Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

_Trên xe_

Hiện tại đã 15 phút trôi qua các bạn nhỏ cũng đã dừng việc( pay lak) của mình lại mà nghỉ ngơi một lát và bỗng dưng xe dừng lại.

"Sao lại dừng vậy Hân ca?" -Lưu Diệu Văn kế bên thắc mắc rồi nhìn ra ngoài cửa

"Đã cắt đuôi được bọn họ rồi sao ạ?" -Hạ Tuấn Lâm đằng sau đoán tình hình

"Đúng vậy. Các em mau xuống nào, tới nơi rồi đấy" -Hân ca

"Dạ vâng"

Sau đấy chín người liền lần lượt bước xuống xe. Hạ Tuấn Lâm liền dẫn mọi người đi tới quán trước do Hân ca bảo phải đi đỗ xe, chổ đấy cách tuy không xa nhưng cũng khá mất thời gian nên bảo mấy đứa nhóc vào trước.

Quán ăn đó không phải ở ngay đường lớn mà lại ở trong một con hẻm bên cạnh một tiệm tạp hóa. Nói là hẻm nhưng thật ra đường đi cũng rất rộng rãi, xung quanh cũng có những người bán hàng mở quán, người qua kẻ lại rất nhộn nhịp. Mọi người ở đây rất thoải mái trò chuyện với nhau về cuộc sống, con cái và những chuyện linh tinh khác trông rất yên bình. Và cũng không ai để ý lắm tới bọn họ- những người che kín mít kia.

Mang theo tâm trạng thoải mái, các bạn nhỏ lại cùng theo chân Hạ lão sư đi tới quán ăn kia.

"Tới nơi rồi. Là chỗ này" -Hạ Tuấn Lâm vui vẻ dắt cả bọn tới trước một quán ăn

Trước mặt mọi người không phải là một quán ăn hiện đại như ở trong các trung tâm họ hay lui tới. Mà là một quán ăn bình dị mang hơi sắc cổ điển với màu vàng nâu cùng chút đỏ làm chủ đạo. Có vẻ như thời điểm này cũng khá ít người ghé quán nên ở đây cũng không có nhiêu người.

"Chào quý khách" -một nữ nhân viên nhìn thấy bọn họ liền lại mời vào
"Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"

"Dạ thưa bọn em có đặt trước rồi ấy ạ" -Hạ lão sư nói

"Xin hỏi tên là gì ạ?" -nhân viên thấy vậy liền hỏi cậu để xác minh

"Hạ Tuấn Lâm ạ"

"Vâng. Hạ Tuấn Lâm - một bàn chín người và một bàn hai người ở tầng một. Vậy mời mọi người đi lối này" - nói rồi nữ nhân viên liền dẫn mọi người đi đến vị trí mà Hạ Tuấn Lâm đã đặt trước

Vị trí chỗ ngồi của các cậu ở trên tầng một, gần với ban công ngoài trời, chỗ ngồi này vừa rộng rãi thoáng mát lại có thể ngắm cảnh vật bên ngoài.

"Menu của quý khách đây ạ"

"Dạ vâng em cảm ơn ạ"

Nữ nhân viên sau khi đưa xong năm quyển menu liền xin phép quay lại tầng dưới.

"Wow! Cư nhiên còn có chỗ thế này! Không hổ là Hạ nhi!" -Tống lão sư trầm trồ

"Anh ở với bọn em suốt mà sao biết được quán này hay vậy? Nó khá xa còn ở góc khuất, chưa kể sao em chưa thấy quán này trên mạng?" -tiểu Lưu cũng thắc mắc

"Em cũng vậy! Chỗ này hình như cũng không thấy bọn họ!" - Trương Trạch Vũ hào hứng nói

Cả bọn nghe vậy liền gật đầu. Nơi này tuy hơi xa còn ở góc khuất nhưng lại đặc biệt yên bình, quán trang trí cũng rất đẹp mắt quan trọng nhất chính là không bị đám người kia làm phiền. Quán ăn thế này làm sao mà Hạ Tuấn Lâm- người ngày ngày ở công ti rồi lại về nhà chung biết được?

"Haha bất ngờ lắm phải không. Đã bảo tuyệt nhiên không hối hận mà" -Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy biểu hiện của mọi người liền cảm thấy buồn cười

"Bớt vòng vo mau nói trọng điểm!" -Tống lão sư

"Thật ra chỉ là tình cờ thôi. Ngày trước cũng có cùng ba mẹ đi vui chơi dạo phố gần đây, tình cờ đang đói lại mò được quán này thế là vào thôi!" -Hạ Tuấn Lâm nói xong còn cười hehe

"Ặc! Quên mất anh chính là ăng-ten tìm đồ ăn mà" -Lưu Diệu Văn nghe xong liền lắc đầu

"Hahaha"

"Ồ mấy đứa đây rồi" -Hân ca đi lại bên cạnh còn có thêm một vị khác hình như là staff hiện phụ trách Tam Đại

"Trạch ca!" -Trương Tuấn Hào gọi tên vị kia

(Tên tự nghĩ vui lòng không quá ngạc nhiên hihi)

"Xin chào mọi người" - một người đàn ông trông có vẻ ngoài 30 đi lại gần
"Tập trung đầy đủ rồi nhỉ. Xin lỗi các em nhé chắc tụi nhóc này ồn ào lắm nhỉ" - người được gọi là Trạch ca kia hướng về phía mấy bạn nhỏ mà cười đùa

"Ơ trong mắt anh bọn em như thế sao?" - Chu Chí Hâm nghe vậy liền tỏ vẻ đáng thương

"Tổn thương sâu sắc" - Tô Tân Hạo phụ họa

"Bọn nhỏ còn ngoan chán chứ mấy đứa kia cũng chẳng kém cạnh đâu haha " -Hân ca nghe vậy liền nói

"Ơ Hân ca quá đáng"- Tiểu Tống bày ra bộ dáng bị tổn thương nghiêm trọng

"Tổn thương rồi tổn thương rồi" - Tiểu Văn kế bên ôm tim

"Haha thôi các em cứ ăn đi nhá. Bọn anh qua bàn bên cạnh có gì kêu nha" - nói rồi Hân ca liền kéo vị Trạch ca bên cạnh qua cái bàn nhỏ kế bên, để là không gian riêng cho bọn nhỏ

"Vậy mọi người coi menu rồi order đi nè" - Hạ lão sư đưa mấy quyển menu cho mọi người

_Vị trí chỗ ngồi hiện tại:_ ( bàn vuông dài nha)

TÁH
_______
LDV|         |HTL
NHT|         |ĐGH
CCH|         |TTH
TTV|         |TTH
_______

_Thời gian món ăn lên_

"Vậy là thời gian nghỉ các sư huynh vẫn liên lạc với nhau ạ" -Tiểu Chu tò mò hỏi

"Ừm dù hơi khó khi mà các anh ấy không có nhiều thời gian rảnh nhưng vẫn có thể hẹn nhau rồi nhắn tin nói chuyện" - Tống sư huynh đáp

"Tính ra năm sau là tới lượt tụi mình bế quan nhỉ " - Hạ lão sư

"Ừm" - Tường ca

"Vậy thì tụi mình nên chuẩn bị nhiệm vụ gì cho bọn họ đây nhỉ?" -Tống Á Hiên thích thú nói

"Cho bọn họ chăm trẻ đi haha" -Tiểu Hạ ranh mảnh nói

"Hic Hạ nhi anh thật độc ác!" - Tiểu Lưu đột nhiên nhớ lại trải nghiệm chăm em trong quá khứ mà đổ mồ hôi

"Haha"

"Món ăn lên đủ rồi, mọi người mau ăn đi" - Tiểu Lưu hối thúc

"Mời các sư huynh ạ"

"Các em mau ăn đi"

...

"Diệu Văn cái đó là của anh mà!" -Tống lão sư phát hiện hung thủ gắp miếng mồi ngon (đùi gà) của mình

"Ai nhanh là của người đó thôi" -nói rồi liền định gắp miếng cá trên dĩa thì bị hẫng tay trên

"Anh!!"

"Ai chậm tay thì mất thôi" - Tống Á Hiên cười mỉa

Rồi cả hai bạn nhỏ lao vào giao tranh. Trái ngược với bên này, kế bên thì bình yên hơn một chút...

"Hạ nhi, món này cậu thích ăn nhất này, ăn nhiều chút" - Nghiêm Hạo Tường gắp miếng thịt đã tái chín bỏ vào bát của Hạ nhi

"Hạ sư huynh anh ăn thử cái này đi ạ. Nó rất ngon đấy" - Đặng Giai Hâm bên cạnh cũng gắp vài món ăn qua cho Hạ sư huynh kế bên

"Đặng Giai Hâm mau ăn đi, Hạ nhi có anh là được rồi" - Nghiêm Hạo Tường vừa gắp vài món bỏ tiếp vào bát Hạ nhi vừa nói với vị sư đệ đối diện ám chỉ "Hạ nhi đã có anh chăm, chú tự biết đường mà rút đi"

"Dạ em không sao ạ. Nghiêm sư huynh cứ ăn đi ạ. Nay huynh vất vả rồi, để em bên cạnh bồi Hạ sư huynh được rồi ạ" - Đặng sư đệ cũng không yếu thế đáp trả

"..." Hạ lão sư bên cạnh nhìn hai sư tử một lớn một nhỏ này mà không hiểu sao cảm thấy có gì đó lành lạnh xẹt xẹt ở nơi đây mà không khỏi thở dài

"Rồi rồi. Cả hai mau ăn đi. Tớ cũng không phải trẻ con mà chăm với chả không. Nè, Hạo Tường cậu ăn nhiều chút. Giai Hâm em cũng ăn món này nha" - Hạ lão sư vừa nói vừa lấy thức ăn nhanh chóng bỏ vào bát cả hai sau đó quay lại xử tiếp bát của mình

Hạ nhi quan tâm mình... - Nghiêm- u mê - Hạo Tường ngây ngẩn nhìn bát rồi nhìn Hạ nhi

Hạ sư huynh gắp thức ăn cho mình... - Đặng- u mê- Giai Hâm ngây ngẩn bên cạnh cũng nhìn

"Hửm?" - cảm thấy lại có ai nhìn mình liền ngước lên nhìn hai người kia

"Khụ" - Nghiêm Hạo Tường giả vờ ho khan rồi đưa mắt về bát của mình, bắt đầu động đũa

"Dạ... dạ em cảm ơn sư huynh" - Đặng Giai Hâm bên cạnh cũng ngại ngùng dời ánh mắt tới bát của mình giả bộ đang ăn nãy giờ

"...Ừm..." - Hai tiểu sư tử này nay sao thế nhỉ?

"..."
"Bộ bọn mình có đặt món này hả ta? Sao no thế!?" -Chu Chí Hâm bên cạnh nhìn thấy toàn bộ liền quay sang đồng bạn bên này nói

"Món gì cơ?" - Trương Trạch Vũ ngơ ngác hỏi

"Haha cậu ấy đang nói là 'cẩu lương' á" -Tô Tân Hạo bên kia cũng thấy rõ mà nói

"Ể?" -Trương Tuấn Hào bên này cũng khó hiểu

"Hai người các cậu còn nhỏ lắm, chưa hiểu đâu haizz" - Chu lão sư thở dài nói

"Anh ấy rốt cuộc bị sao vậy?" - Trương Trạch Vũ miệng méo xệ trước hình ảnh như ông cụ non của vị ca ca nhà mình

"Kệ ảnh đi. Lo việc (ăn) của tụi mình là đủ rồi" - Trương Tuấn Hào đối diện cũng không thèm nhìn nữa mà tập trung xử lý bát của mình

Và thế là bữa ăn cùng nhau của các bạn nhỏ vẫn diễn ra tiếp đó. Ồn ào và thoải mái, thư giản và vui vẻ...

...

"Bọn nhỏ xem ra rất vui. Không uổng công tôi vận dụng hết tài năng của mình đưa bọn nhỏ tới đây hahaha" - Hân ca bên kia cũng rất vui vẻ thưởng thức bữa ăn này nói

"Đúng vậy, vất vả cho tụi nhỏ rồi. Luyện tập vất vả như vậy còn gặp sự việc kia. Muốn đi ăn, đi chơi bên ngoài cũng không dễ dàng..." - Trạch ca đối diện đồng tình

"Chúng ta cũng không thể làm gì khác được. Đã vào vòng vây này thì đó là việc đương nhiên sẽ xảy ra... chỉ là chúng vẫn còn quá nhỏ" - Hân ca

"Ừm... việc chúng ta có thể làm là giúp đỡ và ủng hộ tụi nhỏ hết sức thôi " - Trạch ca

"Haizz đột nhiên cảm giác tôi có đủ trải nghiệm làm cha lun rồi " - Hân ca ão não

"Haha tôi đợi tới ngày anh có thể áp dụng được" - Trạch ca cười đùa

"Nói thì hay lắm cậu thì có chắc"

"Đợi đi tôi chắc chắn sẽ trước anh"

"Hảo ai thua người đó đãi người kia 3 chầu lẩu!"

"Thành giao!"

"Hahaha..."

...

"Bọn họ xem ra rất vui nhỉ haha" - Trương Trạch Vũ nhìn qua bên kia

"Thoải mái cũng tốt mà. Hiếm lắm mới có dịp đi ăn mà không cần phải quay hay câu nệ ống kính gì hết" - tiểu Hạ vui vẻ nói

"Đúng vậy nhỉ" - Tống Á Hiên bên cạnh cũng vui vẻ đồng tình

"Ấy! Chết rồi!" - Hạ lão sư đột nhiên nhớ ra gì đấy liền la lên

"Hở?? Sao vậy Hạ nhi?" - Lưu Diệu Văn đối diện ngơ ngác nhìn qua

"Hic tớ quên mất rồi" - tiểu Hạ buồn rầu nắm chặt điện thoại trong tay nói

"Cậu quên gì à?"
"Anh quên gì sao ạ?"
Hai tiếng nói cùng lúc vang lên phát ra từ vị trí của hai tiểu sư tử bên cạnh.

"Tớ... tớ... tớ quên chụp ảnh lúc đầu mất rồi hic. Giờ lấy gì đi khoe (tra tấn) với mọi người đây" - tiểu Hạ ngậm ngùi tiếc nuối

"..."

_________________________________________

• Hello sorry mọi người vì đã ra chap trễ.
•Phần vì đứng ý tưởng, lười vận động, quên thời gian và bắt đầu vào năm học mới cho nên giờ tui mới vận dụng ngay chất xám để đăng lên cho mọi người cùng đọc.
•Cảm ơn vì đã đọc truyện của tui và xin lỗi vì khiến mấy you đợi lâu nha! Bye!

_11/9/2021_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com