Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#50

Sanghyeok ngơ ra tại chỗ, trong đầu anh giờ là một mớ hỗn độn mang tên thằng cháu

-"chú.."

Trước mắt anh quả thật là Lee Minhyung nhưng lại không thật sự là hắn

-"bệnh nhân Lee hiện tại đang mắc chứng rối loạn trầm cảm nặng"

-"..."

Bộ dạng của Minhyung bây giờ thật buồn cười, cái thân hình to xác ấy lại trưng vẻ mặt làm nũng đáng thương, đôi tay thô ráp nắm lấy mép áo anh như một đứa nhóc vậy

Ai nấy cũng nhìn hai người, anh cũng thấy bất lực với tình cảnh hiện tại, đã thế hắn còn cao hơn anh nữa chứ

-"có cách nào giải quyết không?"

-"cái này hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của cậu Lee vì căn nguyên của chuyện này chính là từ một cú đả kích tinh thần khiến thần trí không ổn định, hiện tại có thể nói cậu Lee như kẻ mất trí vậy"

-"..."

Sanghyeok, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới vấn nạn này, người thừa kế Lee thị giờ đây thần trí điên loạn như một đứa trẻ. Vậy chuyện tập đoàn sẽ là ai phụ trách đây??

-"haiz.."

Anh mệt nhọc thở dài, thầm nghĩ ngay đến cái tên Ryu Minseok. Phải chăng việc cậu biến mất không một tung tích khiến hắn hoá điên?

-"..."

Anh nhìn thằng cháu của mình, anh biết đây là sớm hay muộn hắn cũng phải trả giá nhưng không nghĩ nó lại sớm như vậy, liệu hôm đó anh giúp Minseok thoát khỏi đó có phải quyết định đúng đắn

-"về thôi"

Sanghyeok nói với Minhyung, đáp lại lời thoại của chú mình lại là khuôn mặt ngây ngô đến lạ

-"về đâu ạ?"

-"về nhà"

Minhyung dương đôi mắt mong chờ nhìn anh

-"ở nhà có mẹ không ạ?"

Câu hỏi của hắn lại lần nữa làm Sanghyeok ngẩn ra, anh biết quá khứ của con người lạnh lùng này, đứa cháu to xác này là theo anh từ năm cấp 1 đến cao trung sao anh có thể không hiểu rõ cảm xúc của hắn chứ

Bộ dạng của hắn bây giờ thật ngây ngô..

Và cũng thật đáng thương..

Anh hít một hơi, chậm chạp đáp lại ánh mắt móc đợi từ kẻ khờ. Cũng không tránh được cảm xác chua xót

-"Minhyung à, mẹ của con đã qua đời rồi"

-"nói dối.."

Hắn buông mép áo Sanghyeok ra, khuôn mặt nhăn nhó không chịu tin lời chú. Quả thật là như một đứa trẻ vậy nhưng mà là một đứa trẻ hiểu chuyện

Minhyung nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của chú mình, ngấm ngầm hiểu ra hiện thực đau thương mà lần nữa nắm lấy mép áo của chú mình

Sanghyeok thầm nghĩ, tâm hồn có thể là trẻ thơ nhưng bản chất của Minhyung vẫn như vậy, không thay đổi. Một đứa trẻ luôn tìm cách chôn giấu đi cảm xúc của mình

.

.

.

Cũng không thể để hắn một mình, Sanghyeok quyết định đưa hắn về nhà mình chăm sóc giống như nhiều năm về trước, nuôi dưỡng hắn lại từ đầu

-"chào chú dâu đi"

-"đúng vậy, chú dâu của mày"

Minhyung nhìn Wangho, Wangho cũng nhìn Minhyung

-" Minhyung..?"

Wangho ngờ nghệch nhìn Sanghyeok

-"ừm..thằng bé nó bị rối loạn trầm cảm nặng nên hiện tại ý thức của nó như một đứa trẻ vậy"

-"..."

Vừa nói Sanghyeok vừa dịu dàng đỡ lấy Wangho đang bụng bầu đồng thời cũng gọi Minhyung

-"vào nhà nào"

-"..."

Minhyung tuy nhìn Wangho bằng ánh mắt xa lạ nhưng vẫn làm theo lời chú mình

Kể từ giây phút này, Minhyung chính là một đứa trẻ được chính Wangho chăm sóc còn Sanghyeok sẽ quay lại vị trí chủ tịch của mình hoàn thành tròn vai đợi ngày hắn quay trở lại là hắn

Từ lúc hắn trở nên như thế này mọi mối quan hệ đều được cắt bỏ bằng lý do hắn đi du học lần 2. Còn Minseok, lý do cậu sống yên ổn trong suốt bấy nhiêu năm chính là nhờ vào việc thần trí điên đảo của Minhyung, hắn cũng hoàn toàn quên đi cái tên mà hắn ngày mong đợi

-"con có nhớ Minseok không?"

Wangho cẩn thẩn dò hỏi con người to lớn đang cầm trên tay món đồ chơi lắp ghép

-"Minhyung, con có nhớ ra bạn gái mình không?"

Cô gái với mái tóc vàng cùng với khuôn mặt xinh đẹp, cô gái này không ai khác chính là một trong những diễn viên đang Hot của màn ảnh xứ Hàn. Đã từng có một thời gian cô diễn viên này dính vào tinh đồn tình cảm với Lee Minhyung

-"..."

Vừa thấy Minhyung bước ra khỏi cửa, cô ta liền chạy đến với nụ cười cực kỳ phấn khích

-"anh Lee! Là em đây anh Lee!"

Hắn nhìn cô gái trước mắt bằng ánh nhìn xa lạ, tay hắn kéo nhẹ áo Wangho

-"chú dâu..ai vậy?"

Anh nhìn sự non nớt được thể hiện qua hành động của hắn thì chỉ im lặng cho người tiễn cô gái xinh đẹp ấy rời đi

-"chú không biết"

Wangho là muốn thử hắn, anh không chấp nhận vội vàng một Lee Minhyung thế này được

Anh lấy trong túi ra một tấm ảnh, cẩn trọng đưa cho hắn xem, liếc mắt thăm dò biểu cảm trên gương mặt hắn

-"vậy con biết ai đây không?"

Hắn cầm tấm ảnh là người con trai xa lạ đang nở một nụ cười nhẹ, Minhyung chỉ lặng lẽ lắc đầu hoàn toàn không hề nhận ra người trong bức ảnh

-"con thấy quen không? Dù một chút?"

-"không ạ..con chưa từng gặp người này"

-"..."

Wangho đã nghe từ chính người chồng Lee Sanghyeok của mình kể về chuyện của Minhyung và Minseok. Anh thấy Minhyung bị như vầy là đáng đời lắm, có điều anh cũng cảm thấy xót thương cho hắn. Anh nghe Sanghyeok nói rằng trước khi lên cao trung hắn dù ương bướng ra sao cũng là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện khác hẳn với bộ dạng ngông cuồng tự đắc của hắn về những tháng trước

-"quên đi cũng tốt..chỉ như vậy cậu ấy mới được bình yên"

Wangho lầm bầm trong miệng, anh cũng không hy vọng rằng Minhyung sẽ nhớ ra người đó, quên đi cũng tốt

Rồi 4 năm trôi qua như một thước phim được tua nhanh, con trai của Sanghyeok và Wangho nay đã có thể chạy nhảy vui đùa bên cạnh Minhyung, còn chăm sóc ngược lại hắn.

Minhyung tâm hồn trẻ con này có khi cũng tốt, ngu ngốc ở đây rồi để cho Minseok sống hạnh phúc ở nơi kia cũng được

À mà có điều này, điều mà không phải ai cũng biết

Lee Minhyung từ sau khi nhận thức được cái chết của mẹ mình..

Hắn đã rơi vào trạng thái trầm cảm nặng ở trẻ em khi chỉ mới 5 tuổi. Cũng không biết về sau hắn đã vượt qua điều đó như thế nào

.

.

.

Cộp..!

Hòn đá bị ném ngay trúng đầu Minhyung, hình ảnh kẻ to xác chảy máu phần trán lại trở thành thứ để cời cợt của một đám trẻ con phá phách. Minhyung cảm thấy choáng váng với vết thương của mình, ngờ nghệch nhìn những kẻ đang bắt nạt mình mà chẳng nói câu nào như thể bị câm

-"..."

Thứ hắn nhận được chính là sự giễu cợt đáng sợ từ những đứa trẻ khác

-"nhìn thằng nhóc đó kìa, ngu hết chỗ nói"

-"làm sao đây..chảy máu rồi..sẽ bị mắng mất"

-"im đi! Do tên đó chứ có phải tụi mình đâu"

-"đúng vậy đấy, mau chạy đi kệ nó"

Minhyung im lặng, hắn bây giờ như một đứa trẻ vậy, nhận thức về thế giới này của hắn thật tệ

May thay, Sungwoon vừa kéo tay Wangho chạy tới vừa khóc lóc gọi tên hắn, nhờ vậy lông mi nặng nề chưa vội nhắm xuống mà quay đầu nhìn về người gọi cho mình

-"anh Minhyung hức..các người dám bắt nạt anh ấy..oa..hức"

Wangho nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức cặp lông mày cau lại tức giận lườm mấy đứa nhóc hư đốn thiếu giáo dục kia. Anh vặn tay áo lên, để cho cậu con trai chăm sóc Minhyung còn anh nghiến răng ken két đi lại chỗ kia dạy dỗ lại đám trẻ mất nết ấy

-"huhu..anh ơi.."

-"..."

Sungwoon run tay ôm lấy gương mặt to lớn của hắn, hắn cũng khuỵ gối xuống cho Sungwoon ôm mặt, cậu nức nở xin lỗi hắn vì để hắn lại

-" không sao.."

Hắn cảm nhận được hơi thở nặng nề của mình, những thứ diễn ra trước mắt cũng đang bị bóng đen che mờ đi. Hắn cảm thấy rất đau nhưng hắn lại chẳng thốt ra, một đứa trẻ khi bị trầm cảm nó sẽ luôn che giấu đi cơn đau, che giấu đi cảm xúc của mình, dù bản thân chảy máu đến sắp ngất nhưng lại điềm đạm như thể nó chả hề gì, vẫn kiểm lời, vẫn một ánh mắt trầm sâu như vậy

Bộ dạng này của hắn cũng hả hê thật..

Một thằng to xác mà điên khùng như trẻ con đương nhiên trong mắt một số đứa trẻ khác hắn trở thành đối tượng bị trêu chọc, bị ném đá và vô tình trúng ngay vào đầu hắn khiến hắn chảy máu, chính điều này cũng là điều mà ít ai ngờ đến nên Sanghyeok hoàn toàn không cho vệ sĩ đi theo

Không ngờ nhỉ..

.

.

.

hahaha toi thi xong rồi mọi người ơi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com