Chương 115
Sao hắn lại tới đây !
Giang Diệu do dự một lúc , lúc này mới chậm rãi đem cửa sổ mở ra một cái khe hở nhỏ , thấy bên ngoài là ánh trăng sáng tỏ bóng cây lắc lư , thân hình nam nhân cao lớn đĩnh đạc đứng ở chỗ đó . Không sợ bị người khác nhìn thấy ! Đây có phải vương phủ của hắn đâu?
Mày liễu Giang Diệu nhướng lên , thấp giọng nói lầm bầm :" Chàng tới làm gì thế? " Giọng điệu này , hiên nhiên là không dự định để hắn đi vào . Dù sao hai người bọn họ sắp thành thân , trước khi thành thân không thích hợp gặp mặt , như vậy sẽ không may mắn . Tuy rằng Giang Diệu không tin những điều này , nhưng nếu gả cho hắn , tất nhiên là muốn cùng hắn an ổn sống hết đời . Nàng cùng không muốn gặp chuyện không may .
Lục Lưu đứng ở bên ngoài . Thấy tiểu cô nương bên trong mặc một bộ áo ngủ màu hoa ngọc lan , vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn , nhưng cửa sổ chỉ mở ra một khe nhỏ .
Tâm tư tiêu cô nương rất đơn giản , ý tứ cũng rõ ràng . Nàng không muốn để cho hắn đi vao , vậy hắn cũng không miễn cưỡng .
Đưa vật nhỏ vài , là tiểu châu chấu xanh biếc đáng yêu vừa mới được bện . Đồ chơi nhỏ rất dễ được lòng của cô nương gia , ví dụ trước mắt , Giang Diệu lúc trước mặt còn nghiêm túc , lúc này khóe miệng không nhịn được khẽ cong cong , cầm lấy châu chấu nhỏ . Nàng ngửa đầu nhìn hắn , đôi mắt cong cong . Nam nhân này , coi nàng là tiểu hài tử mà dỗ đây . Nhưng nàng lại rất thích .
Giang Diệu hài lòng nhận lấy tiểu châu chấu , thấy hắn không nói lời nào , cũng không đi, đắn đo một lúc , nhỏ giọng hỏi :" Chàng muốn vào trong ?"
Lục Lưu không nói rõ , chỉ nhìn nàng hỏi :" Vậy nàng cgiu5 để ta vào trong sao ?"
Nàng có chịu hay không nha ....
Nể mặt của tiểu châu chấu , Giang Diệu do dự một chút , liền lặng lẽ đem cửa sổ mở ra .
Ánh mắt Lục Lưu mỉm cười , không nói hai lời liền nhảy vào . Hắn đứng ở trước mặt nàng , cúi đầu liếc nhìn , thấy nàng để trần hai bàn chân nhỏ .
Giang Diệu nhìn theo ánh mắt của hắn , xấu hổ đến goảng hốt , vội vàng chạy đến bên giường xỏ giầy , ở bên ngoài còn khoác lên một áo choàng màu bạc . Có điều hiện giờ cô nam quả nử nữ , Giang Diệu nghịch tiểu châu chấu trong tay , cũng không biết nên nói gì .
Yên tĩnh một lúc , Lục Lưu bước lên , đưa tay nhẹ nhàng ôm vòng eo của nàng , đem cằm tựa trên đỉnh đầu của nàng , hỏi :" sợ không ?"
Hắn tới đây , chỉ để hỏi nàng điều này ?
Nàng tin hắn . Khi muốn cùng hắn kết gôn , tâm trạng khó tránh khỏi căng thẳng . Mấy ngày nay Giang Diệu đứng ngồi không yên , mắt thấy sắp tới ngày , liền ngóng trông thời gian có thể trôi qua chậm một chút . Lục Lưu có thể bao dung nàng , nhưng không thể bai dung nàng cả đời , nàng lo lắng quá nhiều việc , nhất là không tự tin sẽ làm tốt Vương phi của hắn .
Giang Diệu chậm rãi ôm lấy eo hắn , thành thật nhỏ giọng đáp :" Có một chút " . Tuy rằng sống đã hai đời , nhưng cũng là lần đầu tiên nàng lập gia đình . Nói không sợ chút nào , là gạt người .
Lục Lưu cúi người hôn nhẹ lên gò má của nàng , nói :" Không có gì đáng sợ , bước vào Tuyên Vương phủ , nàng chính là nữ chủ nhân , ai dám bắt nạt nàng ?" Hắn dừng một chút , tiếp tục nói , :" Hôm nay ta chỉ ghé thăm nàng một chút , mấy ngày tới nàng nên nghỉ ngơi sớm , bồi dưỡng đủ thể lực, mới thích ứng tốt hoàn cảnh mới ."
Lời Lục Lưu nói rất hợp lý , nhưng Giang Diệu luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp cho lắm . Thấy hắn nhìn chân mình , Giang Diệu theo bản năng quyền quyền ngón chân , sau đó đem hai chân rút lại .
Hắn giúp nàng đắp kín chăn , lúc điều chỉnh gối , tay dừng lại một chút.
Giang Diệu chợt nhớ ôm chặt lấy cánh tay của hắn .
"... Sao thế ?" Giọng điệu hắn bình tĩnh hỏi .
Giang Diệu lắc đầu , mở đôi mắt to nhìn hắn , nói :" Không có gì chỉ là ------ chàng đã nhìn thấy ta rồi , đi nhanh lên đi."
Biết nàng lo lắng , Lục Lưu trầm mặc một hồi mới nói :" Ta ngồi một chút , chờ nàng ngủ sẽ đi . Yên tâm , sẽ không bị ai phát hiện ." Hắn rút cánh tay ra , sau đó cầm tay nàng cho vào trong chăn , sửa lại một ít tóc cho nàng , cuối cùng véo véo mặt phấn của nàng , nói :" Ngủ đi." Giọng nói ôn nhu , giống như dỗ trẻ nhỏ .
Thấy Lục Lưu không nhận ra cái gỉ , Giang Diệu tất nhiên yên tâm nhắm mắt ngủ .
Hôm nay sắc trời đã tối , cả một ngày tâm trí Giang Diệu đều không yên , bây giờ trong lòng ổn định , liền lập tức ngủ thiép đi.
Nghe tiểu cô nương hít thở đều đều , Lục Lưu biết nàng đã ngủ .
Hắn cũng nên đi rồi .
Hắn ở trên môi của nàng hôn thêm mấy lần , sau đó nghĩ tới điều gì , đưa tay về hướng dười gối đầu của nang sồ soạng . Hắn lấy vật giáu trong đó ra , mở ra xem thử , lúc này hiểu ý nở nụ cười , nhất thời rõ ràng mình nên làm như thế nào . Một lần nữa đem để vào chỗ cũ .
●
Ngày kế Giang Diệu thức dậy , mở mắt nghĩ chuyện tối ngày hôm qua , cảm giác giống như nằm mơ , không biết Lục Lưu có phải là đã tới hay không .
Nhưng nàng nhìn tiểu châu chấu bên cạnh gối của mình , liên hiểu rã đây không phải là mộng .
Nàng nằm trong chăn thêm một lúc , lại ngồi dậy , mặt buồn bực lấy xuân cung đồ dưới gối ra lật qua lật lại . Nghĩ đến 'tiểu ' Lục Lưu lớn hơn nhiều so với vật của nam tữ trên xuân cung đồ , Giang Diệu liền không chờ mong đêm động phòng hoa chúc hai ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com