Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41 - 45

Chương 41

Sắc trời quá mờ tối, không thấy rõ được tình huống bên ngoài, Ngọc Khê bước nhanh ra cửa rồi nhảy lên mái hiên bên trên cổng lớn. Nhìn ra bên ngoài, thế mà có đến bốn mươi năm mươi con sói vây quanh trước cửa nhà bọn cậu, ánh mắt xanh lè trong bóng đêm làm người ta run lên.

Mũi thở nhẹ cũng ngửi được mùi máu tươi truyền đến theo không khí, Ngọc Khê mở thiên nhãn ra nhìn kỹ, đội ngũ dẫn đầu phía trước có bảy tám con sói trên thân có vết thương mới, miệng vết thương vừa thấy là do móng vuốt của thú gây nên. Lòng như có cảm giác nhìn ra xa thì thấy một con sói to đứng tại sườn núi xa xa, dường như nó cao lớn hơn những con sói khác, lông trên thân cũng rất dày, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, cặp mắt lạnh như băng dường như không mang theo cảm xúc gì.

Xoay người đi về sân, Ngọc Khê bước nhanh quay lại nhà, “Sao lại thế hả đại oa.” Đại Trụ vừa mặc quần áo vừa hỏi, “Sao anh lại nghe được tiếng sói kêu nhỉ.”

“Chúng ta bị bầy sói vây quanh.”

“Bầy sói? Làm sao có thể, gần đây chúng ta không nghe nói có sói tới. Hơn nữa làm sao chúng nó có thể vây quanh chúng ta?” Đại Trụ cau mày, khi bọn họ tuần tra núi cũng không phát hiện ra dấu vết của bầy sói, tuy trong khoảng thời gian này vì vừa ăn tết rồi đến tuyết rơi, không đi tuần tra được nhưng sẽ không vô duyên vô cớ có một đám sói đến.

“Ai biết được, có lẽ vì tuyết rơi nhiều mới khiến bầy sói phải di chuyển nơi ở. Về phần vì sao bọn chúng vây quanh chúng ta, anh phải hỏi Đại Hoàng.” Ngọc Khê nhíu mày.

Lúc này Đại Hoàng đang đứng trước cửa gầm gừ, mấy chú chó trong nhà cũng không kêu ra tiếng, tất cả đều hướng về phía cửa đề phòng.

“Nhị oa, em với em trai ngồi trong phòng, không được ra ngoài. Ngoan ngoãn đợi.” Ngọc Khê vào nhà dặn dò nhị oa tam oa một chút, đóng cửa đông phòng từ bên ngoài.

Ngay tại một khắc kia lúc cậu ra khỏi cửa, tiếng kêu của bầy sói đột nhiên biến mất, tiếp lại nghe thấy một tiếng sói kêu cao vút đầy kiêu ngạo, ngay sau đó, bọn cậu nhìn thấy vài bóng đen đột nhiên nhảy qua tường đi vào.

Ngọc Khê biết đám sói đó muốn vào sân. Lúc trước tuyết nhiều quá, sau khi dọn dẹp xong có một ít bị cậu dồn vào dưới chân tường, cậu không ngờ lại gặp tình huống này. Coi như cậu không đủ cảnh giác. Nhờ đống tuyết đó mà bầy sói vào sân càng dễ dàng hơn.

Ngọc Khê không nhúc nhích, Đại Trụ cầm cung tiễn của hắn, bắt đầu bắn vào bầy sói. Đèn lớn trước cửa nhà Ngọc Khê bật lên, chiếu sáng rọi trong viện. Lần này nhảy vào hơn mười con sói, bốn chú chó trong nhà Ngọc Khê không hề sợ hãi, nhảy mạnh lên, đối với bốn chú chó này, Ngọc Khê không nhốt vào, chỉ khi trải qua khảo nghiệm bằng máu, chúng nó mới chân chính trở thành chó săn, hơn nữa bốn chú chó trong nhà đã trưởng thành, cũng nên tôi luyện một chút. Nhưng nếu chúng nó thật sự gặp nguy hiểm, Ngọc Khê cũng sẽ âm thầm trợ giúp.

Cung tiễn của Đại Trụ chính xác mười phần. Tốc độ cũng nhanh, mấy ngày hôm trước bắn bốn mũi tên cùng lúc làm hắn có đột phá, lúc đó hắn bắn bốn mũi tên đều cực kỳ chuẩn xác bắn trúng người, nhưng bởi thủ hạ lưu tình nên để bốn tên kia còn năng lực phản kháng. Đại Trụ đã tỉnh lại, hiện mũi nào mũi nấy bắn ra đều vào chỗ yếu hại, hơn nữa nhiều nhất chỉ bắn hai tên cùng lúc, ném chuyện hoa lệ đi, gia tăng độ mạnh yếu, lúc Ngọc Khê nhìn Đại Trụ ca bắn tên xuyên qua thân thể sói mà còn có thể hất sói ra một đoạn khoảng cách. Trong lòng thầm nghĩ khả năng bắn cung của Đại Trụ ca lại tiến bộ.

Theo sự gia tăng của bầy sói, Đại Hoàng cũng bị vây quanh, nhưng lúc này nó dũng mãnh dị thường, hơn nữa phương thức tấn công biến hóa liên tục, thân thể linh hoạt lực lượng mạnh mẽ, đồng thời đối phó năm sáu con sói hoàn toàn không vấn đề gì, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều là đòn sát thủ, trong lúc nhất thời tiếng sói rống hổ gầm không dứt.

Phòng tuyến cuối cùng chính là Ngọc Khê, cậu đứng phía trước Đại Trụ, bởi quá nhiều sói, không ít con vòng tới đây, thẳng đến cửa phòng, lúc này thân hình Ngọc Khê rất quỷ dị, khi sói xông lên, cánh tay và thân thể vặn vẹo trong nháy mắt, né qua nanh sói vuốt sắc, trực tiếp bắt đúng chỗ yếu hại của sói, tốc độ của cậu cực nhanh thế cho nên Đại Trụ căn bản không thấy rõ động tác của cậu, cảm giác mỗi khi có con sói nào đụng vào cậu thì nó không còn phản ứng gì, không mất quá nhiều thời gian, xung quanh Ngọc Khê chỉ còn lại bảy tám thi thể sói. Quỷ dị đến mức ngay cả máu cũng chưa kịp chảy.

Bang bang – trong thôn truyền đến tiếng súng nổ, Ngọc Khê nghe ra hẳn là bên nhà lục thúc.

Ngao — một tiếng sói tru cao vút vang lên, con sói luôn đứng đầu tường chỉ huy, đột nhiên kích động đi vào sân. Mười bảy mười tám con sói còn lại trong viện đột nhiên ngừng lại, tất cả đều đồng loạt lui về phía sau, bốn chú chó đã không đứng nổi, miệng vết thương lớn nhỏ trên người bắt đầu chảy máu. Trên thân Đại Hoàng cũng dính máu.

Ngọc Khê đi vào trong viện, lúc này mùi máu tươi nồng đậm dị thường, bên Đại Hoàng có khá nhiều thi thể sói, gần như đều là một kích trí mạng, thực lực của con hổ đông bắc này đã vượt qua đồng loại. Bốn chú chó cũng không tồi, chẳng qua lực sát thương của chúng nó kém hơn chút, cố gắng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.

Ngọc Khê nhìn con sói đầu đàn, thoạt nhìn nó thật sự rất lớn, ngọn đèn chiếu rọi xuống lớp lông màu xanh đen bị gió thổi lay động, trong ánh mắt mang theo lửa giận, rốt cuộc cũng chẳng bình tĩnh như vẻ ngoài.

Ngọc Khê híp mắt đứng đó không nhúc nhích.

Con sói rốt cuộc phát động, toàn bộ thân thể đứng thẳng lên, tốc độ nhanh hơn nhiều sói bình thường. Khi tới gần Ngọc Khê thân thể nó đột nhiên hơi vặn vẹo. Răng nanhh sắc nhọn nhắm thẳng cổ Ngọc Khê.

Ngọc Khê nở nụ cười, con sói này đúng là thông minh, thế mà biết cả chiến thuật. Bả vai nghiêng sang bên cạnh tránh khỏi nanh sói, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi tanh từ miệng con sói này truyền đến. Tay lật lại xoay một chưởng đánh vào ngực sói. Có lẽ vì thưởng thức động tác của con sói này nên khí lực Ngọc Khê không lớn, chỉ đánh bay con sói này ra ngoài thôi.

Con sói cầm đầu rơi xuống đất, phun một búng máu bọt, một chưởng này của Ngọc Khê vẫn gây cho nó một ít thương hại. Một kích không trúng, ánh mắt của con sói ảm đạm xuống, miệng phát ra một tiếng gào thét, tất cả sói nhanh chóng nhảy qua tường rút lui, con sói thủ lĩnh chạy cuối cùng, đứng trên đầu tường quay lại nhìn Ngọc Khê một lần.

Ngọc Khê lắc đầu, sinh vật trong rừng cũng có trí tuệ.

Nhìn cái sân đầy thi thể sói, Ngọc Khê có hơi đau đầu, nâng chân lên đá đá Đại Hoàng, “Đều là tại mày gây phiền phức. Có phải mày đả thương mấy con sói đó không, không phải mày là hổ đông bắc sao, sao lại có lòng nhân từ mà thả mấy con sói bị thương đi, chúng nó mà không đến trả thù mới lạ?”

Hổ đông bắc hổ cúi đầu liếm liếm vết thương trên đùi mình, nói gì cũng không động đậy, nhưng cứ luôn cúi đầu, Ngọc Khê thấy có lẽ nó cũng hơi áy náy.

Từ khi hổ đông bắc được cậu cứu liền bám rễ tại mảnh rừng này, trước đây Ngọc Khê có nghe lục thúc nói qua, mãnh thú trong rừng rậm đều có phạm vi thế lực của mình, chúng nó sẽ không dễ vi phạm. Đây cũng là vì sao trước kia Ngọc Khê thu thập một ít phân dã thú rải xung quanh nhà, để phòng dã thú đến.

Sau khi hổ đông bắc đến thì Ngọc Khê không làm việc này nữa, bởi nhà bọn cậu nằm trong vòng bảo vệ của hổ đông bắc, cũng lâu rồi cậu không thấy sói ở xung quanh nhà.

Hiển nhiên nơi lúc trước Ngọc Khê phát hiện ra gấu nhỏ cũng thuộc phạm vi bảo hộ của hổ đông bắc, cũng không biết vì sao hổ đông bắc lại bao dung mẹ con gấu nhỏ, đàn sói này là hộ ngoại lai, không cần hoài nghi, bầy sói chung quanh thôn rất nhiều, nếu quả có bầy sói mới xâm nhập nhất định sẽ có người phát hiện, sẽ phát thông cáo.

Bầy sói xâm nhập vào khu vực của hổ đông bắc, còn vây công mẹ con gấu rồi giết chết, hổ đông bắc tuyệt đối sẽ không mặc kệ, nhưng ngoài ý muốn là hổ đông bắc không hạ sát, Ngọc Khê không thể không hoài nghi, Đại Hoàng ở nhà bọn cậu có phải dã tính đã bị mài mòn rồi không.

Những con sói bị thương quay về bầy sói, vì thế bầy sói sẽ đến trả thù. Đối với dã thú mà nói, tìm kiếm mục tiêu không phải dựa vào ánh mắt, mà là khứu giác, chúng nó có thể tìm tới nơi này tuyệt không kỳ quái.

Oành — oành — oành — cổng lớn truyền tới tiếng đập cửa rất lớn.

Đại Trụ vội chạy qua mở cửa.

“Sao lại thế này? Bầy sói đến?” Lục thúc và tam thúc cùng vào, lục thúc vừa dứt lời đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi, đi vào trong viện thì thấy, hít một ngụm khí lạnh.

“Cừ thật, nơi này có bao nhiêu sói, sao chúng lại vào sân?” Họ không ngờ bên ngoài sân không có gì, trong viện lại một mảnh hỗn độn.

“Là một bầy sói lớn ít nhất 50 con.” Ngọc Khê truyền ít chân nguyên lực vào trong cơ thể mấy chú chó, máu trên người chúng nó đã ngừng chảy, dưỡng thương tốt là được, bốn chú chó trải qua trận chiến đấu này, về sau đã được coi là chó săn, có thể mang vào núi.

“Làm sao lại có nhiều sói đến vậy?” Lục thúc kỳ quái hỏi, ngồi xổm xuống nhìn thi thể sói trên đất.”Đây là sói đến từ phương bắc, lông chúng có thể biến đổi, hơn nữa các cháu xem, đa số loài sói này có lông trắng, nếu không thì là màu nâu, lông nhạt, vừa thấy là do sống trong tuyết trường kỳ. Sói chỗ chúng ta có màu lông đậm hơn một chút.”

“Vâng, quả là thế, đại đa số bầy sói là màu trắng hoặc màu nâu, chỉ có con sói đầu đàn có màu lông đậm.” Ngọc Khê nhớ lại một chút, quả nhiên là như vậy.

“Ha ha, vậy con sói đầu đàn chắc chắn rất lợi hại, động vật đều có thể thích ứng hoàn cảnh, sống trong một hoàn cảnh quá lâu, thân thể sẽ căn cứ theo hoàn cảnh mà tiến hành biến hóa, con sói đầu đàn có màu lông khác sói bình thường cũng là bởi thực lực của nó mạnh mẽ, căn bản không cần thiết biến hóa. Chỉ sợ con sói đó từ nhỏ đã lợi hại.” Lục thúc giải thích.

“Lợi hại gì chứ, còn không phải vẫn bị một chưởng của đại oa đánh chạy sao.” Đại Trụ bởi liên tục bắn chết mấy con sói, tâm tình rất phấn khởi.

“Đó là đại oa, cũng không phải con. Con đắc ý cái gì.” Tâm tam thúc luôn treo cao cuối cùng cũng buông xuống, nhưng càng thêm hổn hển, mắng Đại Trụ một tiếng. Đại Trụ không dám lên tiếng trả lời, vội vàng giúp Ngọc Khê thu thập thi thể sói.

Lần này tổng cộng có 23 thi thể sói, gần như là một nửa bầy sói.

“Đại oa, bằng đó sói cháu định xử lý thế nào?” Tam thúc hỏi qua.

“A, cháu cũng không biết.” Ngọc Khê nhìn thi thể sói, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

“Thúc thấy lông chúng cũng không tồi, chờ thúc thuộc da xong thì cháu bán hay giữ lại đều được. Về phần thịt sói, cháu nên phân cho người trong thôn một ít, thế nào?” Lục thúc nói cách giải quyết.

(Thuộc da: Thuộc da là một quá trình chế biến da và da lông bằng hoá chất để nâng cao chất lượng của da sống và da lông)

Ngọc Khê gật đầu, “Thịt sói cứ phân hết đi ạ, chúng cháu không ăn, ăn nóng lắm.” Ngọc Khê không hề có ý tưởng gì với thịt sói. Trước đó Nhị Bàn ca đã làm thử một miếng thịt sói để ăn, ăn xong nhị oa chảy máu mũi ròng ròng, không ăn được nữa.

“Ừ, cứ như vậy đi.” Tam thúc gật đầu, chuyện bầy sói đêm nay sang ngày mai chắc chắn lại truyền ra, ngay cả chuyện bầy sói vây công nhà Ngọc Khê cũng khó tránh khỏi có người biết, không cẩn thận lại truyền ra mấy lời nói không hay. Phân cho mỗi nhà ít thịt coi như phí bịt miệng.

Mọi người vội vã bận bịu một buổi tối mới thu thập xong đám sói, được mười bảy tấm da hoàn chỉnh, đều do Ngọc Khê và Đại Trụ đánh, bảy con Ngọc Khê đánh còn không có vết thương gì, những con bị hổ đông bắc đánh đều có tổn thương, chỉ có thể xem như miếng da rách.

Một buổi sáng hai người Ngọc Khê và Đại Trụ kéo cái xe trượt tuyết cũ trong nhà ra, đi đến xưởng sản xuất cũ của quân đội trước kia, nhờ tam gia ra mặt phân phát thịt của hơn hai mươi con sói cho thôn dân dựa theo đầu người.

Tuy làm vậy không thể che miệng mọi người, nhưng sẽ không có ai nói ở bên ngoài, không thể nói thẳng là bầy sói do nhà Ngọc Khê đưa tới.

Ngọc Khê cũng sợ bầy sói ở lì lại cạnh cánh rừng không chịu đi, mỗi ngày đều phải đi lòng vòng xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng bọn chúng. Đám lục thúc cũng vào núi dò xét, lần theo dấu vết thì xem ra bầy sói này đã trở lại phương bắc. Có thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhị oa khai giảng, anh rể nhà tam thúc bắt đầu giúp Ngọc Khê kiếm gỗ, gần như từng nhà ở đây đều lưu trữ gỗ cũ, đều dùng phòng cất trữ, tuy Lan Cảnh Sơn là người thành thật nhưng cũng có vài phần năng lực, không thu gom ở chung quanh thôn mà đi đến phía nam, phía nam có nhiều lâm trường, các nhà trữ gỗ cũng nhiều, giá lại rẻ, hắn đi mỗi ngày một nơi, thu thập được rất nhiều gỗ, cũng bớt cho Ngọc Khê rất nhiều tiền.

Gỗ đã đủ, tam thúc lại tìm giúp ba người thợ mộc già, cửa sổ hay xà nhà đều thuê thợ mộc làm trước, đợi vào thành phố sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức. Ngọc Khê còn sợ họ làm không đúng kích cỡ, kết quả khi đưa kích cỡ trên bản vẽ, mấy người thợ mộc thương lượng, chỉnh sửa rõ ràng. Không thể không nói gừng càng già càng cay.

Buổi sáng Ngọc Khê lên núi luyện công, nhờ có chuyện trong rừng và chuyện chiến đấu với sói sau này, Ngọc Khê đã lý giải sâu sắc hơn về thiên nhất đồ phổ. Mấy ngày nay cậu đều ở trên núi tiếp thu dần dần.

Đột nhiên có cảm giác như bị kẻ nào nhìn lén, Ngọc Khê mở to mắt nhìn lại nơi có ánh mắt kia, chống lại một đôi mắt không hề gợn sóng, Ngọc Khê híp mắt, nhìn thân ảnh có vẻ gầy yếu đi rất nhiều đang đứng ở nơi đó, tuy biến hóa quá lớn nhưng cậu nhìn qua là nhận ra đó là con sói đầu đàn, lúc này con sói đó không hề giống con sói có bộ dạng rất lớn tối hôm đó, trên người gầy yếu không nói, chân trái đằng trước vặn vẹo mất tự nhiên, có vẻ đã bị gãy, mắt phải có ba vết trảo sâu. Ngọc Khê thấy nếu để nặng thêm, mắt của nó sẽ bị mù.

Chương 42

Ngọc Khê đi về phía trước hai bước, con sói cảnh giác lên, tuy nhiên cũng không lui về phía sau mà ngồi xổm xuống, Ngọc Khê thở dài.

Lại nói tiếp tối hôm ấy nhìn con sói này Ngọc Khê đã cảm thấy con sói này thật kỳ lạ, ngoại trừ dã tính của thú, còn có cảm giác bình tĩnh, giống như một vương giả, chỉ huy dân chúng của nước mình, thậm chí ánh mắt nó cũng mang theo một ít trí tuệ. Chính vì thế mà cuối cùng Ngọc Khê đánh một chưởng nhưng không hạ sát thủ. Bằng không lấy khí lực hiện tại của cậu, nó tuyệt đối không cách nào tồn tại.

Chẳng qua cậu không ngờ mình đã lưu thủ lại khiến nó càng thêm khó khăn.

Vươn tay ra, Ngọc Khê vuốt cổ sói, con sói nâng nâng chân, miệng cũng há há, trong mắt lướt qua một tia bất an.

Ngọc Khê cảm nhận thân thể của nó, quả nhiên một chưởng mà cậu đánh vào nó đã gây ra thương tích nghiêm trọng hơn chính cậu tưởng, có lẽ vì thế mà nó mới bị kẻ cạnh tranh đả bại.

“Nhìn mặt mày kìa, thật giống như để người ta dùng đao chém vào vậy, về sau gọi mày là Đao Sẹo nhé. Thế nào? Về cùng ta không? Hửm?” Chân nguyên lực xuyên qua tay Ngọc Khê truyền vào trong cơ thể con sói, chữa trị nội tạng bị hao tổn của nó.

Đao Sẹo cảm giác thân thể có biến hóa, thổn thức, sói là động vật quần cư, đồng thời lại là động vật phân cấp bậc rất nghiêm khắc, trước kia Đao Sẹo là một con sói cô độc, sói ở phương bắc có lông nhạt màu, chỉ có mình nó, màu sắc gần như là màu xanh đen, như vậy trong thời tiết bị băng tuyết bao trùm, khi săn bắt sẽ rất khó khăn, nhưng chính vì vậy cũng luyện cho nó thực lực mạnh mẽ. Nửa năm trước nó gặp bầy sói hiện tại, nó chiến thắng Lang Vương, trở thành thủ lĩnh.

Thực lực tuyệt đối khiến bầy sói phục tùng, đồng thời có kẻ từ ngoài đến lại rục rịch muốn khiêu chiến, nó một khắc cũng không thể lơi lỏng, đáng tiếc lần này nó bị đánh bại, không phải thua bởi móng vuốt của kẻ khiêu chiến, mà chỉ là một chưởng tùy tay của người này.

Nó nguyện ý phục tùng người mạnh. Chờ đợi cơ hội khiêu chiến.

Đao Sẹo trở thành thành viên mới nhất trong nhà Ngọc Khê, lần này bị trục xuất khỏi bầy sói có ảnh hưởng rất lớn với nó, Ngọc Khê cảm giác sự cao ngạo vốn có trên người Đao Sẹo đã biến mất, còn lại chỉ là sự lạnh lùng giấu sau trầm tĩnh, giống như một thích khách thời khắc chuẩn bị.

Đao Sẹo đến nhưng cũng không khiêu khích tạo ra gợn sóng lớn gì trong nhà, Đại Hoàng thấy nó cũng chỉ chau chau mày, Đại Bạch cùng với các cô vợ của nó trước sau như một thờ ơ, dường như chúng nó đã thoát khỏi chuỗi thức ăn, hoàn toàn chằng có phòng bị gì đối với thiên địch. Nhưng bốn chú chó săn vẫn cảnh giác  một khoảng thời gian, tuy nhiên chờ vết thương trên người chúng nó tốt hơn thì không thèm đề phòng nữa, có lẽ lần chiến đấu này khiến chúng nó trở nên thành thục hơn, khi đối mặt kẻ thù cũng không lộ vẻ sợ hãi.

Đao Sẹo rất lạnh lùng, trong nhà cũng chỉ có tam oa và gấu nhỏ thích thân cận với nó. Đứa nhỏ tam oa này cảm thấy hứng thú với tất cả những thứ lông xù, bất kể nó có phải dã thú không. Dường như bé không hể cảm giác sự kháng cự của Đao Sẹo, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy là sẽ chạy đến. Ban đầu Đao Sẹo còn có thể trốn, sau này dần dần lựa chọn không thèm nhìn.

Gấu nhỏ trong nhà bị nhị oa đặt tên là Tông Tông, bởi lông trên người nó có màu nâu sậm, Ngọc Khê cứ cách ngày phải đưa vào trong cơ thể nó chút chân nguyên lực, cuối cùng nó mới khỏe mạnh lớn lên, mấy ngày tiếp theo trên người  tăng thêm chút thịt, thoạt nhìn tròn vo. Có lẽ giống trẻ con, Tông Tông đối với cái gì cũng tò mò, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, có lẽ không còn trí nhớ gì về người mẹ trước đây, vừa đói là lại chạy đi tìm Ngọc Khê, ngoại trừ việc đó ra thì thời gian còn lại luôn đi theo tam oa nghịch ngợm gây sự.

Vốn Ngọc Khê còn tưởng mẹ Tông Tông bị sói giết chết, lần này Đao Sẹo bị hạ bệ cũng bởi như thế, có lẽ Đao Sẹo cũng có địch ý với Tông Tông, kết quả một sói một gấu ở chung cực kỳ hòa hợp.

Tông Tông không cảm giác được sự lạnh lùng trên người Đao Sẹo, nó và tam oa giống nhau ở chỗ không có tính cảnh giác với sự vật, tâm tư thuần túy, Ngọc Khê thường xuyên có thể nhìn thấy Tông Tông leo lên leo xuống trên người Đao Sẹo, Đao Sẹo thoạt nhìn có chút phiền chán, nhưng cũng không làm gì nó, thậm chí một lần Tông Tông trèo lên nắp hòm, không đứng vững rớt xuống, vẫn là Đao Sẹo tiếp được, sau đó Đao Sẹo rống lên với Tông Tông hơn nửa ngày mà Tông Tông hoàn toàn không rõ sao lại thế này, miệng há ra rồi đút tay vào miệng, hai mắt vô tội nhìn Đao Sẹo.

Sau này Ngọc Khê thường thấy Đao Sẹo ngậm Tông Tông còn lưng cõng tam oa, có lẽ hai tiểu gây sự lại gặp rắc rối, so với Đại Hoàng luôn luôn lười biếng, Đao Sẹo có vẻ giống bảo mẫu hơn. Cho dù nó luôn tỏ vẻ lạnh như băng.

Chỗ Ngọc Khê đến tháng ba vẫn rất lạnh, làm ruộng là chuyện của tháng tư tháng năm, mấy ngày nay tam thúc mời giúp thợ mộc đến, họ làm việc ở chỗ trống trong nhà tam thúc, Ngọc Khê thỉnh thoảng cũng đi qua học tập kỹ năng.

Hạ tuần tháng ba, Ngọc Khê bắt đầu đào hố trong sân, chuẩn bị trồng cây, mặt đất chưa tan tuyết, rất khó đào, Đại Trụ Nhị Bàn Tiểu Cương đều đến hỗ trợ, bọn họ tới được ngày thứ hai, Lâm Minh Viễn mà họ cứu cũng đến. Chân của chú Lâm Phúc dưỡng một hồi đã tốt lên, miệng vết thương đã liền, viên đạn đã lấy ra khỏi nên vết thương nhanh lành.

Sau khi chú Lâm Phúc khỏi liền dẫn con đến một chuyến, tỏ lòng cảm tạ với Ngọc Khê. Lâm Minh Viễn thỉnh thảng cũng đến nhà Ngọc Khê đưa chút gỗ chặt được trên núi, hoặc là đến xem chỗ cậu có gì cần hỗ trợ không, ngày đó nhà Ngọc Khê bị sói bao vây, ngoại trừ lục thúc và tam thúc, hắn là người tới sớm nhất. Nếu không phải Ngọc Khê kiên trì, hắn còn định giúp đặt ít cạm bẫy xung quanh nhà Ngọc Khê, phòng sói.

Ngọc Khê thấy Lâm Minh Viễn này rất đáng giá kết giao, có đôi khi trong nhà có làm thứ gì tốt, khi mời Đại Trụ và Nhị Bàn cũng sẽ gọi hắn tới, thường xuyên qua lại thì thành quen thuộc.

Chương 43

“Đại oa, em định trồng gì ở đây?” Lâm Minh Viễn vừa đào đất vừa hỏi.

“Trồng chút cây tùng chương, nhị thúc đã đồng ý cho em ít cây giống hồ đào. Chỗ còn lại nói sau. Chờ ngày đó vào núi xem.”

“Cây hồ đào thì được, cây tùng chương nhà em ở đây đã có rất nhiều rồi, anh thấy vậy là đủ rồi, năm trước anh nhìn thấy một mảnh rừng nhỏ toàn cây việt quất dại ở Nam Lĩnh, còn có cây nho cạn, em thử đến xem, nhị oa tam oa chắc chắn rất thích ăn.”

“Nhiệt độ ở Nam Lĩnh bên kia cao hơn một chút chỗ chúng ta, chúng có thể sống được sao?” Ngọc Khê hơi động tâm. Vì Nam Lĩnh cách một dãy núi nên nhiệt độ cao hơn chỗ bọn cậu, núi ở đây tuy thừa thãi các loài nấm nhưng trái cây hoang dại lại rất ít, chủ yếu là do nhiệt độ thấp.

“Không sao đâu, việt quất có tính kháng hàn, cánh rừng bên này của chúng ta trước kia cũng có, chẳng qua chúng lấn vào rừng còn bên ngoài đều bị phá hủy, nhìn không thấy. Nhiệt độ không khí thấp nhất ở Nam Lĩnh cũng không cao hơn chỗ chúng ta bao nhiêu. Em cứ thử xem đi. Nuôi không sống được thì tính sau.” Lâm Minh Viễn coi như báo đáp ân cứu mạng của Ngọc Khê mới nói như vậy, rừng việt quất ở Nam Lĩnh có vị trí hẻo lánh, mà chỉ có một mảnh nhỏ, hắn cũng do trong lúc vô ý mới phát hiện, hắn phát hiện được ba năm, hàng năm hái trái cây đem bán trong thành phố có thể được kha khá tiền. Nếu không phải là Ngọc Khê thì chắc chắn hắn đã không nói.

“Cám ơn Minh Viễn ca.” Ngọc Khê cân nhắc một chút cũng hiểu rõ, việt quất ở nơi đây đều là hoang dại, chưa nghe nói nhà ai tự trồng, có lẽ trước kia Lâm Minh Viễn cũng định đem về trồng, nhưng chỉ sợ trồng không sống được mới không làm. Đương nhiên Lâm Minh Viễn cũng không nghĩ Ngọc Khê nhất định có thể nuôi sống, chỉ thấy nếu nuôi sống được sẽ có lợi cho bọn cậu, cho nên mới đề nghị.

Quyết định đem một ít việt quất về trồng, Ngọc Khê đào ngay phía đối diện hạ phòng một cái hố, vị trí đối xứng với hạ phòng, chỗ đó vốn là tây sương phòng, nhưng nhà Ngọc Khê không dùng quá nhiều chỗ nên vẫn luôn bỏ trống, nếu trồng việt quất tại nơi đó, vừa vặn tạo thành hàng rào ngăn cách với sân phía tây, ánh mặt trời nơi này dư thừa, trồng cái gì cũng tốt.

Nuôi giống thực vật hoang dại không phải chuyện dễ dàng, Ngọc Khê tìm thấy tụ nguyên trận trong đạo tàng chân kinh, trận pháp này là một trận pháp có thể tụ tập linh khí, cũng là một trận pháp được đạo tàng chân kinh ghi lại tương đối tỉ mỉ xác thực. Vì để bố trí trận pháp này, Ngọc Khê còn dùng một khối ngọc mua được trên thủ đô, tuy chất lượng khối ngọc này không tốt lắm nhưng một khối lớn như vậy cũng tốn mất hơn một ngàn đồng của cậu, nếu không phải trong sách nói dùng ngọc thạch bày trận tốt hơn, cậu cũng sẽ không hào phóng đến vậy.

Một khối ngọc thạch lớn bị cậu chia làm 70 miếng ngọc phiến rộng hai ngón dài ba ngón, mỗi một phiến ngọc đều phải khắc ký hiệu của trận pháp, căn cứ theo phương vị khác nhau, ký hiệu cũng không giống nhau, thời điểm khắc chế còn cần chân nguyên lực nối liền các ký hiệu, cho nên từ khi bắt đầu khắc chế mãi cho đến khi kết thúc thì chân nguyên lực không thể ngừng, ký hiệu còn phải chuẩn xác, không cẩn thận là hỏng.

Cho dù Ngọc Khê cẩn thận hơn nữa cũng phải hỏng mất tám miếng ngọc phiến mới chuẩn bị xong được ba mươi sáu miếng ngọc bài. Trận pháp dựa theo phương vị chôn sâu xuống đất, cuối cùng đặt vào mắt trận, Ngọc Khê cảm giác linh khí chung quanh quay cuồng, tiếp theo qua thiên nhãn nhìn thấy linh khí từ bốn phương tám hướng lấy tốc độ thong thả vọt vào sân nhà cậu, tuy linh khí này không nhanh bằng khi Ngọc Khê hấp thu trên núi, nhưng theo thời gian trôi qua, linh khí sẽ càng ngày càng đậm đặc.

Linh khí nhiều quá cũng không thể xem như chuyện tốt, thân thể của người thường không chịu nổi, ngay cả thực vật cũng không cách nào hấp thu, tạo thành tổn hại, mà tụ nguyên trận lại lấy tốc độ thong thả nhẹ nhàng hấp thu linh khí, độ vừa vặn.

Ngọc Khê còn tưởng nếu tụ nguyên trận hấp thu linh khí chung quanh đến có phải sẽ có ảnh hưởng không tốt với thực vật chung quanh không. Quan sát vài ngày mới phát hiện, linh khí sẽ không đến nơi nào có nhiều thực vật mà linh khí sẽ tự do trong không khí, linh khí sinh ra thế nào Ngọc Khê cũng không rõ, nhưng cậu biết trồng nơi nào để thực vật tươi tốt, nơi nào có hoàn cảnh tốt, linh khí luôn dư thừa, linh khí càng nhiều thì thực vật sinh trưởng càng tốt, thả ra càng nhiều linh khí hơn, đây là một vòng tuần hoàn có ích.

Trong rừng rậm linh khí dư thừa, Ngọc Khê sử dụng tụ nguyên trận không có hại đối với sự sinh trưởng của sinh vật, ngược lại, động thực vật chung quanh tụ nguyên trận đều có thể nhận được lợi ích.

Sau khi chuẩn bị tụ nguyên trận xong, Ngọc Khê lại thiết trí một trận pháp ngược lại là tỏa nguyên trận ở bên ngoài, vị trí của trận pháp này lấy nhà cậu làm trung tâm, rộng ra bên ngoài năm mươi mét, vừa vặn vây quanh mảnh rừng nhỏ mà ông nội Ngọc Khê trồng. Chỗ mà năm đó ông ngoại Ngọc Khê trồng cây, còn có sườn núi không được bằng phẳng lắm đằng sau nhà Ngọc Khê đều nằm trong đất phần trăm của nhà Ngọc Khê. Tuy đất phần trăm là tài sản tập thể, không thể chuyển nhượng không thể cho thuê hay mua bán, nhưng cũng được quốc gia bảo hộ, trừ phi chính Ngọc Khê từ bỏ, người khác không thể xâm chiếm, nhà nào trong thôn cũng đều có đất phần trăm, có người còn chiếm hẳn một ngọn núi, những nơi đó đều không cần nộp thuế. Ngọc Khê dùng tỏa nguyên trận bao quanh những nơi thuộc phạm vi nhà cậu. Trước kia thành viên trong nhà Ngọc Khê rất đơn bạc, ông nội Ngọc Khê và cha cậu đều không trồng gì trên đất phần trăm, hai cha con đều là người thích trồng cây. Ngọc Khê vốn cũng tính toán kế thừa truyền thống này, có điều Minh Viễn ca đã gợi ý cho cậu, có lẽ có thể cấy giống một số cây ăn quả có thể ăn, thậm chí một vài dược liệu cũng có thể trồng.

Tỏa nguyên trận có thể tập trung linh khí trong một phạm vi nhất định. Đồng thời để phòng ngừa linh khí trong trận pháp quá nhiều sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt, Ngọc Khê lại đặt thêm vài trận pháp nhỏ, lưu lại tại mắt trận, linh khí dư thừa sẽ lưu chuyển đến bên trong mắt trận, trải qua hai trận pháp này ngọc bài trên tay Ngọc Khê chỉ còn lại có bảy, cậu đặt bảy tấm ngọc bài này vào bên trong mắt trận, lợi dụng linh khí dư thừa uẩn dưỡng, phỏng chừng một hai năm sau, bảy tấm ngọc bài này có thể trở thành vật liệu luyện khí cực tốt.

Chuẩn bị xong xuôi hai trận pháp đã là nửa tháng sau, thời tiết hôm nay sáng sủa, nhiệt độ cũng tăng lên chút, Ngọc Khê định nhân lúc chưa làm ruộng, trồng xong cây cối đã, phải đi tìm Lâm Minh Viễn và Nhị Bàn Đại Trụ Tiểu Cương năm người cùng đến Nam Lĩnh.

Nam Lĩnh là cách gọi của bọn cậu, chỗ nhà của Ngọc Khê gọi là thôn Hồng Lĩnh, cũng là bởi phía sau có một dãy núi, trên núi trồng toàn cây sồi, vừa đến mùa thu sắc lửa đỏ trải rộng, sắc màu lúc nhạt lúc đậm như một ngọn núi màu đỏ, cho nên mới gọi là Hồng Lĩnh. Nam Lĩnh chính là dãy núi song song với dãy Hồng Lĩnh.

Tốc độ của năm người không chậm, nhưng đi đến Nam Lĩnh cũng mất hơn ba giờ. Lâm Minh Viễn rất quen thuộc địa hình, mang theo bốn người đi qua nhiều khúc quanh co.

“Nơi này rất bí mật, thợ săn bình thường cũng không thể tìm được nơi này, phía trước có một khe núi nhỏ, anh phát hiện ra việt quất ở chính nơi đó.” Lâm Minh Viễn đi phía trước chỉ dẫn.

“Thỏ tuyết ở chỗ này cũng không ít, ở đây có tận năm con nè.” Nhị Bàn chỉ chỉ, mọi người chú ý mới thấy, quả nhiên trên nền tuyết không xa có thỏ tuyết đang hoạt động.

“Có lẽ do ở đây bị núi chắn nên nhiệt độ bên này cao hơn chỗ chúng ta bên kia tới bốn năm độ.” Đại Trụ nói.

Khi đang nói chuyện thì mọi người đã đi đến thung lũng giữa khe núi nhỏ mà Lâm Minh Viễn nói tới, vừa nhìn thấy thì mọi người đều kinh ngạc, Lâm Minh Viễn nói chỉ có mảnh việt quất nhỏ, nhưng đây không phải chỉ một mảnh. Quả thực phải là một mảnh rộng lớn.

“Tiểu tử, cậu đúng là bạn chí cốt.” Nhị Bàn vỗ vỗ Lâm Minh Viễn, mặt mày hớn hở. Việt quất là loại trái cây dại có giá tương đối cao ở chỗ họ, bởi quá thưa thớt, bán rất đắt.

Lâm Minh Viễn cười cười không nói gì, thật ra cho dù hắn luôn giấu giếm nơi này thì có lẽ cũng không giấu được bao lâu, “Chúng ta lấy nhiều cây giống việt quất rồi hãy về, có lẽ nơi này không giữ được bao lâu, dì cả của tôi lần trước đến có nói, có thương nhân nước ngoài đến thu mua việt quất dại. Bọn họ gọi nó là quả mâm xôi xanh, thu mua với giá rất cao. Tôi nghĩ có lẽ vào mùa thu hoạch quả năm  nay chắc chắc có rất nhiều người vào núi tìm. Đến lúc đó ngay cả cây cũng không còn.”

Đại Trụ lắc đầu, “Nhà anh không trồng đâu, Ngọc Khê em mang nhiều chút về.”

“Cũng được, xung quanh viện cũng nhiều chỗ trống.” Ngọc Khê gật đầu, khó được bắt gặp nhiều như vậy, có tụ nguyên trận thì cũng có thể nuôi sống.

Mọi người bắt đầu tìm cây giống thích hợp. Những cây việt quất có thời gian sinh trưởng không giống nhau nên cao nhất là mét hai mét ba, thấp nhất thì chưa đến năm mươi cm. Hôm nay họ đến còn kéo cả xe trượt tuyết đến, có thể lấy không ít về. Sợ cấy giống không thành nên rễ cây đều để cả đống đất.

Bận rộn hơn ba giờ, năm chiếc xe trượt tuyết nhỏ đã bỏ đầy. Chắc có thể được hơn một trăm gốc, “Ngày mai chúng ta lại đến một chuyến nữa, vẫn còn nhiều.” Minh Viễn thấy họ lấy vậy mà vẫn còn lại rất nhiều, bỏ đi thì thật đáng tiếc.

“Vậy lại đến một chuyến nữa.” Ngọc Khê vỗ vỗ bùn đất trên tay rồi nói.

Sau lần đó đám Ngọc Khê lại tới hai chuyến nữa, kéo về hơn một nửa mảnh việt quất lớn, ước chừng phải có hơn năm trăm gốc, nhà Ngọc Khê để lại hơn bốn trăm gốc, hai người Minh Viễn và Nhị Bàn mỗi nhà lấy năm mươi gốc, họ không nắm chắc, chỉ định lấy ít về trồng thử thôi.

Ngoại trừ hai hàng trống ban đầu dành ra để trồng, trồng được hai mươi gốc, Ngọc Khê còn trồng vây thêm hai vòng sát tường, còn lại hơn ba mươi gốc, Ngọc Khê trồng hết vào trước cửa phòng và sau cổng lớn, sau này Ngọc Khê không quản sự phát triển của đám cây mâm xôi xanh này nữa để chúng tự do phát triển, kết quả cậu của Ngọc Khê đến chơi thấy đầy một sân toàn là mâm xôi xanh, thế nên gọi nhà Ngọc Khê là công viên mâm xôi xanh.

Nhị Bàn và Lâm Minh Viễn mang về nhà năm mươi gốc, sau này chỉ sống được một phần ba, trái cây cũng không ngon như trước, hương vị cực kỳ chát. Thế cho nên rõ ràng nhà mình có việt quất còn đến nhà Ngọc Khê hái.

Có tiền lệ của việt quất, Ngọc Khê lại vào núi tìm hai gốc đậu đỏ, đậu đỏ này cũng được gọi là việt quất, bụi cây cực kỳ thấp, hai gốc này Ngọc Khê trồng bên dưới cửa sổ phía đông, chỉ cao hơn có ba mươi cm, ban đầu không ít lần bị dê trong nhà ăn, ai bảo động vật trong nhà Ngọc Khê đều nuôi thả, sau này dùng thanh gỗ nhỏ dựng lên một hàng rào mới đỡ. Không biết có phải có liên quan đến tụ nguyên trận không, tuy hai gốc đậu đỏ phải chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn sống được.

Sân thì Ngọc Khê trồng cây ăn quả, giống cây hồ đào mà nhà nhị thúc trồng ra được thì cậu trồng ở đất phần trăm phía sau và bên ngoài tường viện phía tây, cây tùng chương cũng trồng ở ngoài tường viện phía tây. Chờ tuyết tan hết thì trong viện ngoài viện nhà Ngọc Khê đều xanh um tươi tốt, năng lực hấp thu linh khí của thực vật lợi hại hơn so với cậu tưởng, tuy tốc độ sinh trưởng không khoa trương như vậy nhưng bộ dạng gốc cây nào cũng đều rất có tinh thần.

Thời gian bắt đầu vào tháng tư, tuyết bắt đầu tan, mùa thu năm trước Ngọc Khê có gieo giống hành lá, đến mùa đông trời lạnh nên không biết thế nào, may mà cậu không trồng phía tây vườn, bằng không chắc đều bị sói giẫm hỏng.

Nhị oa học buổi sáng, tam oa chơi với Ngưu Ngưu trong phòng, một nhà anh rể vẫn không trở về, một hai tháng nay, hai đứa nhỏ dính nhau như cùng một người.

Ngọc Khê quét tuyết chưa tan sang một bên, quét xong thì thấy, hành lá trên đất đều dài hơn một đoạn, quả nhiên là loài chịu lạnh, sinh trưởng tốt như vậy, có lẽ một tháng sau là ăn được, Ngọc Khê thích ăn loại hành lá qua mùa đông này nhất, trong vị cay lại lẫn chút ngọt, trộn với tương đậu nhà mình, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn mấy chén cơm.

Đang vui sướng, chợt nghe thấy tiếng chó sủa đằng trước, Ngọc Khê cất chổi đi, vòng qua phòng, “Ngài tìm ai?” Trời ấm áp, mấy chú chó trong nhà đều được thả ra, Ngọc Khê cũng không đóng cửa, không ngờ người đứng trước cửa là một người không quen biết, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

“A, cậu là Lâm Ngọc Khê đúng không, tôi đến tìm Lâm Minh Thanh, cha cậu ta nói là có thể cậu ta ở nhà cậu.” Người tới không dám đi lên trước, đành hỏi.

Lâm Minh Thanh, Ngọc Khê thấy rất xa lạ, suy nghĩ một chút mới vỗ vỗ đầu, quên mất, Lâm Minh Thanh không phải là Nhị Bàn ca sao. Từ nhỏ đã quen gọi nhũ danh, tên chính thức lại quên.”Anh ấy không ở đây, vào núi rồi, ngài tìm anh ấy có việc gấp sao? Anh tôi ít nhất phải giữa trưa mới về.”

“Cậu ấy vào núi rồi à, vậy khi cậu ấy về có đến nhà cậu nữa không?”

Ngọc Khê gật đầu, “Chắc chắn lại đến, trước tiên ngài cứ vào phòng ngồi chờ cái đã.” Nhị Bàn và Đại Trụ làm nhân viên phòng hộ rừng rất thanh nhàn, tuyết lớn chặn núi họ có thể nghỉ ngơi, đầu xuân tuyết tan, ngọn núi không dễ đi, họ cũng không cần thường xuyên vào núi, hôm nay là do Nhị Bàn thèm thịt thỏ, hàng tồn trong nhà ăn hết rồi, thỏ nhà Ngọc Khê không cho ăn, cho nên vào núi săn thỏ, hiện giờ hắn mười ngày thì có tám ngày ở nhà Ngọc Khê, anh cả nhà hắn kết hôn, hắn lại càng không thích ở nhà, cũng không lạ khi nhị thúc lại bảo người ta tìm đến nhà Ngọc Khê.

“Vậy đành quấy rầy.” Người đàn ông nghe đến đó nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng mệt mỏi, nơi này quá khó tìm. Có điều nhìn bốn con chó đang nhìn chằm chằm mình như hổ đói, hắn vẫn không dám đi vào viện.

“Ra một bên chơi đi.” Ngọc Khê nhấc chân huých nhẹ vào Bốn Mắt nhà cậu, từ trận chiến với bầy sói kia, bốn chú chó cuối cùng cũng tiến bộ trở thành chó săn, đãi ngộ ở nhà Ngọc Khê cũng tăng lên không ít, mặc dù xếp cuối trong nhà, nhưng cũng được đặt tên, đồ ăn mỗi ngày lại ngon, không còn là cơm thừa nhà Ngọc Khê nữa, thỉnh thoảng cũng có thể vào nhà. Tên do nhị oa tam oa cùng nhau đặt, Bốn Mắt là chú chó lớn tuổi nhất hung mãnh nhất đồng thời cũng là thủ lĩnh trong bốn chú chó ở nhà, có người còn nói nó có huyết thống của Husky, không biết có phải do chân nguyên lực mà Ngọc Khê cho có tác dụng hay không, chú chó này càng lớn càng đẹp, lông hai màu đen trắng, đặc điểm lớn nhất là ánh mắt, ánh mắt vốn đã rất hung mãnh, lông mày cũng thay đổi, trong trắng có đen, nếu nhìn qua tựa như có bốn con mắt vậy, có cảm giác hơi dọa người. Cũng vì thế mà đặt tên là Bốn Mắt.

Ba chú còn lại phân biệt là Què Chân, Lông Rậm, Lưng Đen, ba chú này đều chỉ là chó trong nước, nhưng càng lớn càng tốt, chân của Què Chân không phải bị què, mà do màu lông chân phải đằng trước không giống các chân còn lại, khi đi đường nhìn như bị què, đặc điểm lớn nhất của Què Chân là tốc độ nhanh, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với tên của nó. Lông Rậm là chú chó có lông dài nhất, Lưng Đen không phải do chủng loại mà là phía sau lưng nó có một nhúm lông đen.

Được chỉ thị của chủ nhân, bốn chú chó ào ào rời đi, không thèm quản người xa lạ này nữa.

Ngọc Khê dẫn khách vào phòng, không kịp mời người ta ngồi xuống, chợt nghe người đàn ông kêu ngao một tiếng. Làm hổ đông bắc đang nằm xấp trên đất tỉnh lại, hai tiểu bất điểm đang chơi đùa trên kháng giật mình quay lại nhìn người này bị dọa không dám nhúc nhích, còn Đao Sẹo vừa mới ngậm Tông Tông bướng bỉnh về, đang vừa ngậm đi đến bên kia kháng, nghe thấy một tiếng đấy, bạch – Tông Tông rớt xuống đất.

Người đàn ông này sao có thể kêu ra tiếng giống như bị chà đạp vậy chứ.

Chương 44

“Sao thế, có chuyện gì vậy?” Không đợi Ngọc Khê nói gì, Nhị Bàn vội hô to rồi chạy từ bên ngoài vào, trong tay còn đang cầm con mồi.

“Nhị Bàn ca, vị tiên sinh này tới tìm anh.” Mặt Ngọc Khê hơi cứng ngắc nói với Nhị Bàn, xoay người mặc áo bông cho tam oa và Ngưu Ngưu, đội mũ lên,”Hai em đi chơi đi.” Ngọc Khê đi giày nhỏ cho hai bé, tùy tay đặt hai đứa bé lên lưng Đại Hoàng. “Mày nhớ trông đừng để hai đứa nó ra khỏi viện.” Nói xong cũng không quản Đại Hoàng nghe có hiểu không, vỗ vỗ đầu Đại Hoàng. Trên thực tế cho dù đứa nhỏ có đi ra ngoài, Đại Hoàng cũng sẽ trông chừng, không sợ hai đứa bị lạc.

Đại Đoàng đằng trước vừa đi, Ngọc Khê liền nhìn thấy một đống tiểu bất điểm ngồi trên đất, một đám lớn bằng nắm tay, lông trắng mềm mượt, có đôi chân sau to lớn hơn.

“Đại Bạch.” Ngọc Khê cau mày gọi một tiếng, chưa đến một lúc Đại Bạch nhảy bần bật từ bên ngoài vào, lần lượt vỗ vỗ từng nhúm lông trắng, rồi lại nhảy bịch bịch ra, tiếp sau đó một đám lông tròn cũng nhảy theo ra, lúc trước nhìn thì không có cảm giác gì, đến lúc này, mọi người mới thấy hóa ra có tận mười ba bé thỏ nhỏ. Sinh ra chưa đến một tháng, lông còn chưa đủ dài. Những bé thỏ nhỏ sinh vào tháng ba, hiện giờ cũng được gần một tháng, giống hệt cha chúng nó, thích chui vào dưới bụng Đại Hoàng, Ngọc Khê đã không còn hi vọng gì với những con thỏ này nữa, thế giới quan của chúng nó đã hoàn toàn vặn vẹo rồi.

Ba cô thỏ cái trên thực tế sinh được mười bốn bé thỏ tuyết, trong đó một bé đã được đồng nghiệp của Khương Sâm mang đi mấy ngày hôm trước, Ngọc Khê luôn nhớ kỹ chuyện Khương Sâm muốn nuôi thỏ tuyết, sau khi thỏ tuyết ra đời cậu chọn ra một bé có tình huống khỏe mạnh nhất, vận chuyển vào không ít chân nguyên lực, như vậy cũng cam đoan thỏ tuyết sinh trưởng khỏe mạnh, gọi điện thoại cho Khương Sâm, hắn không ở đó, Ngọc Khê nhắn lại, sau có một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi đến đưa thỏ tuyết đi. Cậu vẫn còn nhớ khi người trẻ tuổi đó đến, lúc Ngọc Khê đưa bé thỏ tuyết cho hắn, biểu cảm của hắn giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

Mấy ngày nay Nhị Bàn xem Thuyết Đường toàn truyện, nhìn đến mười ba bé thỏ nhỏ nhà bọn cậu, trực tiếp đặt tên làthập tam thái bảo. Nhìn trong nhà càng ngày càng nhiều động vật, Ngọc Khê đã hơi đau đầu, nghĩ qua vài ngày lên huyện tìm Trịnh thú y hỏi một chút, tìm cách hạn chế sinh đẻ cho thỏ trong nhà. Sinh nữa có mà nhà bọn cậu hết cả chỗ.

(Thập tam thái bảo: 13 viên kiêu tướng thân tín của Tấn vương Lý Khắc Dụng.)

Nhìn tam oa đi ra ngoài, Đao Sẹo không lên tiếng ngậm lấy Tông Tông đang ngốc nghếch ngó nghiêng xung quanh, theo cửa đi ra ngoài.

“Thật ngại quá, động vật nuôi trong nhà hơi nhiều.” Ngọc Khê có hơi ngượng ngùng nói với người đàn ông vừa thét chói tai kia, người này mãi cho đến lúc Đao Sẹo rời đi vẫn không dám nhúc nhích.

“A ~~ a không có việc gì.” Người đàn ông xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, cảm thấy mình bị dọa sắp tè ra quần rồi. Lúc đi vào trong phòng hai chân cứ run lẩy bẩy, Nhị Bàn thấy nếu không đỡ lên tường, chắc hắn đã ngã rồi.

“Xin hỏi, ngài tìm tôi sao?” Nhị Bàn không rõ tình huống.

“A, khụ khụ -” hiển nhiên người đàn ông còn hơi kinh hoảng, “Là như thế này, ngài là Lâm Minh Thanh tiên sinh phải không?” Tuy giọng nói còn run run nhưng cuối cùng cũng tìm về bản thân.

“Đúng vậy.” Nhị Bàn hơi sửng sốt, đã lâu rồi không nghe thấy người khác gọi đại danh của mình, thật đúng là không quen.

“Tôi là người của hiệp hội cổ võ khu vực đông bắc, đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông lấy trong lòng ra một tấm thẻ mỏng.

“Hiệp hội cổ võ?” Nhị Bàn hiển nhiên lần đầu tiên nghe thấy cái tên đấy, lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, “Phòng trợ lý của hiệp hội cổ võ khu vực đông bắc, Tiền Huy.” Nhị Bàn nhìn thế khóe miệng rút rút, người của hiệp hội cổ võ không phải nên biết chút võ sao? Còn người này thì sao, tiếng kêu vừa rồi chắc chắn do hắn phát ra, tuyệt đối do bị Đại Hoàng làm sợ tới mức ấy. Hiệp hội như vậy không phải là giả chứ. Nhị Bàn cũng không biết Ngọc Khê bên cạnh cũng đang nghĩ như vậy.

“Ách, hiệp hội cổ võ tìm tôi làm gì?”

“Là thế này, ngài còn nhớ vào thời điểm mừng năm mới, ngài có tỷ thí với một vị trung niên tại công viên trung tâm của Cáp thị? Người đó là phó hội trưởng của hiệp hội cổ võ khu vực đông bắc chúng tôi, Uông Băng Tuyền. Hiệp hội cổ võ chúng tôi vào tháng sáu có một đại hội giao lưu, Uông hội trưởng mời ngài đến tham gia. Đây là thiếp mời.” Nói xong lấy ra một chiếc thiệp mời rất sang trọng.

Nhị Bàn ngẩn người, chuyện này hắn đã quên mất, nhìn Ngọc Khê có hơi mê mang, nói với cậu, “Tết anh giúp Minh Chí ca đi tặng đồ, buổi sáng thấy một người trung niên đang luyện quyền ở công viên trung tâm, ngứa tay nên ở bên tập luyện, phó hội trưởng ấy liền mời tỷ thí với anh một chút, thế nên mới có chuyện như vậy, anh mới chỉ nói cho bác ấy nhà ở đâu, không ngờ bác ấy tìm đến thật.”

“Tuy nhiên hiệp hội cổ võ này làm về cái gì?”

“Hiệp hội cổ võ của chúng tôi truyền thụ và phát triển cổ võ, đồng thời giúp phần đông những người yêu thích cổ võ tiến hành giao lưu học tập.” Tiền Huy giải thích qua về hiệp hội cổ võ.

Nhị Bàn gật đầu, chỉ vào thiệp mời trên tay, “Vậy chỉ có mình tôi mới được đến thôi sao, có thể dẫn người theo không?”

“Mỗi tấm thiệp mời đều có thể mang theo hai người, đại hội lần này trên thực tế là vì tháng tám tại thủ đô tổ chức đại hội giao lưu cổ võ thế giới. Đến lúc đó sẽ có Nhật Bản Hàn Quốc và một vài quốc gia Đông Nam Á tham gia, tiến hành giao lưu võ thuật, hiệp hội cũng vì chọn lựa người tham dự giao lưu vào tháng tám mới tổ chức tụ hội.” Tiền Huy giới thiệu sơ qua về chuyện của hiệp hội cổ võ, nói thật hắn đến nơi hẻo lánh này mời người cũng là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, thực lực của hiệp hội cổ võ khu vực đông bắc trên cả nước mà nói thì xếp hạng gần cuối, còn xa mới bằng phía nam, ai bảo cổ võ ở phía nam thịnh hành hơn.

Đại hội giao lưu cổ võ thường cử hành trong nửa tháng, mấy ngày đầu mọi người sẽ tiến hành giao lưu, một tuần cuối cùng là thi đấu trên võ đài, thi đấu võ đài này thường đều là người trẻ tuổi tiến hành tỷ thí, thuộc vào loại thi đấu tự do, người trẻ tuổi khu vực đông bắc có thể tham gia rất nhiều, nhưng đều chỉ mới biết chút ít rồi đánh bừa, cổ võ giả quá ít. Thật sự không lấy đâu ra nhân tài. Bằng không Uông Băng Tuyền cũng không cố ý cho người đến mời Lâm Minh Thanh.

“Ồ, thế à. Đến lúc đó tôi sẽ đi xem.” Từ lần trước Nhị Bàn chiến đấu với tên người tây, chỉ một hiệp đã bị đả bại, hai tháng nay vẫn luôn gia tăng tu luyện, trước kia hắn đặc biệt chú trọng chiêu thức đao pháp, hiện giờ coi trọng nội kình hơn, tiến bộ rất lớn, hắn cũng định vào thành phố xem trình độ của mình đến đâu, tháng sáu đã trồng cấy xong xuôi, hẳn không còn chuyện lớn gì nữa.

Được câu trả lời thuyết phục Tiền Huy rất cao hứng, “Vậy thật tốt quá, ngài yên tâm, tất cả chi phí ngài đến Cáp thị sẽ do hiệp hội chi trả.” Tiền Huy cực kỳ khách khí, quả thực còn có hơi cung kính. Không nói người nọ là do phó hội trưởng trực tiếp đề cử, chỉ nhìn trong nhà họ còn nuôi cả hổ đã thấy rất lợi hại rồi, Tiền Huy còn chưa biết con lúc nãy trong phòng không phải chó mà là sói.

“Đại oa, đến lúc đó em đi cùng anh nhé.” Hai người tiễn Tiền Huy đi, Nhị Bàn cực kỳ hưng phấn nói.

“Đến lúc đó rồi nói sau, nếu không có việc gì thì em sẽ đi.” Ngọc Khê cũng cảm thấy rất hứng thú, nhớ đến lần đầu tiên Khương Sâm biết cậu có công phu đã nói qua cậu là cổ võ giả, khi đó cậu còn tưởng rằng cổ võ giả rất thưa thớt, nhưng hiện giờ xem ra cũng không phải như vậy, đã có cả hiệp hội, hẳn là rất nhiều chứ.

Thật ra Ngọc Khê thấy mình hình như không thể xem là cổ võ giả, cũng không phải người tu đạo thuần túy. Thật sự không biết nên giới định bản thân thế nào, có điều cũng chẳng sao. Nhưng đi ra ngoài mở mang tầm mắt cũng tốt.

Chương 45

Thời tiết dần dần ấm lại, người trong thôn bắt đầu công việc lu bù lên, cày cấy trồng trọt, cây việt quất nhà Ngọc Khê trồng đều sống, hơn nữa đã có nụ hoa, không biết có phải do có trận pháp không, cây việt quất lớn rất tươi tốt, Ngọc Khê không thể không đem một vài cây quá tốt trồng ra ngoài, cuối cùng hai hàng việt quất vây quanh một vòng trong tường rào, bởi là cây hoang dại nên chiều cao không đồng nhất, tuy có hơi lộn xộn nhưng những nụ hoa màu trắng nho nhỏ nhìn thoáng qua giống như những ngôi sao phủ đầy trời.

Cây đậu đỏ trước cửa thì phát triển dài ra trên đất, Ngọc Khê không quá chú ý, chờ lúc hoa nở cậu mới phát hiện hai gốc đậu đỏ đã dài chi chít chiếm đầy dưới cửa sổ phía đông.

Năm nay không trồng ngô với đậu tương, nhà tam thúc đã trồng hộ cho nhà Ngọc Khê, Ngọc Khê cũng không cần tiền, chờ nhà tam thúc đến mùa thu hoạch, cho cậu một ít lương thực là được, chủ yếu trong nhà nuôi nhiều động vật, lượng cơm ăn cũng lớn. Cậu tính cho dù trồng các loại cây trong sân cũng không đủ mấy miệng ăn trong nhà.

Đại Hoàng và Đao Sẹo thì tự cấp tự túc, thường thường còn có thể đem ít con mồi về cho Ngọc Khê, những con khác thì thuần túy là bọn tham ăn, không còn nhiều lương thực dự trữ, sợ là không đủ ăn. Mỗi khi nghĩ đến lượng cơm của đám động vật trong nhà Ngọc Khê liền đau đầu, có thỏ nhà ai lại thích ăn thịt, dê nhà ai lại thích ăn bánh bột ngô không cơ chứ.

Vì vấn đề thực phẩm cho động vật trong nhà, Ngọc Khê tiến hành giáo dục phê bình tam oa vài lần, kết quả hiệu quả có được rất nhỏ, tam oa hình như không có dây thần kinh sợ hãi, đối đãi với động vật như con người, ta ăn cái gì ngươi ăn cái đó, dạ dày động vật nhà cậu cũng tốt, còn có thể tiêu hóa được. Không biết có phải tật xấu không nữa.

Đất phần trăm phía sau còn khá nhiều chỗ, Ngọc Khê nghe lời Minh Viễn không trồng hết cây chương hương hay cây tùng linh tinh nữa, mà vào núi tìm kiếm một vài loại có thể ăn. Ở những nơi nhiều ánh nắng mặt trời Ngọc Khê trồng mười gốc sơn đinh tử, loại trái cây này hồi nhỏ Ngọc Khê ăn không ít, mỗi lần vào mùa thu hoạch, cha Ngọc Khê đều phải mang về nhiều nhiều, vị chua luôn làm Ngọc Khê muốn ăn nhưng lại sợ ê răng, hương vị chua xót không phải lựa chọn tốt.

Trong tạp ký tứ hải có một đoạn ghi lại liên quan đến người Mông Cổ, có lẽ người viết quyển sách này từng sinh hoạt tại Mông Cổ một khoảng thời gian, Ngọc Khê luôn cảm thấy người viết bản tạp ký này là một người tu hành, trong này chẳng những có miêu tả về người Mông Cổ, xa nhất ông ta từng đến cả Byzantine, đáng tiếc trong này không ghi lại tình huống lịch sử đương thời, Ngọc Khê cũng không rõ rốt cuộc Byzantine là nơi nào, trong sách ghi lại phần nhiều là mỹ thực và phong cảnh, thậm chí có một đoạn dài toàn là chữ Mông Cổ, ông ta đã sao chép đoạn văn Mông Cổ, tìm trên chợ một đại thúc biết tiếng Mông Cổ hỏi qua, đoạn văn Mông Cổ đó, trên cơ bản đều là trường ca Mông Cổ, vị đại thúc còn xướng cho cậu nghe một đoạn. Ừm, hoàn toàn chẳng hiểu gì.

(Byzantine: Đế quốc Đông La Mã.)

Bài trường ca đó hoàn toàn chẳng có tác dụng nào với Ngọc Khê, nhưng cách làm một loại trà Mông Cổ bên trong khiến Ngọc Khê khá vui mừng, nguyên liệu của loại trà này chính là sơn đinh tử và sữa. Ngọc Khê cũng định thử một lần.

Trừ việc đó ra trong đoạn này còn ghi lại một vài mỹ thực của Mông Cổ, thịt dê nướng, phô mai, bánh thịt, vân vân. Người viết tạp ký nhất định là một tên tham ăn.

Ngoại trừ sơn đinh tử, Ngọc Khê còn trồng vài gốc cây đỗ quyên, mảnh phía tây Ngọc Khê đều giữ lại, chờ thu thập một ít mầm hạt đỗ quyên rồi rắc lên, không trồng cây khác nữa, đỗ quyên ở chỗ bọn cậu cũng rất thưa thớt, thường thường phát hiện vài gốc đều bị người ta hái mất, chưa tới mùa thu hoạch đã có người đến thu mua lá cây đỗ quyên, lá trà rất có giá trị về mặt y dược, giúp tĩnh tâm, giảm huyết áp, tác dụng vô cùng tốt. Triền núi phía tây nhà Ngọc Khê có nhiều đá nên không trồng được các loại cây cối khác, đỗ quyên lại rất thích hợp. Đỗ quyên dại quá ít, Ngọc Khê tìm rất nhiều nơi mới tìm được, cực kỳ trân quý.

Sân trống phía tây Ngọc Khê trồng nho cạn, Ngọc Khê không biết hương vị của những cây dại này như thế nào, nếu trông ngon đẹp, có lẽ cửa tiệm nhỏ ở thủ đô cũng có thể tăng thêm một vài loại.

Trồng kín các nơi có thể trồng, phía trước phía sau nhà Ngọc Khê đều xanh um tươi tốt, vất vả mãi mới rảnh rỗi, Ngọc Khê không thể không đến núi đá lấy ít đá về, nền đất ở sân trước cần phải trải đá lên bằng không không thể nhìn được.

Động vật trong nhà quá nhiều nên có rất nhiều vấn đề, thời tiết ấm áp nên Ngọc Khê liền thả ba chú dê con ra, tam oa và Ngưu Ngưu đã hơn hai tuổi, trong phòng ngoài phòng, chạy chơi khắp nơi, không cần người lớn trông liên tục, lúc Ngọc Khê làm việc thì để Đao Sẹo hoặc Đại Hoàng trông, hiện tại người trong thôn đều biết trong nhà Ngọc Khê nuôi một con hổ và một con sói, làm Ngọc Khê cảm thấy ngoài ý muốn là, thế mà không có người nói gì, chỉ có tam gia gia đến hỏi một chút, cho ông xem để phân biệt khi hổ và sói vào thôn. Mọi người trong thôn cũng không hay đến đây. Đến cũng thấy bình thường.

Thật ra cũng không lạ khi người trong thôn không nói gì, đừng nhìn Ngọc Khê ít khi đến thăm người trong thôn, nhưng nhất cử nhất động của cậu thôn dân vẫn biết, đêm hôm đó đánh bầy sói, thôn dân không dám ra khỏi nhà, tiếng sói kêu nửa giờ mới ngừng, có người thấy khi Ngọc Khê thu dọn sân, hất một xô đất lẫn máu, còn có da lông mà lục thúc thu thập treo đầy sân, ai mà còn không biết tình hình chiến đấu tối hôm đó chứ.

Vì như thế nên những người nhàn thoại nói này nói nọ nhà Ngọc Khê trước kia giờ không dám nói gì, ước gì cách ra xa. Ngọc Khê ra ngoài mà gặp phải đàn ông trong thôn, quen hay không quen trước hết đều chào hỏi cậu, trong thôn nếu có chuyện gì cũng sẽ thông báo với cậu. Tuy trong thôn có sói với hổ, nghe thật dọa người, nhưng xét theo phương diện khác thì cũng an toàn hơn, ít nhất hai năm nay không nghe nói dê nhà ai bị dã thú ngậm đi mất. Không nghe nói nhà ai bị lợn rừng tấn công, ngay cả chuột chũi cũng không thấy bóng dáng.

Trong thôn thì bình thường, trong nhà lại ầm ĩ, Ngọc Khê luôn cảnh cáo đám động vật trong nhà không được vào trong viện nô nghịch, nhưng chẳng đứa nào nghe lọt, không phá hỏng cây cối trong nhà, nhưng sân trước căn phòng giữa phía đông lại gặp tai họa, nền đất bị đạp thành từng hố, nếu đổ mấy trận mưa thì coi như xong. Ngọc Khê đành phải lấy ít đá trải lên mặt đất. Như vậy cũng sạch sẽ hơn.

Rau dại trên núi đã có thể thu hoạch, Ngọc Khê lại lên núi hái rau dại, ngoại trừ dương xỉ núi nhà mình hay ăn nên hái nhiều nhất, Ngọc Khê mắt tinh tay lẹ, lên núi hai ba giờ đã được một sọt đầy, một phần giữ lại làm dưa muối, một phần đưa đến huyện nhờ Minh Chí ca bán trong tiệm, bán vài ngày đám rau dại lại được Minh Chí đưa đến khách sạn của bạn hắn ở Cáp thị, giá bán lại tăng hai lần.

Toàn bộ mùa thu hoạch, Ngọc Khê chỉ hái rau dại đã kiếm được hơn hai vạn đồng. Tuy nhiên cũng chỉ có Ngọc Khê mới vậy, những người khác không thể tiến vào sâu trong rừng như vậy chỉ để hái rau dại. Người khác phải vào mất mấy ngày, còn cậu chỉ là chuyện trong một ngày. Rau dại sâu trong rừng già bao nhiêu năm cũng chưa có người ngắt, nhiều đến mức từng mảnh từng mảnh một, cũng không lạ khi cậu có thể kiếm nhiều đến vậy.

Cánh đồng đã trồng cấy xong, đại tỷ và anh rể đến nhà Ngọc Khê, mấy ngày nay Ngọc Khê lên chợ, thu một ít trứng vịt về muối, tận tay chỉ dẫn anh rể và đại tỷ cách ướp trứng vịt muối.

“Đại oa, em yên tâm, phương pháp ướp trứng vịt muối này của em chỉ có mình anh và chị em biết, không nói cho ai hết.” Anh rể thấy Ngọc Khê không hề giữ lại chút nào giao hết cho họ phương pháp ướp chế, vội vàng tỏ thái độ.

Ngọc Khê cười cười không nói gì, cậu cũng không thể nói rằng em còn giữ lại một tay, nếu không có trận pháp trên vò, trứng vịt muối chế ướp ra sẽ dễ bị cũ, hơn nữa thời gian để bán cũng ngắn, tuy hương vị không sai biệt lắm nhưng cũng không non mềm như cậu làm, hương vị không giống hệt nhau.

“Chị và anh rể nên nhớ kỹ cách làm, chờ lên thủ đô em sẽ dạy hai anh chị một lần nữa, cậu em nói trên thủ đô có nơi chuyên môn sản xuất trứng vịt, lúc nào trong năm cũng đều có trứng, không sợ không có hàng, đến lúc đó xem tình huống tiêu thụ thế nào, hàng tháng đều phải muối, chuyện đó phải nhờ vào anh chị.”

“Ừ, chuyện này thì em cứ yên tâm, anh chị chắc chắn sẽ làm tốt.” Khuôn mặt đại tỷ tươi cười, nói, Ngọc Khê đã bàn bạc với họ, một phần thu được mỗi tháng sẽ trả cho hai người họ, trứng vịt muối ăn rất ngon, chắc chắn bán rất tốt, thu vào không kém. Họ làm việc cũng có động lực.

Vốn Ngọc Khê sẽ vào thủ đô, nhưng trước đó đã đồng ý với Nhị Bàn sẽ đi tham gia tụ hội của hiệp hội cổ võ, thời gian gần kề, vừa may nhị oa còn chưa được nghỉ phép. Bên này chuẩn bị xong vật liệu gỗ đã vận chuyển qua xe lửa, phí chuyên chở không ít, có điều vật liệu gỗ làm thủ công, tính toán hết cũng chưa bằng làm trong thủ đô một phần mười, bớt được nhiều tiền hơn.

Trung tuần tháng sáu, Nhị Bàn Đại Trụ Ngọc Khê ba người ngồi xe lửa đến Cáp thị, lớn tuổi nhất trong ba người là Đại Trụ mới mười chín tuổi, Nhị Bàn nhỏ hơn hắn một năm, chưa từng rời xa nhà lâu, lại nói tiếp vẫn là Ngọc Khê từng trải việc đời hơn.

Xuống xe lửa, bên này còn có người nhận điện thoại đến đón, đúng là người đàn ông gọi là Tiền Huy trước đến nhà, lúc này hắn không chật vật như lần đến nhà Ngọc Khê, mặc âu phục màu đen tóc chải ngay ngắn, nhìn giống như ông chủ lớn, chẳng có chút quan hệ gì với cổ võ.

“Hiệp hội cổ võ chúng tôi đã bao toàn bộ một khách sạn, phòng của các cậu là phòng 602, bên trong có bốn chiếc giường, đủ chỗ nên không thêm người vào. Ngày mai mới là ngày chính thức tụ hội, chiều hôm nay các cậu muốn ở lại khách sạn hay đi chơi?” Tiền Huy cười hỏi.

Nhị Bàn ngó nghiêng, “Đại oa, em muốn đi đâu không?”

Ngọc Khê gật đầu, “Em muốn đến thăm Vương thúc thúc.”

“Được vậy chúng ta cùng đi.”

“Nếu vậy tôi chuẩn bị cho các cậu một chiếc xe?” Tiền Huy vừa nghe họ nói muốn đi ra ngoài liền hỏi.

Ngọc Khê lắc đầu, “Không cần đâu, chúng tôi tự đi xe giao thông công cộng là được.” Có người đi theo thì mọi người không thấy thoải mái.

Tiền Huy không kiên trì lắm, dặn dò thêm một vài chuyện rồi rời đi.

“Em nói hiệp hội cổ võ của họ có phải rất yếu không? Bằng không sao lại khách khí với chúng ta như vậy. Giống như coi chúng ta là đại hiệp ấy.” Nhị Bàn cười hì hì nói.

“Thiết — cậu ngay cả một chiêu của người ta còn không đỡ được, còn đại hiệp gì chứ.” Đại Trụ tỏ vẻ khinh bỉ, nói.

“Đó là do em khinh địch, nếu hiện tại em mà gặp được hắn thì thắng bại cũng chưa biết đâu.” Hiện đã qua mấy tháng lòng tự tin của Nhị Bàn cũng không còn nhiều nữa, nhưng hắn tiến bộ rất nhiều. Nói xong bĩu môi, “Anh cũng đừng nói em, cung tiễn của anh cũng không mạnh hơn em bao nhiêu đâu.”

Đại Trụ trợn trừng mắt, không để ý tới hắn nữa.

“Mặc kệ thực lực của họ thế nào, có tiền lại là sự thật, khách sạn này chắc cũng tương đối tốt ở Cáp thị, hiệp hội cổ võ có thể bao hết, thực lực chắc chắn rất mạnh.” Ngọc Khê lấy vài món quần áo đem ra khỏi sọt, còn lại là các thứ mang cho Vương thúc.

“Cũng đúng.” Nhị Bàn gật đầu, “Anh đeo giúp em.” Nhị Bàn nói xong tiếp nhận cái sọt.

Ba người ra cửa, trước tiên Nhị Bàn dẫn hai người đến một quán cơm gia đình sạch sẽ, “Lần trước anh đến đây Minh Chí ca đã dẫn anh ra đây ăn, hai người cũng nếm thử đi, món ‘Quay đầu’ nhà họ và chân dê nướng đều ăn được, đại oa em nếm thật kỹ vào, về nhà thử làm nha, nếu có thể làm ra hương vị này, vậy là anh có lộc ăn rồi.”

Chờ đưa đồ ăn lên mới biết được ‘quay đầu’ là những miếng hộp hình chữ nhật, có thể nếm ra được bên trong nhồi thịt bò và hành tây, Ngọc Khê vừa cẩn thận nếm thử lớp bên ngoài, hẳn là bỏ thêm bột nở khiến bên ngoài hộp mềm mại. Mặn mặn thơm ngon. Cũng không lạ khi Nhị Bàn ca nhớ thương.

Ba người ăn no nê, đi bộ trên đường một hồi, thấy gần hết giờ đi làm ba người mới tới cục cảnh sát chỗ Vương đồn trưởng, Vương thúc thúc được thăng chức, hiện đã là cục trưởng.

Ngọc Khê đến buồng điện thoại gần đấy gọi cuộc điện thoại, vương thúc thúc vừa lúc ở đấy, không cần đám Ngọc Khê uổng công một chuyến.

“Ngọc Khê, ha ha, một năm không thấy, tiểu tử cháu cao hơn nhiều rồi.” Vương thúc thúc vừa ra cửa nhìn thấy Ngọc Khê thì cười hớn hở, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ngọc Khê, “Tiểu tử, sao cháu chẳng béo thêm chút thịt nào vậy, có phải không chịu ăn cơm không.”

Ngọc Khê cười cười, có hơi ngại ngùng, “Đâu phải đâu, chỉ là ăn mãi không mập thôi ạ.”

“Hai vị này là?” Vương đồn trưởng nhìn về phía hai người bên cạnh.

“Hai người này là anh họ của cháu, Lâm Minh Thanh, Lâm Minh Phi.”

“Chào chú Vương.” Hai người rất cung kính chào.

“Được được, nhìn hai đứa lớn nhỏ này này. Thật rắn chắc. Ngọc Khê, cháu cũng phải học hai anh cháu, cháu xem bộ dạng của họ kìa, lớn phổng phao thế này cơ mà.” Vương cục trưởng nói xong lại vỗ vỗ bả vai Đại Trụ và Nhị Bàn.

Hai người họ cũng rất khôi ngô, vóc người đã hơn 1m83, Đại Trụ cao hơn Nhị Bàn một chút, thịt béo trên người Nhị Bàn đã sớm luyện thành cơ bắp, cả người nhìn như cây cột sắt, đứng ở chỗ nào là dọa người chỗ đấy. Nếu so sánh với Ngọc Khê thì cậu giống như bé gà con vậy.

“Đi theo bác vào nào.” Vương cục trưởng định kéo Ngọc Khê vào thăm quan khắp nơi trong cục.

“Không được rồi ạ, Vương thúc, cháu chỉ đến thăm bác và mang vài thứ cho các bác, không quấy rầy bác đi làm nữa, cháu định đến nơi ngày xưa ở để thăm bà chủ nhà trọ.”

“Không sao đâu, trong sở có không ít người muốn gặp cháu. Cháu muốn đi thăm bà chủ nhà trọ cũng không gặp được, vài ngày trước đi ra ngoài rồi.”

“Ồ, vậy ạ.” Ngọc Khê có hơi tiếc nuối.

Chú thích

Sơn kinh tử hay táo dại Siberi (Danh pháp hai phần: Malus baccata) là một loài thực vật thuộc chi hải đường, họ hoa hồng. Loài này được (L.) Borkh miêu tả khoa học đầu tiên năm 1803.

Táo dại Siberi có nguồn gốc Đông Siberia, vùng Viễn Đông Nga, Mông Cổ, Trung Quốc, Hàn Quốc, Bhutan, Ấn Độ và Nepal, nơi nó được phổ biến rừng hỗn hợp trên sườn đồi ở độ cao lên đến 1500 mét. Nó được tìm thấy ở Nhật Bản, và nó cũng đã được du nhập vào Canada và Mỹ, nơi nó được chủ yếu được tìm thấy xung quanh Ngũ Đại Hổ.


Hoa đỗ quyên:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com