Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 : Tình cờ gặp mặt

Kiều thị vừa đau lòng chuyện của nhi tử, lại vừa tức giận vì sự gia trưởng của Giang Chính Mậu nên năm ngày liền nàng đều ngủ ở Cẩm Tú viện cùng với Giang Diệu, bỏ mặc trượng phu một mình. Giang Chính Mậu sủng thê như mạng tất nhiên sẽ không chịu được sự lạnh nhạt của nương tử, mỗi ngày đều mặt dày chạy đến Cẩm Tú viện nhưng mỗi lần nghênh đón hắn đều là một khuôn mặt lạnh tanh không thèm quan tâm. Giang Diệu bị kẹp ở giữa hai người cũng chẳng biết phải làm sao cho phải. Nàng không muốn nương tức giận với phụ thân nhưng chính bản thân lại không muốn thuyết phục mẫu thân quay về, đừng nói đến nương, quyết định đó của cha cũng làm nàng tức giận vô cùng.

Vào một buổi sáng, lúc Giang Diệu đang tập trung luyện chữ thì Giang Chính Mậu lại đi đến Cẩm Tú viện dụ dỗ kiều thê trở về. Nàng nhìn phụ thân một thân trường bào màu xanh nhưng lại thiếu đi mất vài phần anh khí như ngày thường, hẳn là do việc bị nương lạnh nhạt mấy hôm nay mà chỉ biết ngẩn ngơ nhìn.

Giang Chính Mậu có một thân hình vạm vỡ to lớn, lại quanh năm tập võ nên trên người có một luồng khí cường tráng tự nhiên, không giận mà uy. Nhưng gương mặt là kiểu thư sinh nho nhã ôn hòa, trái ngược hẳn với thân hình cao to của hắn.

Giang Diệu nhìn phụ thân như vậy cũng rất đau lòng, đành hướng về phía hắn mà nhỏ nhẹ: " Phụ thân, nương đã đi đến chỗ tam thẩm trò chuyện rồi ạ". Nhưng thái độ lại không hề thân thiết như trước.

Giang Chính Mậu nhìn nữ nhi duy nhất đang ngồi trước bàn, thân hình nho nhỏ dường như bị che khuất bởi những nghiên mực ống bút thì cảm thấy thương vô cùng, vầng trán anh dũng lộ ra sự ôn nhu hiếm thấy. hắn bước chậm đến bên cạnh nàng, đưa tay vuốt tóc nữ nhi rồi dắt nàng ra ngoài ngắm cảnh.

Hai cha con, một cao một thấp, một lớn một nhỏ cùng đi giữa vườn hoa trong phủ.

Giang Chính Mậu nhìn con gái hỏi: " Diệu Diệu cũng tức giận với cha phải không?".

" Vâng...!". Giang Diệu gật đầu thừa nhận.

Tính cách của nàng cũng tương tự như Kiều thị, là một người thẳng thắn không quanh co, tức giận chính là tức giận không có gì vài lấp liếm hay do dự. Nàng giận là vì cha không chịu suy nghĩ kĩ càng mà đã định hôn cho tam ca với Trần Ngưng Chỉ, lại trốn tránh trách nhiệm bảo là do tam ca làm bậy. Mà nàng lại còn biết được tam tẩu sau này của mình là ai, ngẫu nhiên cho rằng cha đã phá hư một đoạn nhân duyên tốt của huynh ruột. Vu tiểu thư – thê tử của tam ca chính là một vị cô nương tốt, nếu như lọt vào một Trần Ngưng Chỉ, vậy chẳng phải uy khuất cho cả hai người. Chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết mà cha lại chọn cách này lại có hơi...

Giang Diệu ngước khuôn mặt nhỏ bé: " Nhưng tam ca còn khó chịu hơn nhiều đấy ạ!". Tam ca này của nàng, tuy thường ngày hay nghịch ngợm, là một thằng nhóc không dễ quản nhưng hôn nhân là chuyện lớn của cả một đời người lại bị phụ thân quyết định hời hợt như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy bất mãn chứ không riêng mình hắn.

Sắc mặt của Giang Chính Mậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cũng không đáp lại câu nói của Giang Diệu.

Giang Diệu lại tiếp tục: " Cha, ngày mai con có thể đến Trần gia với tam ca không ạ?"

Giang Chính Mậu xưa nay chưa từng từ chối yêu cầu nào của con gái bảo bối nên nghe nàng hỏi như thì vươn bàn tày to lớn xoa nhẹ đầu nàng, rồi cũng như mọi khi mà nhanh chóng đáp ứng: " Được". 

------------------------------Ta là đường phân cách lão cha bị cả nhà hắt hủi ----------------------------------------

Qua ngày hôm sau, Giang Diệu cùng với Giang Thừa Ngạn đi đến Trần gia để xin lỗi.

Giang Thừa Ngạn bị ủy khuất, mấy hôm nay đều phờ phạc không còn vẻ láu cá như lúc trước. Thời điểm hắn thấy Giang Chính Mậu thì chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng " Cha", sau đó cũng bày ra một vẻ mặt vô cùng khó chịu đối với phụ thân. Nếu như không có chuyện định thân này, Giang Chính Mậu thấy nhi tử không biết lớn nhỏ như vậy tất nhiên sẽ nổi giận rồi tiện thể giáo huấn tên tiểu tử này vài câu. Nhưng kể từ hôm đó đến giờ, hắn bị cả nhà cô lập, bị vợ cùng con gái lạnh lùng nên cũng không dám phát hỏa, chỉ liếc mắt nhìn Giang Thừa Ngạn một cái rồi bỏ đi.

Giang Diệu được đại ca Giang Thừa Nhượng ôm lên xe ngựa ngồi trên đệm mềm cùng với Giang Thừa Ngạn.

Nàng khép hờ mí mắt, nhìn từng đĩa bánh ngọt tinh xảo được đặt trên bàn, lại còn có thêm một đĩa hạt dẻ thơm lừng.

Giang Diệu biết tam ca của nàng thích ăn hạt dẻ, biết hắn mấy ngày nay không vui thì liền bốc lên một nắm, tự mình bóc vỏ hạt.

Giang Thừa Ngạn tuy rằng khó chịu nhưng dù sao chuyện cũng qua vài ngày, tâm tình không vui cũng đã tốt hơn rất nhiều, vẻ mặt nhăn nhó hắntrưng ra sáng nay kỳ thực là muốn diễn cho phụ thân xem. Nhưng hắn không biết rằng vẻ mặt đó cũng lừa luôn cả Giang Diệu nên nàng mới định lấy hạt dẻ để an ủi hắn. Lúc nhìn thấy muội muội bảo bối tự mình bóc vỏ hạt dẻ thì hắn nhanh chóng đoạt lấy, lại dịu dàng: " Diệu Diệu muốn ăn hạt dẻ sao? Để tam ca bóc vỏ cho muội ăn!".

Thiếu niên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại yêu thương tiểu muội vô cùng, nói xong liền nghiêm túc cúi đầu, cẩn thận bóc từng bỏ hạt dẻ rồi đưa đến bên miệng muội muội.

Giang Diệu lại lấy hạt dẻ từ tay Giang Thừa Ngạn, sau đó đưa đến môi của hắn, nhẹ giọng: " Tam ca ăn đi".

Hóa ra là muội ấy bóc vỏ cho hắn.

Giang Thừa Ngạn nhìn hành động của muội muội thì vô cùng cảm động, vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, khóe mắt như có nước: " Diệu Diệu của ca vẫn là tốt nhất, tam ca thương muội nhất". hắn không đành lòng nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu muội, liền há mồm ngậm lấy hạt dẻ thơm nồng.

Giang Diệu đặt hai tay bé nhỏ lên đầu gối, cách ngồi đúng chuẩn của một tiểu thư nhà gia giáo, nghe tam ca nói như vậy thì cũng cười vui vẻ, nàng chỉ bóc vỏ hạt dẻ thôi mà, đâu có gì là to tát. Nếu so với việc của tam ca vì nàng mà phải định thân với Trần Ngưng Chỉ, chuyện lột hạt dẻ lại càng không đáng nói.

Hai huynh muội trò chuyện trong chốc lát thì xe ngựa cũng đã đến trước cổng Trần phủ.

Thái thị ở trong viện nghe hạ nhân báo cáo có tiểu thư và tam công tử của phủ Trần Quốc Công đến chơi thì lập tức sai người dọn dẹp một phen, sau đó lại nhanh chóng ra cửa đón tiếp.

Từ xa nhìn thấy hai thân ảnh đang ngồi ở sảnh đường tiểu viện, trong đó có một thiếu niên tuấn lãng vẫn còn vương vài nét trẻ con mặc một thân trường bào xanh sẫm, mười phần anh khí thì Thái thị liền biết đó là ai. Trấn Quốc Công phủ đích tôn ba huynh đệ đều có khuôn mặt cùng dáng người y đúc nhau, riêng chỉ có tam công tử Giang Thừa Ngạn là thích nhất màu xanh lục nên quần áo thường ngày của hắn chỉ có duy nhất một mình màu này. Cũng bởi vì đã xác định được vị tam công tử này là con rể tương lai nên Thái thị đã cho người thu thập thông tin, bây giờ nhìn kỹ thì lại càng yêuthích, đúng là cha mẹ chồng xem mặt con rể, càng xem càng mến. 

Còn vị tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh thì dáng vóc có hơi gầy, nàng chải một kiểu tóc song thùy kế tinh xảo, mặc một chiếc áo màu đỏ thêu hoa sen mùa xuân cùng quần lụa màu trắng có hình những bông hoa rơi, trên cổ còn đeo một trường mệnh khóa Phúc Thọ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cùng xinh đẹp.

Thái thị liền biết ngay đó chính là cháu gái duy nhất của phu thê Trấn Quốc công, là bảo bối quý giá của cả Trần Quốc công phủ. 

Mọi sự sủng ái đều đặt lên người vị tiểu thư này khó trách khỏi tính tình sẽ có chút kiêu căng, Thái thị suy nghĩ như vậy thì liền cảm thấy hơi lo lắng cho nữ nhi của mình. Tiểu cô điêu ngoa làm khó, Chỉ Nhi nếu vô tình làm nàng không vừa lòng thì cuộc sống sau này chẳng phải sẽ rất khổ sở hay sao. Thái thị lo âu thất thần một lúc lâu, cho đến khi ma ma thiếp thân bên người nhẹ giọng nhắc nhở thì mới hồi phục tinh thần, mỉm cười bước vào sảnh.

Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu thấy trưởng bối đi đến thì liền đứng dậy chảo hỏi, chỉ là sắc mặt của Giang Thừa Ngạn lại không tốt lắm. Có ai đigặp nhạc mẫu tương lai mà trưng ra vẻ mặt đen thui chẳng khác gì đáy nồi bao giờ.

Thái thị trước đây rất vừa lòng với vị con rể tương lai nhưng bây giờ nhìn lại thái độ của hắn với mình như vậy, mặt cũng lạnh đi vài phần, không còn tỏ vẻ niềm nở như lúc đầu.

Giang Diệu vội lên tiếng: " Bá mẫu, Trần tỷ tỷ hôm nay có nhà hay không?".

Thân hình tiểu cô nương nho nhỏ, khi nàng mở to đôi mắt trong veo hỏi chuyện Thái thị thì đều làm cho tâm của những người hầu có mặt tại sảnh đường cũng mềm nhũn theo. Thái thị thoáng cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng cũng mỉm cười, đáp: " A Chỉ hôm nay ở nhà, đang ở đình bên chơi cùng với Hoắc tiểu cô nương".

Hoắc Tuyền chính là cháu ruột nữ của Bình Tân Hầu phủ, thân phân đương nhiên cao quý nên Thái thị rất hoan nghênh nàng đến chơi cùng với Chỉ Nhi. Bây giờ bọn trẻ tuổi còn nhỏ sẽ không có bất cứ cấm kì hay tính toán gì nên Thái thị rất muốn nữ nhi thân thiết với nàng, sau này còn có thể dựa vào phần chân tình tỷ muội tốt mà nhờ vả. 

Thái thị lại vội vàng dắt hai huynh muội Giang gia đến đình bên.

Phu thê Trần Ngũ gia sống tại Thúy Bình cư, Trần Ngưng Chỉ mới bảy tuổi nên cũng sẽ ở cùng với cha mẹ. Dù sao nàng ta vẫn không được cưng chiều như Giang Diệu, tiểu cô nương mới có sáu tuổi đã được ở riêng một viện lớn, cho dù có là tiểu thư của một gia đình quý tộc thì đến năm mười mộtmười hai tuổi mới có thể được phép ở riêng. Như vậy mới thấy được, Giang Diệu được cha mẹ cùng ông bà sủng ái đến mức nào!

Thái thị cũng được xem là một vị phu nhân có bản lĩnh, một tay lo liệu cả Thái Bình cư từ trên xuống dưới, từng nhóm ma ma nha hoàn đều được nàng dạy đỗ và quản lý chặt chẽ, lễ nghi phép tắc của từng người đều vô cùng chuẩn xác, không thể tìm được một lỗi để bắt bẻ.

Ở Tự Hoa đình, Trần Ngưng Chỉ đang chơi nhảy dây cùng với Hoắc Tuyền. 

Hai nha hoàn áo xanh nắm hai đầu sợi dây, ở giữa thì Trần Ngưng Chỉ và Hoắc Tuyền thay phiên nhau nhảy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, sự phấn khích của hai tiểu cô nương làm những người gần đó ngỡ rằng trò chơi nhảy dây trước đây vô cùng nhàm chán sao lại tự dưng trở nên thú vị đến thế.

Người đầu tiên trông thấy Thái thị cùng hai huynh muội Giang Diệu là Hoắc Tuyền, nàng liền nhanh chóng dừng động tác. Trần Ngưng Chỉ hướng mắt nhìn theo Hoắc Tuyền thì liền thấy mẫu thân, khuôn mặt bánh bao mũm mĩm liền nở nụ cười, tiểu cô nương bị thiếu mất cái răng cửa nhưng có điều tuổi vẫn còn nhỏ nên không hề thấy xấu xí chút nào, ngược lại càng nhìn lại càng thấy đáng yêu. Đột nhiên trông thấy Giang Thừa Ngạn đứng bên cạnh mẫu thân, Trần Ngưng Chỉ liền tắt nụ cười, khuôn mặt nhỏ có chút không vui.

Giang thừa Ngạn cũng vậy, đứng từ đằng xa trông thấy Trần Ngưng Chỉ thì bước chân của hắn cũng như dính trên nền đất, không cách nào nhúc nhích được.

Giang Diệu nhìn hắn đứng yên như trời trồng thì không thể làm gì khác hơn là tự mình đi theo Thái thị đến chỗ Trần Ngưng Chỉ.

Hoắc Tuyền tuy rằng biết được chuyện Giang Thừa Ngạn xô ngã Trần Ngưng Chỉ, nhưng nàng vốn là một tiểu cô nương thông minh, mới còn nhỏnhưng đã biết phân biệt đúng sai phải trái, cũng không có vì chuyện của Giang Thừa Ngạn mà xa cách Giang Diệu. Vào lúc nhìn thấy cô nương bé nhỏđi theo Thái thị đến thì liền nhiệt tình gọi.

Nhưng thái độ của Trần Ngưng Chỉ đối với Giang Diệu cũng không được nhiệt tình như Hoắc Tuyền . Mặc dù nói rằng tính cách của Trần Ngưng Chỉ thoải mái rộng rãi , kế thừa phần lớn của phụ thân , nhưng người xưa có câu "mẹ nào con nấy " , Trần Ngưng Chỉ là con gái ruột của Thái Thị , cho dù không giống nhiều cũng giống ít , mà cố tình cái tính cố chấp ương bướng lại học từ mẫu thân nàng mà ra .

Thái thị cười cười , dặn dò mấy đứa bé đang đứng trong đình : "A Chỉ , con chơi cùng với Giang tiêu thư ,để nương gọi người hầu làm một ít điểm tâm ngọt cho các con lót bụng " . Bởi vì nghĩa rằng nữ nhi đã định thân , trước sau gì cũng là người một nhà nên nàng muốn tạo cơ hội để con gái cùng với Giang Diệu trở nên thân thiết hơn một chút .Nếu từ nhỏ đã là tỷ muội tốt thì sau này gả sang làm dâu cũng sẽ được giúp đỡ , sẽ không có cảnh tiểu cô lên mặt dạy dỗ , làm khó tẩu tử. Trong lòng Thái thị suy nghĩ như vậy thì cảm thấy yên lòng hơn nhiều

Thái thị vừa rời đi thì trong Tự Hoa đình cũng chỉ còn mấy hài tử.

Giang Thừa Ngạn đúng như cây cột ở dưới gốc liễu , cách chỗ của Trần Ngưng Chỉ và Hoắc Tuyền đang chơi nhảy dây không xa mấy ,nhưng cho dù Giang Diệu có khuyên thế nào thì hắn cũng không chịu bước đến .

Thấy tam ca cứng đấu như thế thì Giang Diệu cũng không ép hắn nữa , bước chân nhỏ chạy đến cạnh Trần Ngưng Chỉ , hôm nay nàng xin cha theo tam ca đến đây không đơn giản là để xin lỗi .Nàng có việc cần làm .

Giang Diệu kéo ống tay áo của Trần Ngưng Chỉ , tỏ vẻ thân thiện hỏi chuyện : " Trần tỷ tỷ , tỷ có thể nói chuyện riêng với muội được không ?"

Hoắc Tuyền là một bé gái thông minh , vừa nghe Giang Diệu nói như vậy thí liền hiểu ý .  Nàng cười với Trần Ngưng Chỉ rồi lại lấy lý do đi nhà xí để hai người Giang Diệu có không gian trò chuyện.

Trần Ngưng Chỉ có một khuôn mặt tròn ,dáng vóc lại cao hơn các tiểu cô nương cùng tuổi , còn Giang Diệu có vóc người nhỏ gầy nên đứng cạnh nàng thì liên thấy được chênh lệch rõ ràng . Băng gạc trắng toát trên trán Trần Ngưng Chỉ cũng đã được gỡ đi ,miệng viết thương cũng đã dóng vảy , tốc độ lành của viết thương rất nhanh , hẳn là Thái thị đã bôi Ngọc Đa Cao mà hôm trước phu thê Giang Chính Mậu tặng làm lễ hôm trước .

Giang Diệu tiếp tục nói : "Muội nghe mẫu thân kể rằng sau này Trần tỷ tỷ sẽ là nương tử của tam ca muội , là tẩu tử tương lai của muội , có phải không ? ". Tiểu nữ oa mới có sáu tuổi nên âm thanh nhu hòa ngọt ngào , rất dễ nghe .

Trần Ngưng Chỉ tuy là một hài tử bảy tuổi nhưng nàng đối với chuyện lập gia đình , sinh con đẻ cái cũng nhận thức được ,nghe Giang Diệu hỏi như vậy thì gương mặt tròn hiện lên hai tầng may ửng hồng , nàng quyệt miệng nhỏ giọng oán trách :" Tỷ mới không gả cho tam ca của muội đâu "

Giang Diệu giả vờ ngạc nhiên :" Trần tỷ chán ghét tam ca của muội hay sao?".

Trần Ngưng Chỉ cũng không quanh co , liền nói thẳng :" Tam ca của muội xấu tính như vậy ai thèm gả . Tính tình cũng không bằng một nữa của Sâm biểu ca của tỷ".

Giang Diệu nghe vậy cũng hơi bất ngờ . Nhưng trí nhớ nhanh chóng hoạt động liền hiểu "Sâm biểu ca " trong miệng Trần Ngưng Chỉ là ai.

Thái Thanh Sâm là con trai thứ của phòng thứ hai nhà Thái gia , là biểu ca của Trần Ngưng Chỉ .Quan hệ của cả hai từ nhỏ đã vô cùng thân thiết , mà trượng phu của Trần Ngưng Chỉ sau này cũng chính là vị biểu ca đó . Ở kiếp trước , Giang Diệu tuy rằng từ nhỏ dã ốm yếu , luôn thích ở trong khuê phòng không muốn ra ngoài nhưng một ít chuyện về hôn nhân của các tiểu thư quý tộc cùng tuổi thì nàng vẫn biết . Thái thị ghét bỏ Thái Thanh Sâm vì hắn là một thư sinh nghèo túng không có tiền đồ nên không chịu đem nũ nhi gả cho . Nhưng Trần Ngưng Chỉ đối với Thái Thanh Sâm là cả một tấm chân tình, lại không động lòng yêu mến với bất cứ nam nhân nào khác , thấy mẫu thân cố chấp thì liền quay sang cầu xin phụ thân . Từ khi kết hôn thì Trần Ngũ Gia chưa hề làm chuyện trái ý của Thái thị nhưng lại vì chuyện tình cảm của nữ nhi đối nghịch với thê tử . Sau một hồi đấu tranh và thuyết phục thì hắn cũng đã thành công tác hợp cho chuyện hôn nhân cho con gái , Thái thị bởi vì chuyện đó mà bực bội một thời gian , kèm theo việc có một con rể không vừa ý thì cũng không quan tâm đến con gái ruột .Nhưng Trần Ngưng Chỉ cũng không vì mẫu thân mà hối hận, cùng trượng phu sống một cuộc sống vui vẻ , tình cảm lúc đó của hai người vô cùng tốt , còn sau này ra sao thì Giang Diệu không biết nữ , vì lúc đó nàng đã bị Tạ Nhân nhẫn tâm hại chết.

Giang Diệu nghe vậy lại ôm tia hy vọng có thể thay đổi nhân duyên của tam ca . Qủa nhiên nàng đoán không lầm , Trần Ngưng Chỉ từ nhỏ đã luôn yêu quý   vị biểu ca này rồi , còn rất mong muốn gả cho hắn . Nếu như vậy , thì chuyện này dễ dàng hơn cho Giang Diệu .

Giang Diệu lại cố ý hỏi :" Vậy Trần tỷ tỷ , tỷ muốn gả cho tam ca của muội thật sao?"

Trần Ngưng Chỉ thấy thái độ của Giang Diệu đối với mình thân mật như thế cũng dịu dàng trả lời , không còn tỏ ra khó chịu như vừa nãy . Dù sao đi nữa thì nảng cũng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi , trước đây tức giận Giang Thừa Ngạn nhưng cũng biết rằng chuyện này trách thì cũng trách hắn , không thể giận chó đánh mèo mà tức giận với tiểu muội của hắn được , muội ấy không có xấu xa như ca ca của mình.

Nàng gật đầu , thẳng thắng trả lời :"Ừ , tỷ muốn sau này lớn lên gả cho Sâm biểu ca , không muốn gả cho ca ca của muội . Nhưng mà nương của tỷ ....." .Trần Ngưng Chỉ đang nói thì ngại ngùng nhìn Thái thị đang đi tới.

Giang Diệu nhìn tiểu cô nương trước mặt thiếu mất cái răng cửa lại thẹn thùng nói ra người thầm mến trong lòng thì chỉ cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng .

Nhưng cho dù Trần Ngưng Chỉ có đáng yêu đến bao nhiêu thì Giang Diệu vẫn là một bé gái có chút ích kỉ , nàng không muốn tam ca của mình sau này phải cưới một vị cô nương mà hắn không thích . Trong chuyện này không có ai sai , chỉ là do phụ thân nàng nhất thời hồ đồ mà làm ra một quyết định ngang ngược  , mẫu thân thương tam ca nên giận dỗi , nêu như nàng không mau chóng giải quyết mà không chỉ riêng tam ca buồn bực mà mâu thuẫn giữa cha va nương cũng sẽ ngày càng lớn . Hiện giờ thì Trần Ngưng Chỉ lại chán ghét tam ca cùa nàng , trong mắt chỉ có một mình Thái Thanh Sâm , đây là một cơ hội tốt không thể nào tốt hơn , nàng phải biết nắm chắc .

Giang Diệu nhỏ giọng :" Nếu Trần tỷ tỷ tin tưởng muội , vậy thì làm theo biện pháp này của muội , bảo đảm rằng chuyện hôn nhân của tỷ và tam ca sẽ bị bác bỏ " .Hai gia đình chỉ ước định bằng miệng . Cũng không phải ký kết giấy tờ gì , lời nói gió bay , việc giải trừ hôn ước này vô cùng dẽ dàng.

Trong con ngươi đen nhánh của Trần Ngưng Chỉ ánh lên tia sáng vui mừng , nhưng một khắc sau nàng lại nhìn Giang Diệu một cách kỳ quái : " Có thật hay không ?". Vị Giang tiêu thư này còn nhỏ tuổi hơn cả nàng , có thể nghĩ ra được cách gì cơ chứ.

Giang Diệu biết Trần Ngưng Chỉ chỉ là không tin nàng tuổi còn nhỏ có thể làm gì chứ không phải là không muốn nàng giúp đỡ , nên Giang Diệu liền nháy mắt với Trần Ngưng Chỉ một cái , lại ngoắc ngón trỏ bảo nàng cúi người . Giang Diệu kề sát miệng vào lỗ tai Trần Ngưng Chỉ rồi thầm thì to nhỏ , một lúc sau Trần Ngưng Chỉ lải ngẩng mặt lên nhìn Giang Diệu vời ánh mắt không thể nào tin nổi.

Đến lúc hai huynh muội Giang gia rời khỏi Trần phủ thì đích thân Trần Ngưng Chỉ tiễn bọn họ ra đến tận cổng , gương mặt hồng hào vẫn không nén được sự vui vẻ . Giang Thừa Ngạn đi bên cạnh thấy nàng ta như vậy thì cũng không hề quan tâm , từ đầu đến cuối cũng đều là sự hờ hửng xa cách .

Thái thị trông thấy nữ nhi thân thiết với Giang Diệu thế thì mừng rỡ không thôi , trước  khi đi còn dăn dò Giang Diệu thường xuyên đến chơi đùa cùng Trần Ngưng Chỉ .  Xe ngựa vừa đi thì Thái thị liền lôi kéo tay nhỏ của con gái , vừa đi vừa nói :" Lúc nãy Giang tiểu thư nói gì với con vậy ? sao trông có vẻ bí mật thế ?"

Trần Ngưng Chỉ tỏ vẻ không có gì quan trọng :" Diệu Diệu thay mặt tam ca muội ấy xin lỗi v=con, còn nói sinh nhật sắp tới đay sẽ mời con đến Trần Quốc Công phủ dự tiệc ."

Thái thị nghe con gái nói như vậy thì gật đầu rồi liên tục nói tốt .

Giang Thừa Ngạn cho đến lúc lên xe ngựa thì gương mặt vẫn không thể nào tốt lên nỗi., gương mặt tuấn tú buồn bã , mi mắt cũng rủ xuống , tâm trạng vô cùng mâu thuẫn . Hắn căn bản không hề thích Trần Ngưng Chỉ tí nào , cảm thấy gương mặt vị cố nương ấy không những khó coi mà vóc dáng lại còn là một nha đầu béo . Nhưng mà Diệu Diệu của hắn lại nói chuyện với Trần Ngưng Chỉ rất vui vẻ , tiểu muội từ nhỏ đến giờ ít có bạn chơi cùng , lần này hình như lại rất coi trọng tiểu cô nương Trần gia . Trong nhất thời , Giang Thừa Ngạn  lại không biết nên làm sao cho phải , hắn chống cằm suy nghĩ một hồi lâu , có chút do dự . Thôi thì muội muội bảo bối vẫn quan trọng nhất , nếu như muội ấy thích Trần Ngưng Chỉ thì hắn cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận nàng ta .

Giang Diệu thì không hề biết những gì mà Giang Thức Ngạn suy nghĩ nãy giờ , nhìn bộ dáng tam ca vẫn không vui vẻ , nàng liền đề nghị :" Tam ca , có một cửa hàng binh khí ở phía trước , lần trước không phải ca muốn mua kiếm sao ? Hay chúng ta đến đó xem thử ?"

Giang Thừa Ngạn chuẩn bị gật đầu đồng ý thì như sực nhớ lại diều gì , hắn nhìn Giang Diệu bằng ánh mắt nghi hoặc :" Diệu Diệu làm sao muội biết phía trước có một cửa hàng binh khí ?" . Hắn nhớ là tiểu muội ít khi đi ra ngoài , mà binh khí lại là thứ nữ nhi không hề thích , vậy thì tại sao muội muội lại biết được một cửa hàng binh khí ?

Giang Diệu thoáng chốc sững sờ , nhưng lại nhanh nhẹn giải thích :" Tam ca quên rồi sao, lần trước chúng ta đến Tuyên vương phủ cũng đi qua con đường này , muội nhìn một lần liền nhớ kỹ ". 

Giang Thừa Ngạn biết muội muội mình có một biệt tài đó chính là nếu gặp qua cái gì một lần thì liền nhớ mãi không bao giờ quên , nên cũng tin tưởng muội ấy nhớ được cửa hàng này la do chuyến đi lần trước n. Hắn giơ tay xoa đầu nàng , dịu dàng nói :" Muội thật giỏi ! Vậy huynh dẫn muội đi nhìn cửa hàng đó một chút ". 

Xe ngựa dừng trước cổng cửa hàng , Giang Thừa Ngạn cẩn thận bế muội muội bé nhỏ xuống xe .

Giang Thừa Ngạn từ lúc còn nhỏ đã theo phụ thân tập võ , tuy năng khiếu võ nghệ không bàng nhị ca Giang Thừa Hứa nhưng so với những hài tử cùng trang lứa thì cũng xuất sắc hơn rất nhiều . Mà nam hài trời sinh lại yêu thích công phu quyền cước , nên lúc này nhìn những binh khí sắc bén treo đầy cả cửa hàng thì yêu thích vô cùng , bận bịu sờ cái này ngắm cái kia , bất giác đã quên mất mình còn dẫn theo một tiểu muội bé nhỏ.

Giang Diệu thấy tam ca thích thú như vậy thì cũng mỉm cười , rồi nàng đi vòng quanh cửa hành ngắm nhìn mọi thứ , chân ngắn lại vô tri vô giác đi đến trước quầy hàng trưng bày chủy thủ.

(chủy thủ : là loại dao nhỏ thường dấu trong người dùng để phòng thân hoặc ám sát)

Nhưng quầy hàng lại quá cao , tiểu cô nương mới sáu tuổi liền vời không tới .

Đúng lúc nàng đang buồn bực thì thân thể .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com