Ngoại truyện 4.2
Họ đứng đó, trò chuyện thêm một lúc nhưng tuyệt nhiên không có cái nhìn đắm đuối, không cái chạm tay vô tình kéo dài, chỉ là hai người cũ đang cố cư xử như những người trưởng thành, lịch sự và giữ khoảng cách.
Câu chuyện nhẹ nhàng, đôi khi lạc nhịp, đôi khi im lặng kéo dài, nhưng không ai trong họ bước qua ranh giới mỏng manh giữa kỷ niệm và hiện tại.
10 phút trước
Chiều tối dần buông xuống, căn hộ nhỏ chìm trong sự yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vọng lại từ phòng khách. Nami ngồi thẫn thờ trên mép giường một lúc lâu, mắt dán vào khoảng trống vô định trước mặt.
Sanji vừa rời đi chưa đầy một giờ, nhưng khoảng trống anh để lại đã như nuốt trọn mọi hơi ấm. Không tiếng bước chân, không tiếng thở, không lấy một dấu hiệu của sự sống ngoài tiếng tích tắc đồng hồ lặng lẽ khắc vào buổi chiều tà.
Tiếng bụng cô khẽ réo, như một lời nhắc nhở rất đời thường rằng kể cả cô có đang buồn như thế nào thì sinh linh bé nhỏ bên trong vẫn cần được ăn.
Cô thở dài, đứng dậy, khoác nhẹ chiếc áo khoác mỏng rồi rời khỏi căn hộ. Không mang theo gì ngoài chiếc ví nhỏ và danh sách vài món cần mua một lý do đơn giản để bước ra ngoài thở một chút.
Cô rảo bước trên vỉa hè lát đá, từng viên gạch cũ kĩ ngân vang tiếng giày đều đặn. Gió đầu chiều lùa nhẹ, thổi tung vài lọn tóc đỏ cam, khiến chúng xõa ra trước mặt, mềm như sợi tơ. Góc phố vẫn yên bình như thường lệ, không ồn ào, không ồn ào gấp gáp như những buổi sáng sớm.
Mùi bánh mì nướng thơm ngậy từ tiệm đầu phố theo gió thoảng đến, khiến bụng cô lại réo lên một tiếng nhỏ.
Cô ghé vào cửa hàng tạp hóa quen thuộc ở góc đường, nơi mà cô và Sanji vẫn hay dừng lại sau những buổi chiều đi dạo. Bên trong vẫn là không gian cũ kỹ, ánh đèn vàng dịu hắt xuống những kệ hàng nhỏ.
Nami lấy một hộp sữa, vài quả táo, ít bánh quy và thêm một gói dưa muối mà dạo gần đây cô bỗng dưng rất thèm dù trước đó chưa từng thích mấy món mặn như vậy.
Sanji luôn tinh tế chuẩn bị mọi thứ đầy đủ ở nhà cho cô, từ bữa ăn đến đồ ăn vặt, nhưng không hiểu sao gần đây, khẩu vị của cô trở nên khó đoán hơn bao giờ hết. Cô hay thèm những món lạ, đôi khi là thứ chẳng ai nghĩ đến.
Cho đến khi cô bước ra khỏi cửa tiệm.
Tay xách túi đồ lặt vặt, cô định băng qua đường để quay về căn hộ, lòng chỉ nghĩ đến chiếc ghế dài và một bát trái cây lạnh. Nhưng rồi, ánh mắt cô vô thức lướt về phía góc phố đối diện và ngay lập tức, đôi chân cô khựng lại.
Không xa lắm, dưới ánh đèn đường vừa mới bật lên, là dáng người mà cô chẳng thể nào nhầm lẫn được Sanji. Anh đứng đó, hơi nghiêng người về phía một người phụ nữ bên cạnh. Dáng anh thả lỏng, tay đút túi áo khoác, mái tóc vàng rối nhẹ trong gió tất cả quá quen thuộc, nhưng khung cảnh thì lại làm cô nhức nhối.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy dài màu trung tính, tóc đen uốn nhẹ thả xuống vai, đứng gần anh hơn mức một người lạ tình cờ gặp gỡ. Dù không nghe thấy cuộc trò chuyện, không thấy rõ nét mặt, Nami vẫn nhận ra ngay. Là Viola.
Cái tên ấy không xa lạ. Hình như là "violet-chan" Đã từng lướt qua trong những mẩu đối thoại giữa Sanji và Reiju. Thậm chí có lần, trong một đêm Sanji ngủ quên để điện thoại mở, cô đã tình cờ nhìn thấy vài bức ảnh cũ mờ nét nhưng rõ ràng là Viola, đứng cạnh anh trong một khung cảnh đầy nắng. Anh không xóa hay có thể đã quên, hoặc không thấy cần thiết.
Tuy vậy cô không hỏi, cũng không tra khảo vì cô biết anh thương cô rất nhiều. Nhưng, cái tên ấy đã lặng lẽ nằm trong góc nhỏ tâm trí cô từ khi nào, một thứ quá khứ của anh mà cô không biết, và cô cũng không muốn biết.
Nami dừng lại, đứng chết lặng dưới tán cây nhỏ bên vỉa hè. Tay cô siết nhẹ quai túi, ngón tay cứng đờ theo một phản xạ khó hiểu. Cô không có ý định nghe lén thực ra cũng chẳng thể nghe rõ gì giữa tiếng xe cộ và gió nhưng mắt cô thì không rời khỏi họ được.
Phía bên kia đường, Viola nghiêng đầu cười với Sanji, nụ cười rạng rỡ mà Nami đã thấy trong vài bức ảnh cũ.
"Tạm biệt anh, em về đây nhé. Hẹn gặp lại sau!" Cô ấy nói to, vẫy tay nhẹ như đang chia tay một người bạn thân quen. Rồi bất ngờ Viola quay đầu, ánh mắt thoáng nghịch ngợm. "À, gửi lời hỏi thăm đến cô vợ xinh đẹp của anh giùm em!"
Sanji chỉ mỉm cười, vẫn nhẹ nhàng như thường lệ. "Cảm ơn em. Chúc em bình a Violet."
Một chiếc taxi vừa tới bên lề đường. Viola bước nhanh về phía đó, váy quét nhẹ nền đá. Và đúng ngay khoảnh khắc đó Viola vấp chân vào mép gờ đá nhô lên giữa vỉa hè. Cô nghiêng người mất thăng bằng.
Chỉ trong tích tắc, Sanji đã lao tới. Cánh tay anh vòng qua eo cô theo bản năng, giữ chặt lấy cô trước khi ngã xuống. Một cử chỉ hoàn toàn tự nhiên, không chút toan tính vì đó là điều anh luôn làm, với bất kỳ người phụ nữ nào cần giúp đỡ.
Nhưng từ phía bên kia đường, nơi Nami đang đứng... mọi thứ vỡ ra như thủy tinh rơi xuống nền đá.
Cô không nghe được lời tạm biệt. Không biết rằng họ đã giữ khoảng cách cẩn thận suốt cuộc trò chuyện. Không biết rằng Viola chỉ vừa mới nói lời chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cô.
Tất cả những gì Nami thấy, là người đàn ông của mình, chồng cô, người cô đã tin tưởng hơn bất cứ ai đang ôm lấy một người phụ nữ khác. Một người từng là một phần của quá khứ anh. Một người từng nằm ngoài những điều Nami có thể kiểm soát.
Cô đứng bất động như thể không còn cảm giác trong đôi chân. Không khí quanh cô dường như vừa bị rút cạn. Thế giới trở nên im bặt, như bị bóp nghẹt trong một lớp kính mờ không âm thanh.
Túi đồ khẽ run trong tay. Móng tay cô bấm vào quai túi đến trắng bệch. Đôi mắt mở to, chớp không kịp, rồi bắt đầu nhòe đi trong làn nước không thể ngăn. Cơn đau không bắt đầu từ đâu, nhưng lan khắp người chỉ trong vài giây.
Chẳng cần sự xác minh nào cả. Cô quay lưng. Bỏ chạy. Như thể chỉ ở lại đây một chút nữa thôi cô có thể tan vỡ từng chút một. Đôi giày bệt đập vào vỉa hè phát ra âm thanh lạch cạch như nhịp tim rối loạn
Trái tim cô, vốn đã mong manh trong những ngày gần đây, giờ vỡ vụn hoàn toàn. Cô không còn nhớ đến cái bụng đang lớn dần, không nhớ đến lời bác sĩ dặn phải cẩn thận.
Cô chạy vội về căn hộ số 32, lòng hoảng loạn đến mức không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi đang chảy dài trên má. Mỗi bước chân nện xuống hành lang vang lên như dội lại từ khoảng trống trong lồng ngực cô. Khi đến trước cửa, tay cô run rẩy lục tìm chùm chìa khóa trong túi áo khoác.
Nhưng nó rơi. Rơi một lần, rồi lại lần nữa. Ngón tay cô không thể giữ chặt nổi, như thể cơ thể đã không còn là của mình. Cô quỳ sụp xuống nền hành lang lạnh buốt, vừa khóc nấc vừa nhặt lại chiếc chìa khóa ướt nhòe nước mắt.
Cuối cùng, sau vài lần cắm sai, ổ khóa kêu "tách" một tiếng khô khốc. Cô mở cửa bằng chút sức lực còn lại, bước vào rồi lập tức đóng sầm cánh cửa phía sau lưng lại như để chặn hết thế giới ngoài kia.
Và ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cô cũng đổ sụp xuống nền nhà.
Cô không hét lên, không gào khóc. Chỉ là những tiếng nấc nghẹn bật ra từ cổ họng, đứt quãng và tuyệt vọng như thể không thể thở nổi. Chưa bao giờ trong đời, Nami thấy mình tan nát đến thế đó là cảm giác bị bỏ lại... đúng vào lúc cô cần được nắm tay hơn bao giờ hết.
Nỗi đau không dữ dội như một vết chém, mà âm ỉ như vết rạn trong lòng ngực từng giây từng phút lan rộng, thít chặt lấy cô, khiến mọi thứ xung quanh như chìm vào im lặng đến ngột ngạt.
Chỉ còn cô. Một mình. Giữa căn hộ tối đèn và những tiếng nấc không ai nghe thấy.
23:42.
Bầu trời ngoài kia đã chìm hẳn vào bóng tối.
Bên trong căn hộ số 32, ánh đèn vẫn chưa bật. Nami ngồi dựa lưng vào cánh cửa, co mình lại như một chiếc lá khô bị gió thổi dạt vào góc khuất. Cô không còn khóc thành tiếng, nhưng từng tiếng nấc vẫn vang lên nghẹn ngào trong lồng ngực nhỏ, khẽ, như một con mèo con bị bỏ rơi đang cố cắn chặt nỗi đau khôn tên.
Cô ngồi như thế suốt từ lúc về tới giờ, gần một tiếng đồng hồ. Không di chuyển, không nói gì, cũng không cố lau nước mắt. Như thể nếu cô chỉ cần cử động, mình sẽ vỡ tan.
Bụng bắt đầu âm ỉ. Một cơn đau mơ hồ lan ra như cơn sóng lạnh đầu tiên báo bão. Nhưng cô vẫn giữ lưng thẳng, như thể việc ngồi yên là cách duy nhất để giữ bản thân không sụp đổ.
Rồi đến khi cô cúi người, định với lấy chiếc chìa khóa vẫn nằm lăn lóc trên sàn... thì cơn đau thứ hai ập đến. Không còn âm ỉ nữa, mà sắc lẹm, đột ngột, như một lưỡi dao mỏng lướt ngang qua bụng dưới.
Cô khựng lại. Cả người cứng đờ.
Cơn đau dội lên từng đợt, sâu và dữ dội không giống bất kỳ lần đau bụng nào cô từng trải qua. Như thể ai đó đang xoáy thẳng vào bên trong, tàn nhẫn và không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com