Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2 (tiếp)

Dạo gần đây, Sanji không những vẫn yêu Nami như ngày đầu mà còn yêu nhiều hơn. Anh muốn gần cô hơn, muốn chạm vào cô nhiều hơn, muốn nấu những món cô thèm dù cô chỉ ăn được vài muỗng, muốn đặt tay lên bụng cô mỗi tối và thủ thỉ những điều ngốc nghếch cho đứa bé chưa hình thành rõ ràng trong đó nghe.

Nhưng càng cố gắng, anh càng cảm thấy mình bị đẩy ra xa. Như thể cô đang xây một bức tường vô hình, im lặng, nhưng dày đến mức mọi nỗ lực của anh đều bật lại.

Anh lặng lẽ mở điện thoại, ngón tay chạm vào màn hình rồi dừng lại rất lâu. Anh muốn nhắn cho cô vài dòng chỉ để cô biết anh vẫn ở đây, rằng cô không cần phải lo lắng, rằng anh vẫn nghĩ về cô. Nhưng rồi anh lại chùn tay.

Cô có thực sự muốn nhận tin nhắn đó không? Hay chỉ thấy phiền? Những dòng chữ vừa gõ ra, anh lại xóa đi, rồi gõ lại, rồi lại xóa. Cứ thế, trong cuộc trò chuyện không hồi đáp ấy, chỉ có những tin nhắn chưa bao giờ được gửi. Chúng nằm đó, lặng lẽ như chính anh, lặng lẽ như khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Vì anh biết... kể cả khi gửi đi, cũng sẽ không có ai trả lời.

Anh về khi đã khuya. Trời đã dứt mưa, những vũng nước loang lổ dưới ánh đèn đường phản chiếu thành những mảng sáng nhòe trên vỉa hè ướt. Anh tra chìa thật khẽ, mở cửa không gây một tiếng động nào. Không bật đèn. Anh để yên ánh sáng từ hành lang hắt vào qua khe cửa, thứ ánh sáng nhạt màu, đủ để thấy mọi thứ mà không phải đối mặt.

Căn hộ vẫn vậy, nhưng lại khác lạ đến lạnh người. Mùi chanh gừng trong không khí đã nguội. Cây đèn ngủ vẫn tắt, chỉ còn ánh sáng từ lò sưởi ảo nhỏ phát ra tia hồng yếu ớt ở góc phòng. Anh bước vào, gót giày chạm sàn ướt nước mưa, để lại những dấu chân tối màu.

Bước qua đảo bếp, anh lặng lẽ về phòng ngủ của mình.

Anh thấy cô. Nami nằm quay lưng về phía anh, mặt úp vào trong, chăn kéo cao đến tận vai. Một tay cô đặt lên bụng đó là thói quen gần đây, mỗi khi cô thấy bất an, hoặc đơn giản là khi không còn ai ôm cô từ phía sau. Tim anh thắt lại. Trong thoáng chốc, anh muốn bước đến, cúi xuống hôn lên trán cô, nắm lấy tay cô, thì thầm điều gì đó, bất kỳ điều gì. Nhưng anh không làm thế.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, treo lên mắc. Rút từ hộc tủ ra chiếc mền mỏng rồi đi thẳng ra sofa. Ghế vẫn còn hơi ấm từ buổi sáng, lúc anh ngồi ở đó gọt trái cây cho cô. Anh nằm xuống, kéo mền phủ ngang ngực. Không mở đèn cũng chả mở nhạc. Không một lời. Không một cử chỉ đòi hỏi sự chú ý.

Vì lần này... anh chỉ mong cô có thể chủ động bước đến bên anh. Anh vốn không phải là người nhỏ nhen như vậy. Không phải vì anh muốn chứng minh điều gì. Mà vì nếu tình yêu của họ thực sự cân bằng, thì đôi khi... được cần đến cũng là một cách để được yêu. Anh vẫn ở đó. Nhưng lần này, sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Buổi sáng. Mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên len qua rèm cửa, dịu dàng trải xuống nền nhà một lớp sáng mỏng.

Nami tỉnh dậy, và thứ đầu tiên cô cảm nhận được là sự trống rỗng. Bên cạnh không có Sanji. Tấm ga lạnh bên trái như chưa từng có người nằm đó. Không tiếng bếp lách cách. Không mùi bánh mì nướng. Không ly nước ấm đầu ngày được đặt cạnh giường như mọi khi. Chỉ là một buổi sáng tĩnh lặng đến mức lạc lõng.

Cô ngồi dậy chậm rãi, khoác tạm chiếc áo mỏng, rồi bước ra phòng khách. Căn hộ vẫn thế, ánh sáng nhẹ từ cửa sổ lọc qua rèm, chiếu lên sàn nhà một vệt dài. Nhưng không gian yên lặng đến ngột ngạt, như thể nơi này đã mất đi thứ hơi ấm quen thuộc mà cô từng không nhận ra mình lệ thuộc nhiều đến vậy.

Sanji đang ngồi ở bàn, mở laptop. Đôi mắt anh hơi quầng, tóc rối nhẹ, áo thun trắng đơn giản khoác ngoài một chiếc cardigan mỏng màu xám tro không kiểu cách, không nước hoa, không giày da. Chỉ là Sanji chồng cô nhưng thật sự lạ lắm.

Anh gõ bàn phím nhẹ, ngón tay dài quen thuộc vẫn di chuyển đều, nhưng không giống như mọi sáng khi anh liếc lên và nhoẻn cười chào cô bằng một câu gì đó ngớ ngẩn. Hôm nay, anh thậm chí còn không ngẩng lên.

Nami đứng yên một lúc, ngực như có gì siết lại. "Sanji..." cô gọi nhỏ. Anh dừng tay, nhưng không nhìn cô.

"Em dậy rồi à? Anh pha nước cam để trên bàn. Nếu không muốn thì một lát anh dọn đi cũng được."

Giọng anh trầm lặng, không lạnh lùng nhưng thiếu đi cái sự tinh nghịch, ấm áp hằng ngày. Thiếu đi cái "em yêu" quen thuộc. Không nũng nịu, không có vẻ gì là giận hờn.

Nami đứng đó vài giây, rồi như không chịu nổi, cô bước lại gần. Khoảng cách giữa họ chưa đến hai mét, nhưng cảm giác như đang bước qua một vùng đất bị bỏ hoang.

" Sanji hôm qua... em không nên nói những lời đó." Anh không đáp. Cô đứng thẳng lưng, nhưng giọng bắt đầu run.

"Em đã sai." Cô hít một hơi. "Em đẩy anh ra vì em đang giận bản thân mình. Em ghét cảm giác yếu đuối, ghét thấy mình mất kiểm soát, và em nghĩ... nếu anh càng yêu em, em càng thấy áp lực phải xứng đáng với tình yêu đó." Cô cắn môi, mắt cay. "Và thay vì nói thật với anh... em chọn cách tổn thương anh trước."

Sanji vẫn không nói gì trong một thoáng, rồi chậm rãi ngẩng lên. Mắt anh hơi đỏ, nhưng trong ánh mắt ấy bình thản đến lạ. Anh gật nhẹ. "Anh biết mà."

Cô sững người. "Anh biết à?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh. "Anh sống với em hai năm rồi, Nami. Anh đọc được từng ánh mắt ánh mắt của em mà." Câu nói nhẹ, nhưng như tháo chốt cơn nghẹn trong ngực cô.

Cô bước gần hơn, định đưa tay chạm vào vai anh, nhưng anh đã đứng dậy. Cô rụt tay lại. Anh mỉm cười nhẹ, không trách cứ. "Không có gì đâu mà Nami." Giọng anh trở về gần giống Sanji trước đây, chỉ thấp hơn, và có phần mệt hơn. "Đừng nghĩ nhiều. Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng ở All Blue. Lão già Zeff nhờ anh một số việc, anh phải đi gấp."Nói rồi, anh rút điện thoại, kiểm tra lại lịch hẹn.

Nhanh chóng cất rồi vội bước vào phòng thay đồ mà không nói thêm gì nữa. Nami đứng đó, cảm giác trong tim như vừa bị để lại giữa một căn phòng lạnh trống vắng.

Cô đứng trước cửa phòng thay đồ một lúc, lòng rối bời, rồi bước vào. Anh đang chọn áo sơ mi, chiếc cà vạt màu xanh than vắt qua tay. Anh không nhìn cô, chỉ im lặng kéo cổ áo lên, thắt nút, cài cúc.

Không nói gì, cô tiến đến, ngồi xuống mép giường, ngay bên cạnh anh. Không khí trong phòng có mùi gỗ ẩm và bạc hà mùi nước hoa nhẹ anh vẫn dùng mỗi sáng. Tay cô khẽ chạm tay anh. Ban đầu là chạm nhẹ, rồi nắm lấy. Một hành động không tính toán trước.

Cô cúi đầu, áp trán vào mu bàn tay anh, giọng khẽ "Em xin lỗi. Thật lòng đó mà..."

Anh khựng lại một giây. Không gỡ tay ra, cũng không siết lại. Chỉ là một sự yên lặng. Cô không ngẩng lên, nhưng nghe được tiếng anh thở dài không nặng nề, mà như thể đang cố dập tắt một ngọn lửa nào đó trong lòng.

Rồi anh nhẹ nhàng rút tay khỏi tay cô, không giật mạnh. Chỉ đủ để đưa tay lên, áp lên má cô, và đặt lên trán cô một nụ hôn. Nhẹ, dịu dàng, như thể thay cho hàng trăm lời anh muốn nói nhưng không còn đủ sức để nói nữa.

Không có "anh tha lỗi". Không có "không sao đâu". Không có gì hết. Chỉ là một cử chỉ dịu dàng... nhưng Nami cảm giác không còn như trước. Hay do cô đã quá nhạy cảm khi mang thai chăng?

Anh chỉnh lại cổ tay áo, vội vàng nhét tập tài liệu vào cặp, rồi quay đi. Giọng anh vọng lại khi tay đã đặt lên tay nắm cửa: "Anh đi đây. Chắc sẽ về muộn một chút." Không hôn tạm biệt. Không ánh mắt chào. Không vòng tay sau lưng như mọi sáng.

Anh đang cố tỏ ra bình thường, nhưng chính sự cố gắng đó càng làm rõ rằng, mọi thứ đã không còn như cũ nữa.

Cánh cửa khép lại với tiếng "cạch" nhẹ, để lại cô ngồi đó, với một bên tay còn vương cảm giác ấm từ lòng bàn tay anh, và một bên tim bắt đầu nhức nhối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com