Chương 26
Lúc Lê Sương tỉnh lại, ngồi canh chừng cạnh giường nàng là thân ảnh tiều tụy của Tần Lan.
Thấy Lê Sương mở mắt, thần sắc Tần Lan chợt động: "Tướng quân.". Hắn mở miệng, giọng có chút khàn.
Lê Sương mơ mơ màng màng nhìn hắn rồi lại nhắm mắt, hơi nhíu mày. Trong đầu tái hiện nhiều cảnh hỗn loạn: "Ta đây là...", nàng nâng cánh tay mềm nhũn vô lực lên xoa mi tâm.
Trong khi nàng đang cố gắng tập hợp những kí ức vỡ vụn, Tần Lan đã nóng lòng gọi quân y, tướng lãnh bên ngoài doanh trướng cũng ùn ùn kéo vào. Mãi đến lúc quân y chạy tới, đuổi hết mấy đại hán cao lớn thô kệch này ra ngoài, thế giới của Lê Sương mới có ánh sáng trở lại.
Các tướng lĩnh tranh nhau nói gì Lê Sương hoàn toàn không nghe rõ, huyệt thái dương bị tiếng tranh cãi làm cho đau nhói. Tần Lan nổi giận thấp giọng quát: "Ra ngoài hết cho ta!"
Chúng tướng lĩnh mặc dù ủy khuất nhưng vẫn nghe lời lui ra, chỉ để lại quân y cau mày bắt mạch cho Lê Sương: "Thân thể tướng quân đã không còn đáng ngại, điều dưỡng vài ngày sẽ tốt lên.", quân y lắc đầu, "nhưng triệu chứng như vậy thật là kì lạ, ngủ mê man năm ngày năm đêm, không ăn không uống, sau khi tỉnh dậy lại chỉ hơi mệt một chút... Tướng quân quả thật được trời cao che chở."
Lê Sương chẳng tin cái gọi là ông trời che chở, chẳng qua nàng bắt được một chi tiết trong lời nói của quân y: "...năm ngày năm đêm?" Giọng nàng khản đặc, nếu không đứng gần thì hầu như không thể nghe thấy. Lê Sương vùng vằng muốn ngồi dậy, cố gắng nói lớn hơn, "Ta ngủ mê man năm ngày rồi sao?"
Quân y gật đầu: "Đã hơn năm ngày."
Lê Sương sửng sốt. Tần Lan bên cạnh lo lắng, đưa tay muốn đỡ nàng nhưng lại không dám tùy tiện động chạm: "Tướng quân, ngài vừa mới tỉnh, đừng..."
"Người đeo mặt nạ đâu?" Lê Sương quay đầu hỏi Tần Lan, "những người khác thì sao?"
Tần Lan không nói nên lời. Trước ánh mắt của Lê Sương, mí mắt hắn hơi rũ, che giấu thần sắc: "Hồi tướng quân, năm ngày trước khi bọn thuộc hạ xuống hang đá chỉ thấy tướng quân đắp áo khoác lông đang hôn mê dưới đất, ngoài ra không thấy ai khác."
Người nọ không có ở đó...
Lê Sương trong lòng vô hình "lộp bộp" một tiếng.
Nàng nhớ, hắn đã cứu nàng ra khỏi đầm lầy, vì nàng mà uống thuốc để người ta khống chế, sau đó... còn bị tên Vu Dẫn kia đưa đi.
Vu Dẫn sẽ làm gì hắn? Muốn lợi dụng hắn? Hay là... muốn giết hắn?
Vừa nghĩ tới đây Lê Sương liền ngồi không yên: "Phải điều tra." Nàng xoay mình muốn xuống giường, quân y lập tức đỡ, nhưng đúng như dự đoán, nàng vừa đứng dậy đã choáng váng đầu óc, không cần ai cản cũng tự ngồi phịch lại trên giường.
"Tướng quân đã hôn mê năm ngày, mới vừa thanh tỉnh khí hư cực kỳ, không nên lộn xộn."
"Tướng quân muốn tra chuyện gì?" Tần Lan trầm giọng nói, "mạt tướng sẽ giúp tướng quân điều tra rõ ràng."
Lê Sương xoa huyệt thái dương. Kích động qua đi, nàng khôi phục tỉnh táo cùng trấn định vốn có: "Tấn An đâu?" nàng nói, "Gọi nó tới cho ta trước, ta có việc muốn hỏi."
Lời vừa nói ra, Tần Lan lại im lặng.
Lê Sương quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Tiểu tử Tấn An... năm ngày trước đã không có trong doanh trại" Tần Lan ngập ngừng, "năm ngày nay cũng không thấy bóng dáng."
Tấn An... cũng không thấy?
Lê Sương ngạc nhiên: "Đã phái người đi tìm bên ngoài doanh trại chưa?"
"Trong ngoài Lộc thành, bao gồm bẫy ngầm trong rừng và thạch thất dưới đất, tất cả đều đã điều tra qua nhưng không tìm được Tấn An." Tần Lan dừng một chút, "Tướng quân, Tấn An không giống những đứa trẻ khác. Lai lịch thần bí, võ công cao cường, không thể có chuyện nó bị người khác lặng lẽ bắt đi, bởi vì chỉ cần phản kháng một chút nhất định sẽ có động tĩnh. Mà cả doanh trại không ai phát hiện ra, chỉ có thể là do nó tự rời đi."
Tấn An tự rời đi, nó có thể đi đâu? Chẳng lẽ nó định âm thầm theo dõi nhóm người Vu Dẫn, muốn giải cứu người thần bí kia?
Tấn An cùng người thần bí nọ cần trao đổi thông tin, nên khả năng này cũng không phải là không thể. Chẳng qua là...
Bất luận Lê Sương nghĩ thế nào đều cảm thấy sự tình có điều kì quái, nhưng rốt cuộc kì quái chỗ nào thì lại không hiểu được.
"Chuyện này phải tra rõ, ở thạch thất có người thiết kế cạm bẫy mưu hại Đông cung Thái tử. Đây là tội chết, phải tìm cho ra bọn chúng. Chỉ cần bọn chúng vẫn còn ở Đại Tấn, nhất định không được để chúng toàn mạng rời đi."
Tần Lan thấp giọng đáp: "Dạ."
"Chờ một chút." Lê Sương gọi Tần Lan, "Ngươi phái người đi về phương Nam thăm dò, phàm là có tin tức liên quan tới cổ thì đều phải tận lực lưu ý."
Tần Lan sửng sốt: "Cổ thuật?"
"Đúng, chính là cổ thuật. Nhân tiện điều tra một chút, có môn phái nào trên giang hồ có thể luyện người ta thành người cổ không."
Tần Lan gật đầu, ôm quyền lui ra ngoài.
Lê Sương nhìn bóng Tần Lan rời đi, ánh mắt nàng kiên định, âm thầm hạ quyết tâm cứu người đeo mặt nạ. Nàng cuộn chặt lòng bàn tay. Từ lần đầu tiên gặp đến nay, người kia vẫn luôn thần bí như vậy.
Hành tung bí ẩn, lại hết lần này đến lần khác cứu nàng trong lúc nguy nan.
Từ lần đầu gặp trong hang ổ của bọn thổ phỉ Tắc Bắc, tới đầm lầy trong hang đá dưới đất lần này, hắn đều dốc toàn lực bảo vệ nàng.
Dù gần đây nàng vì che chở Thái tử mà cơ hồ xem hắn như kẻ địch...
Lê Sương hơi rũ mắt, lúc này mới nhìn thấy băng vải trên tay mình, khi nâng tay lên còn hơi đau. Nàng biết đây là vết thương do Vu Dẫn gây ra. Nhưng nhìn cánh tay mình, bất giác lại nghĩ tới lúc kẹt trong đầm lầy, Thái tử đã đạp lên tay nàng để thoát thân.
"Tình trạng Thái tử bây giờ thế nào?"
Quân y đang kê toa thuốc, nghe vậy thì quay đầu đáp: "Thái tử điện hạ tự mình trở về phủ thành chủ, thân thể vô ngại, có điều ba ngày trước đã lên đường hồi kinh."
Lê Sương ngạc nhiên: "Điện hạ hồi kinh?" Nàng chau mày, theo bản năng cảm giác được sự việc không ổn, "Trong kinh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Quân y gật đầu thở dài một tiếng, ánh mắt thê lương nhìn Lê Sương: "Tướng quân, long thể Hoàng thượng suy nhược đã lâu."
Hoàng quyền, quân quyền, toàn bộ quyền lực của Đại Tấn đều thuộc về một người. Người xảy ra chuyện chính là đất nước xảy ra chuyện, người đau bệnh chính là đất nước lâm nguy. Thần dân Đại Tấn, dù là ở tận Tắc Bắc xa xôi, cũng có thể cảm giác được quyền lợi đế quốc đang lung lay.
Giữa cơn hỗn loạn, chỉ hi vọng cuộc đấu tranh giành giật quyền lợi trong triều đình Đại Tấn đừng ảnh hưởng đến chiến cuộc tại Tắc Bắc. Cũng không hi vọng đừng đưa tới phía Bắc này từng đợt từng đợt ác lang.
Bây giờ không còn người mang mặt nạ, Lê Sương phải vô cùng kiên cường. Mùa đông này, chỉ có thể mạnh mẽ chiến đấu.
Lê Sương yên lặng. Vào lúc này nàng chỉ biết cầu nguyện, cầu nguyện lần này Tư Mã Dương có thể về kịp, leo kịp lên ngai của hắn. Vì quân là đế, bảo vệ Đại Tấn an ổn, cũng sẽ bảo vệ Tướng quân phủ an ổn.
Nàng sờ sờ tay mình, cảm thấy vui mừng vì lúc đó đã làm tốt, cứu được Tư Mã Dương ra ngoài. So với chuyện nước nhà, những thứ khác trong nháy mắt đều trở nên nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com