Chương 47: Bên nhau
Tay hắn dùng sức rất mạnh, dường như sợ mất đi thứ gì đó, khuôn mặt gối lên vai Jaejoong mang theo nụ cười nhàn nhạt, hàng mày nhíu chặt đã giãn ra, nhìn qua tự nhiên thấy có vài phần trẻ con, có phần yếu ớt. 'Đây tuyệt đối không phải là vị Đế vương mà mình đã từng biết!'
Jaejoong ngừng thở, cẩn thận quan sát gương mặt tuấn mỹ kia, ánh nhìn thoáng qua cằm dưới, tần ngần sau tai, muốn tìm cho ra dấu vết dịch dung nào đó. Tuy lý trí nói cho cậu biết người này là thật, nhưng mà hắn cứ làm ra mấy hành vi động kinh đáng sợ kia khiến Jaejoong cậu không thể không hoài nghi.
Thật chậm rãi, cậu cẩn thận vươn tay sờ sờ cằm hắn. Râu mới mọc trên cằm khiến lớp da mềm trong lòng bàn tay gai gai, cảm giác kỳ kỳ cục cục. Không có dấu vết phấn dịch dung, đeo mặt nạ gì đó càng không thể có râu mọc dài ra. Jaejoong thở phào một hơi, muốn rút tay lại.
Không khéo, ngay lúc này hắn chợt tỉnh giấc, đôi mắt đen sẫm bình tĩnh nhìn về phía cậu, không có chút gì đó gọi là nhập nhèm mơ hồ khi mới thức dậy. Tính cảnh giác của hắn rất cao, vô cùng thính ngủ, nhưng với hắn mà nói, Jaejoong là sự tồn tại đặc biệt nhất, thân thể hắn cứ tự nhiên mà đón nhận cậu đến gần. Nhưng má cằm cứ bị sờ tới sờ lui vài lần như vậy hắn không thể không thức dậy.
Thấy khuôn mặt cười của Jaejoong gần trong gang tấc, cơ hồ đã quay về quãng thời gian sớm chiều bên nhau như hình với bóng, trong khoảnh khắc, con ngươi hắn lóe lên tia sáng khiếp người, là những buổi sớm mai trong quá khứ ôm lấy mặt cậu liếm hôn. Từ cánh môi mềm mại đến hàm răng trắng, khẽ mở hai hàm răng của cậu ra, vội vã cuốn lấy cái lưỡi ướt mềm dễ chịu, Jung Đế thỏa mãn thở dài, đây chắc chắn là một buổi sáng mĩ diệu nhất kể từ sau khi quay về thân xác thật.
"Hoàng thượng, trên vai ngài còn vết thương, thân thể thần cũng chưa khỏi hẳn!" Thật vất vả mới thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt kia, Jaejoong hổn hển nhắc nhở. Cậu có thể cảm giác được cái phần to lớn cứng rắn của hắn đè giữa hai chân mình, vì thân thể trong sạch, có thể tương lai sẽ được quãng thời gian ngắn 'chuyên sủng'.
Trong lòng Jaejoong chẳng hề có cảm giác gì là nhục nhã, ngược lại chỉ thấy may mắn. 'Nếu cha mình đã xảy ra chuyện, mình được sủng ái còn để mẹ và anh trai tốt hơn một chút, để nhà họ Kim không đến mức phải tuột dốc. Trao đổi đồng giá, chỉ như thế mà thôi.'
"Vết thương của trẫm không sao, chừng nào đệ mới ổn?" Lưu luyến mãi ở cánh môi đỏ ửng mê người kia, Jung Đế khàn giọng hỏi.
"Đỗ thái y nói uống vài thang thuốc nữa sẽ ổn." Jaejoong nghiêng đầu né, môi hắn dừng trên vành tai trắng ngần của cậu. Hắn vô cùng biết nắm bắt cơ hội, dùng răng nạnh dịu dàng cà cà thùy tai cậu, biểu cảm trầm mê.
"Uống vài thang thuốc nữa là bao lâu?" Nắm cằm Jaejoong, để cậu nhìn thẳng vào mình, Jung Đế truy hỏi không tha.
"Đại khái khoảng bảy tám ngày nữa." Jaejoong không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn, đối diện với loại tình cảm sâu thẳm khó dò kia, cậu bỗng cảm thấy sợ hãi.
"Bảy tám ngày, vết thương trên vai trẫm cũng đã khỏi hẳn, vừa vặn." Jung Đế thở sâu, ôm siết thân thể mềm mại thơm thơm kia vào lòng, sau một lúc lâu mới quyến luyến buông ra.
"Hoàng thượng nên rời giường, thần thay quần áo cho ngài." Rốt cuộc cũng thấy hắn yên tĩnh, Jaejoong lén thở ra một hơi, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi long sàng.
"Ừ." Hắn thấp giọng đáp lời, giọng nói nghe qua có vẻ sung sướng vô cùng, thấy vạt áo Jaejoong hơi nhăn đã tự giác vuốt vuốt cho phẳng, nhân tiện lại in thêm cái môi hôn lên má cậu. Tình cảnh này vô cùng giống hình như mấy đôi vợ chồng hiện đại bên nhau, trong thân thiết lại có cái gì đó gọi là "ngang hàng", khiến Jaejoong thất thần. (Cái này theo ta thấy là Biến chứng của việc làm chó lâu ngày thì có á!!!)
Đang lúc Jaejoong vẫn thất thần, Jung Đế đã mỉm chi lấy quần áo trong tay cậu tự mặc vào. Jaejoong mở to mắt nhìn, vội vàng vắt một cái khăn cho hắn lau mặt rửa tay.
"Hoàng thượng còn muốn thần đút không ạ?" Đi đến bàn thức ăn sáng nóng hôi hổi, Jaejoong chần chờ hỏi.
"Ngồi xuống đi, ăn cùng trẫm." Jung Đế mỉm cười kéo cậu ngồi sát vào cạnh mình, vị trí hai người quá gần nhau, gần đến mức có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương, điều này khiến tâm trạng của hắn càng thêm phấn khởi.
"Toàn là những món đệ thích nhất, ăn nhiều một chút. Mấy ngày nay đệ gầy đi rất nhiều." Hắn vừa gắp thức ăn cho Jaejoong vừa đau lòng nhìn gò má gầy gầy của cậu.
'Năm tháng không gặp sao mi biết được gần đây ta ốm xuống? Quả nhiên lời ngon tiếng ngọt là kỹ năng trời cho của mấy tên đàn ông cặn bã!' Trong lòng Jaejoong oán thầm, trên mặt lại ngượng ngùng mỉm cười, nói cảm ơn với hắn xong rồi chuyên tâm dùng bữa. Nhìn kỹ mới phát hiện một điều, mỗi một món ăn trên bàn đúng là những món ngày thường cậu thích ăn nhất.
"Ăn đi, để nguội rồi không ngon lắm." Jung Đế mỉm cười, lại gắp thêm cho Jaejoong một phần điểm tâm, còn chính mình lại chưa ăn được mấy miếng, đôi mắt sâu thẳm kia hồ như dính chặt vào người cậu không kéo ra được. Hắn rất rất rất nhớ những ngày ấm áp và bình thản như thế này trong quá khứ.
Jaejoong đã tìm được cách ở cạnh với tên vua động kinh này, chính là 'Hắn khùng mặc hắn khùng, gió lướt qua đồi núi, hắn điên mặc hắn điên, trăng sáng lòng sông rộng', cậu chỉ tập trung làm tốt chuyện của mình là được rồi, chỉ lát nữa tự hắn khôi phục thành bình thường.
Quả nhiên dùng bữa sáng xong Jung Đế liền bắt đầu phê duyệt tấu chương. Hắn ngồi sau ngự bàn, hàng mày rậm nhíu chặt, biểu cảm chuyên chú, rõ ràng là một quân chủ hết lòng dốc sức vì nước đầy hứa hẹn. Hắn chỉ mới về ba ngày, triều đình đã xảy ra vài chuyện lớn. Đầu tiên là Cam Túc Đề Đốc Jang Hanwoo bị ám sát, quân đội Đông Bang vừa lâm trận đã đổi tướng, trực tiếp công kích Hoàng đình tộc Man; hai là Thống lĩnh Ngự lâm quân, Cấm long vệ cùng Cửu Môn Đề Đốc bị bãi chức, thay người mới không ai biết đến; ba là triều đình sắp sửa thành lập nha môn mới gọi là Cẩm y vệ, quyền lực nằm trên sáu bộ, do Hoàng thượng trực tiếp điều hành, tập trung Hoàng quyền; bốn là vụ bê bối của Im thái sư – người chủ trì phụ trách cuộc thi Hương lại tiết lộ đề thi, kết quả bị hủy bỏ, đợi đến đầu xuân năm sau sẽ tiến hành lại song song với kỳ thi xuân.
Vài hành động liên tiếp như vậy, tai tiếng do Hoàng đế giả tạo ra trước đây nào là bị hoa mắt ù tai không biết làm gì, rồi mê muội sắc đẹp đã bị quét sạch không còn một mảnh, triều thần lại nhìn thấy vị Đế vương anh minh thần võ, bày mưu tính kế dạo trước. Các đại thần một lòng trung thành với Hoàng gia vui mừng khôn xiết, những nịnh thần đục nước béo cò, nóng vội mưu cầu quyền lợi bắt đầu thấp thỏm lo âu.
Jaejoong ngồi ngay ngắn cạnh đó, cân nhắc những việc Jung Đế mới làm gần đây, không thể không thừa nhận rằng nếu Đông Bang không có người đàn ông này chưởng đà chắn chắc sẽ hỗn loạn. Thấy hắn tập trung làm việc, cậu đứng lên, quỳ gối cáo từ, "Hoàng thượng bận rộn chính vụ, thần cáo lui, mong Hoàng thượng để ý thân thể, mỗi nửa canh giờ hãy nghỉ ngơi một lúc."
"Joongie đừng đi, ở lại với trẫm." Đã quen lúc nào cũng phải ở cạnh Jaejoong, bấy giờ Jung Đế mới phát hiện đây là Càn Thanh Cung, nếu như mình bận rộn, cậu lại không có việc gì làm thì khó xử nhường nào.
"Đệ giúp trẫm sửa lại tấu chương đi." Thấy đôi mắt trong trẻo của Jaejoong đầy dấu hỏi chấm, hắn vỗ vỗ xấp tấu chương bên tay nói.
"Tấu chương đâu phải thứ thần có thể xem, thần không dám." Jaejoong vội vàng từ chối. Suýt chút nữa chính quyền bị một phi tần hậu cung cướp đi, cậu không tin người đàn ông này không bị bóng ma tâm lý ảnh hưởng. Nếu như cậu động vào đám tấu chương đó, sau này lúc tâm trạng không vui hắn lại nhớ tới sẽ nghi ngờ này nọ.
Jung Đế ngẩn ra một thoáng, lập tức hiểu rõ nỗi băn khoăn của cậu, ôm trán cười khẽ. Jaejoong của hắn lúc nào cũng cẩn thận chặt chẽ như thế này, đi một bước tính trăm bước. Không sai, quả thật hắn kiêng kị chuyện phi tần hậu cung tham gia vào chính sự, nhưng không bao gồm Jaejoong trong đó, hắn tin Jaejoong giống như tin chính mình vậy.
"Thôi, vậy đệ giúp trẫm sửa sang bồn hoa này đi." Không muốn để Jaejoong khó xử, hắn chỉ một bồn hoa nho nhỏ trên án kỷ.
"Vâng." Jaejoong vâng mệnh, xoay xoay bồn hoa quan sát, hốt nhiên nhớ đến những ngày tháng cùng Hiro trước đây, người cắt tỉa người dọn dẹp, phối hợp nhuần nhuyễn ăn ý. Đối với Jaejoong, đó là ngày vui vẻ nhất kể từ khi tiến cung.
Jung Đế nheo mắt, hiển nhiên cũng nhớ nhung quá khứ. Hắn lập tức lấy bồn hoa đi, nhỏ giọng nói, "Đợi khi nào trẫm có thời gian, trẫm cùng đệ chăm sóc bồn hoa này. Đệ..." Hắn ngừng một chút, ánh mắt lóe lên, "Đệ khâu túi hương cho trẫm đi, lần trước đệ đã hứa với trẫm rồi."
"Nhưng thần không có dụng cụ ạ." Jaejoong bỏ tay xuống. Cậu đã hoàn toàn miễn dịch với mấy hành vi động kinh của hắn.
"Lee Sooman, đến Thanh tiêu cung lấy hộp châm tuyến của Kim quân đến đây." Jung Đế nhìn về phía Lee Sooman đang ngoan ngoãn đứng lặng trong góc.
Hộp châm tuyết lấy tốc độ tên lửa đưa tới tận tay Jaejoong, hắn lại chọn chọn lựa lựa vải trong hộp, không thấy thứ mình hợp ý lại sai Lee Sooman đến tư khố mình tìm một cuộn gấm vóc màu vàng sáng.
"Dùng cuộn vải này đi, làm hai cái giống nhau như đúc, đệ một cái trẫm một cái." Hắn 'khoa tay múa chân' miêu tả hình dạng túi hương, vô cùng phấn khởi đề nghị.
"Hoàng thượng..." Jaejoong hờn dỗi, đôi mắt phượng xếch lên đầy quyến rũ, "Vải này màu vàng sáng, Hoàng thượng muốn khiến thần phạm tội hay sao ạ?" Hắn ta lại muốn đẩy mình đến đầu sóng ngọn gió.
"Làm sao có thể?" Giọng Jung Đế khàn khàn, trong miệng đắng ngắt. Người đứng sau quân chủ một nước cũng có tư cách dùng màu vàng sáng, nhưng nếu hắn nói ra Jaejoong sẽ tin sao? Cậu quá thông minh, bởi vì thông minh hơn người nên luôn nghĩ mọi chuyện phức tạp. Hắn đột nhiên hiểu thái độ chợt chuyển biến kia, nói không chừng trong mắt cậu, việc này chẳng có bao nhiêu ý tốt! Hắn thực sự không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể chầm chậm lại gần, từ từ để Jaejoong hiểu rõ tâm ý hắn.
"Là trẫm sơ sót, dùng cuộn vải tím này đi, làm hai cái giống nhau." Quăng cuộn vải vàng sáng qua một bên, trong nụ cười của Jung Đế có vị chua xót không nói nên lời.
"Vâng, mùi cũng giống nhau sao ạ?" Jaejoong vừa lòng, mỉm cười hỏi.
"Giống nhau, đừng dùng long tiên hương, cứ dùng mùi hoa đệ thích nhất." Tinh thần lại nổi dậy, Jung Đế sờ sờ khuôn mặt cười trong trẻo của cậu. 'Thôi, chỉ cần đệ cứ ở bên cạnh trẫm như vậy là tốt rồi, trẫm còn có cả đời để khiến đệ mở lòng.'
"Ngồi cạnh trẫm đi, như vậy rất ấm." Hắn kéo cậu ngồi xống chỗ trống bên cạnh mình. Trước kia hắn thường ủ mình trong lòng Jaejoong, thói quen không có khoảng cách đã hình thành từ lâu, thấy Jaejoong ngồi xa như vậy cứ thiếu thiếu cái gì đó, lóng ngóng không quen được. Nếu không phải ôm một người không tiện viết chữ, hắn hận không thể lúc nào cũng ôm Jaejoong vào lòng.
"Có phải đã quấy rầy Hoàng thượng phê tấu chương không ạ?" Mông sát rạt bên phần đùi cường tráng kia của hắn, nhiệt độ cơ thể nóng rẫy xuyên thấm qua lớp vải cuộn cuộn lan tỏa, Jaejoong không được tự nhiên giật giật. Cậu phát hiện tên vua động kinh này rất thích kề vào mình, giống như mắc bệnh thiếu da thiếu hơi vậy.
"Không." Hắn mỉm cười, cúi người liếm liêm cánh môi mềm êm của cậu xong mới tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Jaejoong đã khá lạnh nhạt với kiểu đánh bất ngờ này của hắn, tao nhã lau bờ môi ướt nhẹp, cúi đầu tập trung may túi hương. Bầu không khí trong đại điện chợt yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, hơi thở ấm áp quanh quẩn quấn lấy hai người.
Lee Sooman đứng trong góc trộm đánh giá, trong lòng nghĩ thầm: 'Tình cảm của Hoàng thượng cùng Kim quân thật tốt, hình ảnh kia giống hệt như mấy đôi vợ chồng già bình thường vậy.'
Đời này kiếp này Jaejoong lớn lên ở Đông Bang, tiếp nhận nền giáo dục truyền thống, đặc biệt là biết bản thân chắc chắn sẽ trở thành một trong những phi tần hậu cung thì tất nhiên việc khâu một bộ quần áo, làm một túi tiền chỉ là việc đơn giản. Cậu thuần thục xe chỉ luồn kim, chỉ trong thoáng chốc chiếc túi đã nhanh chóng định hình. Một khi đã tập trung việc gì đó người ta thường quên đi mọi thứ xung quanh, lại có tính biếng lười ăn sâu vào máu, bất tri bất giác, Jaejoong lại nghiêng nghiêng người qua tựa vào bờ vai vững rộng của hắn. Hắn lơ đãng để cậu dựa vào, chỉ một lòng xử lý công vụ trên bàn, không khí ấm áp hài hòa lững lờ quanh điện.
Sực nhớ đến vết thương trên vai của hắn, trái tim Jaejoong thót lên, lập tức dựng thẳng người dậy.
"Joongie, đệ sao thế? Dựa không thoải mái sao?" Jung Đế bỏ tấu chương xuống nhìn về phía cậu, vươn một cánh tay kéo đầu cậu dựa trở lại. Hắn thích Jaejoong dựa vào người cùng chia sẻ nhiệt độ cơ thể như vậy. Cả hai phù hợp đến thế, trời sinh nên ở bên nhau, bằng không hắn cũng chẳng gặp được Jaejoong khi đang hóa thành Hiro. Hắn hoàn toan tin tưởng đó là số mệnh trời cao sắp xếp, không thể kháng cự.
"Không nên, thần đè lên vết thương trên vai Hoàng thượng mất!" Hai tay Jaejoong chống lên ngực hắn, lòng bàn tay cảm nhận được phần cơ bắp tráng kiện, hơi ấm nóng rực.
"Vết thương ở bên cạnh, Joongie cũng có lúc lơ mơ sao." Cưng nựng nắn nắn cánh mũi cậu, Jung Đế cười khẽ, âm thanh gợi cảm thu hút đủ để khiến toàn bộ phi tần hậu cung này mê muội.
Nhưng cũng không bao gồm Jaejoong đã quá hiểu bản tính người đàn ông này. Khẽ chọt chọt mấy cái trên lồng ngực hắn, đầu ngón tay với lớp móng ửng lên màu hồng mê người, đôi mắt phượng khẽ nhướng, như giận dữ như không, cũng như cười như không, trộm đi hồn phách kẻ khác.
"Thần quan tâm quá nên loạn thôi ~" cậu khẽ mở hàm răng, âm cuối hơi kéo dài ra khiến trái tim hắn nhột nhạt khó chịu.
Tim Jung Đế nhảy lên một phát, tình cảm không thể khống chế bắt đầu cuộn xoáy trong đôi mắt tối sẫm. 'Đệ đang mê hoặc trẫm sao?' Hắn vừa nghĩ như vậy, thân thể đã đi trước đầu óc, bế xốc Jaejoong ngồi trên đùi mình, cuốn lấy đôi môi mềm mại đầy đặn của cậu, dùng toàn lực đòi lấy ngọt ngào trong miệng cậu.
Jaejoong khẽ rên lên một tiếng, mềm yếu dựa vào ngực hắn, cánh tay ngọc bạch chủ động vòng qua cổ hắn siết khẽ, cái miệng nhỏ lại khẽ mở ra, lưỡi cũng đáp lại quấn quít càng khiến nụ hôn sâu thêm. Gã đàn ông trống trải cô đơn năm tháng rất dễ động tình, tính tự chủ không chịu nổi kích thích. Nghĩ đến Jung Đế lạnh lẽo trước kia hoàn toàn đối lập với cái thứ cứng ngắc ngẩng lên dưới mông mình, trong đôi mắt khép hờ của Jaejoong lóe lên ý cười châm chọc. Dịu dàng như vậy, chẳng qua là vì thân thể trong sạch của cậu mà thôi.
Lee Sooman đã sớm quen với chuyện Hoàng thượng hay cướp cò súng sát thương từ lâu. Ngủ năm tháng, tất nhiên dục tình khá mãnh liệt, anh chàng vung phất trần cho tất cả cung nhân trong điện lui ra ngoài.
Nụ hôn kết thúc, Jaejoong học theo động tác của hắn nhẹ nhàng dịu hòa liếm liếm cánh môi đối phương, thấy tình cảm tràn ngập yêu chiều trong đôi mắt dường như có thể khiến người khác chìm đắm kia, cậu nũng nịu mở miệng, "Hoàng thượng, biên quan có tin tức gì chưa? Có tìm được phụ thân thần hay chưa ạ?" Biên cương đã khai chiến, quân đội không dư quân lực đi tìm kiếm cha, cậu chỉ có thể ký thác hy vọng vào người đàn ông này.
Cánh tay Jung Đế quàng lấy vòng eo nhỏ của Jaejoong cứng đờ trong chớp mắt, đầu lập tức chui vào phần cổ ấm áp nơi người cậu, trên khuôn mặt lộ nét chua cay không nói nên lời. 'Thì ra là vì Kim quốc công sao?' Không có mục đích, không có cầu xin, hắn không thể trông cậy vào việc Jaejoong nồng nhiệt cùng mình.
Đây là người con trai quá mức thực tế! Nhưng "thực tế" của cậu là do ai tạo ra? Nếu không bởi vì hắn lợi dụng rồi tính kế, Jaejoong thực sự là ngay thẳng, là đáng yêu đến bao nhiêu, nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ khoe sắc trước mặt hắn nữa, bởi vì đối với hắn, cậu đã không còn mong đợi gì!
Cắn chặt khớp hàm, đè nén trái tim đang nảy lên đớn nghẹn từng hồi, một lúc lâu sau Jung Đế mới bình tĩnh ngửng đầu lên, vén lại lọn tóc mai ra sau tai Jaejoong, dịu dàng trả lời, "Mấy ngày trước đã tìm được chiến mã của họ, vừa chết không bao lâu. Họ bỏ ngựa mà đi, hẳn không đi được xa, sẽ nhanh có tin tức thông báo. Đầm lầy đã đóng băng, khả năng họ gặp nguy hiểm rất nhỏ."
Không phải đầm lầy còn có giá rét, hắn không dám nói nhiều thêm, sợ khiến Jaejoong khổ sở.
"Nhưng mà mấy ngày hôm nay nhiệt độ chợt lạnh xuống, trong vùng đầm lầy kia lại không thể nhóm lửa vì khu vực có nguy cơ nổ tung, nếu không tìm được thì chỉ sợ mấy ngày tới họ sẽ gặp bất trắc?" Sắc mặt Jaejoong trắng bệch. Thời gian cứ dần trôi, cậu không thể lừa gạt bản thân mình rằng, 'không có tin tức chính là tin tốt.' Cậu cần phải tính toán nhanh mọi chuyện, phải vực gia tộc họ Kim dậy, tìm cho anh trai một đường ra, trấn an mẹ...Chuyện cậu phải làm còn nhiều, nhiều lắm! Cậu gần như không thể chịu nổi áp lực đè nặng trên vai, nhưng lúc này cũng không thể để bản thân mình ngã xuống.
"Joongie, đệ đừng lo lắng, còn có trẫm ở đây! Trẫm nhất định sẽ phái người tìm được Kim quốc công." Jung Đế đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cậu lên, cẩn thận hôn môi, cuối cùng áp vào trong lồng ngực đầy hơi nóng của mình, bàn tay chầm chậm vuốt ve tấm lưng cứng đờ của Jaejoong.
"Nếu, trẫm nói là nếu, nếu Kim quốc công xảy ra chuyện, gia tộc đệ còn có anh trai đệ, anh trai đệ không phải là kẻ ngu dốt, tuy chẳng phải học cao hiểu rộng nhưng lại là tướng tài khó có được. Trẫm chiêu nạp vào Cẩm y vệ rèn luyện vài năm, anh trai đệ sẽ đủ sức vực dậy môn đình tộc họ Kim. Qua việc này, hết thảy mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên. Có trẫm ở đây, đệ không phải lo lắng gì nữa."
Giọng nói trầm thấp cuốn hút của hắn mang theo loại sức mạnh nào đó khiến trái tim Jaejoong chợt yên ổn, lồng ngực vừa vững chãi vừa ấm áp, làm cho người ta không tự chủ được dựa vào. Jaejoong cọ cọ má vào lớp vải mềm bóng trước ngực hắn, trong nháy mắt phảng phất như cảm giác được quyến luyến cùng an tâm. Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo. Đây chính là hoàng cung, người đàn ông trước mắt mình là Hoàng đế có ba ngàn giai lệ , nếu gởi gắm tất cả hy vọng lên người hắn, kết cục duy nhất là tan nát cõi lòng.
Đôi mắt phượng mông lung khôi phục nét lãnh đạm bình thường, cậu ngửng đầu lên nở nụ cười xinh đẹp, "Cảm ơn Hoàng thượng, thần chỉ có thể dựa vào người." Jaejoong cậu không cần chân tình của người đàn ông này, nhưng cậu cần sự sủng ái của hắn.
"Giữa ta và đệ còn cần phải nói cảm ơn này nọ sao?" Jung Đế thở dài, ngón trỏ mảnh dài mơn trớn đường nét khuôn mặt Jaejoong, đầu ngón tay dừng lại trên khóe môi hơi nhếch lên kia, tận sâu đáy tim là cơn đau không ngừng. Hắn hoàn toàn hiểu được, nụ cười xinh đẹp nhường này chẳng qua là mặt nạ Jaejoong dùng để chiếm lấy tình cảm của hắn, nụ cười chân thật của cậu còn đẹp hơn, còn đáng yêu hơn một ngàn lần, một vạn lần, lúc nào cũng có thể khiế trái tim hắn tan chảy.
'Đến khi nào thì đệ mới có thể đối xử với trẫm như với Hiro?' Hắn kéo cái đầu nhỏ của cậu vào ngực, khe khẽ hôn lên đỉnh đầu Jaejoong, không để cậu thấy thất bại cùng bi thương trên mặt mình.
"Hoàng thượng, nên uống thuốc." Lee Sooman đứng ngoài điện đánh giá, chắc mẩm lúc này cả hai thân thiết xong mới nhỏ giọng nhắc nhở.
Jung Đế bất động, cánh tay ôm lấy vòng eo Jaejoong càng chặt hơn. Cậu mờ mịt mở mắt, đẩy đẩy ngực hắn, dịu dàng nói, "Thần giúp Hoàng thượng uống thuốc ạ."
Hắn mỉm cười, buông eo Jaejoong ra, nhỏ giọng nói, "Không cần đâu', xong lập tức vẫy tay cho Lee Sooman đi vào, cầm lấy bát thuốc uống cạn.
"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương có dặn dò rằng ngài uống thuốc xong hãy nghỉ ngơi một canh giờ, không nên tiếp tục xử lý chính vụ." Lee Sooman vô cùng có trách nhiệm nhắc nhở.
"Thần giúp Hoàng thượng thay quần áo." Jaejoong len lén thở ra một hơi, rốt cuộc đã đến lúc hồi cung vui vẻ thoải mái, tên vua động kinh này quả thực khó đối phó, im im liền lợi dụng sờ mó. Nếu so sánh, cậu thà để hắn giống hệt như trước kia, vô tình qua loa với mình cho xong.
"Trẫm biết rồi." Jung Đế phất tay cho Lee Sooman lui, đứng lên nắm tay Jaejoong vào trong tẩm điện. Vén lớp rèm châu lên, cho cung nữ trong điện đi ra hết, hắn mở hai tay bình tĩnh nhìn về phía cậu.
Jaejoong trấn định thật tự nhiên dưới ánh nhìn bỏng như lửa của hắn, tháo từng hạt cúc một, nhanh nhẹn cởi đai lưng rồi áo khoác ngoài.
"Đừng trở về, cùng trẫm ngủ một lát." Hắn siết Jaejoong vào lòng, hơi thở nóng rẫy phả lên vành tai cậu, khát vòng nồng nàn đẫm trong từng câu chữ.
"Hoàng thượng, Kiền thanh điện không phải là nơi phi tần có thể ngủ lại? Thần không dám lỗ mãng." Giọng nói Jaejoong mềm mại, đôi mắt gợi tình nhìn thoáng qua hắn, từ chối yêu cầu cũng không khiến hắn mất vui. Làm sủng phi cũng là một việc đòi hỏi kỹ thuật, may mà cậu rất rành rẽ!
Sắc mặt Jung Đế trầm xuống, hôn mạnh lên mặt Jaejoong một cái, đánh tan nụ cười giả tạo kia, dằn lòng nói, "Chỉ một lát, chờ trẫm ngủ xong đệ lại đi." Hắn vừa nói vừa tháo vạt áo cậu, cởi áo khoác xuống, động tác vô cùng lưu loát.
Chờ đến khi Jaejoong định thần, cậu đã bị hắn ôm ngang người ném vào trong chiếc giường êm ái, rồi hắn cởi đôi giày thêu của cậu ra, đặt trong tay ngắm nghía.
"Trẫm nhớ trước kia trẫm đã dặn Quốc công nước Xiêm làm cho đệ một đôi giày thêu, sao không thấy đệ mang? Sau này nếu đệ có một mẫu nào nữa trẫm sẽ gọi người làm cho đệ, được không?" Đặt đôi giày xuống bệ dưới long sàng, hắn lại quay sang mơn trớn đôi chân ngọc kia, cũng nhẹ nhàng kéo lớp vớ mỏng xuống, hôn lên lòng bàn chân mịn màng. Lúc còn là Hiro, cậu thường xuyên trêu chọc hắn như thế này.
"Ha ha, Hoàng thượng, đừng!" Mấy sợi râu cứng mới mọc của hắn cọ vào gan bàn chân cậu nhột nhạt, Jaejoong run run, muốn xoay người lăn lộn. 'Tên đàn ông chết tiệt, đừng có động kinh thường xuyên như vậy được không hả, ông đây sắp chịu không nổi rồi!'
"A ~" Thấy gò má ửng hồng cùng mấy giọt nước vương nơi khóe mắt Jaejoong, hoàn toàn khác xa diện mạo chân thật mới vừa rồi, như thể đã quay về những ngày thân mật khắng khít dạo trước, Jung Đế cũng theo đó mà cười to, ôm cậu chui vào trong giường, nhẹ nhàng mút lên đôi môi đáng yêu kia. Nụ hôn thật lâu thật dài, cũng thật thành kính, dùng toàn bộ nhẫn nại một người đàn ông có được. Lúc hắn buông ra, nhìn thoáng qua đôi mắt mơ màng của cậu lại sung sướng nở nụ cười.
Đối phó với Jaejoong, dù không thể lồ lộ thẳng thắn nhưng cũng không thể quá kín kẽ.
"Hoàng thượng mau đi ngủ, thần chờ ngài ngủ xong rồi đi." Thực sự chẳng còn cách nào khác với tên vua động kinh này, Jaejoong chọt chọt ngực hắn thúc giục.
"Được." Jung Đế hôn lên trán cậu, xoay người áp cậu vào lòng mình trong tấm chăn ấm áp. Được nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc xoa dịu, hô hấp hắn nhanh chóng ổn định.
Jaejoong nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, yên lặng đếm đến mấy trăm, thấy hắn yên tĩnh, hô hấp đều và dài, hiển nhiên đã ngủ rất sâu. Đợi đến lúc này Jaejoong mới lặng lẽ đẩy cánh tay hắn lên, mặc áo khoác vào, rón rén rời đi.
Sau lưng Jaejoong, hắn thốt nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt tối sẫm sáng như sao trời, nơi nào còn có vẻ ngái ngủ mê man? Thấy cậu quay đầu đi không nhìn lại, hắn từ từ đóng mí mắt, biểu cảm không thể bình tĩnh được nữa, trong giấc mơ, đôi mày rậm nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com