Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đêm Vắng Tiếng Trống Ngực

Đêm rơi nhẹ nhàng xuống thành phố, phủ một màn đêm lên tất cả. Không gian tĩnh mịch của những con phố vắng bóng người, ánh đèn đường chập chờn phản chiếu lên mặt đường lấp lánh như những ký ức cũ, như những lời chưa kịp nói. Những ánh đèn hắt từ các tòa nhà cao tầng soi mờ mờ xuống mặt đường, phản chiếu một chút ánh sáng yếu ớt lên bóng dáng của hai người đang cùng nhau bước đi trong im lặng. 

Trương Cực và Trương Trạch Vũ, hai con người, hai tâm hồn, nhưng dường như khoảng cách giữa họ đã ngắn lại rất nhiều, như thể cả hai đã hiểu nhau qua từng bước chân. Những bước chân ngắn ngủi, nhưng cũng có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều kéo dài vô tận.

Gió đêm thổi lành lạnh, từng cơn lùa qua vai áo của Trương Trạch Vũ, khiến anh cảm nhận được cái se lạnh bất chợt của mùa thu sắp đến. Cái lạnh của buổi tối sớm mùa thu vừa quen thuộc vừa xa lạ này, khiến từng hơi thở của Trương Trạch Vũ trở nên mỏng manh, như thể anh đang cố gắng nắm bắt điều gì đó vô hình, một điềm báo về sự thay đổi, về những điều không thể đoán trước.

Tiếng gió lùa qua tán cây xào xạc như nhắc nhở về sự mong manh của cảm xúc con người, về những biến đổi không ngừng trong cuộc đời. Trái tim Trương Trạch Vũ khẽ rung lên từng nhịp, mỗi nhịp đập dường như đang dò xét bản thân, dò xét mối quan hệ với người đàn ông đang bước cạnh anh. Trương Cực, cái tên này từng là biểu tượng của sự thù địch, là bức tường vô hình giữa họ, vậy mà giờ đây, lại đang khiến anh cảm thấy một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng dám đối diện.

Họ bước vào một con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn đường lùi xa dần, chỉ còn lại những chiếc bóng lặng lẽ chồng lên nhau, tạo thành một không gian nửa tối nửa sáng. Trương Cực dừng chân trước một quán cà phê nằm khuất dưới ánh đèn vàng yếu ớt. 

Cửa sổ được phủ một lớp hơi sương mờ, nhìn qua như đã tồn tại ở đây từ rất lâu, chờ đợi những tâm hồn lạc lối ghé thăm. Cửa sổ quán mờ ảo dưới ánh sáng đèn vàng, tạo nên một không gian ấm cúng và tĩnh lặng. 

"Cậu muốn vào không?" Trương Cực quay sang nhìn Trương Trạch Vũ, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng sâu sắc, giọng Trương Cực vang lên trong không gian yên tĩnh, từng chữ dường như tan vào đêm tối. Đó không còn là giọng nói của một kẻ ra lệnh, mà là lời mời gọi, nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như thể hắn đang để Trương Trạch Vũ quyết định.

Trương Trạch Vũ thoáng nhìn qua Trương Cực, ánh mắt anh dừng lại nơi đôi vai rộng của hắn, bờ vai từng khiến anh cảm thấy chèn ép, nhưng giờ đây lại mang đến một cảm giác an toàn khó tả. Anh khẽ gật đầu "Được".

Cảm giác như việc bước vào quán cà phê này không chỉ đơn thuần là để thưởng thức một tách cà phê mà còn là một sự khởi đầu, một bước chân vào thế giới riêng của hai người.

Họ bước vào quán, tiếng chuông nhỏ trên cửa reo lên, hòa quyện với âm thanh trầm lắng của bản nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ loa nhỏ trên tường. Bên trong quán thật yên bình, không nhiều khách, chỉ có vài bóng người ngồi lặng lẽ thưởng thức tách cà phê của mình. Không gian dường như chậm lại, tĩnh lặng như một thế giới khác, nơi thời gian ngừng trôi và mọi cảm xúc đều trở nên sắc bén hơn.

Trương Cực chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con phố tĩnh lặng ngoài kia. Trương Trạch Vũ ngồi xuống đối diện hắn, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt. Đôi mắt Trương Cực vẫn như ngày nào, sâu thẳm và khó đoán, nhưng có một điều gì đó đã thay đổi, không còn là ánh nhìn lạnh lùng đầy toan tính nữa, mà là một sự dịu dàng ẩn giấu, chỉ xuất hiện khi hắn đối diện với Trương Trạch Vũ.

Hắn gọi hai tách cà phê, không cần hỏi ý kiến Trương Trạch Vũ, như thể hắn đã biết từ trước những gì anh cần, rồi lặng lẽ quan sát Trương Trạch Vũ. Ánh mắt hắn không rời khỏi cậu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó sâu trong tâm hồn cậu. 

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Trương Cực bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm lắng nhưng lại vang vọng trong không gian yên tĩnh, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Trương Trạch Vũ. Hắn không hỏi như thể cần một câu trả lời, mà chỉ đơn thuần muốn nghe tiếng nói của người đối diện. Giọng nói của hắn vang lên trầm ấm, như muốn phá vỡ sự im lặng đang bao trùm không gian giữa họ.

Trương Trạch Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạc vào những ánh đèn xa xăm. Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười chứa đựng bao nhiêu điều chưa nói. "Tôi đang nghĩ... về chúng ta" anh không biết điều gì đã khiến anh thốt ra những lời này, nhưng cảm giác thật thoải mái. Có lẽ, chính sự hiện diện của Trương Cực đã làm dịu đi những góc cạnh sắc bén trong tâm hồn anh.

Trương Cực khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không thay đổi, nhưng đôi môi hắn nhếch lên một nụ cười nhẹ. "Chúng ta?" Hắn nhắc lại, không phải là thắc mắc, mà là để xác nhận điều mà cả hai đều đang nghĩ đến. "Chúng ta đã thay đổi."

"Phải" Trương Trạch Vũ khẽ đáp, giọng anh như một lời thì thầm với chính mình. Ánh mắt anh rời khỏi cửa sổ và nhìn thẳng vào Trương Cực "Tôi không biết từ lúc nào mà giữa chúng ta đã thay đổi nhiều như vậy. Trước đây... tôi ghét cậu" anh cười nhẹ, một nụ cười vừa có chút hối tiếc, vừa có chút tự giễu.

Trương Cực im lặng một lúc, rồi khẽ nhếch môi. "Tôi biết" Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sự thấu hiểu. "Tôi cũng không thích cậu chút nào" hắn nói, nhưng không có chút cay nghiệt nào trong lời nói. Đó chỉ là sự thật, nhưng sự thật đó giờ đây đã mất đi ý nghĩa ban đầu của nó.

Trương Trạch Vũ gật đầu, như đồng cảm với lời nói của hắn. Những năm tháng trước kia, mỗi khi gặp Trương Cực, anh chỉ cảm thấy một sự đe dọa vô hình, một nỗi căm ghét không thể lý giải. Nhưng giờ đây, ngồi đối diện hắn, anh lại cảm thấy lòng mình yên bình đến lạ thường.

"Nhưng giờ thì khác rồi" Trương Trạch Vũ khẽ nói, giọng anh trầm ấm, có chút buồn nhưng lại mang theo hy vọng. "Tôi không còn cảm thấy căm ghét cậu nữa.  Ngược lại, tôi cảm thấy cậu..." Anh ngừng lại, đôi mắt khẽ lay động, như tìm kiếm một từ để diễn tả. "Đặc biệt."

Từ "đặc biệt" vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như một tiếng vang dịu dàng, nhưng lại mang theo một sức mạnh không ngờ. Trương Cực không ngạc nhiên, nhưng ánh mắt hắn trở nên trầm tư hơn. Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua giữa họ, nhưng không phải là sự im lặng khó xử mà là một sự im lặng đầy ý nghĩa, như thể cả hai đang lắng nghe nhịp đập của chính mình.

Hắn chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, để dòng chất lỏng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, nhưng tâm trí hắn vẫn tập trung vào người trước mặt. "Tôi cũng cảm thấy vậy" hắn đáp lời, từng chữ của hắn như nhịp đập của trái tim, đều đặn và chắc chắn. "Tôi không còn xem cậu như một đối thủ. Cậu... là một điều gì đó khác, một điều mà tôi chưa từng nghĩ tới."

Lời nói của Trương Cực mang một cảm giác chân thành đến lạ. Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự thay đổi trong hắn, sự biến đổi từ một kẻ luôn lạnh lùng, đầy toan tính trở thành một người đàn ông với những cảm xúc sâu sắc. Giữa họ, khoảng cách dường như đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hiểu biết lặng lẽ, một thứ ngôn ngữ không cần lời để diễn tả.

Ánh đèn trong quán cà phê dần trở nên dịu nhẹ hơn khi đêm càng về khuya. Những người khách thưa thớt dần dần rời đi, chỉ còn lại hai người họ ngồi đối diện, như đang đối diện với những cảm xúc chân thật nhất của mình.  Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và hơi thở đều đặn của hai người. Trương Trạch Vũ cảm thấy trái tim mình khẽ rung lên, một cảm giác lạ lẫm và khó tả, như thể chính sự yên tĩnh này đã đánh thức những điều mà anh luôn cố giấu kín, như thể mỗi nhịp đập của trái tim anh đều vang lên tiếng gọi của một điều gì đó mới mẻ.

"Chúng ta sẽ đi đến đâu?" Trương Trạch Vũ khẽ hỏi, không phải để tìm câu trả lời từ Trương Cực mà như đang hỏi chính mình. Ánh mắt anh vẫn dõi theo bóng đêm ngoài kia, nhưng tâm trí lại đang hướng về người đàn ông ngồi đối diện. Anh không mong đợi một câu trả lời rõ ràng, bởi vì anh biết, giữa họ, có những điều không thể nói bằng lời. Tương lai của họ là một ẩn số, nhưng Trương Trạch Vũ không sợ hãi. Ngược lại, anh cảm thấy tràn đầy niềm tin vào điều gì đó tốt đẹp hơn.

Trương Cực không trả lời ngay. Hắn chỉ nhìn vào Trương Trạch Vũ, rồi khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, một ánh mắt đầy dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một sự kiên định. "Chỉ cần cậu còn ở đây, tôi sẽ không để chúng ta lạc lối" hắn khẳng định, giọng nói vang lên như một lời hứa chắc chắn không thể phá vỡ giữa đêm tối, một lời hứa xuất phát từ trái tim của một người đàn ông đã học cách yêu thương sau bao nhiêu năm tháng tăm tối.

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn Trương Cực, ánh mắt anh ánh lên chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sự tin tưởng tuyệt đối. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy bản thân hoàn toàn được thấu hiểu và bảo vệ. Trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng thay vì lo lắng, anh lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Câu nói của Trương Cực như một sợi dây vô hình gắn kết hai người lại với nhau. Trương Trạch Vũ cảm thấy trong lòng mình nảy sinh một niềm tin mới, một niềm tin vào tương lai, vào mối quan hệ giữa họ. Có lẽ, điều này chính là thứ mà anh đã tìm kiếm suốt bấy lâu, một sự yên bình và sự kết nối chân thật, vượt xa mọi mâu thuẫn hay thù hận.

Cà phê trong tách đã nguội lạnh, nhưng trong lòng họ lại ấm áp hơn bao giờ hết. Giữa họ, một ngọn lửa âm ỉ đã cháy lên, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com