Chương 8: Trương Cực
Chương trước là về bạn nhỏ nên chương này sẽ nói về hồi ức của bạn lớn nha :3.
Mùa đông năm 11 tuổi là lần đầu tiên Trương Cực gặp Trương Trạch Vũ. Khi đó hắn đã vào công ty được 1 tháng, tuy nhiên dưới danh nghĩa là thử luyện sinh nên vẫn chưa được nhiều người biết đến.
"Trương Cực, bên công ty vừa nhắn mẹ, họ gọi con không được, bảo là đi đón bạn đồng niên mới gì đó."
Trương Cực vừa tắm xong, đang là một chiếc sơ mi dang dở:
"Vâng con biết rồi ạ."
"Để đó mẹ làm cho, lâu lắm mới tới thăm con trai, để mama chăm chút cho con một chút."
Hắn gật đầu, mỉm cười.
Trương Cực mở điện thoại, thấy có 3 cuộc gọi nhỡ và một email mới.
Thực tập sinh: Trương Trạch Vũ đến từ Cáp Nhĩ Tân, sinh ngày 30/4/2007.
Sở trường: Ca hát
Chỉ vẻn vẹn 3 dòng.
Trương Cực quyết định thử lên mạng tra thông tin của người bạn mới.
Chẳng có gì ngoài một tấm ảnh chụp trong một chương trình âm nhạc nhỏ.
Hôm sau, hắn ôm một đầu óc mơ màng như thế đến chờ cậu trước cửa kí túc xá, do đến sớm nửa tiếng nên vẫn là có chút mệt mỏi, khẽ gạt cặp kính râm lên trên đỉnh đầu, bắt đầu lướt mạng.
Một nhóc con có mái tóc hình nấm rơm khẽ rụt rè lại gần:
"Anh ơi, anh có thể cho em biết phòng A2F8 ở đâu không ạ? Em tìm mãi vẫn không thấy."
Lần đầu tiên hắn cảm thấy trong mắt người khác mình lại "trưởng thành" đến vậy.
"Anh? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em 11 tuổi ạ."
Trương Trạch Vũ, rõ ràng cậu bằng tuổi tôi.
Sau buổi thu âm đầu tiên, Trương Cực cảm thấy giọng hát của người bạn mới này đặc biệt trong trẻo, và lúc xấu hổ thì đặc biệt đáng yêu, tai sẽ bất giác đỏ lên như quả gấc chín.
"Cậu hát hay thật đó."
"Cảm ơn...cậu cũng thế mà."
"Tớ tuy đẹp trai, nhưng mà hát không hay bằng cậu."
"Tự tin quá nhỉ."
"Là đang khen cậu thôi."
Trương Cực là người Giang Tô, không thích ăn cay tí nào, hắn có chút không hiểu nổi tại sao người Trùng Khánh lại ăn cay tới tuôn nước mắt như vậy để làm gì nữa.
Sau một buổi tập, cả nhóm thực tập sinh ngồi cùng nhau để ăn cơm trưa, Trương Cực vừa ăn một miếng gà xào cay đã thấy nghi ngờ, có lẽ staff lại đưa nhầm phần cơm cho hắn rồi.
Trương Cực nhẹ nhàng dùng đũa gắp miếng gà, nhúng vào nước canh cho bớt vị cay rồi không tình nguyện lắm mà đưa vào miệng. Sao mà vẫn cay thế?
"Cậu không ăn cay được sao?"
Trương Trạch Vũ liếc nhìn phần cơm của hắn, cố tình thì thầm rất nhỏ tiếng.
"Tớ không thích ăn cay."
"Vậy đổi với tớ nè. Vừa hay tớ rất thích ăn cay."
Trương Cực nhìn cậu, có chút bất ngờ, bộ Cáp Nhĩ Tân cũng trồng ớt nữa sao?
Hắn e dè gắp mấy miếng thịt qua chỗ cậu, rồi lại nhìn cậu xúc mấy miếng trứng xào cà chua qua chỗ mình, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên một đường cong đẹp đẽ.
"Cậu không cần vui như thế, cậu không thích ăn thì có thể bảo tớ, tớ đổi cho cậu."
Trương Cực nhìn nhóc con nhỏ nhỏ gầy gầy vừa đút miếng ớt to đùng vào miệng, thầm giơ nút like trong lòng, lại gật gật đầu.
Sau đó không lâu hắn biết được cậu đã bị đau dạ dày, thế cho nên mỗi lần đi cùng cậu Trương Cực đều chủ động không nhắc đến món cay nữa.
Trương Trạch Vũ hỏi hắn rằng:
"Trương Cực, sao cậu không thích ăn cay?"
Hắn đã dõng dạc trả lời:
"Ăn cay không tốt cho sức khoẻ."
Và không tốt cho dạ dày của cậu.
Trương Cực đôi khi sẽ phải ở lại luyện vũ đạo khá muộn, vì lịch trình riêng của hắn có lúc sẽ trùng vào buổi tối nên phải ở lại luyện tập bù. Trương Cực cũng dần quen với việc là nhân viên chăm chỉ nhất, tan làm muộn nhất công ty.
Cho đến khi Trương Trạch Vũ bảo rằng muốn về cùng hắn.
Trương Cực ban đầu cũng chẳng nghĩ nhiều, đơn giản là có thêm một người bạn đồng hành thôi mà, rồi khi nhìn lịch luyện thanh nhạc thì mới sững lại. Cậu lúc nào cũng tan sớm hơn hắn gần 1 tiếng.
Nhóc con kia hôm nào cũng nán lại chờ hắn.
Trương Cực sẽ có lúc đặc biệt nhớ nhà, nhất là khi mẹ hắn lúc nào cũng gửi mấy tấm hình ở Giang Tô qua nói là cho con trai cưng ngắm. Mỗi lần như thế, hắn đều sẽ một mình trốn ra sau bức rèm bên ngoài cửa sổ phòng khách để gấp hạc giấy, mong rằng nỗi nhớ này có thể gửi tới phương xa.
Rồi Trương Trạch Vũ đến, lẳng lặng ngồi cũng hắn gấp sao, nói rằng cậu cũng rất nhớ quê hương.
Hắn kể cho cậu nghe về ánh nắng vàng ươm trên sông ở Giang Tô, cậu nói cho hắn nghe về những ngọn đồi phủ tuyết trắng xoá vùng Đông Bắc.
Trương Trạch Vũ đôi khi sẽ rất trầm tư, Trương Cực cũng sẽ vờ vịt lấy đại cái cớ nào đó để tiến lại gần bên cậu, hỏi cậu tại sao không chơi cùng mọi người. Trương Trạch Vũ chỉ lắc đầu, ngốc nghếch cười.
Trương Cực thấy Trương Trạch Vũ đi một mình lọt thỏm phía sau cùng, sẽ lẳng lặng đi chậm lại để chờ cậu. Trương Trạch Vũ nửa đùa nói với hắn, người đi cuối cùng sẽ có thể quan sát tất cả mọi người, xem có thiếu ai hay không.
Trương Cực tự hỏi, chẳng lẽ cậu không sợ đi cuối cùng sẽ bị bỏ lại hay sao. Bởi vì hắn cũng đã từng như thế, bởi vì Tả Hàng lúc đó sẽ nán lại chờ hắn, rồi nói với hắn rằng, đi cuối cùng sẽ rất dễ bị bỏ quên, cho nên anh sẽ luôn lôi hắn đi cùng để tránh hắn ngốc nghếch bỏ quên đồng đội.
Nói về Tả Hàng, ban đầu Trương Cực chỉ thấy đây là một thực tập sinh có khả năng rap rất giỏi, sau đó dần dần hắn cũng nhận ra, anh còn có tính cách rất tốt, sẽ luôn lẳng lặng quan tâm tới mọi người, thế nên Trương Cực vẫn luôn dành sự trân trọng đặc biệt với người anh trai hơn hắn một tuổi này.
Cho đến một ngày Trương Trạch Vũ nhìn thấy khoảnh khắc Tả Hàng đứng trên sân khấu, ánh mắt lấp lánh như sao, Trương Cực hỏi cậu, có phải Tả Hàng rap rất ngầu đúng không. Cậu gật đầu ngay lập tức, mắt không rời.
Trương Cực lại tự hỏi, đã có khi nào Trương Trạch Vũ dùng ánh mắt như thế để nhìn hắn hay chưa.
Trương Trạch Vũ dần quen hơn với môi trường mới, cười đùa ngày càng vui vẻ, Trương Cực nhìn cậu, cảm giác như củ cải trắng mà mình nuôi đang lớn lên từng ngày, à thực ra cũng không trắng lắm, thôi đổi là củ khoai lang đi vậy.
Cậu sẽ luôn chủ động bám theo hắn và Tả Hàng như cái đuôi nhỏ, Tả Hàng lâu lâu sẽ chê cậu ngốc, xoa xoa mái tóc hình nấm rơm rồi bật cười. Trương Trạch Vũ sẽ chỉ tay vào hắn, nói Trương Cực còn ngốc hơn em gấp nhiều lần.
Trương Trạch Vũ lúc chơi trò chơi sẽ đặc biệt ngơ ngác, mỗi lần như thế Trương Cực đều để ý xem cậu có hiểu luật chơi hay không, cậu lúc nào cũng ngại ngại gật đầu, nhưng luôn là người thua đầu tiên. Lâu dần hắn đã hình thành thói quen giúp đỡ cho cậu, kể cả khi Trương Trạch Vũ không cùng đội với hắn.
"Trương Trạch Vũ tớ biết cậu là sói."
"Không phải mà..."
"Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu."
Tớ sẽ bảo vệ cậu.
Bởi vì, cậu rất ngốc, sẽ rất dễ chơi thua.
Trương Cực đến lúc vỡ giọng, cảm giác nốt cao không trong được như xưa, tâm trạng không tốt chút nào. Trương Trạch Vũ khi hát sẽ nhìn hắn, bè phụ hắn lên nốt cao rồi bảo rằng, cậu đừng buồn, chỉ là cậu lớn sớm hơn tớ một chút thôi.
Nhưng mà Trương Trạch Vũ này, tớ còn rất nhiều bài hát hay muốn hát cùng cậu, trưởng thành rồi sẽ không thể nữa.
Trương Cực nhận ra sự thiên vị trong lòng mình dành cho Trương Trạch Vũ ngày càng lớn.
Khi nghe Trương Trạch Vũ nói cậu và hắn là hiểu nhau nhất, Trương Cực nhớ không lầm mình đã cười ngốc rất lâu.
Hắn sẽ dung túng mặc cho cậu trêu chọc, cũng không so đo với cậu, chơi trò chơi sẽ ưu tiên lựa chọn cậu vào đội, có đồ ăn ngon sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên.
Hắn ghi nhớ mọi thói quen và sở thích của cậu, âm thầm đi theo sát sau lưng để bảo vệ cậu ở nơi đông người.
Mà quan trọng hơn, Trương Cực không ngần ngại bộc lộ sự thiên vị ấy trước mặt mọi người, bao gồm cả Trương Trạch Vũ.
Nhưng mà có lẽ cậu không biết điều đó hoặc là, không mấy để tâm.
Trương Cực nhận ra rằng, Trương Trạch Vũ đã thay đổi rất nhiều, không còn bám dính lấy hắn như cái đuôi nhỏ, ăn cơm không cần ngồi cùng hắn, đi chơi cũng không lẽo đẽo đi theo sau hắn.
Trong mắt Trương Trạch Vũ, Trương Cực hắn có lẽ cũng giống như bao người bạn khác, cậu có thể tâm sự chuyện gia đình cùng với Tả Hàng, đi chơi bóng đá cùng Thiên Nhuận, cuối tuần thi thoảng còn nhập hội chơi bowling cùng Dư Vũ Hàm và Chu Chí Hâm.
Hắn giúp cậu hoà nhập với mọi người hơn, nhưng đồng thời trong mắt cậu phải chăng hắn cũng không còn quan trọng như trước nữa.
Một buổi tối như bao buổi tối bình thường khác, lớp vũ đạo của Trương Cực đã tan được 20 phút mà chẳng thấy Trương Trạch Vũ đâu, hắn tìm khắp phòng luyện thanh cũng không thấy.
"Ủa Tiểu Cực, sao em chưa về?"
Trương Cực giật mình quay đầu, là giáo viên thanh nhạc của cậu.
"Thầy ơi, thầy có thấy Tiểu Bảo đâu không ạ?"
"Ơ, Tiểu Bảo đang tập luyện vũ đạo với Thuận Thuận mà, ở trên lầu ấy, chứ lớp thanh nhạc tan lâu rồi em ạ."
Trương Cực hơi bất ngờ, bỗng cảm thấy mất mát vô cùng.
"Vâng, em cảm ơn thầy, chào thầy em về ạ."
Trương Cực mệt mỏi bước ra khỏi phòng tập, vẫn là không cam tâm mà nhấn nút thang máy, đi lên tầng.
Ồ, cậu đang luyện vũ đạo bài hát mới cùng Trương Tuấn Hào.
Trương Trạch Vũ nhìn thấy Trương Cực lấp ló ngoài cửa, bộ dạng như bị bỏ rơi thì ra hiệu dừng động tác với Trương Tuấn Hào rồi lên tiếng:
"Trương Cực? Cậu chưa về sao? Tớ nhắn cho cậu rồi mà."
Trương Cực vờ nhìn lướt qua màn hình điện thoại còn chưa cả bật sáng, miễn cưỡng bịa đại ra một lý do:
"À, tớ cũng vừa tan lớp, cậu ở lại luyện tập sao?"
"Ừm, vũ đạo mới có chút khó, hay là cậu cứ về trước đi, tí nữa tớ sẽ về cùng Trương Tuấn Hào nên không cần lo cho tớ."
"À, ừm."
Trương Cực cứ thế ra về, cũng chẳng nhớ rõ là mình về kí túc xá bằng cách nào, cứ như chớp mắt một cái đã về đến cửa phòng.
Ngay cả điều duy nhất, đặc biệt nhất mà Trương Trạch Vũ dành cho hắn, cũng biến mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com