Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Sion Adonis


Tinh mơ, tôi đã thức dậy theo thói quen thường ngày, bèn quyết định ra vườn hít thở không khí trong lành. Thời tiết sáng sớm thật mát mẻ và dễ chịu. 

"550, 551,..."

Đang dạo bộ, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Trong khoảng sân vườn kế bên tòa cung điện tôi đang ở, một cậu trai trẻ có mái tóc nâu nhạt, mặc trang phục tập luyện, đang vung một thanh kiếm gỗ trông rất nặng nề.

"Sion..."

Tôi lẩm bẩm trong miệng, đó là Sion, em trai tôi, thái tử hiện tại của vương quốc. Có vẻ như cậu ấy đang thực hành bài luyện tập mỗi sáng. Tôi rón rén lại gần để quan sát, cố gắng không gây sự chú ý.

"Chào buổi sáng, hoàng tử điện hạ!"

Tôi giật mình ngoái lại khi nghe tiếng nói. Một hiệp sĩ đang đứng bên cạnh đó, ung dung tựa vào gốc cây. Đó là một người đàn ông độ tuổi trung niên nhưng rất cường tráng, mang một hàng ria mép oai vệ, đội chiếc mũ đính lông vũ, và đeo một thanh rapier bên hông.

"Chào buổi sáng, ngài Selvin."

Sir Selvin hiện là thầy dạy kiếm thuật cho hoàng tử Sion, ông ta là một hiệp sĩ kỳ cựu của đội cận vệ hoàng gia. 

"Ông đang hướng dẫn việc huấn luyện cho Sion sao?"

"Đúng vậy." Selvin vẫn khoanh tay, bình thản hướng ánh mắt về phía trước.

Tôi nhìn Sion lần nữa, động tác rất mạnh mẽ nhưng uyển chuyển. Thanh kiếm bản to nặng nề được vung lên nhẹ nhàng cứ như một nhánh củi khô.

"Chà, Sion quả là có tài năng, chẳng trách mọi người coi cậu ấy là thiên tài hiếm có của vương quốc."  Tôi buộc phải thừa nhận như vậy, kĩ năng của Sion có lẽ không thua kém các hiệp sĩ lão luyện của đội ngự lâm, dù mới chỉ bước qua tuổi 16.

"Đúng vậy, điện hạ, nhưng đó cũng là nhờ sự nỗ lực tập luyện hàng ngày của ngài ấy chứ không chỉ do tài năng bẩm sinh..." Selvin khẽ gật đầu.

"Vậy... Tại sao cậu ấy lại phải tập luyện chăm chỉ thế, ông có biết không, Selvin."

"Về chuyện này, khi ngài ấy trở thành thái tử, tự cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng nề. Vì vậy ngài ấy cho rằng cần phải mạnh mẽ cả về thể chất và tinh thần mới đủ sức cáng đáng trọng trách trong tương lai."

"Là vậy sao..."

Kí ức trong đầu chợt ùa về... Tôi cũng đã từng như vậy, dậy sớm tập luyện, thức khuya để học hành, nhưng kết quả chẳng thể so được với em trai mình. Sự khác biệt về tài năng là quá lớn.

"Vương huynh, anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Sion?"

Chú ý đến cuộc trao đổi của chúng tôi, hoàng tử Sion đã ngừng việc tập luyện và tiến lại gần.

"Xin lỗi, vì công việc rất bận rộn mấy ngày nay, nên em không thể đến chào anh sớm hơn được, vương huynh."

"Không sao đâu, trở thành thái tử, thì bận rộn là chuyện bình thường."

Sion, mặc dù trước đây tôi đối xử lạnh lùng, nhưng cậu ấy dường như chưa bao giờ ghét tôi, có lẽ Sion là một người tốt bẩm sinh, đúng như mong đợi của một nam chính.

Sion có khuôn mặt như thiên thần và đang nở nụ cười rạng rỡ, một cảm giác hoài niệm len lỏi trong lòng tôi. Khi cậu ấy còn nhỏ, chúng tôi thường chơi đùa cùng nhau rất nhiều, nhưng mọi thứ thay đổi kể từ khi tôi trở thành thái tử.

Cậu ấy là thiên tài, có thể mỗi ngày học xong một cuốn sách, còn tôi thì trí nhớ rất kém, chỉ có thể vùi đầu học hàng ngày để không bị tụt lại phía sau. 

Kiếm kỹ của tôi, mất ba năm để học, cậu ấy thành thạo trong ba ngày, mọi người luôn nói, cậu ấy giỏi hơn tôi rất nhiều. 

Cuối cùng, mọi người bàn tán Sion là niềm hy vọng lớn nhất của vương quốc, cậu ấy nên được đặc cách trở thành thái tử, bất chấp tục lệ lâu đời của vương quốc.

Có lẽ bất cứ ai cũng sẽ có cảm giác bất công và ghen tỵ khi có một người em trai như vậy. Nhưng giờ đây, khi tôi nghĩ kỹ lại, có lẽ chính Sion mới là người chịu sự bất công, khi tài năng có thừa nhưng lại không được đặt vào vị trí kế vị, chỉ vì luật thừa kế của giới quý tộc.

Có lẽ tôi đã làm đúng! Mọi chuyện đã đi đúng hướng, cậu ấy sẽ trở thành một vị vua tốt trong tương lai, còn tôi sẽ sống yên bình với các cô gái tại lãnh địa của mình...

"Vương huynh, anh có nghe cha chúng ta kể về chuyện với nhà Hadburg không?"

Tôi đang suy nghĩ thì giọng nói của Sion cắt ngang, đưa tôi về thực tại.

"Ồ, có, thì sao?"

"Hôm nay Đại công tước và cháu gái ông ấy sẽ đến Praga để hội kiến với cha. Vậy anh nghĩ sao, chúng ta có nên thành lập một liên minh với họ không?"

"Hmm, chuyện này rất khó nói, còn cậu nghĩ sao?"

"Nếu là vì hòa bình của vương quốc, em sẽ không do dự chấp nhận. Tuy nhiên em không tin tưởng Đại công tước, ông ta là một kẻ bị ám ảnh quyền lực đến mù quáng."

Ồ? Sion đã tiếp xúc với Đại công tước từ khi nào? Tôi tự hỏi cậu ta đã biết được bao nhiêu. Nhưng việc tôi có liên hệ với Lilith, có lẽ không nên nói với Sion. Đợi hôm nay, nếu gặp được Lilith, tôi sẽ bàn về việc này với cô ấy.

Nhìn thấy mặt trời đã ló dạng, tôi liền tìm cớ rời khỏi, "Thôi được rồi. Anh còn có việc phải làm, Sion. Hẹn gặp lại sau nhé."

"À, vâng, tạm biệt."

"Tạm biệt, ngài Selvin."

Selvin vẫn phớt tỉnh, ngả mũ tiễn tôi đi. Tôi trở về phòng mình, hôm nay sẽ có rất nhiều việc phải làm đây.

-----------------------------------------

"Điện hạ, đó là cái gì thế?"

Arina tò mò hỏi khi tôi mở chiếc tủ trong góc phòng của mình, lấy ra thanh kiếm mà tôi sử dụng hồi trước, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, tuy nhiên dường như vẫn được ai đó lau chùi cẩn thận.

"Ừm, đó là một thanh rapier, hôm nay ta sẽ thay đổi diện mạo một chút khi ra ngoài..."

Đã lâu không sử dụng đến kiếm, nhưng sáng nay khi thấy Sion chăm chỉ luyện kiếm như vậy, tôi cũng cân nhắc mang nó trở lại bên mình, dù gì đây cũng là một biểu tượng của giới qúy tộc.

"Trông nó đẹp quá, rất hợp với điện hạ!"

"Phải không? Cám ơn em."

Đeo thanh rapier dài với phần bảo vệ được trang trí cầu kỳ vào bên hông, đội một chiếc mũ vành che nửa khuôn mặt, tôi đang mang trang phục như một quý tộc cấp thấp. Điều này sẽ bớt gây sự chú ý khi ra ngoài cung điện hôm nay.

Và các cô gái của tôi đang mặc thường phục, với váy dài và áo corset. Nhưng vẻ đẹp của họ nổi bật quá, tôi không chắc liệu nó có tác dụng gì không. Dù sao vẫn đỡ thu hút hơn là trang phục hầu gái.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chúng tôi rời khỏi cung điện, bắt đầu một lịch trình dài hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com