Chap 32
~03 giờ 42 phút~
"Vợ ơi?... Vợ!" Diệp Lâm Anh lờ đờ mở mắt, mặt trời còn chưa ló dạng, sương đêm còn chưa kịp tan, hơi lạnh gió Bắc vẫn còn ngấm qua da thịt của cô.
Mới bốn giờ sáng, vợ cô đã không thấy bóng dáng đâu hết, không lẽ ông trời cử thần tiên xuống trần bắt nàng đi rồi sao?
Bước chân xiêu vẹo, Diệp Lâm Anh như người nát rượu đi xuống cầu thang, cố gắng nheo mắt tìm kiếm Thu Phương.
"Vợ...đâu rồi?..."
Bật đèn lên, từ phòng khách, khu bếp,...không bất kì nơi nào trong dinh thự Diệp gia còn lưu lại hương anh thảo dịu nhẹ của Thu Phương. Chả nhẽ nàng đi chợ rồi? Làm gì có ai đi chợ lúc trời tối om như thế này chứ?
"Dì Vân... Vợ của con đâu ạ?" Diệp Lâm Anh nắm lấy tay dì Vân, nhỏ giỏng hỏi dì.
"Cô chủ, mợ chủ đang ở sau vườn."
"Dạ dì."
Diệp Lâm Anh chạy đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra sau vườn. Cô dừng bước, lặng lẽ ngắm nhìn tiểu mèo nhỏ đang vui vẻ hít thở không khí buổi ban mai, cẩn thận chăm sóc cho những khóm hoa đầy màu sắc tràn ngập khắp vườn.
Thu Phương đưa mắt hướng về những làn đom đóm đang bay thành đàn, chuẩn bị ẩn mình trong ánh nắng sắp soi sáng cho một ngày mới. Nàng nhẹ nhàng cất giọng.
"Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.
Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng..."
Diệp Lâm Anh hòa mình vào từng câu ca, cảm nhận từng cung bậc cảm xúc trong tiếng hát trầm bổng mê hoặc. Cô tiến đến chỗ nàng, từ phía sau, vòng tay ôm lấy nàng.
Thu Phương có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn Diệp Lâm Anh. "Diệp Anh... Sao em..."
"Diệp Anh muốn nghe vợ hát."
"Hả?"
Diệp Lâm Anh hôm nay lại nổi chứng muốn nghe nàng hát? Giữa trời đêm, lúc cả thành phố vẫn cuộn tròn trong chăn ấm?
"Hát cho Diệp Anh nghe, bài nào cũng được!"
Giọng cô mạnh mẽ như ra mệnh lệnh cho nàng, Thu Phương suy nghĩ một chút sau đó liền mỉm cười.
"Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa
Bọt tràn theo từng làn gió đưa
Một vầng trăng sáng với tình yêu chúng ta
Vượt ngàn hải lý cũng không xa
Biển rộng đất trời chỉ có ta
Thì dòng ngân hà mình cũng qua
Biển không biên giới như tình anh với em
Hơn cả những vì sao đêm..."
Diệp Lâm Anh cứ thế đắm chìm trong những ca từ thơ mộng ấy, tận hưởng âm sắc tuyệt vời trong từng câu chữ vang vọng của nàng.
Bài hát vẫn chưa kịp dứt câu, cô đã siết chặt nàng trong lòng, tự mình kết thúc nó bằng một nụ hôn.
Thu Phương cũng nhanh chóng phối hợp với Diệp Lâm Anh, hai tay nàng câu trên cổ cô, cả hai cơ thể tách biệt như muốn cùng nhau hòa làm một.
Được một lúc, Diệp Lâm Anh buông nàng ra, chóp mũi cô cọ lên trán nàng âu yếm.
"Biển không biên giới như tình Anh với em."
"Hơn cả những vì sao đêm."
---------------------------------------------------------------------------------------
"Mới đó mà cũng năm ngày rồi anh chị ha, thời gian trôi nhanh quá trời!" Bác Hân nhã nhặn cầm cốc trà nhấp một ngụm.
*Con thì mong bác nhanh nhanh lên máy bay* Diệp Lâm Anh chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ chẳng dám nói ra. Cô không dại dột đến vậy đâu.
Bác Hân mà ở đây mấy ngày nữa chắc cô thăng thiên mất. Cô còn yêu gia đình, yêu sự nghiệp, yêu cuộc sống tươi đẹp này lắm!
"Bác đi rồi lúc nào rảnh về chơi ạ. Con mong bác lắm luôn ấy!" Thu Phương thành thật bày tỏ cảm xúc. Nàng thực sự rất muốn bác Hân ở Diệp gia lâu hơn chút nữa.
"Cái Phương! Công việc bên Anh của bác con vẫn còn chất đống kìa, con phải để bác Hân về giải quyết hết chứ." Ông Diệp gắp lại tờ báo đang đọc dang dở, tháo gọng kính trên mặt xuống.
"Đúng đấy! Khi nào ở không chán quá thì về đây chơi vài ngày cho khuây khỏa." Bà Diệp ôm bác Hân một cái rồi đứng dậy tiễn cô em chồng của mình.
"Tụi con chào bác ạ." Diệp Lâm Anh nắm tay Thu Phương, cúi người chào bác trước khi bác Hân bước lên xe ra sân bay.
"Ừm."
Ông bà Diệp thở phào nhẹ nhỏm khi chiếc Bugatti Divo trắng dần dần khuất xa tầm mắt họ.
"Thoát rồi ông ơi!"
"Chút nữa thì cái Phương nó hại chết chúng ta rồi."
Thu Phương và Diệp Lâm Anh đã trở về phòng từ lâu, nàng ngồi trên giường, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
"Vợ iu của em làm sao đấy?" Diệp Lâm Anh véo má nàng, ôm gọn nàng trong lòng.
"Không sao."
"Tiếc vì bác Hân về sớm quá?"
"Ừm."
Diệp Lâm Anh nghe xong, đưa tay nâng cằm Thu Phương, áp môi mình lên môi nàng.
Thu Phương dù không có tâm trạng nhưng vẫn là hòa hợp với cô. Chính cái lả lơi lả lướt của nàng đã đánh thức con thú dữ bên trong bản tính Diệp Lâm Anh. Tay cô không yên vị luồn vào áo nàng, xoa nắn đôi gò bông to tròn.
"Diệp Anh...ưm..." Thu Phương bắt đầu kháng cự lại Diệp Lâm Anh, nếu đây không phải là dinh thự Diệp gia, chắc chắn nàng sẽ cho cô cái cô muốn, nhưng tình cảnh hiện tại thì không thể.
Diệp Lâm Anh chuyển hướng nhìn xuống xương quai xanh quyến rũ của nàng.
"Diệp Anh...a~... Không được..." Thu Phương cố gắng đẩy đầu cô khỏi cơ thể mình, nàng không muốn một chút nào hết.
Cô chẳng thèm mảy may quan tâm đến nàng, trực tiếp khóa tay nàng qua hai bên, đặt trên ngực nàng một nụ hôn.
"Diệp Anh~~... Khi về nhà...em muốn gì cũng được...vợ chiều em hết...ưm... Tha cho chị..."
Tiếng nói đứt quãng kia đánh thức lý trí Diệp Lâm Anh, cô buông nàng ra, nằm xuống bên cạnh nàng.
"Vợ hứa đi!" Cô giơ ngón út về phía nàng, ánh mắt mong chờ.
Thu Phương bật cười, chủ tịch The Alley mà cũng có những giây phút trẻ con thế này sao?
"Nhóc con lắm trò!"
Thay vì móc ngoéo với cô, nàng hôn lên má cô như một lời khẳng định.
"Ai dạy chị hôn kiểu đấy vậy?"
Diệp Lâm Anh vòng tay siết eo nàng, dẫn dắt nàng vào một nụ hồn nồng cháy, môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa triền miên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin phép mấy pé cho au lật lọng xíu nha. Au thấy tới đây end thì có lý hơn, chứ chap trước thì vẫn còn sự hiện hữu của bác Hân nên tiễn bác đi đã. Mãi iu mấy pé <3 :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com