Chương 9: Những Dấu Hiệu Của Tình Yêu
Sáng sớm hôm ấy, ánh nắng nhạt màu lướt qua khung cửa sổ, đọng lại trên những tán lá đã nhuốm màu vàng nhẹ của mùa thu, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những khe hở của rèm cửa sổ, xua tan cái lạnh của đêm qua. Không gian tĩnh lặng trong phòng Trương Trạch Vũ tràn ngập một cảm giác khó gọi tên. Trương Trạch Vũ thức dậy, màn đêm đã qua, nhưng trong lòng anh, một cơn sóng âm thầm vẫn đang vỗ về, nó tràn đầy cảm xúc lẫn lộn từ cuộc trò chuyện đêm qua với Trương Cực. Những kỷ niệm đã dần mờ nhạt trong tâm trí anh, nhưng giọng nói và ánh mắt của Trương Cực vẫn như một giai điệu văng vẳng, không thể nào quên. Từng câu chữ, từng nụ cười, những cái nhìn nửa thân thuộc, nửa lạ lẫm đã như một thứ giai điệu nhẹ nhàng nhưng dần lấn chiếm mọi ngóc ngách tâm hồn. Có điều gì đó không bình thường, một sự thay đổi mà ngay cả chính Trương Trạch Vũ cũng chưa thể gọi tên. Cảm giác mơ hồ về sự thay đổi đang nảy nở trong lòng khiến anh cảm thấy hồi hộp và chờ mong.
Anh bước xuống giường, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên sàn nhà lạnh giá. Cảm giác lành lạnh ấy như thức tỉnh anh khỏi những dòng suy nghĩ miên man, nhưng không thể xua tan những nhịp tim đang đập mạnh hơn mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Trương Cực. Ánh mắt ấy, chứa đựng những tầng sâu mà Trương Trạch Vũ đã không nhận ra trước đây. Anh nhớ lại lần cuối cùng họ ở bên nhau, những lời nói của Trương Cực như xoáy sâu vào trái tim, tạo ra một vết nứt mà đến giờ vẫn chưa liền lại.
Nhìn qua khung cửa, Trương Trạch Vũ thấy công viên ngoài kia tràn ngập ánh sáng dịu dàng của một buổi sáng mùa thu. Cây cối rủ xuống, lá khẽ rung rinh theo gió, tạo thành một bản hòa tấu tĩnh lặng. Nơi ấy, một ngày nào đó không xa, Trương Cực và anh đã từng cùng nhau dạo bước, chia sẻ những câu chuyện không đầu không cuối. Nhưng giờ đây, những bước chân ấy dường như đã trở nên nặng nề, không còn sự vô tư, trong sáng của những ngày đầu
Anh chậm rãi mặc áo khoác và quyết định bước ra ngoài. Những con phố quen thuộc, những bước chân người qua lại, mọi thứ vẫn như cũ, không khí trong lành của buổi sáng mùa thu khiến tâm hồn anh như được lấp đầy bằng sự tươi mới, nhưng sao trong lòng anh lại rối bời đến vậy? Có lẽ đó là cái giá của sự trưởng thành — khi tình cảm và những suy nghĩ đơn thuần bắt đầu chồng chéo, không còn chỉ là những điều vô tình thoáng qua nữa..
Ngay khi ra ngoài, bước chân Trương Trạch Vũ nhẹ nhàng hơn, như thể mọi gánh nặng đã được gỡ bỏ. Anh quyết định dạo quanh công viên, nơi chứa đựng những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người. Bất chợt, những hình ảnh của những lần họ cùng nhau cười đùa, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc vui vẻ ùa về, kéo theo một nụ cười trên môi anh.
Công viên hôm nay tràn đầy sức sống, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ, như những nốt nhạc réo rắt trong một bản giao hưởng. Những tán cây rợp bóng, lá vàng rơi lả tả như những kỷ niệm êm đềm, đang xao động trong lòng Trạch Vũ. Anh dừng lại ở một cái ghế đá quen thuộc, nơi mà mỗi lần ngồi xuống, anh lại cảm nhận được sự gần gũi của Trương Cực bên cạnh. Nhưng hôm nay, ghế đá ấy như lạnh lẽo và trống vắng.
Trương Trạch Vũ chọn ngồi lại trên chiếc ghế đá thân quen. Vị trí này đã từng là nơi mà anh và Trương Cực thường cùng ngồi sau mỗi buổi học, nơi mà những câu chuyện không dứt bao quanh hai người. Nhưng hôm nay, chỉ có mình anh ở đây, lặng lẽ đối diện với những cảm xúc rối bời trong lòng.
Cảm giác trống trải bao trùm lấy anh, như thể thiếu đi một nửa, như thể chiếc ghế này chỉ thực sự có ý nghĩa khi Trương Cực ở bên cạnh. Những ký ức tưởng như bình dị ấy giờ lại trở nên sắc bén, từng khoảnh khắc bỗng dội lại, đâm thẳng vào trái tim anh.
Trương Trạch Vũ đưa tay lên, vuốt nhẹ vào thành ghế, nhớ lại những câu chuyện mà họ đã từng chia sẻ. Giờ đây, nỗi nhớ trào dâng trong anh, khao khát được gặp lại Trương Cực, người đã mang đến cho anh những cảm xúc mới lạ và mạnh mẽ. Anh thầm thì trong lòng, liệu có phải tình cảm của mình dành cho Trương Cực đã bắt đầu thay đổi? Cái cảm giác khó chịu khi nghĩ đến những ký ức đau thương giờ đây đã nhường chỗ cho những ký ức ngọt ngào và sự trân trọng đối với những khoảnh khắc bên nhau.
Khi đang mải miết suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc hiện lên từ xa. Trương Cực xuất hiện, dáng đi tự tin, đôi mắt hắn lấp lánh như những vì sao. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, trông vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn, khiến trái tim Trạch Vũ như ngừng đập trong giây lát. Những kỷ niệm, những cảm xúc trỗi dậy, như những cơn sóng vỗ về tâm hồn anh.
"Tôi đến tìm cậu" Trương Cực nói, giọng nói hắn vang lên trong không gian yên tĩnh, như một khúc nhạc quen thuộc. Hắn ngồi xuống cạnh Trạch Vũ, khoảng cách giữa họ như được rút ngắn lại, trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Trương Trạch Vũ chỉ biết gật đầu, lòng thổn thức không nói nên lời. "Tôi cũng đang nghĩ về cậu" anh thốt lên, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại, chỉ còn lại sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt hắn dịu lại, và trong khoảnh khắc ấy, Trương Trạch Vũ nhận ra rằng sự thay đổi không chỉ đến từ bản thân anh, mà còn từ người bạn ngồi bên cạnh mình. Những cảm xúc mới mẻ đang len lỏi, từng chút một, trong trái tim họ. Không còn là tình bạn đơn thuần nữa. Có gì đó sâu sắc hơn, nặng nề hơn, nhưng đồng thời cũng đẹp đẽ hơn đang nảy nở.
Trương Cực mỉm cười, nụ cười của hắn rạng rỡ và ấm áp, như một tia nắng len lỏi qua những tán lá. "Tôi đã nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời nếu chúng ta có thể cùng nhau đi dạo." Hắn đưa tay ra, cử chỉ giản dị nhưng lại khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy như một nguồn năng lượng tràn đầy đang chảy qua từng mạch máu.
"Tôi cũng muốn như vậy" Trương Trạch Vũ đáp, đôi mắt anh lấp lánh như những vì sao trong đêm. Họ đứng dậy, và một lần nữa, hai người lại cùng nhau bước đi giữa những hàng cây xanh mát. Mỗi bước chân như xóa tan khoảng cách đã từng tồn tại giữa họ, và thay vào đó là sự kết nối ngày càng sâu sắc hơn.
Đi giữa những con đường trải dài trong công viên, Trương Cực khẽ hỏi, "Cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai?" Giọng hắn trầm lắng nhưng cũng đầy sự chờ mong, như một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Trương Trạch Vũ bất ngờ trước câu hỏi, nhưng anh không cảm thấy áp lực. Thay vào đó, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. "Có chứ. Tôi nghĩ rằng nếu chúng ta cùng nhau, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."
"Đúng vậy" Trương Cực khẳng định, ánh mắt hắn nhìn sâu vào mắt Trương Trạch Vũ, như thể muốn tìm kiếm sự đồng cảm trong đó. "Tôi muốn xây dựng một tương lai nơi không còn những bóng ma của quá khứ."
Những lời nói ấy như một lời hứa ngầm giữa họ, như những mầm cây đang nảy nở trong lòng đất, chờ đợi những tia nắng để vươn mình ra khỏi mặt đất. Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt và giọng nói của Trương Cực, và anh biết rằng mình cũng muốn điều tương tự. Trái tim anh nhảy múa trong lồng ngực, như thể đang kêu gọi một tương lai tươi sáng hơn, nơi họ có thể cùng nhau vượt qua mọi sóng gió.
Bất chợt, Trương Cực dừng lại, nhìn sâu vào mắt Trương Trạch Vũ. "Cậu có thấy điều gì đó đang thay đổi không? Giữa chúng ta?" Hắn hỏi, giọng điệu nghiêm túc, như thể mọi thứ trong lòng hắn đang dồn nén lại thành một điều gì đó lớn lao.
Trương Trạch Vũ cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. "Có lẽ..." Anh ngập ngừng, đôi mắt anh không rời khỏi ánh mắt của Trương Cực. "Tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang lớn dần lên giữa chúng ta. Nó không giống như trước nữa."
Trương Cực gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi hắn. "Tôi cũng cảm thấy vậy. Đó là lý do tôi muốn cậu biết rằng... tôi không muốn điều này chỉ dừng lại ở tình bạn."
Trái tim Trương Trạch Vũ đập nhanh hơn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại. Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của Trương Cực, nơi ẩn chứa những giấc mơ và hy vọng. "Tôi cũng không muốn như vậy."
Khoảng cách giữa họ gần như biến mất, như thể không còn gì cản trở giữa hai trái tim. Giữa không gian yên tĩnh, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Trương Cực, khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy ấm áp, như những tia nắng đầu tiên của mùa xuân.
"Vậy... chúng ta có thể bắt đầu từ đây không?" Hắn hỏi, giọng điệu đầy mong mỏi, đôi tay hơi run rẩy khi hắn đưa ra một lời mời ngọt ngào.
Trương Trạch Vũ cảm thấy tim mình như ngừng đập. Anh nhìn vào ánh mắt của Trương Cực, nơi đầy sự chân thành và mong mỏi. "Có lẽ đây chính là khởi đầu mà chúng ta cần."
Họ bước tiếp, tay nắm chặt trong tay, một hành trình mới mở ra trước mắt. Dưới ánh nắng mùa thu, mọi thứ dường như trở nên sống động hơn, và giữa những chiếc lá vàng rơi lả tả, hai con người với những tâm hồn giao hòa đã bắt đầu viết nên câu chuyện của chính họ — một câu chuyện đầy màu sắc và hy vọng.
Giữa những âm thanh của cuộc sống xung quanh, tiếng cười rộn rã, những câu chuyện thầm thì, họ cảm nhận được rằng tình yêu đang nảy nở, từng chút một, trong từng khoảnh khắc nhỏ bé. Đó là một hạnh phúc giản dị, nhưng lại đầy ý nghĩa. Trạch Vũ cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mới, nơi mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ hơn, nơi tình yêu có thể là liều thuốc chữa lành cho những vết thương.
Trương Cực nhìn về phía trước, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ cùng nhau viết lên câu chuyện của mình, đúng không?" Hắn khẽ nói, như thể muốn khẳng định điều gì đó.
Trương Trạch Vũ mỉm cười, gật đầu, cảm giác như mọi nỗi lo lắng đã tan biến. "Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ để cậu một mình."
Và với lời hứa ấy, họ tiếp tục bước đi, tay nắm chặt, cùng nhau vẽ nên bức tranh tươi đẹp của tương lai — nơi có tình yêu, nơi có những ước mơ và những khát khao mãnh liệt, nơi mà mỗi ngày đều là một hành trình đầy màu sắc.
Họ bước tiếp, tay nắm chặt tay, như thể mọi gánh nặng của quá khứ đã được buông bỏ, và trước mắt chỉ còn lại những con đường mở rộng với muôn vàn khả năng. Trong lòng họ, một điều chắc chắn: Từ đây, câu chuyện của họ sẽ không chỉ là câu chuyện về tình bạn, mà là câu chuyện của tình yêu trưởng thành, sâu sắc và đầy ắp những khát khao chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com