11
"Diệp Anh!" Thuỳ Trang vừa thức dậy, hét lên trước cảnh tượng Diệp Anh bị lôi xềnh xệch ra khỏi lều. Em ngay lập tức đứng dậy, có tí chao đảo vì vừa tỉnh giấc, Thuỳ Trang chạy theo sau họ.
"Diệp Anh!" Em bắt đầu chạy theo sau Diệp Anh cho đến khi em thấy mình đang phải đối đầu với một đám người. Như thể cả bộ tộc của họ đang ở đó.
Em cứng đờ, để ý thấy mắt Diệp Anh tràn ngập sự sợ hãi. Mắt em cũng vậy.
"Đừng." Diệp Anh lắc đầu khi cảm nhận được mấy móng tay của người đàn ông nọ ấn sâu vào da mình, "Đừng."
Thuỳ Trang rơm rớm nước mắt.
"Để cô ấy đi đi!" em hét.
Họ không thả cô ra.
"Trang," Diệp Anh nhỏ nhẹ, "Họ sẽ không làm em đau nếu họ có mình. Vào trong đi." Diệp Anh cố gắng giữ bình tĩnh, không để Thuỳ Trang biết mình đang đau.
Cô không muốn Thuỳ Trang biết đầu của vật gì đó rất sắc đang ấn mạnh vào lưng cô ngay bây giờ.
"Diệp Anh, không!" Thuỳ Trang bắt đầu tiến lại gần, càng làm Diệp Anh hét to lên vì đau đớn khi cái vật nhọn hoắc kia đang nhấn chìm vào da cô, cắt cô rõ sâu.
Thuỳ Trang ngay lập tức dừng lại, nước mắt tuôn dài trên má em mất kiểm soát, "Để cổ đi đi!" em hét.
Họ bắt đầu bỏ đi.
Đến lúc đó Thuỳ Trang mới để ý thấy cục đá sắc ngay sau lưng Diệp Anh. "Để cổ đi đi, lũ giết người!"
Không có tác dụng.
"Diệp Anh!" Thuỳ Trang muốn chạy theo Diệp Anh, nhưng để làm gì?
Em sẽ làm cả em và Diệp anh bỏ mạng mất thôi.
Nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ, bị giết trong lúc bảo vệ người mình yêu không tệ lắm.
Và thế là Thuỳ Trang chạy.
—
Cô mở mắt, cảm thấy ớn lạnh. Lạnh thế nhỉ? Ơ hay cô chết rồi?
Diệp Anh điều chỉnh mắt mình với thứ ánh sáng trong phòng rồi nuốt nước bọt khi nhận ra mình đang ở đâu. Bệnh viện.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, vội vã nhìn xung quanh, "Trang?" cái tên tuột khỏi miệng cô mà không cần suy nghĩ.
"Cô Diệp Anh, cô tỉnh rồi," là giọng đàn ông. Diệp Anh ngước lên, thấy một vị bác sĩ nhìn mình với một bìa kẹp hồ sơ trên tay.
"Trang đâu rồi?"
"À, cô Nguyễn? Cổ được chuyển đến một bệnh viện ở Hà Nội rồi."
Diệp Anh lờ đi cái nhói ở tim, "Thế tôi đang ở đâu?"
"Phú Quốc." Vị bác sĩ nói, "Tôi là bác sĩ Lý. Vết cắt sau lưng cô sẽ sớm lành thôi. Cô không bị mất nước, nhưng lại thiếu cân." ông bắt đầu giải thích nhưng Diệp Anh không nghe, đầu cô xoay mòng.
"Chờ đã." Diệp Anh ngừng ông lại.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" cô ngắt lời, tâm trạng không tốt lắm.
Bác sĩ Lý hạ thấp miếng bìa kẹp, "Từ phía cảnh sát, tôi được biết là ông Nguyễn đã gửi máy bay trực thăng đi tìm khắp địa phận đảo Phú Quốc, và một trong mấy chiếc máy bay đó thấy chữ SOS trên cát."
"Rồi sao nữa?" Diệp Anh hỏi.
"Đó là tất cả những gì họ nói với tôi," bác sĩ Lý nói, "Giờ thì, Diệp Anh--"
"Trang có ổn không?" Diệp Anh nhanh chóng hỏi.
"Xin lỗi?" bác sĩ Lý đáp.
"Trang. Cổ có ổn không? Cổ có đang trong tình trạng tốt không?" một biểu cảm lo lắng hiện rõ trên mặt Diệp Anh.
"Như tôi đã nói, cô Nguyễn được chuyển đến bệnh viện ở Hà Nội rồi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó. Tôi xin lỗi."
Thần thái của Diệp Anh yếu đi, "Ồ, được rồi."
"Bố cô đang ở ngoài. Tôi có nên gọi không?"
"Bố tôi á?" cô hậm hực, "Ý ông là người mẹ tôi quyết định tái hôn." cô lầm bầm trong hơi thở, "Được rồi, sao cũng được. Gọi ổng vào đi." cô nói.
Chỉ vài phút sau, Diệp Anh thấy Bình Minh hối hả chạy vào phòng.
"Diệp Anh! Con ổn không? Có đau ở đâu không? Bố tới từ sớm nhưng họ không cho vào." ông vội vã.
Diệp Anh hậm hực, nhắm mắt lại, "Tôi ổn. Tôi nhức tí thôi."
Bình Mình lùi lại, "Ồ. Tốt."
"Mà sao ông lại ở Việt Nam?" Diệp Anh mở mắt hỏi, "Không phải ông nên ở Mỹ với mẹ và Hoàng Oanh sao?"
Bình Mình ngồi lên giường Diệp Anh, "Lúc bố nghe tin máy bay gặp nạn, bố đã đi chuyến sớm nhất đến Hà Nội."
Diệp Anh nhướng mày, "Ông nghe chuyện tai nạn máy bay nên quyết định bay chuyến sớm nhất đến Việt Nam á?"
Người đàn ông lớn tuổi gãi đầu, "Không phải là ý hay nhất. Nhưng dù sao bố cũng đi rồi."
"Con ở trên cái hoang đảo đó gần bốn tháng, Diệp Anh. Bố lo lắm. Mọi người đều lo."
"Mọi người?" Diệp Anh hoài nghi hỏi, "Mọi người là ai?"
"Diệp Anh." Bình Minh nói với giọng nghiêm khắc.
Diệp Anh ho một tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
"Mọi người nghĩ máy bay gặp nạn là không còn ai sống sót, nhưng hai đứa lại trở về. Cả hai đều sống."
"Hai đứa, là tôi và Trang á?"
"Ừa." Bình Minh gật đầu, "Mấy trang báo Mỹ và Việt Nam đang điên cuồng về hai đứa."
Diệp Anh nhắm mắt, "Đừng kể tôi..."
"Nhiều người còn xin phỏng vấn hai đứa nữa."
Một tiếng rên rỉ phát ra từ môi Diệp Anh.
"Tôi sẽ không tham dự buổi phỏng vấn ngu ngốc nào đâu." Diệp Anh lắc đầu. Cái suy nghĩ lại gặp Thuỳ Trang cho cô cảm giác cay đắng.
"Sao lại không, Diệp Anh?" Bình Minh hỏi, "Họ sẽ trả tiền cho con. Nó sẽ giúp chúng ta với khoảng nợ đại học."
Diệp Anh choàng mở mắt, "Ông gửi tôi đến Việt Nam để 'học cách biết điều' không phải học đại học."
"Học đại học nghe cũng không tệ mà."
Cô gái cao khều quay đầu đi, nhìn ra cửa sổ, "Tôi sẽ phỏng vấn khi nào tôi khoẻ. Giờ ông đi được chưa? Tôi đang đau đầu lắm, và tôi muốn ngủ thêm một hai tuần nữa."
Bình Minh mỉm cười một chút trước khi đứng dậy, "Diệp Anh." ông gọi.
Diệp Anh nhìn qua.
"Bố đã rất lo cho con." ông dùng tông giọng mềm mỏng, "Bố mừng vì con vẫn ổn."
Diệp Anh mỉm cười rồi gật đầu, nhìn Bình Minh rời đi. Nụ cười của cô nhạt dần ngay khi cửa đóng lại. Cô chỉ muốn gặp Thuỳ Trang lúc này.
—
"Ôi trời, sau bốn tháng tóc em bị tổn thương quá. Không ổn rồi." chất giọng the thé của stylist vang lên bên tai Thuỳ Trang. Cô gái tóc hồng buông tiếng thở dài.
Ngay khi em tỉnh dậy, mọi người đã ở đó. Từ tắm rửa đến thay đồ, họ làm tất cả mọi thứ để em lại trông như con của một vị triệu phú.
Và không lấy một lần Thuỳ Trang nghe được câu, "Tôi mừng vì cô trở về an toàn," hay thứ gì đó tương tự.
Trời, ngay khi em tỉnh dậy từ bệnh viện và được xuất viện, quản gia là người đã đưa em về, không phải bố, không phải mẹ, mà là quản gia. Và còn tệ hơn nữa là không một ai biết Diệp Anh đang ở đâu hay cô như thế nào.
"Ăn cái này đi cô Nguyễn." Đầu bếp đặt một đĩa thức ăn trước mặt em ngay khi người giúp việc kéo ghế em ra.
"Cảm ơn." Thuỳ Trang lầm bầm, nhìn đống thức ăn.
Dù lúc ở đảo em ước được về nhà để có nước sạch và đồ ăn ngon, nhưng bây giờ em lại muốn ở bất kỳ đâu trừ nhà.
"Cô Nguyễn." một người giúp việc gọi em.
Thuỳ Trang nhìn qua, "Gì đấy?"
"MC Minh Hà từ chương trình Cafe sáng muốn hỏi xem cô có muốn tham gia một buổi phỏng vấn với cô kia không."
Chưa quá một ngày em được 'cứu' mà đã nhận được hàng tá cuộc gọi từ khắp Việt Nam và Mỹ, trực chờ mời em phỏng vấn.
Và Thuỳ Trang luôn trả lời câu tương tự.
"Nguyễn Diệp Anh có đi không?"
Và bất cứ khi nào người kia trả lời bằng "Không."
Thuỳ Trang sẽ nói, "Thế tôi cũng không đi."
—
"MC Minh Hà? Từ chương trình Cafe sáng của VTV á?" Diệp Anh hỏi trong lúc Bình Minh đưa cô cốc nước.
"Ừa cổ đó."
"Hỏi tôi tham gia phỏng vấn với cổ?"
Bình Minh gật đầu. Diệp Anh hớp một ngụm nước trước khi gật đầu, "Ừm, thế thì tôi đi vậy."
Bố dượng cô mỉm cười rồi đứng dậy, móc điện thoại từ túi quần, "Được rồi, bố sẽ gọi cổ rồi nói là con đồng ý." và trong lúc ông bước đến cửa, ông quay đầu nói to, "À! Diệp Anh này."
"Hả?"
"Cái cô Nguyễn Thuỳ Trang cũng sẽ tham gia đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com