Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 5

Thực ra fic xong nhanh hơn dự kiến của t nên t sẽ up dần mọi người đọc thì tương tác để t ra fic đều nha...

Cô ấy đã giữ được thai lần này... nhưng nếu còn vài lần 'suýt' như vậy nữa thôi, sẽ không giữ lại được gì cả đâu."Câu nói của bác sĩ như một mũi dao nhọn, đâm thẳng vào lồng ngực Sanji. Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại sau lưng bác sĩ, để lại trong lòng anh một khoảng trống rộng lớn và một sự lo sợ không tên.

Sanji đứng tại hành lang, ánh đèn láng mờ dưới mái hiên như muốn nuốt chửng cả anh lẫn sự thật vừa nghe. Mỗi hơi thở đều nặng trĩu. Tay anh đặt lên thành cửa, cảm nhận rung động nhẹ nhưng đủ khiến anh biết... cô vẫn còn trong đó. Cô, và cả sinh mệnh mong manh trong bụng cô.

Anh lặng lẽ bước vào phòng. Không khẽ đóng cửa. Không vội vàng. Chỉ là bước chân thật chậm, như sợ mỗi bước sẽ đánh thức cô... hoặc sẽ làm cô tan biến.

Nami nằm đó, ánh sáng đèn bệnh thắp lên giữa không gian tĩnh lặng. Làn da cô xanh nhợt, tóc phủ nhẹ lên gối, môi khẽ mấp máy theo hơi thở đều đều.

Sanji ngồi bên giường, kéo ghế đến sát cạnh. Bàn tay còn lại của anh run run chạm vào trán cô nơi hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé ấy khiến anh bớt lạnh. Anh hít thật sâu, tự nhủ rằng đây là giờ phút anh tuyệt đối cần tỉnh táo.

Chợt, anh nghiêng người, áp trán mình lên mu bàn tay cô, nơi cô đã nắm lấy máy đo khi cơn đau đầu tiên ập đến. Đôi mắt anh nhắm nghiền, khẽ run một cái bởi lẽ lần đầu tiên trong nhiều ngày, anh muốn... xin lỗi, không phải chỉ là lời nói hời hợt, mà là bằng cả trái tim mình.

"Anh xin lỗi vì đã bỏ đi..."
Hơi thở anh nghèn nghẹt, như sắp vỡ.
"Anh xin lỗi... vì... đã để em cô đơn đến mức... không dám gọi anh ngay từ phút đầu."

Nami cử động, chớp mắt mở to. Đôi mắt nâu xinh đẹp pha phần mệt mỏi. Cô nhìn anh, ánh mắt khắc khoải xen lẫn tuyệt vọng không phải do sự đau đớn thể chất mà vì bao nhiêu ngày qua... cô đã sợ anh sẽ không trở lại. Bây giờ anh đã trở lại, nhưng mình cô cần đến hàng ngàn lời xin lỗi hơn thế.

Sanji hít một hơi thật sâu, giọng mềm như nhung: "Anh biết mình sai. Anh sẽ không bao giờ để em không gọi được anh nữa. Dù chỉ là một tiếng thở dài, một tiếng nấc khẽ... em cứ gọi anh sẽ có mặt." Anh nắm lấy tay cô vuốt khẽ lên mặt.

Cô mỉm cười, miệng mấp máy không thành lời. Chỉ có nước mắt lăn dài xuống má. Sanji lau cho cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên tay cô một nụ hôn chứa đầy sự hối hận, yêu thương và lời hứa vững chắc hơn mọi lời nói.

Một phút trôi qua mà cả hai đều không nói gì. Họ chỉ ngồi đó, bên nhau, cho đến khi tiếng bước chân của bác sĩ lại vang lên ngoài hành lang.

Tiếng giày cao gót vang lên gấp gáp trên nền gạch bệnh viện, từng nhịp như đập thẳng vào không gian vốn đang yên tĩnh. Reiju đẩy mạnh cánh cửa phòng bệnh, bước nhanh vào, ánh mắt lóe lên sự lo lắng không giấu được.

Vừa nhìn thấy Sanji đứng bên giường, cô không cần đợi lấy một nhịp thở, lập tức cất tiếng, giọng gắt và dồn dập:
"Sanji, chuyện gì đã xảy ra?! Tại sao Nami lại thành ra thế này? Em đã làm gì?!"

Câu hỏi như một cú đánh thẳng vào lồng ngực anh, khiến Sanji khựng lại, cổ họng nghẹn ứ. Anh không trả lời. Chỉ cúi đầu như thể sự im lặng ấy chính là lời thú nhận nặng nề nhất.

Trên giường, Nami khẽ quay đầu lại nhìn Reiju. Gương mặt cô vẫn còn xanh xao, nhưng môi đã có chút sắc hồng trở lại. Thay vì phản ứng lạnh lùng như mọi lần, lần này cô mỉm cười nhẹ nụ cười mỏi mệt.

Trước đây, giữa cô và Reiju chưa từng tồn tại khái niệm thân thiết. Cô luôn cảm thấy người phụ nữ này nhìn mình bằng ánh mắt lạnh, khó gần, và có phần hoài nghi. Họ như hai cực không thể chạm không đối đầu trực diện, nhưng cũng chẳng thể hoà hợp.

Nami từng ngại gặp chị gái của Sanji. Cô luôn nghĩ Reiju không thích mình, thậm chí âm thầm phản đối mối quan hệ này. Nhưng vào khoảnh khắc này, khi thấy người phụ nữ ấy lao đến trong nỗi lo cuống quýt, gương mặt căng thẳng, giọng nói run lên vì giận lẫn sợ hãi tự dưng cô cảm thấy ấm lòng.

Reiju lo cho cô không chỉ vì phép lịch sự. Không chỉ vì cô là vợ của em trai mình. Mà vì Reiju, dù có cứng rắn và ít nói đến đâu, vẫn là một người chị yêu em trai theo cách của riêng mình. Không phô trương. Không nhẹ nhàng. Nhưng luôn sẵn sàng bảo vệ và can thiệp khi cần thiết.

Ánh mắt của Reiju lướt sang Nami, không còn là sự soi xét, mà là lo lắng thật lòng.

Và Nami, lần đầu tiên, nhìn lại người chị ấy không phải như một đối thủ thầm lặng, mà là một phần gia đình. Một người chị mà cô, giờ đây, bất ngờ thấy biết ơn.

Không cần nói lời nào. Giữa phụ nữ với nhau, có những cảm xúc, sự đồng điệu mà không cần ngôn ngữ

Sanji không cãi lại một lời. Anh cúi đầu, vai khẽ run
"Dạ... em biết rồi..."

Reiju nhìn em trai mình, ánh mắt vẫn còn nghiêm, nhưng sâu trong đó là chút yên tâm. Có những lời không cần nói thêm chỉ cần thấy cách người ta cúi đầu.

"Thôi mà, Reiju..." Nojiko lên tiếng, dịu dàng như một làn gió mát giữa căn phòng đang căng thẳng. "Không sao là tốt rồi."

Chị ngồi xuống bên mép giường, bàn tay ấm áp khẽ siết lấy tay Nami đang lạnh ngắt. Ánh mắt chị đầy lo lắng, nhưng giọng nói lại nhẹ như ru, sợ làm vỡ giấc ngủ mỏng manh của cô em gái nhỏ: "Em sao rồi? Ổn chứ?"

"Em ổn chị Nojiko" Nami khẽ gật đầu, đầu hơi nghiêng vào vai gối. Nụ cười nhạt nhoẻn qua môi, nhẹ đến mức ai cũng cảm thấy tim thắt lại như thể cô đang cố chứng minh rằng mình vẫn còn vững, dù bên trong đã rạn vỡ.

Reiju khoanh tay, khẽ thở ra một hơi. Đôi vai thả lỏng, nhưng nét mặt vẫn còn giữ lại phần nghiêm nghị của một người đã quen sống giữa ranh giới sinh tử và kỷ luật.

"Yêu ai," cô nói, không nhìn ai cụ thể "thì phải để người ta biết là mình đang yêu. Không phải cứ im lặng, rồi hy vọng người kia tự hiểu."

Ánh mắt cô liếc sang Sanji, giờ đã dịu hơn, nhưng vẫn là cái nhìn của một người chị từng chứng kiến em mình lớn lên trong thiếu thốn tình cảm, sự tự do, và cách yêu đúng.

"Cậu nghe chị nói không đấy?" giọng cô sắc lại.

Sanji gật đầu, tay đặt lên ngực trái, nơi tim vẫn còn đập mạnh như lúc chạy đi tìm cô.
"Dạ... em nhớ rồi. Em xin lỗi..."

Nojiko mỉm cười, ánh mắt ươn ướt nhưng giọng vẫn ấm như mọi khi:
"Không sao. Quan trọng là em vẫn ở đây, cả hai đứa đều ở đây. Còn được nắm tay nhau... là đã hơn rất nhiều người rồi."

Không khí trong phòng lắng lại, dịu đi, như được xoa nhẹ bằng bàn tay của những người phụ nữ mạnh mẽ và biết thương.

Reiju gật đầu, giọng cuối cùng cũng mềm hơn, nhưng không hề mất đi cái uy của người đã từng thay cha làm người lớn trong nhà.

"Nhưng chị nói trước..." cô nhìn cả hai, giọng hơi kéo dài như nhấn nhá một cảnh báo "nếu lần sau chị phải quay lại bệnh viện vì chuyện kiểu này nữa, thì chị sẽ không chỉ nói nhẹ nhàng như hôm nay đâu."

Câu nói kết lại bằng một cái liếc đầy cảnh báo, nhưng ai cũng hiểu đó là cách Reiju nói chị thương. Một cách vụng về, cứng rắn, và đầy sát thương... nhưng chính xác là điều Nami cần lúc này không phải sự thương hại, mà là người dám mắng cô vì không ai muốn thấy cô đau lần nữa

Trong ánh đèn bệnh viện vàng dịu, ba người phụ nữ ba chị em ngồi cạnh nhau, tay trong tay, như một vòng tròn gắn kết chặt chẽ. Sanji đứng lặng bên cạnh, nhìn khung cảnh ấy lần đầu tiên trong nhiều ngày, anh cảm thấy bình yên trong lòng

Chiều hôm đó, khi Sanji vẫn còn đang túc trực bên giường cô thì nhận được điện thoại là tin nhắn từ Luffy "cái tên ngốc này không biết lại giở trò gì nữa đây"



Định trả lời rằng Nami đang mệt và cô ấy cần nghỉ ngơi nên mọi người đừng đến nhưng.

Nami vừa chợp mắt được một lúc, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở.

"YO! Vào được không?!" tiếng Luffy vang lên như trống hội phá tan cả không khí yên tĩnh. Không đợi ai trả lời, cậu ta đã lao vào như một cơn lốc, bước chân lộc cộc trên nền gạch trắng. Zoro theo sau, tay vẫn đút túi, mặt tỉnh bơ như thể lạc vào đây chỉ vì tiện đường.

"Luffy...!" Sanji quay phắt lại, cau mày như vừa bị bóc mất miếng bánh đang ăn dở "Đây là bệnh viện đấy! Cậu có biết nói nhỏ là thế nào không hả?! Mà sao mới nhắn đó mà cậu đã đến rồi vậy thì cậu nhắn tin để làm gì?" " đúng là đồ ngốc mà"

"Ồ!" Luffy lập tức khựng lại như bị đóng băng, rồi... chậm rãi giơ một ngón tay lên môi ra hiệu "suỵt" một cách vụng về và hoàn toàn phản tác dụng. "Xin lỗi nha... Tớ quên mất..."

Zoro đứng kế bên, khoanh tay, cười khẩy: "Cái đầu cậu lúc nào mà chẳng quên."

"Ờ thì..." Luffy đảo mắt một vòng quanh phòng, rồi ánh nhìn dừng lại ở giường bệnh, nơi Nami đang tựa lưng, tay nhẹ đặt lên bụng. "Ơ? Nhưng mà... đâu rồi nhỉ?" Tự dưng cậu ta giật phăng chăn của cô ra khiến cô rùng mình.

Sanji lập tức cảnh giác: "Đâu gì cơ?"

"Thì..." Luffy nhíu mày, nghiêng đầu, chỉ tay về phía bụng Nami "Em bé ấy! Tớ tưởng là... sẽ thấy nó nằm lù lù ở đó chứ?!"

Khoảng im lặng kéo dài đúng ba giây.

Rồi "TRỜI ĐẤT ƠI!!" Sanji gào lên như sắp bốc hỏa "Nó mới hai tháng thôi, Luffy! Cậu tưởng em bé thứ order được hả?! Có ai thấy liền được đâu!"

Zoro nhếch mép, lắc đầu đầy thương hại: "Đúng là một tên ngốc."

Luffy nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn vô tội: "Ờ thì... tớ thấy trên tivi mà thường nhân vật nữ khi họ có bầu thì mấy tập sau họ đẻ luôn đó thôi..."

"Đó là mấy tháng sau, đồ đầu đất!!" Sanji chỉ tay vào trán Luffy, giọng cao vút "Thật sự là cậu không biết gì à?!"

Luffy gãi đầu, cười hề hề rồi quay sang Nami: "Xin lỗi nha! Nhưng mà... chúc mừng nha!" cậu giơ tay lên vẫy như thể đang chúc mừng ai đó vừa trúng số độc đắc.

Nami bật cười. Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, cô cười thật sự.

Sanji thở dài, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm đến lạ. Dù là theo cách ngốc nghếch nhất, hai tên bạn này cũng đã giúp không khí nặng nề tan đi một chút.

Zoro liếc sang, tay đẩy cửa phòng: "Tôi đi kiếm bia. Tên ngốc này đi theo không?"

Luffy lập tức sáng mắt: "Có bánh ngọt không?!"

Zoro không quay lại, chỉ buông một câu:

"Thật sự là không hiểu nổi bụng cậu có ddaay không vậy, có ngày tôi sẽ phải chém cậu để diệt họa cho người dân thành phố này mất không họ sẽ chết vì đói."

"Chắc là không!" Luffy lon ton chạy theo, như thể chẳng hiểu được chút nào câu vừa rồi là lời đe dọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com