Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chương này sẽ nối tiếp mạch truyện từ chương 6 nha ^^.

Một đêm dài trôi qua, ngay từ sáng sớm các nhân viên đã chuẩn bị xong mọi bối cảnh, chỉ chờ đám trẻ thức dậy là có thể tiến hành hoạt động mới.

Trương Trạch Vũ vừa nghe báo thức một cái là tỉnh ngay, vừa đi vệ sinh cá nhân xong, bước ra đã thấy Đồng Vũ Khôn, Diêu Dục Thần ngồi sẵn vào vị trí.

"Tiểu Bảo, chỗ này."
Đồng Vũ Khôn thấy cậu vẫn mắt nhắm mắt mở gật gù thì hơi buồn cười, đưa tay hất vài cọng tóc chưa đúng vị trí giúp cậu.

Ba người bọn họ vui vẻ cười nói mấy chuyện phiếm như Đồng Vũ Khôn hôm qua ngủ bị ba con muỗi đốt, hay là Diêu Dục Thần mơ thấy mình vừa đi du hành vũ trụ vừa gặm một cái bánh mì rất to.

"Tiểu Bảo, phải ngồi đúng phiên vị."
Trương Trạch Vũ nghe đạo diễn nói xong thì ngơ ngác quay đầu nhìn, à đúng rồi, còn có phiên vị.

Cậu chầm chậm đứng dậy di chuyển về vị trí ngồi của mình, bọn họ lúc nào cũng luôn ngấm ngầm cạnh tranh với nhau, ai cũng không thể thoát khỏi. Còn cậu với Trương Cực thì sao? Hai người họ rồi sẽ có một ngày phải đối đầu nhau, sao cậu có thể quên điều này chứ.

Cậu nhìn Đồng Vũ Khôn, lại nhìn Diêu Dục Thần, hai người là thiệt thòi nhất, bởi vì lúc nào cũng vừa phải cân bằng việc học ở xa, vừa dành thời gian để tập luyện và hoạt động cùng với mọi người. Áp lực lớn đến nhường nào. Cứ như thế, rồi hai người họ sẽ có khả năng debut sao?

"Sao cậu lại ngồi đơ mặt ra thế?"
Mục Chỉ Thừa vừa dậy, hất hất mái tóc, đi qua cậu thì vỗ vai một cái.
"Làm tớ hết hồn, tớ đang nghĩ về bài tập về nhà đó thôi."
"Cậu nói điêu, nhưng thôi đại ca không vạch trần cậu."

Trương Trạch Vũ bị Mục Chỉ Thừa chọc cho cười, đang muốn nói thêm thì thấy cậu ấy đã di chuyển về chỗ ngồi nên đành thôi.

Mọi người cũng dần tập hợp đầy đủ, cậu thoáng liếc mắt qua Trương Cực vẫn đang làm con sâu nhỏ bám trên vai Chu Chí Hâm, cũng không biết lời mình nói hôm qua cậu ấy có nghe hiểu hay không nữa.

Trời bỗng nhiên đổ cơn mưa, staff vội vàng di chuyển đạo cụ và ra hiệu cho các thực tập sinh di chuyển vào dưới một tấm bạt lớn để trú mưa.

"Tạm thời phải đợi mưa tạnh mới có thể tiếp tục quay, nếu trời vẫn không tạnh thì chỉ đành đưa mấy đứa trở về thôi."

"Haiz chán ghê, lâu lắm mới được đi chơi."
"Trời đổ mưa cũng đúng lúc ghê đó."
"Sắp phải về thật sao?"
"Em chơi chưa đã màaaaa."

Chu Chí Hâm nảy ra ý tưởng gọi điện thoại cho ba nhóc con đang tập huấn ở Hàn, liền mau chóng xin phép đạo diễn rồi túm tụm cả đám vào gọi điện.

Tín hiệu vừa bắt, Chu Chí Hâm đã mau chóng mở lời:
"Tả Hàng, mấy đứa bên đó ổn không? Bao giờ thì về?"
"Sắp rồi ạ, chắc là thứ năm tuần sau. Mọi chuyện đều ổn hết, có điều cường độ tập luyện hơi căng, bọn em được nghỉ có 1 ngày trong một tuần thôi."

Tô Tân Hạo nhìn thấy Trần Thiên Nhuận, phì cười:
"Thiên Nhuận, sao quầng thâm của cậu lại đậm thêm một tầng rồi?"
"Thức đêm nhớ động tác đó, mệt hết cả người rồi nè."

Dư Vũ Hàm cầm điện thoại, lên tiếng:
"Trương Tuấn Hào, chú có nghiêm túc tập nhảy không đó?"
"Rất chăm chỉ nhá, anh chờ tin tốt của em đi. Mỗi ngày em đều tập luyện, sớm có ngày nhảy vũ đạo nữ giỏi hơn anh cho xem."

Tả Hàng để ý thấy Trương Cực nãy giờ chưa lên tiếng bèn hỏi mọi người:
"Không phải Trương Cực nói mọi người đang quay tư liệu sao? Sao lại rảnh rỗi thế này?"

Câu nói làm dậy lên một đợt không khí mờ ám bao trùm, cả đám nhóc ồ lên một cái thật to như ngộ ra gì đó. Chu Chí Hâm chỉ đành xua tay mỉm cười:
"Trời mưa nên tụi anh không quay được tiếp. Chú bình thường vẫn cập nhật đủ tình hình anh em phết ha?"
"Vâng, thằng nhóc Trương Cực tối nào cũng nhắn tin hỏi thăm em mà. Giống như Tiểu Mục chiều nào đi học về cũng gọi điện với Trương Tuấn Hào vậy đó."

Cả đám nhóc lại được dịp ồ lên một tiếng nữa, sao mà bao nhiêu bí mật tự nhiên lại được bóc trần rồi?

"Ồ cái gì mà ồ, mấy người lại nghĩ linh tinh cái gì trong đầu đó?"
"Không có gì không có gì. Khi nào về thì nhớ mua quà cho bọn anh nha."
"Cái đó thì còn đợi xem xét."

Sau khi cúp máy, Tô Tân Hạo lao vào chất vấn ngay Trương Cực và Mục Chỉ Thừa:
"Này hai người các cậu là sao hả?"

Mục Chỉ Thừa nhanh chóng giải thích:
"Bộ bạn bè hỏi thăm nhau mà các cậu cũng thắc mắc à, phải không Trương Cực?"

Trương Cực còn soạn sẵn bài văn nghị luận và vô vàn lý lẽ hùng hồn chuẩn bị xông lên giải thích hai người họ chỉ là quan hệ anh em tốt thôi. Bỗng hắn liếc qua Trương Trạch Vũ một cái, phút chốc mọi lý lẽ trong đầu đều bay sạch.

Trương Trạch Vũ đang nhìn Mục Chỉ Thừa, cười cười hùa theo trêu bọn họ. Cho nên, hắn có giải thích hay không thì đối với cậu, cũng không quan trọng lắm nhỉ?

Trương Cực cũng lười giải thích, cúi đầu cười nhạt, lặng lẽ xách ghế qua một bên nhìn ngắm trời mây.

Mà trong mắt Trương Trạch Vũ, Trương Cực là đang thản nhiên thừa nhận.

Sau một hồi chờ đợi, mưa chỉ có to hơn chứ chẳng có dấu hiệu sẽ tạnh, đạo diễn lúc này mới bắc loa thông báo huỷ bỏ ghi hình:
"Được rồi, có lẽ mưa cũng không thể tạnh ngay nên các em thu dọn một chút rồi chúng ta di chuyển về kí túc xá nhé!"

8 đứa trẻ lục đục thu dọn hành lý rồi lên xe đi về, Trương Cực và Trương Trạch Vũ được xếp ngồi cùng nhau, nhưng lại chẳng nói với nhau lời nào.

Cứ thế, họ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giãi bày với đối phương.

Đêm hôm đó, Trương Trạch Vũ lăn qua lăn lại, mãi đến 2 giờ sáng mới có thể chợp mắt, trong lúc đó Trương Cực lại mơ thấy một giấc mơ dài.

Trong mơ, Trương Cực thấy mình là một cây xương rồng bị kẹt giữa sa mạc, phía trước là Trương Trạch Vũ, hắn làm cách nào cũng không mở miệng ra gọi cậu được. Trương Cực cứ thế nhìn cậu đi mãi, đi mãi khuất sau những đồi cát trải dài.

Rồi sau đó Trương Cực lại mơ thấy bản thân trở về 2 năm trước, ngồi vào bộ bàn ghế xanh quen thuộc tiến hành phỏng vấn:
"Trương Cực, đối với em ai là người bạn thân nhất?"
"Có lẽ là Trương Trạch Vũ ạ."
Ngoài mặt nhóc con ấy do dự, nhưng trong lòng thực ra đã định sẵn từ lâu.

Trương Trạch Vũ mở mắt ra đã là 7 giờ sáng, vội vã đánh răng, thay đồ rồi đi học.

Hôm nay Trương Cực vẫn chờ cậu từ sớm, vẫn cười ngốc chê cậu lề mề, nhưng lại dường như có gì đó âm thầm thay đổi.

Hôm nay bạn cùng bàn của Trương Trạch Vũ xin nghỉ nên Trương Cực xin giáo viên được lên ngồi cạnh cậu, hắn hất hất mái tóc dày làm ra vẻ cool ngầu:
"Trương Trạch Vũ, lại gặp cậu rồi!"

Cậu bĩu môi đứng dậy chừa chỗ ngồi cho hắn, lại như mọi hôm, Trương Cực vừa đặt mông xuống là nằm bò ra bàn, nhắm mắt ngủ.

Trương Trạch Vũ lay lay người nhắc nhở hắn nhưng không thành, chỉ đành mỗi câu ghi vào vở đều sẽ ghi chú thêm một chút, phòng khi Trương Cực cần đọc lại cũng sẽ dễ hiểu hơn phần nào.

Trương Cực hé mắt ti hí nhìn Trương Trạch Vũ đang chăm chú chép bài chẳng hề ngơi tay phút nào, bên tai văng vẳng tiếng thước kẻ đập xuống bàn và tiếng giảng bài của thầy giáo.

Trương Cực nhắm nghiền mắt, có lẽ hắn không cần trở thành bạn thân nhất của cậu, chỉ cần được đi học cùng cậu thôi là được rồi. Chỉ cần nhìn cậu ấy vui là được.

Bỗng nhiên có một thứ mềm mại ấm áp nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi hắn rồi lập tức biến mất, Trương Cực hé một mắt, ngay lập tức thấy được gương mặt phóng đại của Trương Trạch Vũ vừa vặn rời khỏi, đôi mắt nhỏ bất an chớp chớp liên tục.

Thế cho nên, Trương Trạch Vũ vừa thơm hắn một cái sao?

Trương Cực như không thể tưởng tượng nổi, giả bộ ngọ nguậy rồi quay đầu về phía cửa sổ. Hắn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trương Trạch Vũ, cậu ấy hôn mình? Sao lại thế được?

Như để xác định mình không nằm mơ, hắn ngẩng đầu lên rồi lại đập một phát xuống bàn doạ cho bạn nhỏ bên cạnh giật hết cả mình, cuống cuồng lay người hỏi han:
"Này Trương Cực, Trương Cực!"
"Cậu không đau sao, rốt cuộc đã mơ thấy gì thế?"

Trương Cực lần này tin chắc chắn không phải do mình hồ đồ, không phải là mơ.

Chàng thiếu niên sắp bước sang tuổi 15 lần đầu tiên cảm thấy nhất mực hoài nghi vì bị hôn một phát vào chóp mũi.
Tại sao Trương Trạch Vũ lại làm thế, bạn bè tốt có thể làm như thế được hay sao?

Hoá ra không phải Trương Trạch Vũ đi tìm hiểu kĩ để trả lời câu hỏi của hắn, còn mô tả sinh động như thật, mà là bản thân cậu đã đích thân trải nghiệm.

"Cho nên, tớ chính là người trong lòng của cậu sao, Trương Trạch Vũ?"

Phía bên này, Trương Trạch Vũ xoè lòng bàn tay ra, là một cọng lông vũ trắng muốt không biết từ đâu bay tới, vừa nãy đã đáp xuống chóp mũi Trương Cực.

Trương Trạch Vũ ngắm nhìn cọng lông nhỏ tới say mê, tại rũ mắt nhìn về phía hắn vẫn đang trở mình ngủ gật, nhịp thở đều đều:
"Trương Cực, ngay cả chiếc lông vũ này cũng thích cậu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #jiyu