Chương 11
"Được rồi, để xem nào." Anh đứng thẳng dậy và xoa đầu cô.
Cô định thần lại và nhìn lên, lần này cô nhìn thấy một hành tinh xinh đẹp, màu xám trắng với những dấu vết độc nhất vô nhị.
"Wow, thật đẹp"
Anh nhìn nụ cười trên môi cô gái nhỏ, thấy rằng cô đôi khi hồn nhiên như một đứa trẻ.
Anh quay đầu nhìn người phục vụ một cái, người phục vụ hiểu ý liền rời đi.
Dung Hoan chăm chú quan sát một lúc, đột nhiên nghe thấy Phó Tư Diễn gọi cô: "Cô bạn nhỏ."
Cô quay lại và thấy anh đang đứng ở bàn ăn với một chiếc bánh sinh nhật và nến trên đó.
Chiếc bánh kem màu trắng được bọc trong siro màu hồng phấn, phía trên là một quả cầu xoay tròn, kết hợp cùng những chiếc nơ màu hồng làm từ kem, bên cạnh được trang trí bằng bánh macaron vô cùng ngọt ngào, tràn đầy nữ tính và lung linh tuyệt đẹp.
Đôi mắt Phó Tư Diễn sáng lên cùng với ánh nến màu cam, anh ngẩn người nhìn cô, nhướng mày mỉm cười: "Sinh nhật của mình, sao còn không đến thổi nến?"
Cô đi về phía anh, rồi tiến đến phía sau đàn dương cầm cùng dàn violin chơi bài hát chúc mừng sinh nhật.
Nhìn sự bất ngờ đang diễn ra trước mắt, cô nhận ra đã lâu rồi chưa có ai chuẩn bị sinh nhật chu đáo cho mình như vậy.
Nhớ rõ lần trước, khi cô còn học trung học cơ sở, ngày hôm đó cô vừa đoạt giải nhất cuộc thi dương cầm, mẹ cô nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô, Vương Hi Hi và Vương Thịnh đều không có ở nhà, chỉ có hai mẹ con cô ở nhà cùng nhau. Mẹ cô đã mua cho cô một chiếc bánh kem cùng một chiếc mũ sinh nhật, còn tặng cho cô một chiếc váy màu hồng.
Vào sinh nhật thứ mười tám của cô năm ngoái, mẹ cô đã mất, không có ai ở nhà nhớ đến sinh nhật của cô. Hôm đó, cô đã mua một chiếc bánh kem nhỏ, ngồi trong công viên ăn trong nước mắt rồi sau đó lau sạch mới trở về nhà.
Cô cũng không mong đợi ai đó sẽ nhớ ngày này và chúc mừng sinh nhật cô.
Kết thúc bài hát chúc mừng sinh nhật, Phó Tư Diễn nửa cúi người đưa một chiếc hộp nhỏ: "Cô bé, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của chú tặng, cháu nhận nhé?"
Cô tiếp nhận, trong lòng tràn vui vẻ, khóe miệng cũng gợi lên nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn chú...."
"Có phải đã đến lúc cầu nguyện không?"
Cô chớp mắt, đặt hai tay trước ngực và nhắm mắt lại, không phát hiện Phó Tư Diễn đang nhìn mình, trên mặt còn hiện lên ý cười.
Sau khi cầu nguyện, cô thổi tắt ngọn nến. một lần nữa ánh đèn lại sáng lên.
Anh đưa cho cô con dao và yêu cầu cô cắt đường bánh đầu tiên. Cô cắt một miếng, nhưng đưa nó cho anh trước.
Anh bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô, liền cười nhẹ: "Cảm ơn Hoan Hoan."
Kế Thâm đang đứng phía sau nhìn thấy Phó Tư Diễn tự nhiên mà xúc một miếng bánh đưa vào miệng, kinh ngạc mà há hốc miệng.
Kế Thâm từng nghe Phó Tư Diễn đích thân nói rằng anh không thích đồ ngọt, dù là món tráng miệng cao cấp như thế nào anh cũng chưa bao giờ cho vào miệng, thậm chí anh sẽ không mua bánh cho ngày sinh nhật của mình, mà chỉ vì cô gái nhỏ đưa, anh đã lần đầu tiên ăn!
Ông chủ ngày thường với khuôn mặt như tảng băng nhưng hôm nay lại thường xuyên tươi cười, anh ta hoài nghi liệu thị lực của mình có vấn đề gì không. Ngay cả khi một vài khoản đầu tư lớn được giao dịch thành công, ông chủ cũng chưa bao giờ có tâm trạng tốt như vậy.
Ăn xong bánh kem, Phó Tư Diễn nhìn thời gian cũng đã trễ, liền đưa cô xuống lầu nghỉ ngơi. Đêm nay cũng đã đặt phòng ở đây.
Trước khi rời đi, người phục vụ mang đến một chiếc hộp: "Ngài Phó, bánh ngọt của ngài."
Anh ta cầm lấy đặt vào tay Dung Hoan: "Cháu thích nó."
Dung Hoan khó hiểu nhìn vào bên trong chiếc hộp trong suốt. Hóa ra đó là nụ hôn của Macarons mà cô mong muốn.
Nhưng cô đã no rồi ...
Anh đoán được suy nghĩ của cô liền giải thích: "Tôi sợ cháu muốn ăn thêm, vẫn là nên mua thêm, nếu muốn ăn có thể ăn thử một chút."
"Được ..." Cô nhấp môi cười.
Tổng giám đốc dẫn hai người xuống lầu, bọn họ ở trong phòng tổng thống. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Phó Tư Diễn cúi người nhìn cô: "Bây giờ Hoan Hoan ở một mình một lát, chú đi xử lý công việc một chút, được chứ?"
Cô gật đầu hỏi: "Chú muốn đi ra ngoài sao?"
"Không, tôi ở trong phòng làm việc." Anh cười hỏi: "Hoan Hoan hy vọng chú không ở đây sao?"
Nếu như trước đây, cô thực sự không thích ở cùng phòng với những người mà cô không quen biết, và cô sẽ luôn chạy trốn khi anh ở đó. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, cô đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh ở đây, càng có cảm giác an toàn hơn.
Cô lắc đầu: "Không, tôi chỉ hỏi thôi."
Anh mỉm cười, bước sang một bên và gọi phục vụ phòng: "Mang cho tôi một ít salad trái cây, ừm, thêm một ly nước." Anh lo lắng sợ cô khát, rời đi nhưng cũng không quên gọi đồ ăn cho cô.
Sau khi anh đến phòng làm việc, cô mở hộp quà mà Phó Tư Diễn tặng cô. Bên trong là một sợi dây chuyền với những chiếc chìa khóa đen trắng, những chiếc chìa khóa rất tinh xảo, bên cạnh có đính những viên kim cương lấp lánh, rất tinh xảo và tươi mát, đó là phong cách mà cô thích.
Cô cẩn thận cất sợi dây chuyền vào hộp rồi vui vẻ đặt ở đầu giường.
Cô đi tắm, mới đó đã gần mười giờ.
Phó Tư Diễn vẫn còn trong phòng làm việc, chưa ra ngoài.
Cô đi đi lại lại trong phòng khách một lúc, lấy hết can đảm đi đến gõ cửa phòng làm việc.
Nhìn thấy cái đầu nhỏ bước vào sau khi cánh cửa mở ra, Phó Tư Diễn nói vài câu bằng tiếng Anh với đầu dây bên kia của cuộc họp video, sau đó đứng dậy và đi về phía cô: "Buồn ngủ à?"
Cô gật đầu: "Tôi tới nói với chú một tiếng, tôi đi ngủ trước đây."
Anh dùng ngón tay vuốt mái tóc ướt của cô, vẻ mặt dịu dàng: "Lau khô tóc trước khi ngủ, biết không?"
"Được." Cô ngẩng mặt ửng hồng lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng: "Chú Phó, ngủ ngon..."
Anh chưa kịp trả lời thì cô đã nhanh chóng trốn về phòng.
Tiếng "chúc ngủ ngon" rất nhỏ, nhưng anh có thể nghe rõ.
Phó Tư Diễn đóng cửa phòng làm việc, cụp mắt xuống và mỉm cười.
***
Đêm càng khuya, cô nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lăn lại nhưng không sao ngủ được.
Bụng cồn cào và khó chịu, cơ thể cô bắt đầu run lên không thể giải thích được, cô co người vào trong chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Cô cảm thấy tê dại từ đầu ngón tay đến tứ chi, sờ lên trán nhưng không thấy nóng.
Vốn dĩ cô cho rằng điều hòa của mình bật quá thấp, bật đến 27 độ vẫn không thoải mái, cô run đến mức giường bắt đầu rung chuyển, bản thân cô cũng sợ hãi.
Cô vươn tay ra ngoài chăn với lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, lên Baidu gõ mấy chữ: [Ớn lạnh, rùng mình, tê dại là triệu chứng gì?]
Nghiên cứu một hồi, có một số phân tích tình trạng: "Nên đến bệnh viện để kiểm tra điện tâm đồ càng sớm càng tốt, thực hiện siêu âm màu tim để tìm xem có bệnh tim hay không."
"Có khả năng bị động kinh, xin hãy nhanh chóng kiểm tra và chữa trị."
Dung Hoan:" ... " Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cơn run càng trở nên trầm trọng hơn. Cô rối bời, cuối cùng cũng phải đứng dậy xuống giường.
Bàn chân tê dại giẫm trên mặt đất, nhẹ bẫng, mơ hồ không cảm giác.
Cô mở cửa, bên ngoài trời tối đen, sau khi bật đèn, cô gõ cửa phòng Phó Tư Diễn.
Sau vài giây, cánh cửa được mở ra. Phó Tư Diễn đang khó hiểu thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng ở cửa với khuôn mặt tái mét, môi hơi tím và hai tay ôm bụng.
Trái tim anh chùng xuống, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức, anh đỡ lấy vai cô và cảm thấy cô run rẩy: "Sao vậy Hoan Hoan?"
"Chú Phó, tôi cảm thấy hơi khó chịu..."
"Khó chịu ở đâu?"
Cô nói ra triệu chứng, trông như sắp khóc: "Tôi đã kiểm tra Baidu ... nó nói có thể có gì đó không ổn ở tim."
Anh đưa tay sờ trán cô, cảm giác hơi nóng.
Anh lập tức bế cô nằm ngang, bế cô trở về phòng, đặt cô lên giường, đắp chăn bông lên rồi nhẹ giọng an ủi cô: "Không sao đâu, chú sẽ gọi bác sĩ ngay. Cháu ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ lung tung."
Anh nhanh chóng gọi cho Kế Thâm. Anh ta nhanh chóng gọi điện yêu cầu gọi cho bác sĩ gia đình đến: "Alo, Dung Hoan bị bệnh."
Anh đi đến rót cho cô một ly nước ấm, giúp cô uống xong, nhíu mày nhìn đồng hồ.
Mười phút sau, bác sĩ nhanh chóng đến.
Bác sĩ nhìn tình trạng của Dung Hoan và nói: "Hãy đo nhiệt độ cho cô ấy."
Phó Tư Diễn ngồi bên giường với vẻ mặt lo lắng.
Bác sĩ nhìn anh ta, trong đầu đột nhiên nảy ra một loại tiểu thuyết đẫm máu, trong đó nữ chính bị bệnh, nam chính đau lòng nói với bác sĩ: "Nếu không chữa được cho cô ấy, tôi sẽ để cho anh được chôn cùng", thật cẩu huyết, anh ta cũng thấy khẩn trương hơn một chút...
Sau khi đo xong, anh ta cầm nhiệt kế điện tử lên, liếc nhìn, khóe miệng giật giật, Phó Tư Diễn hỏi bác sĩ nhiệt độ là bao nhiêu độ.
Sau khi im lặng vài giây, anh ta nói: "Phó tiên sinh, Dung tiểu thư vừa bị sốt 38 độ 5."
Dung Hoan, người đang cố gắng chuẩn bị tâm lý cho căn bệnh nan y, "...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com