Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 14

Nami quay đầu lại, định lên tiếng hỏi anh tã của Mavin. Nhưng khi thấy gương mặt Sanji ánh mắt anh nhìn cô, tay siết chặt ảnh siêu âm cô chết lặng.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như đông cứng lại.

Gió từ cửa sổ khe khẽ lùa vào, lay nhẹ rèm cửa. Mavin trong nôi vẫn ngủ yên, không biết cơn giông sắp quét qua phòng.

Sanji nhìn cô. Mắt anh không đỏ, nhưng như đang giữ lại hàng ngàn cảm xúc trong lồng ngực.

"Nami..." anh cất tiếng. Giọng trầm khàn, khác lạ.
"Cái này... là gì?"

Nami cứng người. Cô biết anh đã thấy không thể biện minh, cô nuốt nước bọt, đứng dậy, tay siết chặt vạt áo, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em... em định sẽ nói cho anh biết. Chỉ là... em chưa"

"Em chưa?" Giọng anh cao hơn, cắt ngang cô, gắt và gấp.

"Em đã giấu cái này bao lâu rồi?"

"Không... em không cố ý... Em chỉ... em chưa chắc chắn, em định đi khám thêm rồi mới nói..." giọng cô nhỏ dần, từng chữ run rẩy.

"Chưa chắc?" Sanji cười gằn, nhếch mép như thể chính anh cũng không tin vào điều mình đang nghe.

"Vậy em để anh tìm ra bằng cách này sao?" Tay anh giơ tờ giấy lên. Hình ảnh siêu âm hiện rõ dưới ánh đèn.

Lần đầu tiên sau rất lâu... anh to tiếng với cô.

Lần đầu tiên... ánh mắt dịu dàng của anh hóa thành bão giận đầy đau đớn.

"Anh là chồng em, Nami! Anh là cha của con em! Em nghĩ vì sao anh luôn lo cho em từng bữa ăn, từng ly nước? Anh lo đến mất ngủ vì sức khỏe của em! Và em lại không nghĩ anh đủ tin tưởng để nói ra chuyện quan trọng như vậy sao?"

Nami chết lặng. Cô chưa bao giờ thấy Sanji giận dữ đến mức như vậy. Anh không đập phá, không gào lên, nhưng từng lời anh nói như lưỡi dao cắm thẳng vào lòng cô.

"Anh..." cô nghẹn lại "Em chỉ... em sợ. Sợ anh mệt mỏi, sợ anh không muốn thêm áp lực, sợ anh... không còn thấy em đủ tốt..."

Sanji đứng yên rất lâu. Cả người anh như bị nuốt chửng trong bóng tối lặng im của căn phòng.

"...Em bỏ nó đi được không?"

Câu nói ấy rơi xuống, nặng nề như một viên đá lớn ném vào mặt hồ phẳng lặng.

Nami sững người.

Gió qua khung cửa ngưng thổi. Rèm thôi lay động. Căn phòng trở nên đặc quánh, như nghẹt thở.

"...Em bỏ nó đi được không?" cô lặp lại, gần như không nhận ra chính miệng mình đang nói.

Cô quay người lại, nhìn anh. Trong ánh mắt ấy không có nước, không có giận dữ chỉ có một thứ duy nhất sụp đổ.

Như thể người đàn ông đứng trước mặt... không còn là người cô từng biết.

Tim cô đập thình thịch, từng nhịp đè lên ngực như búa tạ.

"Anh vừa nói gì...?" giọng cô run lên, nghẹn như đứt giữa.

Sanji giật mình. Anh như vừa tỉnh khỏi một cơn mê mệt mà chính mình gây ra. Nhưng lời đã buông không thể thu lại. Không thể giả như chưa từng tồn tại.

Anh lùi lại một bước, thở mạnh. Ánh mắt rối loạn, tay vẫn cầm tờ siêu âm bị vò nhăn.

Anh thở mạnh, mắt đầy rối bời "Anh... không phải là anh không muốn con. Anh chỉ... không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra lúc này..."

Nhưng những lời ấy, với Nami, nghe chỉ như tiếng vọng rất xa. Vì điều cô nghe rõ nhất... vẫn là câu đầu tiên anh nói.

"Em bỏ nó đi được không?"

"Lúc này?" Nami lặp lại, giọng nhòe trong cổ họng.

Cô cười một nụ cười đắng ngắt. "Anh đang bảo với em là... con của chúng ta đến không đúng lúc?"

Sanji bước lại gần. "Không! Anh không có ý đó"

"Thế anh có ý gì, Sanji? cô hét lớn

Em vừa phát hiện mình có thai. Em chưa kịp mừng, chưa dám khóc,... Vậy mà người mà em muốn chia sẻ lại là người đầu tiên khiến em muốn giấu nhẹm đi."

Cô lùi lại. Tay ôm bụng. Tay còn lại gạt đi dòng nước mắt đang lăn.

"Em đã sợ. Em sợ không phải vì có con. Em sợ... phản ứng của anh. Và giờ thì..."

"Em sai thật rồi. Em không nghĩ... anh có thể nói ra câu đó với em."

Sanji như vừa bị ai đánh thẳng vào ngực. "Nami, làm ơn, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ... anh sợ em lại đau. Sợ mình bất cẩn. Sợ"

"Anh không có quyền!" cô bật thốt lên "Nếu anh thực sự sợ, thì anh phải nói! Phải ở cạnh em! Chứ không phải yêu cầu em 'bỏ' một sinh linh mà em thậm chí còn chưa kịp ôm lấy lần nào!"

Giọng cô vỡ òa. Bàn tay run bắn siết lấy vạt áo.

"Anh biết không... Em từng nghĩ, anh là người cuối cùng trên thế gian này khiến em cảm thấy mình... bị chối bỏ."

"Nhưng ngay giây phút đó... chính anh lại là người đầu tiên làm điều đó."

Sanji bước lên thêm một bước, rồi khựng lại. Không khí dày đặc như có thể bóp nghẹt cả hai người.

Anh đưa tay lên nhưng rồi lại buông thõng. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết phải nói gì để giữ cô lại.

Chỉ còn tiếng Mavin ọ ẹ nhẹ trong nôi như đang kéo họ về thực tại.

Nhưng giữa họ bây giờ... là một sự im lặng không dễ gì xóa được.

Căn hộ vẫn sáng đèn nhưng không còn chút hơi ấm. Sanji ngồi lặng ở ghế sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay siết chặt như muốn nghiền nát mọi dằn vặt đang dâng trào trong ngực.

Trên bàn, giấy siêu âm nằm trơ trọi, màu đen trắng như tát vào mặt anh, nhắc lại từng lời mình vừa thốt ra và ánh mắt chết lặng của cô khi nghe nó. Anh không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy.

Chỉ vài giờ trước anh còn lên kế hoạch bí mật để tiết kiệm đủ tiền mua căn hộ mới, định làm bất ngờ cho cô, định mang đến cảm giác an toàn mà cô từng thiếu thốn. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, anh lại làm điều tàn nhẫn nhất gieo vào cô cảm giác bị chối bỏ.

Anh sợ đó là sự thật. Sợ cô sẽ lại kiệt sức như lần trước. Sợ vì lời bác sĩ đã dặn anh rằng cô không nên mang thai sớm. Sợ anh sẽ bất lực khi thấy cô nằm trong phòng cấp cứu một lần nữa. Sợ đến mức hoảng loạn.

Nhưng anh không thể tha thứ cho bản thân vì đã biến nỗi sợ đó thành tổn thương cho người con gái mình yêu nhất.

Còn trong phòng ngủ, Nami nằm nghiêng, gối ôm sát ngực, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Cô không ngờ có ngày Sanji sẽ thốt ra câu ấy.

Không phải vì cô chưa từng thấy anh giận mà vì giận cô, to tiếng với cô, trong khoảnh khắc cô yếu đuối và lo lắng nhất. Cô đã định kể trong bữa tối. Cô còn nghĩ ra cách để nói nhẹ nhàng, đỡ áp lực cho anh. Nhưng rồi mọi thứ vỡ nát khi anh tìm thấy tờ khám trong túi áo.

Đó là lỗi của cô cô biết nhưng sâu trong đáy tim, cô vẫn mong anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt của người chồng, người cha... không phải bằng ánh mắt hoang mang và nghi ngờ như vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com