Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Phát hiện mới

Sau ba ngày ở chung, mặc dù không có phát hiện thêm manh mối nào mới nhưng Rain lại phát hiện được nhiều điều mới từ người bạn đồng hành của mình - Orter Mádl.
Chẳng hạn như trong công việc, hắn ta nghiêm túc và cẩn thận, hiệu suất hoàn thành rất cao. Khi làm nhiệm vụ cùng hắn, cậu thường không phải lo lắng gì nhiều. Còn trong đời sống thì lại chu đáo ân cần, có điều không thường thể hiện ra bên ngoài mấy. Sống chung vài ngày với nhau cậu không cảm thấy có điều gì bất tiện cả. Cậu đã bắt đầu quen với sự hiện diện của hắn bên cạnh mỗi tối rồi.
Đêm nay là đêm cuối cùng trước khi cả hai hội họp với chi bộ phép thuật tại nơi đây. Khác với mọi ngày, hôm nay cả hai dùng bữa tối cùng nhau tại phòng riêng.
"Chúng ta ở đây ba ngày rồi mà bọn chúng không hề xuất hiện lấy một lần, có phải chúng bỏ cuộc rồi không?" Vừa thưởng thức món bít tết hảo hạng, Rain vừa nghi hoặc hỏi Orter.
"Tôi cũng thấy kì lạ. Hơn nữa tôi thấy hành tung của chúng rất lạ, so với đám người biểu tình bình thường thì chúng rất bất thường." Orter nâng lấy ly rượu vang bên cạnh nhấp môi, còn gì tuyệt hơn nhâm nhi ly rượu ngon vào một đêm cuối thu lạnh giá.
Đúng vậy, trừ những dấu vết cuối cùng họ tìm thấy tại khu phố kia, còn lại tất cả đều như chưa có gì xảy ra. Nếu họ đến trễ hơn vài ngày, phải chăng câu chuyện nơi đây đã từng gặp biến cố chỉ là một trò đùa?
Họ cũng đã đi theo dấu vết cỏ hướng về phía khu rừng nhưng lại mất dấu giữa chừng, có lẽ chúng đã dùng phép để bay đi mất. Vậy câu hỏi họ đặt ra ở đây là, tại sao chúng không bay thẳng vào thị trấn rồi rút lui theo cách đó mà phải chọn cách hạ cánh xuống rừng rồi đi bộ vào rườm rà như thế?
Hơn nữa qua điều tra, họ biết được những căn nhà, cửa tiệm, cánh đồng, các khu vực bị phá hoại khác đều thuộc sở hữu của tầng lớp quý tộc hoặc địa chủ nơi đây, xem ra là có mục đích. Chúng có thù hằn gì với quý tộc sao? Và cách hoạt động như vậy sao có thể là của một nhóm người tự phát được.
Tất cả bỗng dưng đi vào ngõ cụt.
"Không biết nếu cùng đội cảnh vệ ở đây điều tra thì có thu thập được thêm gì mới không?" Rain hỏi, nếu như cũng không được, vậy thì họ gặp rắc rối rồi.
"Phải chờ đến lúc đó xem." Orter đã đặt dụng cụ ăn xuống, phục vụ có mang cho họ một ít trái cây để cảm ơn vì đã sử dụng dịch vụ của họ, Orter với lấy một trái táo và bắt đầu gọt cho cả hai.
May rằng quãng thời gian ở chung này kết thúc sớm. Nếu ở lâu thêm mấy ngày Rain sợ rằng mình sẽ bị Orter cho ăn đến mập thây mất. Thế thì cậu không còn là Thánh nhân Chiến Tranh nữa mà thành Thánh nhân heo rồi.
Ít nhất sau ba ngày, thành quả điều tra đáng tự hào mà họ thu thập được đó là đồ ăn ở đây rất ngon. Bây giờ trời đã trở lạnh rồi, rau củ mùa lạnh cũng bắt đầu xuất hiện, ngon ngọt khó cưỡng, ở thủ đô khó mà ăn được. Đối với người thích ăn rau củ như Rain, như vậy không còn gì tuyệt hơn.
"Cạch!" Orter đẩy đĩa táo đã được gọt sẵn tới trước mặt Rain.
"!!!!!"
Cái gì đây?
Trước mặt Rain là một đĩa táo được cắt thành hình con thỏ, những miếng táo nằm ngay ngắn trên đĩa, được sắp đặt như thể chúng đang nhìn thẳng vào cậu. Cậu chưa từng được thấy ai gọt táo kiểu này bao giờ.
Rain cứng người, cậu nhìn chằm chằm vào đĩa táo, ước rằng có thể mãi mãi khắc sâu hình ảnh dễ thương này vào đầu.
Quá đáng!
Orter làm vậy là không muốn cậu được ăn tráng miệng phải không?
Dễ thương như thế này, sao cậu nỡ lòng nào mà ăn chứ?
Thấy Rain không nhúc nhích gì, Orter biết cơn nghiện thỏ của cậu lại lên rồi.
Sao trên đời lại có người ám ảnh với thỏ đến mức này nhỉ?
Lấy tay che mắt Rain, hắn hỏi: "Cậu có cần tôi đút cho không?"
Rain muốn ăn táo, nhưng không phải là theo cách này.
Nhưng chúng quá đỗi dễ thương, cậu không thể nào tự mình mà ăn chúng được.
Nên cậu đành chấp nhận mà gật đầu.
Vẫn che lấy mắt Rain, hắn một tay cầm lấy miếng táo đưa đến miệng cậu. Rain lần mò theo cảm giác trên khoang miệng, khoảnh khắc cậu cắn miếng táo, môi và tay đã chạm nhau.
Một khoảng lặng bao trùm cả căn phòng.
Orter vẫn đang che mắt cậu, cậu không thể nhìn thấy được rốt cuộc bây giờ hắn ta đang có biểu cảm thế nào, nhưng thay vào đó cậu lại rõ cảm giác của chính mình hơn ai hết. Giờ cậu ngượng nghịu vô cùng.
Để hoá giải bầu không khí, cũng như để bản thân thôi nghĩ nhiều, Rain hỏi hắn: "Tôi chưa bao giờ thấy ai cắt kiểu này trước đây." Cậu nghĩ người khô khan như hắn chắc không phải là tự nghĩ ra kiểu cắt này đâu nhỉ?
Thấy Rain đã ăn hết một miếng, Orter lại tiếp tục lấy miếng khác đút cho cậu: "Lúc trước Wirth từng dẫn Magia Lupus về nhà chơi, tôi thấy Love Cute đã cắt thế này."
Thì ra là học lỏm từ Love à? Vậy hắn ta cũng khá giỏi đấy khi chỉ nhìn một lần đã biết cách làm theo.
"Anh không ăn sao?" Rain cảm thấy hơi kì cục, không lẽ Orter tính cứ che mắt và đút cho cậu mãi?
"Tôi sẽ ăn sau."
"Sao anh lại nổi hứng cắt kiểu này thế?" Orter mà cậu biết là kẻ mà sẽ không bao giờ làm những việc dư thừa, Orter này hơi lạ.
"Coi như là tôi muốn cảm ơn sự cố gắng của cậu mấy ngày qua đi." Thấy Rain đã ăn hết, hắn cũng buông tay xuống, bắt đầu dọn dẹp bàn.
Cuối cùng cũng thấy lại ánh sáng, Rain ngay lập tức nhìn thẳng vào Orter. Biểu cảm của hắn vẫn như thường ngày không có gì đặc sắc, nhưng qua những lời nói kia thì cậu cảm giác như đây là Orter giả.

...........

Đã đến ngày họ hẹn gặp Chi nhánh Bộ phép thuật nơi đây.
Khác với những hôm trước, hôm nay họ dậy trễ hơn mọi ngày.
Theo tính toán, để từ thủ đô đến được nơi này thì cần mất ít nhất nửa ngày. Vậy nên họ dự định sẽ tới chi bộ vào khoảng chiều muộn đến tối.
Họ đã nắm chắc tình hình nơi đây, hiện tại cũng chưa phát sinh chuyện gì mới, vậy nên trước khi đến chi bộ họ sẽ có một khoảng thời gian khá thảnh thơi.
Sau khi trả phòng, cả hai người quyết định sẽ đi ăn sáng bên ngoài. Đến tận hôm nay họ mới có cơ hội thưởng thức bữa sáng ngoài quán trọ. Mấy hôm trước họ dậy quá sớm, giờ đó thì chưa nơi nào mở cửa cả.
Cả hai cũng không còn cải trang nữa, chỉ mặc thường phục của bản thân bình thường, nhưng vẫn che bớt một vạch trên mặt để không bị gây chú ý.
Bước trên đường phố vào buổi sớm cảm giác thật khoan khoái lạ thường. Tiết trời hơi se lạnh xen kẽ giữa những giọt nắng tạo nên khung cảnh thật huyền ảo lung linh.
Phố phường hôm nay có vẻ nhộn nhịp hơn bình thường, lại được đặc biệt trang trí thêm một ít. Cũng không phải có gì đặc biệt cả, chỉ là người dân nơi đây đã biết chuyện hôm nay sẽ có Thánh nhân đến.
Bình thường những nhân vật tầm cỡ Thánh nhân rất ít khi lui tới nơi này. Nhưng lần này lại đặc biệt đón tiếp tận hai Thánh nhân. Có lẽ bởi thế nên vùng đất này trở nên hào hứng hơn bình thường.
"Giống như có lễ hội vậy." Rain ngước nhìn về phía bầu trời, điểm trên nền trời xanh trong là những dải dây màu bắc ngang qua các toà nhà, tạo thành một con đường đầy màu sắc. Cậu vừa ngắm nhìn sự chào đón của người dân nơi đây dành cho mình, vừa hà hơi lên hai bàn tay, hơi thở phả ra làn khói trắng muốt.
"Đúng vậy." Orter cũng nhìn về phía hàng quán hai bên đường, tất cả đều vô cùng nhộn nhịp, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy sự chào đón của người dân nơi đây, họ cũng cảm thấy vui vẻ nhưng đồng thời cũng thấy trách nhiệm Thánh nhân trên vai mình lại nặng nề hơn.
Chọn một quán ăn có mặt tiền hướng về phía quảng trường, cả hai tiến lên tầng và ngồi ở vị trí ban công có tầm nhìn bao quát tất cả.
Gọi vài món ăn sáng đơn giản, cả hai tận hưởng những giây phút yên bình cuối cùng ở cạnh nhau trước khi chính thức tiến vào nhiệm vụ đầy khó khăn.
Trên quảng trường, những tia nắng ấm chiếu rọi khắp muôn nơi, phủ lên không gian một màu vàng tươi mới. Trong không khí phảng phất mùi bánh mỳ vừa nướng của cửa tiệm đối diện, hoà cùng tiết trời hôm nay đem đến cho người ta cảm giác như đang đắm chìm trong mật ngọt. Được nhâm nhi bữa sáng trong không gian thế này khiến Rain cảm thấy mình như đang nhận được sự chúc phúc từ nữ thần.
Xung quanh cũng đang có nhiều người đến ăn sáng, trên khuôn mặt họ đều là dáng vẻ vui cười, những câu chuyện xoay quanh bữa ăn đều là việc Thánh nhân sẽ tới nơi này và các Thánh nhân vĩ đại ra sao.
"Không ngờ chúng ta được chào đón thật đấy!" Rain cúi đầu nhìn bữa sáng, tựa như có điều suy nghĩ.
"Đó là điều tất nhiên, Thánh nhân không phải là thứ dễ dàng đạt được." Orter nhìn xung quanh, hắn cũng cảm thấy người dân nơi đây thật nồng nhiệt.
Vinh quang lớn cũng đi kèm trách nhiệm lớn.
Thế nên họ phải ráng hết sức để làm tốt nhiệm vụ này thôi, không thể phụ sự trông đợi của dân chúng được.
Ăn sáng xong, hành trình của họ lại tiếp tục.
Lịch trình hôm nay của họ rất đơn giản, đó là đi chơi, sau đó về Chi nhánh Bộ phép thuật tiếp nhận nhiệm vụ.
Bảo đi chơi thật ra không đúng lắm, họ dự tính là sẽ đi dạo thám thính tình hình, biết đâu sẽ có thêm được manh mối mới. Nhưng vừa đi chơi vừa thám thính thì cũng đâu có vấn đề gì.
Cả hai cùng nhau đi khắp các nơi, từ quảng trường, tiệm bánh, chợ cho đến cả khu vui chơi. Họ muốn tranh thủ lúc này mua trước một ít quà cho những người ở nhà, bởi vì biết đâu lúc hoàn thành xong nhiệm vụ họ sẽ chẳng còn hơi sức đâu nữa.
"Mau tới đây mau tới đây xem đi nào! Thử thách bản thân và giành được chiến thắng! Phần thưởng vô cùng giá trị, đó là một bộ dao bếp vô cùng sắc bén do đích thân một người thợ có tuổi nghề hơn 50 năm làm ra, đảm bảo sẽ đem đến cho gia đình bạn những bữa ăn ngon tuyệt hảo. Mau đến và sở hữu chúng đi nào!" Một ông chủ quầy hàng đang lớn tiếng rao thu hút sự chú ý của tất cả người đi đường.
Bộ dao bếp?
Rain chần chừ quay đầu, nhìn về phía sạp hàng kia. Đó là một quầy ném phi tiêu trúng thưởng, tùy vào số điểm mà sẽ nhận được phần thưởng tương xứng.
Hình như Finn từng bảo muốn mua bộ dao bếp mới? Bộ dao bếp hiện tại lần trước đã bị Lance cầm đi phóng Dot vì dám động vào em gái cậu ta thì phải.
Thấy Rain nhìn chăm chú vào quầy hàng, Orter hỏi: "Cậu muốn à?"
Rain cũng gật đầu: "Tôi muốn lấy làm quà cho Finn." Mua bộ mới thì cũng được thôi, nhưng cậu cũng muốn thử sức mình xem sao, nếu may mắn thì còn tiết kiệm được một khoản. Hơn nữa nhìn bộ dao kia có vẻ cũng rất tốt, xem ra ông chủ cũng không nói đùa.
"Để tôi." Nói rồi Orter tiến đến quầy hàng đó.
Rain mờ mịt, cậu không ngờ Orter sẽ chủ động giúp cậu.
"A cậu trai trẻ, đến đây thử sức đi, chỉ năm đồng xu cho một lượt ba phi tiêu thôi. Trúng cũng có giải mà trật thì được giải đấy!" Ông chủ niềm nở vẫy tay với Orter.
Cậu chưa kịp giành trả với hắn thì hắn đã móc ra năm đồng rồi nhận lấy phi tiêu. Ngại thật đấy, đã được hắn giúp còn để hắn trả tiền. Thấy Orter đã bắt đầu tập trung rồi, cậu cũng không nói thêm gì.
Dáng đứng lúc hắn tập trung ném phi tiêu thoạt nhìn trông thật đẹp mắt.
Ba tiếng phi tiêu chạm bia ngay lập tức vang lên liên tiếp.
Cả ba đều trúng hồng tâm.
Ông chủ há hốc mồm. Mặc dù không tính là gian lận nhưng ông cũng phải có mánh khoé làm ăn riêng của mình. Bia thì được treo lơ lửng không cố định và phi tiêu thì được điều chỉnh để khó có thể nhắm trúng, vậy mà vừa mở hàng chưa được bao lâu đã có vị khách đến và mang đi món chiến lợi phẩm lớn nhất của ông. Nghĩ thế nào cũng thật khó tin.
Rain cũng vô cùng bất ngờ, cậu không nghĩ là Orter lại giỏi đến thế. Có lẽ nào việc đi bên cạnh Orter có cảm giác rất an toàn là bởi vì hắn ta nói được làm được?
Nhìn ông chủ cố gắng mỉm cười mà không nỡ trao tay phần thưởng cho Orter, tự dưng cậu cũng hơi có cảm giác vui vẻ.
"Của cậu đây."
Rain ôm lấy bộ dao trong tay, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
"Cảm ơn. Tôi không biết anh lại giỏi ném phi tiêu đến thế đấy?" Nhìn Orter thế nào cũng không giống kiểu người như thế.
"À tôi cũng hay luyện tập." Cảm thấy cặp kính của mình đã hơi tuột xuống sống mũi, hắn nhẹ nâng nó lên cho vừa tầm mắt, vừa tiện thể trả lời câu hỏi của cậu.
"Luyện tập gì cơ?" Không biết Orter thường luyện tập ném phi tiêu để làm gì nhỉ?
Liếc nhẹ sang Rain, hắn trả lời: "Tôi luyện tập ném phi tiêu vào ảnh Mash."
"..."
Rốt cuộc Mash thiếu nợ hắn à?
Có vẻ họ lệch sóng nhau rồi, để thoát khỏi tình huống này, Rain bảo: "Để tôi mời anh một bữa nhé? Coi như là lời cảm ơn của tôi vì đã giúp tôi lấy được phần quà này."
"Được thôi." Chẳng mấy khi được một người sống tiết kiệm như vậy mời ăn, hắn nên tranh thủ cơ hội này mới phải.

...........

Chiều tối...
Thời điểm gặp mặt chi bộ đã tới.
Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nhân gian, từ phía đường chân trời xuất hiện hai bóng dáng đang bay đến.
Lính gác cổng thành ngay lập tức nhận ra đó là người mà họ đang chờ đợi.
Thánh nhân Chiến Tranh và Thánh nhân Sa Mạc đã đến.
Họ lập tức thông báo cho Chi bộ để gấp rút chuẩn bị tiếp đón.
Hạ cánh ngay trước cổng thành, Orter và Rain kề vai đứng kế. Khoác trên mình trang phục Thánh nhân, sắc đỏ hoàng hôn phủ bóng lưng họ, trông họ như hai vị thánh sống hạ giới, khí thế uy nghiêm áp bức tất cả những người xung quanh.
Nhìn về hướng cổng thành đã thấy Quản lý của Chi nhánh Bộ phép thuật nơi đây và Thị trưởng đứng chờ sẵn. Thấy hai người họ, tất cả đều lập tức cúi đầu.
"Kính chào hai vị Thánh nhân Sa Mạc và Thánh nhân Chiến Tranh, thật vinh dự khi được cả hai vị Thánh nhân chiếu cố đến nơi này. Các vị đã vất vả rồi." Quản lý chi bộ cung kính cúi chào.
"Hai vị đường xa đến đây, để tôi dẫn đường cho hai vị nhé!" Thị trưởng cũng cúi chào, nhưng trên mặt lại là vẻ nịnh hót xun xoe.
Khi cả hai đứng cạnh nhau, một thì nhìn như bùn đen dưới đất, một lại như trăng sáng trên trời, hoàn toàn đối lập nhau.
"Chào các ngài! Ra tận đây để đón, các ngài vất vả rồi." Orter và Rain cũng lịch sự chào lại.
"Mong rằng thời gian sắp tới hai bên sẽ hợp tác thuận lợi với nhau." Nói rồi hai bên cùng bắt tay nhau, sau đó đoàn người rồng rắn tiến vào trong thị trấn.
Dọc đường đi, người dân đứng đầy hai bên đường, ai nấy cũng tò mò không biết hai vị Thánh nhân trẻ tuổi trông như thế nào.
"Ôi đẹp trai quá!"
"Đúng vậy! Tôi nghĩ mình sống lâu đến như vậy cũng chỉ để có được ngày hôm nay."
"Còn trẻ như vậy đã là Thánh nhân rồi. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà!"
"Hai vạch sức mạnh kìa!"
"Nguồn ma lực đáng sợ quá!"
"Ngài Orter ơi, hãy nhìn về phía em đi!"
"Ngài Rain ơi, mau nhìn về phía này đi nào!"
"......"
Orter và Rain dẫn đầu đoàn người, cảm nhận rõ sự hứng khởi của người dân nơi đây. Dù vậy trên mặt họ biểu cảm cũng không hề thay đổi lấy một phân, đều là khuôn mặt nghiêm túc như sắp lao vào đánh nhau.
Trái phải hai người lần lượt là Quản lý và Thị trưởng, trong lúc tên Thị trưởng tía lia nào là thị trấn này đẹp như nào, tốt ra sao thì Quản lý lại chỉ im lặng, tập trung bảo vệ bọn họ, như sợ rằng có kẻ quá khích nào đó chuẩn bị lao lên. Mặc dù với khoảng cách thực lực, họ cũng không cần phải bảo vệ lắm. Và trên hết nhiệm vụ của họ tới đây cũng là để bảo vệ người dân.
Thật là một người tận tâm.
Sau khi đến chi bộ, họ tổ chức một cuộc họp nhỏ. Nội dung chủ yếu là báo cáo tình hình, hiện trạng nhân lực, phương pháp đề xuất. Sau đó xin chỉ thị và đề ra phương án tác chiến.
Về tình hình thì có vẻ báo cáo không khác gì mấy so với dữ liệu họ thu thập được. Phương án tác chiến hiện tại vẫn khó có thể đặt ra, đành trước tiên phải tăng cường phòng thủ và theo dõi tình hình. Hơn nữa còn phải liên tục lan rộng tin tức rằng Thánh nhân đã đến nhằm khiến đám người biểu tình phá hoại kia ló mặt ra vì mục đích ban đầu của chúng chính là được Thánh nhân xem xét ý kiến.
Tiếp đó là đến bữa tiệc tối. Buổi tiệc chào mừng Thánh nhân được tổ chức ngay đại sảnh lớn của chi bộ, rất nhiều quý tộc có máu mặt của vùng này hiện đang ở đây. Bọn họ tiến lên chào hỏi không ngừng khiến cả hai còn không có thời gian nói chuyện với nhau câu nào. Xem chừng buổi tiệc này có vẻ sẽ kéo dài đây.
"Các ngài thấy nơi này thế nào?" Vị Quản lý tiến đến đứng gần bọn họ, đồng thời tạo thế như cả ba đang tiến hành trò chuyện vui vẻ khiến cho đám quý tộc dần lui đi chỗ khác, chừa ra không gian cho bọn họ.
Cuối cùng cũng được thở một chút.
"Rất tuyệt. Phải chăng các ngài đã bỏ rất nhiều công sức nhỉ?" Orter lắc ly rượu trong tay, đôi mắt nhìn về phía sàn khiêu vũ của giới quý tộc.
"Có lẽ là vậy. Hai vị hài lòng chứ?" Quản lý nở một nụ cười nhẹ.
"Chúng tôi không thể chê được chỗ nào cả. Trông thế này thì có thật là nơi đây đang bị đám người biểu tình làm phiền không đấy?" Rain hỏi, nếu đang bị quấy nhiễu mà còn làm được cỡ này thì thử hỏi lúc yên bình sẽ còn tới đâu nữa?
Nụ cười vẫn nở trên môi Quản lý, nhưng ông ta không lập tức trả lời ngay. Thay vào đó lại len lén liếc về phía sau.
Hướng đó là...
"Xin các vị hãy cứu lấy chúng tôi, hãy cứu lấy thị trấn này." Ông ta hơi cúi đầu, nhỏ giọng cầu xin, bàn tay cầm lấy ly rượu cũng hơi run rẩy.
Có vẻ như nơi này vẫn còn nhiều vấn đề mà họ chưa biết nhỉ.

...........
Nhân dịp "Cùng nhau" đạt top 1 tag Rayne Ames và OrterRayne, mình xin cảm ơn sự ủng hộ của tất cả mọi người, mong rằng chặng đường dài sau này chúng ta vẫn sẽ đi cùng nhau như Orter và Rayne nhé.
Nếu có bất kì chỗ nào mà bạn chưa hài lòng xin hãy góp ý cho mình. Rất mong nhận được lời nhận xét từ mọi người.
Love u sâu mợc😘❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com