Chương 5: Sự Thừa Nhận Của Cảm Xúc
Mối quan hệ giữa Trương Cực và Trương Trạch Vũ sau cuộc trò chuyện tại quán cà phê dường như bắt đầu thay đổi. Những khoảng cách tưởng chừng như không thể vượt qua giữa họ dần dần bị xóa nhòa, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả sẽ trở nên dễ dàng. Mỗi bước đi tiếp theo đều chứa đựng sự căng thẳng và lo lắng, khi họ chưa từng phải đối mặt với một tình cảm phức tạp như vậy.
Cả hai vẫn tiếp tục đến trường như mọi ngày, nhưng sự gần gũi giữa họ ngày càng rõ rệt hơn. Trương Cực có thể nhận ra những ánh mắt lén lút của bạn bè, đặc biệt là Trương Tuấn Hào và Tả Hàng. Dù họ không nói gì, nhưng Trương Cực biết rằng tất cả đã nhận thấy sự thay đổi. Những lần gặp nhau giữa Trương Cực và Trương Trạch Vũ bắt đầu kèm theo những ánh mắt tò mò, những câu hỏi không lời, và sự im lặng nặng nề mà họ buộc phải chịu đựng.
Một buổi chiều sau giờ học, Trương Cực ngồi cùng Trương Tuấn Hào tại sân trường, cố gắng giữ vẻ bình thản. Nhưng ngay từ khi ngồi xuống, cậu cảm thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Trương Tuấn Hào.
"Này, cậu và Trương Trạch Vũ... có chuyện gì sao?" Trương Tuấn Hào cười nhẹ, lên tiếng không có chút nghi ngờ, nhưng cũng đầy sự quan tâm.
Trương Cực hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể giấu nổi sự ngượng ngùng: "Không có gì đâu, chỉ là... một chút thay đổi. Chúng tớ chỉ cần thời gian để làm quen với nó."
Trương Tuấn Hào khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. "Cậu biết không, tớ luôn ủng hộ cậu. Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là bạn."
Câu nói của Trương Tuấn Hào khiến Trương Cực cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng làm anh cảm thấy thêm áp lực. "Cảm ơn cậu. Nhưng... có lẽ nó sẽ không dễ dàng như chúng ta nghĩ."
Cũng trong khoảnh khắc đó, Tả Hàng bước lại gần. "Cậu ấy nói đúng đấy. Mọi thứ sẽ không bao giờ dễ dàng nếu chúng ta không đối diện với thử thách. Nhưng chúng ta luôn sẵn sàng giúp đỡ, đúng không? Vậy nên, cứ sống thật với lòng mình đi."
Những lời của Tả Hàng như một lời động viên nhẹ nhàng, giúp Trương Cực cảm thấy vững vàng hơn. Anh không còn phải sợ hãi cảm xúc của mình, và có lẽ, đây là lúc để anh thật sự đối diện với điều gì đó mà anh chưa từng dám thừa nhận.
Trương Cực mỉm cười. "Tớ biết rồi. Cảm ơn hai cậu."
Dù có sự hỗ trợ từ bạn bè, nhưng sự thay đổi trong mối quan hệ với Trương Trạch Vũ vẫn khiến Trương Cực cảm thấy một sự căng thẳng vô hình, như thể mọi người đang quan sát từng cử chỉ, hành động của họ.
Không lâu sau đó, những thử thách thực sự bắt đầu xuất hiện. Một buổi sáng, khi Trương Cực và Trương Trạch Vũ cùng nhau đi bộ đến trường, có một nhóm học sinh đứng gần cổng trường đã bắt đầu xì xầm và chỉ trỏ về phía họ.
"Nhìn kìa, Trương Cực và Trương Trạch Vũ đi cùng nhau đấy."
"Nghe nói bọn họ có quan hệ gì đó... không phải bạn bè bình thường đâu."
Trương Cực cảm thấy tim mình thắt lại. Những lời đàm tiếu đó như những nhát dao nhỏ đâm vào lòng cậu. Anh nhìn qua Trương Trạch Vũ, chỉ thấy cậu đang lướt qua mọi thứ một cách bình thản, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng.
Trương Cực quay lại nhìn Trương Trạch Vũ, bất ngờ nhận thấy ánh mắt của cậu. Đó là một ánh mắt kiên quyết và vững vàng, một ánh mắt nói lên rằng dù thế nào đi nữa, họ cũng sẽ không lùi bước.
"Đừng để ý đến họ" Trương Trạch Vũ nói nhẹ nhàng. "Chúng ta biết mình đang làm gì. Những gì người khác nghĩ không quan trọng."
Trương Cực không nói gì thêm, nhưng cảm giác an tâm dần dần lấp đầy lòng anh. Anh nhận ra rằng mối quan hệ này, dù có thử thách hay khó khăn đến đâu, cũng không thể làm họ thay đổi. Cảm xúc và sự gắn kết mà họ chia sẻ là điều không gì có thể xóa nhòa.
Mặc dù mọi thứ xung quanh vẫn đang thay đổi, nhưng Trương Cực và Trương Trạch Vũ bắt đầu cảm nhận được những khoảnh khắc hạnh phúc trong sự giản dị. Họ cùng nhau học bài, đi dạo, trò chuyện, và đôi khi chỉ là ngồi bên nhau, cảm nhận sự hiện diện của đối phương mà không cần nói một lời nào. Tình cảm của họ không cần phải tuyên bố, mà cứ âm thầm lớn lên theo từng ngày.
Một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhóm cùng nhau tụ tập ở công viên, Trương Cực bắt đầu nhận ra rằng sự thay đổi trong mối quan hệ với Trương Trạch Vũ không phải là một gánh nặng. Nó giống như một hành trình mà họ sẵn sàng đi cùng nhau, dù có đôi lúc phải vượt qua những khó khăn và thử thách.
Chu Chí Hâm nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Trương Cực, rồi quay sang Trương Trạch Vũ. "Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu thừa nhận rồi đúng không?"
Trương Trạch Vũ chỉ mỉm cười, không trả lời, nhưng nụ cười đó chứa đựng tất cả. Trương Cực cũng nhận ra rằng dù có là gì đi chăng nữa, họ vẫn có nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com