33
Buổi sáng nàng mượn xe đạp điện của Hoài An chạy lên trấn. Hai ba con họ thấy chiếc xe đạp điện của nàng thì có biểu cảm rất kì lạ. Chắc kì lạ nhất là họ không nhìn ra được đây là xe đạp điện đâu. Hoài An đã sớm tháo sạch dàn áo xe ra cả rồi, xe chính xác còn mỗi cái khung.
Nàng mang xe vào nhà nghỉ để, rồi mới dắt hai ba con họ đi chợ nổi đặc sản của quê nàng.
Cún Con nhìn thấy chợ nổi trên sông, ghe thuyền to nhỏ di chuyển còn chở theo đầy đồ ăn, thức uống, nhu yếu phẩm thì vô cùng tò mò. Ở Sài Gòn nó không hề thấy những thứ này nha.
Ba người họ lên một chiếc thuyền bắt đầu đi dạo quanh chợ nổi và ăn uống trên thuyền.
Lan Ngọc thấy con trai tò mò nhìn đông nhìn tây đầy hiếu kì thì lắc đầu bất đắc dĩ.
"Chồng."
"Hử?" - Lâm Anh đang nắm lấy áo con trai không để nhóc vì hiếu kì mà rơi xuống thuyền.
"Cũng tại chồng nuôi con theo kiểu thiếu gia đấy." - Nàng trách yêu Lâm Anh một cái. Quả thật chồng nàng nuôi con chính là kiểu cậu ấm có học thức, những thứ khác chính là bản sao của cô. May mà không về nhà chính Diệp gia sống nếu không nàng còn lo con trai nàng cả tự mặc quần áo cũng không biết.
"Đại thiếu gia nhà Diệp gia đều phải như vậy. Huống hồ gì Cún Con còn nhỏ."
Lan Ngọc: "Chồng yêu chiều con còn hơn cả em rồi."
Nàng có thể đổ thừa con hư tại cha không. Xem cái điệu bộ yêu chiều kia kia.
"Em có máu Hoạn Thư à, cả con trai cũng ghen." - Lâm Anh bật cười. Vợ cô không phải chỉ ghen với mỗi con trai đâu mà với ai cũng có thế ghen được.
Lan Ngọc hừ một cái. Nàng thật muốn nhét Cún Con vô lại bụng mình.
"Không giận. Em là nhất." - Lâm Anh nói rồi liền hôn lấy môi nàng.
Cún Con như đã quen rồi nên rất nhanh quay mặt đi chỗ khác. Nó thật sự không chịu nổi cái gia đình này nữa rồi. Có thể đừng ở đâu cũng ân ải được không!?
Nhưng ở xa xa có người nhìn thấy cảnh đó liền làm rơi trái dừa trong tay luôn.
Hoài An đang bán dừa cho khách thì thấy chị mình, định gọi một tiếng nhưng thấy một màn vừa rồi xong cả miệng cũng không thốt được nên lời. Chị của cậu và một cô gái ăn mặc rất chững chạc, không kém phần sang trọng ngồi trên chiếc thuyền liên tục có những động tác thân mật quá giới hạn còn có thêm một cậu nhóc ở bên cạnh. Trong họ thật sự rất hạnh phúc, giống như một gia đình vậy. Cậu định đi lại hỏi nhưng đang trong giờ làm việc không thể rời vị trí. Hoài An đành nuốt tò mò xuống, quyết định sau khi tan làm liền đi hỏi chị.
Gia đình ba người họ sau khi chơi xong liền vào nhà hàng nổi ăn trưa.
Lâm Anh bắt đầu xắn tay áo giúp hai mẹ con lột vỏ tôm, cua. Bình thường hai vợ chồng nàng cũng không thích hải sản lắm nhưng Cún Con thì vô cùng thích. Cả hai vợ chồng chỉ đành chiều con.
"Papa, há miệng ra, a đi." - Cún Con cầm nĩa xiên lấy con tôm trong bát đưa về phía Lâm Anh ngồi bên cạnh.
Lâm Anh nở nụ cười rồi cần lấy con tôm.
Lan Ngọc thấy vậy thì cau mày. Sao không có phần nàng.
"Cún Con, của mama đâu."
"Mama có trong bát rồi." - Cún Con chỉ chỉ vào bát nàng.
Lan Ngọc: "...." -Nàng cũng muốn được con trai đút mà.
Lâm Anh bỏ vào bát vợ thêm mấy con tôm xem như an ủi: "Đừng trẻ con nữa ăn đi."
"Chị đừng lột nữa, ăn nhiều cũng không tốt." - Lan Ngọc không được lợi từ chỗ Cún Con liền ra tay làm người mẹ nghiêm khắc.
Cún Con liền bĩu môi khinh thường mẹ mình. Đây rõ ràng là báo thù riêng.
Hoài An vừa nghỉ liền chạy đi tìm chị mình. Cậu thấy cảnh đó cũng dừng lại một lúc đợi ba người ăn xong mới đi vào lấy ghế ngồi xuống bên cạnh chị mình.
Lan Ngọc nhìn người tự dưng ngồi bên cạnh thì hết hồn muốn rớt tròng mắt ra luôn.
"Chị nói đi." - Hoài An ngồi trên ghế khoanh tay lại trước ngực nhìn thẳng người đối diện ân ái với chị mình kia. Cậu biết cô gái này, trước đó đã thấy trong video call một lần.
"Thì như em thấy đó." - Lan Ngọc lấy lại bình tĩnh liền trả lời.
"Giải thích cho em. Không em về méc ba mẹ."
Lan Ngọc: "...." - Méc gì mà méc, lớn rồi còn đi méc à.
Lan Ngọc: "Bla...bla...bla.... Là vậy đó." - Nàng đành kể lại từ đầu đến cuối cho Hoài An nghe.
"Rồi bên phía ba mẹ chị định nói làm sao?" - Chị của cậu quả nhiên ngốc đến mức như vậy. Nhưng cậu nhìn rõ ràng thấy nhóc kia giống cô gái đó hơn. Lúc không biết cậu còn nghĩ là con riêng của cô gái đó.
"Thì đưa về thôi. Biết tính sao giờ. Chồng chị là người được pháp luật bảo vệ đấy." - Hai người cũng đăng kí kết hôn rồi. Không chịu còn bắt hai người li hôn sao.
Hoài An đỡ trán. Đúng vậy, gạo đã nấu nhừ thành cháo luôn rồi còn gì nữa.
"Chị làm nghề gì?" - Lúc này cậu thấy chị ta chống gậy batoong. Đừng có nói là người tàn tật và bây giờ chị cậu còn phải nuôi thêm chị ta nữa đi.
"Làm cái này ạ." - Cún Con cầm cuốn tạp chí nhà hàng để khách đọc lúc chờ đợi đưa lên cho Hoài An xem.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com