24
Nàng làm gắt quá cuối cùng trợ lí Hoàng cũng chịu thỏa hiệp.
Lan Ngọc đi theo trợ lí Hoàng đến căn biệt thự ở ngoại ô, cách Sài Gòn mấy chục cây số. Xe chạy một hồi cũng vô được căn biệt thự với kiến trúc hiện đại, nhưng cảm giác cho nàng chính là cực kì quỷ dị.
Trợ lí Hoàng bước xuống xe liền ra hiệu cho người làm im lặng rồi quay sang nói với nàng.
"Lát có gì xảy ra, mong phu nhân đứng ở bên ngoài nhìn như đã hứa." - Cậu làm như vầy cũng đã xem như hết chức trách của mình rồi.
"Được." - Nàng đã hứa với trợ lí Hoàng chỉ đứng bên ngoài nhìn và nghe, thì chắc chắn sẽ giữ lời. Sẽ không làm khó xử cậu.
Trợ lí Hoàng dẫn nàng theo đường cầu thang bộ đi lên trên tầng hai của tòa nhà. Đến một căn phòng cậu liền ra hiệu nàng đứng im đó rồi mới mở cửa bước vào trong.
Nàng đứng bên ngoài nhìn trợ lí Hoàng mở cửa, lòng vô cùng hồi hộp. Cánh cửa vừa mở ra nàng đã nghe được tiếng "choang, choang" của bát đĩa ly vỡ tứ tung làm nàng giựt mình điếng hồn. Lâm Anh đã biến thái tới mức chơi cả trò đó luôn sao.
Nàng lại nghe được tiếng hét của Lâm Anh.
"Cút ngay cho tôi!!"
Nàng chớp chớp mắt. Lâm Anh này là nhân cách thứ hai à. Trước kia đâu như vậy. Lan Ngọc theo tò mò thò mắt nhìn vào trong phòng nhưng chỉ thấy bóng lưng của trợ lí Hoàng đứng chắn trước giường.
"Xảy ra chuyện gì?" - Trợ lí Hoàng bất đắc dĩ hỏi cô người hầu ở bên cạnh. Người hầu hiện tại của cái nhà này sợ nhất chính là phải bước vào căn phòng này. Diệp tổng cũng không giống như xưa, dễ hầu hạ nữa.
Người hầu cúi đầu, cả người còn run rẩy.
"Tôi....tôi..."
Trợ lí Hoàng thở dài xem như đã hiểu. Cậu ra hiệu cho cô người hầu rời đi.
Lan Ngọc đứng bên ngoài thấy cô người hầu đi ra liền bụm mặt khóc rồi rời đi, cả sự xuất hiện của nàng cũng không để ý thì có chút cạn lời. Có đáng sợ vậy không. Lâm Anh bình thường rất tốt, thanh cao, nho nhã, hiểu lễ nghĩa ai gặp cũng thích thì làm sao có thể dọa cô gái đẹp này khóc như vậy. Nàng lại đưa mắt nhìn vào trong vô cùng tò mò.
Trợ lí Hoàng: "Diệp tổng."
Lâm Anh: "Cô ấy đã kí rồi?"
Trợ lí Hoàng: "Chưa kí."
Lâm Anh: "Có nói những lời tôi nói không?"
Trợ lí Hoàng: "Tôi đã nói nhưng phu nhân nhất quyết không chịu kí."
Trợ lí Hoàng: "Phu nhân nói muốn gặp..... Diệp tổng cô bị thương rồi."
Lan Ngọc đang nghe liền nhìn thẳng vào, chỉ thấy trợ lí Hoàng lúc nãy đứng che tầm nhìn của nàng giờ đã lao đến bên cạnh giường.
Lúc này nàng mới nhìn thẳng được người bên trong. Cô mặc một bộ pijama màu xanh đen, cả người xanh xao nằm trên giường, tóc cũng đã cắt ngắn. Nhìn chỗ nào cũng không thấy được bộ dạng nữ cường nhân hô phong hoán vũ của năm đó nữa rồi.
Trợ lí Hoàng: "Diệp tổng, cô bỏ nó ra.....cô không cần tay nữa sao?"
Nàng theo tiếng la của trợ lí Hoàng liền nhìn vào tay trái của Lâm Anh. Bàn tay đó đang nắm chặt mảnh sứ, máu trên tay không ngừng chảy xuống. Còn Lâm Anh thì đang nhắm mắt, miệng nở nụ cười như hưởng thụ.
Lan Ngọc đứng bên ngoài che miệng, nước mắt cũng rơi xuống. Nàng chưa từng thấy Lâm Anh như vậy. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến một người tự hành hạ bản thân mình như vậy.
Trợ lí Hoàng: "Người đâu gọi bác sĩ mau..... Diệp tổng cô buông nó ra đi."
Lâm Anh nắm chặt lấy mảnh sứ. Chỉ có như vậy cô mới cảm nhận được bản thân có cảm giác và còn sống. Đột nhiên có ai đó ôm lấy người cô. Một hơi thở quen thuộc mà cô mong nhớ ngày đêm. Đây là ảo giác của cô sao. Cô ấy sao có thể đến được đây chứ.
"Chồng, chị buông nó ra được không?" - Lan Ngọc ôm lấy Lâm Anh.
"Mở mắt ra nhìn em.....chị buông nó ra đi." - Nàng lấy tay sờ lên khuôn mặt xanh xao của Lâm Anh, còn không ngừng hôn lên đó.
Lâm Anh cảm nhận được bản thân không phải gặp ảo giác mới mở mắt ra. Cô nhìn Lan Ngọc mặt đã ướt đẫm nước mắt. Cô đột nhiên có cảm giác vô cùng túng quẫn muốn bỏ chạy. Nhưng cô làm cách nào cũng không nhúc nhích được.
Lan Ngọc hôn lấy môi Lâm Anh, tay mò xuống tay trái đang cầm mảnh sứ của cô, nàng nhẹ nhàng tách bàn tay đó ra rồi cầm lấy mảnh sứ quăng xuống sàn.
Sau nụ hôn truyền miên gửi gắm sự nhớ nhung của nàng vừa rồi nàng liền lấy tay sờ lên từng đường nét khuôn mặt của Lâm Anh. Nó thật sự không giống như trong phát họa tưởng tượng của nàng nữa rồi. Làn da trắng như mờ như ảo kèm thêm chút xanh xao, đôi mắt sâu hút, môi mỏng đã mất huyết, khí huyết không còn sinh động như lúc trước. Nó khiến trái tim nàng như bị tắt nghẽn vì đau lòng.
"Sao em lại đến đây?" - Lâm Anh nhìn Lan Ngọc. Ánh mắt có chút né tránh. Cô thật sự không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này của mình. Cô lúc nào cũng muốn xuất hiện trước mặt nàng bằng vẻ hoàn hảo nhất, tốt đẹp nhất nhưng hiện tại thật thảm hại.
"Em đến để bắt gian." - Lan Ngọc lấy tay đỡ lấy đầu Lâm Anh cho nhìn về phía mình.
"Thế em bắt gian được chưa?" - Lâm Anh mím chặt lấy môi cố đè nén cảm xúc của mình.
"Chị nói thử xem." - Nàng nhìn thấy bác sĩ đã đi vào liền tự giác không làm càn mà né qua một bên.
Bác sĩ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi bên cạnh Diệp tổng, còn vuốt ve khuôn mặt Diệp tổng thì cúi đầu làm việc của mình. Hắn không muốn nhiều lời với vị tính tình ngày càng kém này. Đây là bệnh nhân khó trị nhất của hắn, nói gì cũng không nghe. Thật sự là hết thuốc chữa.
"Nếu được rồi em có thể đi."
"Em không đi, chồng em cũng không quản được em." - Lan Ngọc bá đạo đáp. Bởi vì bây giờ có đuối thế nào nàng cũng không đi.
"Em đi ra ngoài mang đồ ăn vào cho chồng nha." - Nàng nhớ đến việc đồ ăn khi nãy đã đổ hết ra sàn thì chắc chắn Lâm Anh cũng chưa ăn gì. Với lại nàng cũng muốn hỏi trợ lí Hoàng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng hôn lên môi Lâm Anh một cái liền đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn trừng một cái ý bảo cô không được làm khó bác sĩ.
Nàng và trợ lí Hoàng đi xuống phòng khách đợi người hầu chuẩn bị đồ ăn.
"Chồng tôi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com