để xác định tâm tư của bản thân và Trương Trạch Vũ, mũi tên còn lại mục đích nhằm tránh làn sóng tranh cãi gay gắt dạo gần đây.
Chưa được 1 phút đồng hồ, Trương Cực đã cảm thấy hình như chính mình mới là con nhạn bất hạnh trúng một phát cả hai mũi tên.
Trương Trạch Vũ đang sắp xếp lại quần áo, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn gửi tới, là Trương Cực.
"Chúng ta tạm thời tách nhau ra đi."
Thoạt tiên là sửng sốt một chút, sau đó là suy tư kéo dài.
Nguyên do có lẽ là sức ép dư luận thời gian này, hoặc là ý của bên thứ ba, tóm lại cậu tin tưởng vào sự lựa chọn của Trương Cực.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Trạch Vũ nhấn gửi đi một dòng tin xác nhận: "Được."
Một chữ ngắn ngủi, lại mở đầu cho 2 tuần trời chẳng hề trò chuyện tử tế. Hay nói cách khác, là Trương Cực không nhắn cho cậu một lời. Gặp mặt thì luôn tìm cách trốn tránh.
[Trương Cực, cậu ăn tối chưa, ra ngoài ăn với bọn tớ không?]
[Trương Cực, hôm nay cô chữa bài gì thế, chụp cho tớ với.]
[Trương Cực, ban nãy cậu đi đâu thế? Cô giáo vũ đạo tìm cậu.]
[Trương Cực, bao giờ cậu tan lớp? Chúng ta đi dạo một vòng đi, bọn họ vừa ra ngoài về, bảo là không ai chú ý đâu.]
[Tớ bận quá, không trả lời được tin nhắn.]
Đó là dòng tin cuối cùng mà hắn nhắn cho cậu.
Trương Trạch Vũ dần cảm thấy, có lẽ chẳng phải là né tránh máy quay đơn thuần, mà Trương Cực đã chân chính muốn tách rời khỏi thế giới của cậu.
Rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì vậy?
"Đây là một tiết mục vocal hai người, người được lựa chọn nhiều hơn cả là Trương Cực. Có Trương Trạch Vũ, Tô Tân Hạo, Dư Vũ Hàm. Tiểu Cực muốn hợp tác với ai?"
Staff vừa nói vừa dùng khẩu hình miệng ra hiệu hắn chọn Trương Trạch Vũ.
Lại là cái trò trói buộc couple cũ rích này.
Trương Cực nhìn bọn họ, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó dùng hết sức bình sinh nói lớn:
"Em muốn chọn Tô Tân Hạo!"
Âm thanh lớn tới mức vang sang cả phòng chờ bên cạnh, thế nên hầu hết mọi người đều biết trước kết quả.
Trương Trạch Vũ lặng yên nghe ngóng. Xem nào, đây là lần thứ 3 Trương Cực không chọn cậu.
Trương Trạch Vũ chớp chớp đôi mắt, cúi đầu hít một hơi sâu.
Cuối giờ, Trương Tuấn Hào nháy nháy mắt ra hiệu cho cậu nhìn vào điện thoại.
[Buổi chiều chọn nhau nhé!]
Tới cuối cùng, Trương Trạch Vũ vẫn không biết bản thân đang do dự vì điều gì, bởi vì Trương Cực đã không chọn cậu sao?
Rõ ràng mình làm không tệ mà? Trương Cực lại không phải là người phải trái bất phân , dù có chuyện gì cũng sẽ đặt hiệu ứng tiết mục lên hàng đầu.
Hoặc là bản thân vốn chưa từng hiểu rõ người kia, hoặc là chính Trương Cực cố ý làm thế.
Nếu như là lý do cá nhân, lẽ nào hắn định không cho cậu biết một chút nào sao?
Sau buổi ngày hôm đó, hai sân khấu đã được chốt: Trương Cực và Tô Tân Hạo, Trương Tuấn Hào và Trương Trạch Vũ.
Cậu tiến đến kéo tay anh lại hỏi:
"Thuận Thuận, sao cậu biết buổi chiều sẽ vote chọn sân khấu đôi?"
"Hỏi staff là được mà?" - Trương Tuấn Hào không dám nhìn vào mắt cậu.
"Ồ?"
Chẳng phải bọn họ sẽ không tiết lộ sao?
Mặc dù đầu óc vẫn mông lung, tuy nhiên Trương Trạch Vũ quyết định vứt thắc mắc này qua một bên. Sau một ngày dài khảo hạch, battle tiết mục cộng thêm căng thẳng tinh thần suốt thời gian qua, cậu tưởng như suy sụp tới nơi.
Sáng hôm sau, hai nhóm bọn họ là có lịch tập luyện sớm nhất, lần lượt bước vào hai căn phòng khác nhau.
Một cách thần kì nào đó, từ chiều hôm qua trở về, cậu không hề nhìn thấy Trương Cực.
Cũng chẳng phải kì diệu gì cho cam, Trương Trạch Vũ đã quen với việc không nhìn thấy hắn.
Cậu cũng tưởng là như thế.
"Nghĩ gì đó? Vào thôi!" - Trương Tuấn Hào dí sát bàn tay to lớn của anh trước mắt cậu.
"Ừm!"
"Đây là video nhảy mẫu, mấy đứa xem trước một chút đi." - Staff chiếu lên màn hình lớn.
"Đây..."
Đầu óc Trương Trạch Vũ ong ong, đây chẳng phải là bài hát mà cậu và Trương Cực đang tập dang dở trước đây sao?
"Sao thế?" - Trương Tuấn Hào ngơ ngác nhìn cậu.
"À, không sao."
Trùng hợp thật, vũ đạo cũng chẳng thèm đổi khác.
Bên phía Trương Cực và Tô Tân Hạo cũng có tình trạng y hệt. Mục đích của họ là gì, tại sao đã cho hai người tập trước, sau đó chẳng nói chẳng rằng sắp xếp hai tiết mục y hệt cho sân khấu đôi của đối phương?
"Chắc là trùng hợp thôi." - Trương Cực nhíu mày lẩm bẩm.
"Cái gì trùng cơ?" - Tô Tân Hạo đang nhẩm lời bài hát, quay sang nhìn hắn.
"Không có gì. Bài hát này tớ đã từng nghe."
"Ồ, vậy vẫn phải nhờ Trương tiên sinh chỉ giáo rồi."
Trương Cực nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Lát nữa phải thăm dò xem quý công ty lại định làm trò gì.
Trương Cực sau khi tan học ngay lập tức chạy đến phòng staff để hỏi cho ra lẽ. Tình cờ lại nghe thấy Trương Trạch Vũ đang trò chuyện bên trong.
"Chuyện này là sao ạ?"
"Không có tại sao hết, mức độ hoàn thiện của các em không cao, thế nên chúng tôi quyết định sẽ giao nó lại cho những tổ hợp có thể làm tốt hơn."
"Vậy sao?" - Trương Trạch Vũ cười, tận đáy lòng như thất vọng tới tột độ.
"Vậy em không tham gia vào tiết mục đó nữa." - Trương Trạch Vũ cất giọng đều đều, khiến cho người ở bên trong và người đang đứng ngoài cửa đều sửng sốt.
"Em nói gì?"
"Em nói là, em muốn rút lui khỏi tiết mục đôi lần này, vấn đề không tốt là tại em, có thay đổi đồng đội cũng không có tác dụng, nhường lại cơ hội cho người khác sẽ tốt hơn."
"Em chắc chắn? Vậy thì Trương Tuấn Hào cũng sẽ bị huỷ bỏ tư cách tham gia. Battle cả buổi chiều không phải là trò đùa." - giáo viên cất giọng đanh thép.
Cô giáo và một vài nhân viên có vẻ khá bất ngờ liếc nhau, bình thường không phải thằng bé rất hiền lành ngoan ngoãn đặt đâu ngồi đấy sao?
Trương Trạch Vũ im lặng, suy tư gì đó, lại ngẩng đầu chậm rãi nói:
"Rốt cuộc tại sao mọi người phải làm thế? Tại sao muốn tách em và Trương Cực?"
Staff ban nãy phỏng vấn Trương Cực bây giờ mới lên tiếng:
"Em có hiểu lầm sao? Bọn anh không liên quan tới chuyện đó, còn về việc sắp xếp sân khấu, thực sự chỉ là trùng hợp."
Trương Cực từ ngoài cửa xông vào, cắt ngang cuộc đối thoại đầy căng thẳng kia, kéo theo Trương Trạch Vũ ra ngoài:
"Trương Trạch Vũ, đi với tớ."
Trương Trạch Vũ mơ màng bị kéo đi, được lắm, cuối cùng cậu cũng chịu gặp mặt tớ sao?
"Trương Cực?"
Trương Cực dừng lại ở khoảng cách đủ xa, quay sang nói với cậu:
"Chuyện xé couple gì đó mà cậu nói, không liên quan gì tới bọn họ, là ý của tớ."
Trương Trạch Vũ trong phút chốc trở nên kinh ngạc, sững sờ nhìn hắn:
"Ý cậu là sao? Nhưng tại sao phải làm như thế? Nếu như là vì nhiệt độ couple cao thì chúng ta tách nhau trước máy quay không phải được rồi sao? Nếu bọn họ không gây sức ép thì lý do của cậu là gì?"
"Nếu như tớ nói, là do áp lực cạnh tranh thì sao?"
"Cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu bắt đầu xem tớ là đối thủ rồi?" - Trương Trạch Vũ như không tin được vào tai mình.
"Xin lỗi cậu. Tớ thực ra, chỉ vì nhiệt độ của couple thôi, còn giữa chúng ta... là cạnh tranh vị trí một cách công bằng." - Trương Cực mím chặt môi để lại một câu rồi quay đầu bước đi.
"Vì phiên vị này, phải không?" - Trương Trạch Vũ cắn răng, cố dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện với hắn.
Còn câu nói trong đêm mưa sao băng rợp trời thì cậu tính sao? Say sữa hả?
Trương Cực đứng yên tại chỗ một hồi vẫn chẳng biết đáp lại như thế nào.
Hình như diễn biến câu chuyện có hơi đi quá lố rồi đó?
Phóng lao theo lao, giả sử hố có to quá thì quỳ gối cầu xin cậu ấy tha thứ là được.
"Có phải chính cậu cũng thấy tớ không xứng đáng với vị trí này, đúng chứ? Thực lực không đủ?"
"Không phải..." - hắn lẩm bẩm trong miệng.
"Tớ chưa bao giờ nghe theo sự sắp đặt của công ty, cậu biết mà. Nếu mọi người đều không phục, thì tớ..."
"Trương Trạch Vũ!" - Trương Cực không nghe nổi nữa, quay đầu lớn tiếng.
"Dùng thực lực để chứng minh đi. Suy cho cùng, tồn tại ở đây chúng ta đều dựa vào một là bản thân, hai là vòng fans. Cậu phải là người hiểu rõ hơn tớ chứ, Trương Cực?" - Trương Trạch Vũ cười lạnh.
Trương Cực nhìn người trước mặt, cảm giác xa lạ đột nhiên ập tới, ép cho hắn không thở nổi. Hắn muốn giải thích mọi chuyện, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại chẳng thể phát ra âm thanh nào.
"Được thôi, có giỏi thì chúng ta thi thố thực lực xem, đừng có giữa chừng bỏ trốn đó." - lòng hiếu thắng của thiếu niên bừng bừng trỗi dậy.
"Được thôi!"
"À còn nữa..." - Trương Trạch Vũ úp úp mở mở tiếp lời.
"Kể cả khi cạnh tranh với nhau, tớ cũng chưa từng coi các cậu là kẻ thù, đừng lạnh nhạt với tớ như thế."
Tớ không quen.
Khi thấy Trương Trạch Vũ nhìn hắn rồi bỏ đi, ngọn lửa vừa bừng lên trong phút chốc đã tắt ngóm chẳng thấy tăm hơi.
Ai muốn thi thố với cậu chứ?
Tớ vẫn luôn muốn có cậu làm đồng đội.
Tiểu Bảo, qua giai đoạn này nữa thôi.
Trương Trạch Vũ trở về phòng, thở hắt ra một hơi. Hoá ra tâm tình của con người có thể biến hoá nhiều tới như thế. Sự nổi tiếng rốt cuộc đáng sợ tới mức nào đây.
Nghĩ vế trước chưa xong, Trương Trạch Vũ đã quay sang tự chất vấn bản thân mình. Chẳng phải mày cũng đang chạy theo danh vọng đó thôi, có tư cách gì mà trách được người khác chứ?
Nhắm mắt lại, câu nói của Trương Cực lại văng vẳng trong đầu:
"Chỉ vì nhiệt độ couple thôi!"
"Chúng ta thi thố thực lực xem."
Trương Trạch Vũ mỉm cười.
Trương Cực, cậu biết không, cậu nói dối dở tệ. Thật vừa hay tớ lại rất giỏi giả vờ.
Vậy thì, cứ thử một lần đi. Đánh cược một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com