Chương 3
Hai người yên lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến buông vòng tay ôm Vương Nhất Bác ra, từ trên người gã xuống dưới. Trong lồng ngực trống rỗng, Vương Nhất Bác có chút không biết làm sao, tay kéo Tiêu Chiến một chút, mới vô lực thu hồi lại.
Bây giờ bảo Tiêu Chiến ăn cơm, hắn cũng không nhất định ăn đi? Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, đứng dậy đi đem thuốc đỏ và giấy ra.
"Trên bụng đau không? Bôi ít thuốc."
Tiêu Chiến khóc cổ họng có chút khàn, cũng không muốn nói, nhợt nhạt lắc đầu.
Vương Nhất Bác vạn phần tự trách —— sớm biết dùng lời nói dọa dọa hắn là được, không nên động thủ.
Nhưng mà tối hôm qua phát hiện đối phương muốn chạy trốn, tức giận quả thực rót đầy lồng ngực Vương Nhất Bác, cắn nuốt lý trí gã. Gã lúc đó cũng không thể tỉnh táo khống chế thân thể của chính mình.
Vương Nhất Bác vén áo Tiêu Chiến lên, một vết sẹo rõ ràng khủng bố từ bên hông tầng tầng đảo qua, kết dưới rốn, ở trên thân thể trắng loáng của hắn cực kỳ xấu xí. Quanh thân một vòng màu đen, bên trong màu phấn hồng, trên thịt mang mủ, nhìn vào làm người ta đau lòng.
Vương Nhất Bác nghĩ thầm: Nếu như có thể dời đi vết sẹo này thì tốt rồi, gã nguyện ý trên người thụ năm cái mười cái thương tổn như vậy, cũng không muốn để Tiêu Chiến chịu một chút nào.
Nhưng mà nghĩ như thế chỉ phí công.
"Dùng thuốc nước xông cho em một chút, khả năng có chút đau."
Tiêu Chiến ngồi ở mép giường vén quần áo, Vương Nhất Bác quỳ một chân trên đất, một tay cầm thuốc đỏ, thần sắc chăm chú nhìn vết thương của hắn.
Tiêu Chiến kỳ thực rất muốn hỏi cái thuốc nước này có tác dụng không, thế nhưng hắn không có lá gan đó, hơn nữa hắn đối với địa phương cả cái ngoáy tai cũng không có này cũng không hi vọng có thuốc tốt gì.
"A —————— đau! ! Em đau!"
Một giây sau Tiêu Chiến gào ra. Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, nắm trên bắp thịt kiên cố của gã.
Vương Nhất Bác một tiếng cũng không nói, dùng giấy thác một chút phòng ngừa nhỏ lên quần, cấp tốc trên vết thương của hắn giọt một vòng thuốc nước.
Cảm giác giống như có con dao ở trên vết thương đã nhiễm trùng nhiều lần vét tới vét lui.
Vương Nhất Bác không để ý tới hắn rít gào, thổi thổi vết thương cho hắn.
Cái tư thế này kỳ thực rất quỷ dị, Vương Nhất Bác quỳ gối giữa hai chân Tiêu Chiến, mặt cách bụng của hắn rất gần, còn ở trên vết thương của hắn chậm rãi thổi khí.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn gã, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái trán no đủ cùng sống mũi cao, nhìn bộ dạng gã mang theo biểu tình đau lòng mà thổi khí, Tiêu Chiến khó giải thích được hoảng loạn lên, "Được rồi Bác ca, không có chuyện gì, chỉ một chút thương tổn, qua mấy ngày là khỏe."
Vương Nhất Bác nghe vậy đứng dậy, dùng tư thế như ôm công chúa đem Tiêu Chiến bế lên giường.
Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại đã nằm thẳng ở trên giường.
"Vẫn luôn chớp mắt, ngủ một lát đi."
Gã làm sao biết mình buồn ngủ?
Nhưng mà Tiêu Chiến lười suy nghĩ đáp án của vấn đề này, tuy rằng vết thương trên bụng vẫn cứ rát, nhưng hắn đêm hôm qua vốn ngủ không ngon, hơn nữa khàn giọng khóc lâu như vậy, xác thực buồn ngủ.
Vương Nhất Bác cũng không hề rời đi đi làm, gã lo Tiêu Chiến lúc ngủ không cẩn thận cọ vết thương, vì vậy ngồi bên mép giường nhìn hắn.
Tiêu Chiến rất nhanh ngủ, quả nhiên mới vừa ngủ không bao lâu lại muốn nằm nghiêng, quần áo vén lên cũng bị kéo xuống. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngăn lại động tác của hắn, đem y phục của hắn kéo lên.
Nhưng đến tối, Tiêu Chiến lại phát sốt.
E rằng bởi bị thương vẫn luôn gào khóc, cũng có thể bởi vì tâm bệnh, hắn ngủ hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề, Vương Nhất Bác luôn bên mép giường trông coi, vừa nghe không đúng liền lấy tay thăm dò nhiệt độ Tiêu Chiến, nóng hù người.
Vương Nhất Bác tâm lý hối hận lần thứ hai lên đỉnh điểm, càng làm cho gã khó chịu chính là gã không thể cõng Tiêu Chiến xuống phòng khám dưới núi xem bệnh, chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ chữa bệnh cho hắn.
Gã đê hèn, người đều thành như vậy vẫn lo hắn sẽ bị phát hiện, bị từ bên cạnh gã mang đi.
Vương Nhất Bác trước tiên dùng nước giếng ngâm khăn mặt cấp Tiêu Chiến hạ nhiệt độ, rồi vào bếp tìm chút thảo dược rang lên, nghĩ đến Tiêu Chiến còn chưa ăn cơm trưa, đem canh gà cũng hâm nóng.
Tiêu Chiến lúc tỉnh lại có chút hoảng hốt, vừa mở mắt mơ mơ hồ hồ thấy được tất cả đều là mảnh gỗ nóc nhà, trái tim nhất thời trầm trọng rớt xuống.
Hắn vẫn còn ở nơi này.
Vương Nhất Bác ở bên giường trông coi, vừa thấy hắn tỉnh lại lập tức đem một bát thảo dược bưng đến bên giường, một cánh tay ôm lấy Tiêu Chiến để cho hắn ngồi dậy, sau đó đem gối dắt sau lưng hắn.
Tiêu Chiến mê mê trừng trừng dựa vào đầu giường, bởi phát sốt cả người bủn rủn, thậm chí còn có chút ý muốn rơi lệ, nhưng bởi vì trước khóc nhiều hiện tại không khóc nổi.
"Đến, uống thuốc." Vương Nhất Bác âm thanh rất ôn nhu.
Gã dùng cái muôi múc một chút dược thang, tỉ mỉ thổi thổi đưa tới bên mép Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác lúc thường một mình mình thô quen rồi, mớm thuốc thổi nguội chuyện như vậy căn bản chưa từng nghĩ tới, thế nhưng trước mặt Tiêu Chiến liền không tự chủ cả người mềm nhẹ như hóa thành nước.
"Phốc ——" mới uống một hớp cả người Tiêu Chiến liền thanh tỉnh, vừa đắng vừa chát, còn mang theo một cỗ vị bùn đất, này là món đồ quỷ quái gì vậy?
"Không uống... Quá đắng." Tiêu Chiến hữu khí vô lực nói.
Vương Nhất Bác thì lại phi thường kiên định, "Em sốt rất nghiêm trọng."
"Đắng như vậy em làm sao uống?" Tiêu Chiến nói không tự chủ mang theo chút ngữ khí thô bạo.
Vương Nhất Bác nhìn hắn khuôn mặt nhỏ vo thành một nắm bộ dáng oán giận lại có chút được lợi, gã suy nghĩ một chút, nói: "Uống vào, chờ tốt lên sẽ mang em ra ngoài."
Cho dù tiếp tục khó chịu Tiêu Chiến nghe đến ba chữ "đi ra ngoài" đôi mắt cũng đột nhiên sáng lên, hắn kéo tay Vương Nhất Bác: "Có thật không, Bác ca? Em uống!"
Hắn cũng nhạy bén bắt lấy do dự và thất vọng trong mắt Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng lắc cổ tay gã bổ sung: "Ở trong phòng thật sự rất ngộp. Em sẽ không chạy loạn Bác ca, em sẽ thành thật ở cùng anh."
Vương Nhất Bác căn bản không có cách chống lại, gật gật đầu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến rốt cục có chút ý cười nhợt nhạt, từ trong tay gã cầm bát sứ qua, một tay bóp mũi lại, gian nan đem thuốc uống sạch sành sanh.
Vương Nhất Bác rốt cục yên lòng nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại cho hắn uống chút canh gà cùng thảo dược, loáng một cái liền đến buổi tối.
Nhiệt độ cơ thể Tiêu Chiến đã không cao như buổi trưa, Vương Nhất Bác múc cho hắn chút nước nóng rửa mặt, hai người rút trong ổ chăn ngủ.
Vương Nhất Bác bao lấy Tiêu Chiến —— hắn vì phát sốt mà có chút sợ lạnh, vì vậy Vương Nhất Bác ôm lấy hắn, sưởi ấm cho hắn.
Ôm ấp của Vương Nhất Bác thật sự rất ấm áp, vừa kiên cố vừa tin cậy, Tiêu Chiến trong bóng tối nhìn hầu kết gã nghĩ bậy nghĩ bạ, đối với việc sắp có thể ra khỏi cửa có chút hưng phấn.
"Bác ca, thuốc thật sự rất đắng."
"Đối chữa bệnh tốt."
"Thế nhưng thật sự rất đắng."
Vương Nhất Bác cũng không biết loại đối thoại khô khan này phải tiếp tục thế nào, gã vừa muốn nói "Đắng cũng phải uống thêm mấy ngày, tốt cho thân thể."
Còn chưa chờ gã nói ra khỏi miệng, Tiêu Chiến ngẩng đầu hơi di chuyển thân thể lên trên, hai người môi đối môi.
"Đắng chết rồi."
Khoảng cách thật sự quá gần, Vương Nhất Bác chỉ cần hơi hơi động đậy về phía trước là có thể hôn lên đôi môi Tiêu Chiến. Gã xác thực nghe thấy một luồng thảo dược cay đắng. Mà vào giờ phút này làm gã càng lưu ý chính là Tiêu Chiến gần trong gang tấc.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi trên mặt gã, thổi đến lòng gã cũng ngứa.
Không khí nhanh chóng nóng lên, không gian eo hẹp hết sức căng thẳng, khiến người ta không kịp hít khí.
"Không muốn uống..." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
Vương Nhất Bác có thể rõ ràng cảm nhận được môi hắn nhẹ nhàng khép mở.
Gã không thể nhịn được nữa, rướn người về phía trước, chạm vào môi Tiêu Chiến.
Không rõ là ai bắt đầu trước.
Chờ Vương Nhất Bác phản ứng lại, gã đã để Tiêu Chiến không biết mệt mỏi hôn một hồi, gắn bó như răng với môi. Đôi môi ấm áp mềm mại của Tiêu Chiến làm cho gã mê muội. Gã chưa từng hôn, chỉ bản năng dùng môi răng và đầu lưỡi của mình xâm lược hắn.
Tiêu Chiến rất lâu không hôn môi, hắn ở nước ngoài có một người bạn trai, nhất thời hứng khởi cũng rất nhanh kết thúc, hai người cơ hồ trừ bước cuối cùng thì đều làm qua.
Thế nhưng nụ hôn trước mặt này không giống lắm, hắn một lòng muốn câu Vương Nhất Bác, mang theo chút xấu hổ mở miệng nghênh tiếp gã. Vương Nhất Bác động tác đông cứng mà cấp thiết khiến trong lòng hắn có chút mỏi.
Vương Nhất Bác nhớ Tiêu Chiến là người bệnh mới lưu luyến buông hắn ra, lúc kết thúc hai người đều hô hấp hỗn loạn. Vương Nhất Bác nhấc một cánh tay ôn nhu lau từ khóe miệng đến hai má Tiêu Chiến, cọ hai lần sau đó dúi vào lòng gã.
Tiêu Chiến lần nữa tiến vào lồng ngực gã, Vương Nhất Bác ôm chặt hơn.
"Khối Phân, mỗi ngày đều ngoan như đêm nay được không?" Gã thỏa mãn lại tham lam hỏi.
Tiêu Chiến đối với việc gã đem hành vi này của mình định nghĩa thành "ngoan" có chút kinh ngạc, nhưng vô luận đối phương nghĩ thế nào, đạt được mục đích là được.
Tiêu Chiến hơi co lại trong lòng gã, gật gật đầu.
Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng hắn: "Đi ngủ sớm chút đi."
Khiến Vương Nhất Bác vui chính là, Tiêu Chiến thực sự rất biết điều, ít nhất nhìn từ bề ngoài không có dấu hiệu đào tẩu.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến dưỡng bệnh, Vương Nhất Bác liền sáng sớm xuất môn, buổi trưa trở về, toàn bộ buổi chiều và buổi tối đều cùng hắn nói chuyện giải buồn. Tiêu Chiến từ từ biết cha mẹ Vương Nhất Bác chết sớm, đã sớm tự mình độc lập, có một đại bá, nhà đại bá còn có hai biểu đệ, một gọi là Vương Đại Trụ, một là Vương Viễn.
Tiêu Chiến nhắc tới tên Vương Đại Trụ liền không tự chủ mỉm cười, hắn đang nằm trong lồng ngực Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác thấy hắn cong nhẹ môi tâm lý ngứa ngáy, lôi kéo tay hắn hỏi: "Cười cái gì?"
"Đại bá của anh thật bất công a, ca ca gọi tên quê như thế, đệ đệ đặt tên lại không tệ lắm."
Vương Nhất Bác cũng cười rộ lên, tuy gã không thấy tên Vương Đại Trụ quê thế nào, thế nhưng điều này cũng không trở ngại gã vì thấy Tiêu Chiến tươi cười mà cười.
"Tiểu Viễn là tên anh đặt."
"Kia tên của anh sao lại gọi là Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía gã, đôi mắt to phi thường chăm chú, thật giống như chỉ chứa một mình gã.
Tai Vương Nhất Bác hơi đỏ lên: "Ngày anh sinh trời mưa." (Nguyên tác công tên Chu Vũ nên có đọạn này)
Tiêu Chiến ồ một tiếng thật dài, tiếp tục nói tiếp. Vương Nhất Bác thật sự quá ít nói, hắn phải chủ động tìm đề tài.
"Bác ca biết em sao lại gọi là Tiêu Chiến không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái.
"Ông nội tìm thầy bói lấy cho em, nói như vậy có thể đảm bảo bình an."
Tiêu Chiến sau khi nói xong cảm thấy không đúng lắm, hắn đang để lộ tín hiệu nhớ nhà.
Hắn miễn cưỡng ngáp một cái, vùi vào hõm cổ Vương Nhất Bác, không muốn tiếp tục đề tài này.
Vương Nhất Bác bị hắn cọ ngứa, nghiêng đầu nhấc cằm hắn hôn lên.
Từ sau khi hôn lần đầu, Vương Nhất Bác đối với loại hành vi biểu thị thân mật này hứng thú vô cùng, động một chút lại hôn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thật biết điều mặc gã hôn, bị hôn không kịp thở cũng không phản kháng, chỉ là cánh tay khoát lên vai Vương Nhất Bác hơi dùng sức.
Hai người quấn lấy nhau triền miên hôn môi, hôn xong trán kề trán, Vương Nhất Bác nâng hai má hắn, âm thanh có chút khàn.
"Ngày mai mang em ra ngoài."
Tiêu Chiến nỗ lực kềm chế hưng phấn và suиɠ sướиɠ, làm ra biểu tình thụ sủng nhược kinh "Cảm ơn Bác ca."
Vương Nhất Bác liền hôn hắn, ngậm môi hắn tinh tế liếʍ ʍúŧ, vòng tay qua eo Tiêu Chiến đột nhiên phát lực đem hắn kéo lên người mình. Tiêu Chiến phát ra một tiếng hừ nhẹ, chống tay lên ngực Vương Nhất Bác, đôi môi bởi vì động tác của Vương Nhất Bác mà càng dính chặt hơn.
Tư thế này rất ám muội, Tiêu Chiến co chân ngồi lên khố Vương Nhất Bác, lập tức cảm giác được Vương Nhất Bác nổi lên phản ứng. Năm đó kỷ luật nam sinh đi trên phố cũng có thể động dục, huống hồ hai người cọ tới cọ lui như thế.
Tiêu Chiến quyết tâm, chủ động chống đỡ thân thể ngắt hai lần, cách vải vóc dùng mông sát qua vật cưng cứng của Vương Nhất Bác. Đây cơ hồ là một loại công khai.
Hắn chưa từng làm qua với người khác, cũng từng ảo tưởng lần đầu tiên sẽ cùng người mình yêu sâu đậm, hoặc lãng mạn hoặc chật vật nhưng ngọt ngào trải qua, thế nhưng những ý nghĩ đó đối tình huống trước mắt hiển nhiên không thiết thực, lựa chọn giữa tự do và trinh tiết cực kỳ đơn giản.
Vương Nhất Bác bị hắn cọ cả người khô nóng, huyết dịch trong huyết quản không ngừng chảy mạnh, cấp tốc hướng tim khiến nó cường liệt nhảy lên. Gã cơ hồ gặm cắn đôi môi Tiêu Chiến, đầu lưỡi xuyên qua hàm răng ở trong mỗi một góc cổ họng hắn lưu lại khí vị, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng vang lép nhép.
Tay gã cũng không khống chế mò xuống đôi mông của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị gã vò có chút xấu hổ, cúi đầu cùng gã nghiêm túc hôn môi.
Nhưng mà khiến hắn bất ngờ chính là, Vương Nhất Bác vẫn không có bước hành động kế tiếp, hôn hắn rồi lưu luyến tách ra, bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiêu Chiến có chút kỳ quái.
Vương Nhất Bác rất thích cùng hắn thân cận, vậy tại sao không làm bước cuối cùng?
Có một ý tưởng lóe lên trong lòng hắn, Tiêu Chiến nhích lại gần Vương Nhất Bác, nhẹ giọng hỏi: "Bác ca, sao anh lại thích em?"
Vương Nhất Bác đột nhiên bị hỏi vấn đề này có chút luống cuống. Trên thực tế gã không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến liền nhận định hắn, nhưng gã cũng không thể nói cái lý do sứt sẹo này cho Tiêu Chiến, này chẳng khác gì gã chỉ coi trọng khuôn mặt hắn.
Tiêu Chiến thấy gã khốn quẫn, lại nói: "Không quản anh vì sao lại yêu thích em. Bác ca, em là nam, tuy rằng lớn lên khá giống nữ nhân nhưng em cũng như anh đều là nam nhân."
Hắn vừa nói vừa nghiêng người sang, cánh tay nhỏ gầy vắt lên bụng Vương Nhất Bác, nói tiếp: "Em không hề có ý muốn chạy trốn, thế nhưng...Anh biết, em là nam, em không thể nào cho anh..."
Tiêu Chiến không biết hình dung thế nào, nói thẳng "lên giường" "làʍ ŧìиɦ", Vương Nhất Bác có thể hiểu không?
Hắn tìm từ :"Em không thể cùng anh làm chuyện như với nữ nhân, cũng không thể sinh con."
"Anh không hối hận sao?"
Nội tâm Vương Nhất Bác thế nhưng dần không khỏi cao hứng. Dưới cái nhìn của gã, Tiêu Chiến nói ra lời này có chút cảm giác không an toàn, ý muốn đòi gã một cam kết, làm gã cảm thấy hi vọng Tiêu Chiến ở lại đây càng ngày càng lớn.
Gã ôm Tiêu Chiến, dùng giọng điệu trân trọng nói: "Đừng nghĩ loạn, anh chỉ muốn một mình em."
"Mua em không phải vì muốn sinh con, cũng không phải vì làm việc kia. Chính là...Thích em."
"Đi ngủ sớm chút đi."
Tiêu Chiến vì vậy không tiếp tục nói nữa. Nội tâm hắn có một cảm giác cực kỳ phức tạp, vốn đại não đang loạn lên lại càng thêm rối.
Vương Nhất Bác căn bản không rõ nam với nam làm chuyện kia thế nào. Vậy thì hắn giữ lại mình làm gì? Là thật thích mình sao?
Điều này làm Tiêu Chiến cảm thấy mình đang lừa dối tình cảm người khác.
Thế nhưng nghĩ tới mấy ngày trước Vương Nhất Bác hung ác cùng hành vi dã man mua vợ, hắn lại cảm thấy như thế là không đáng kể.
Vốn là Vương Nhất Bác tước đoạt tự do của hắn, đem hắn vây trong núi sâu. Hắn dù lừa đối phương thế nào, cũng không đáng kể.
Nhất định không đáng kể.
Ngày thứ hai, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đánh thức. Đêm qua hắn ngủ ngon tinh thần rất sảng khoái, có thể vì biết Vương Nhất Bác sẽ không làm hành động quá phận nào với hắn, bởi vậy chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Hắn mê mê muội muội mở mắt ra, lười biếng nằm trên giường không muốn động, hãy còn đắm chìm trong mông lung buồn ngủ. Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng hồ đồ của hắn, ở bên giường cúi người đem Tiêu Chiến ôm đến chậu rửa mặt bên cạnh.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến căn bản chưa từng xuống giường, mới mấy ngày trước còn phát sốt khó chịu, vô luận làm gì cũng ở trên giường, dù muốn xuống giường cũng là Vương Nhất Bác cõng hoặc ôm.
Hắn rất nhẹ, Vương Nhất Bác có thể khiêng mấy trăm cân củi đi đường núi, ôm hắn dễ như ăn cháo.
Thân thể lung lay một chút, Tiêu Chiến chậm rãi tỉnh lại. Hắn nhớ tới mình ngày hôm nay có thể ra ngoài, lập tức cả người tràn đầy tinh thần, cấp tốc đánh răng rửa mặt.
Cơm đã được dọn sẵn.
Sáng hôm nay ăn bánh màn thầu, một chút dưa muối và nước cơm. Từ sau khi Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến không quen ăn bánh cao lương, trên bàn cơm căn bản chưa từng xuất hiện.
Chút tâm ý này Tiêu Chiến còn có thể tiếp thu.
Hắn uống nước cơm còn phát hiện ra kinh hỉ, ngày hôm nay trong nước cơm có mứt táo.
Quá lâu không ăn đồ ngọt, vị ngọt ngào mềm mại của mứt táo tan ra trong cổ họng, Tiêu Chiến thỏa mãn nheo mắt lại, muốn ép khô mọi tia ngọt của mứt.
Vương Nhất Bác thấy cũng vui vẻ. Đây là gã dậy sớm chạy xuống núi đến Bá gia lấy, quả nhiên Khối Phân thích.
Trong bát Tiêu Chiến có bảy, tám quả táo, sắp chất đầy bát. Hắn liếc nhìn bát Vương Nhất Bác, một quả cũng không có.
...Đây là thật coi hắn như tức phụ mà đau sao.
Tiêu Chiến múc một quả táo trong bát mình sang bát Vương Nhất Bác, gã liên tục xua tay: "Anh không thích ăn ngọt, em ăn nhiều một chút."
Tiêu Chiến đành phải thôi.
Vương Nhất Bác lại chuẩn bị rất lâu mới mở cửa. Gã đội cho Tiêu Chiến một cái mũ cỏ nhỏ xấu phát khϊếp, còn đem dây buộc phía dưới cột chặt lại, phòng ngừa bị rơi, lại mặc cho hắn một áo khoác vải bố. Theo Vương Nhất Bác nói, bên ngoài ánh sáng quá độc, sợ Tiêu Chiến không chịu nổi.
Tiêu Chiến không phản đối, hắn lúc thường cũng không có thói quen bôi kem chống nắng, thúc giục Vương Nhất Bác nhanh một chút.
Thế nhưng lúc Vương Nhất Bác lấy chìa khóa mở cánh cửa kia, Tiêu Chiến ngược lại lùi bước.
Cửa bị Vương Nhất Bác đẩy ra, một luồng ánh sáng tràn vào, cảnh tượng bên ngoài trước nay chưa rõ ràng, núi non xanh biếc ngút ngàn thẳng tiến vào mắt Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác ra trước, đứng ở cửa nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cơ hồ toàn thân run lên. Hắn cật lực kềm chế kích động co cẳng bỏ chạy, cẩn thận từng chút một bước ra khỏi cửa.
Hắn ra ngoài, tròn hai mươi ngày, hắn ra ngoài.
Đắm chìm trong ánh nắng đã lâu không thấy, Tiêu Chiến có loại cảm giác muốn rơi lệ.
Vương Nhất Bác đi đông phòng tìm đồ, Tiêu Chiến ở trong sân dạo tới dạo lui, đánh giá nhà nhỏ của Vương Nhất Bác.
Nhìn từ bên ngoài, nhà Vương Nhất Bác giống nhà ngói phía nam, nóc nhọn, nhưng cũng không giống lắm, khả năng có liên quan tới tập quán địa phương.
Sân coi như lớn, tổng cộng có ba gian phòng. Hướng nam hai gian, phòng chính là nơi Tiêu Chiến ở, phía tây còn một phòng, hẳn là nhà bếp. Tiêu Chiến thấy phía trên có một ống khói.
Tiêu Chiến đang đứng trên một con đường đá, con đường này đối diện phòng chính, một đường kéo dài đến chỗ cửa lớn, bên cạnh đông phòng là một mảnh vườn, trồng rau xanh mướt, hắn chỉ nhận ra hành.
Tường bao đều dùng dá chồng lên, tuy rằng không cao lắm, nhưng Tiêu Chiến tuyệt đối không thể bò qua.
Hắn hít sâu một hơi, không khí mát lành trong núi rót vào phổi hắn, khiến tâm tình người ta thoải mái không ít.
Không vội, từ từ đi.
Hôm nay Vương Nhất Bác muốn mang hắn đi hái thảo dược, hắn vào đông phòng tìm một cái ba lô đeo lên lưng, hai người ra cửa đi lên núi.
Tiêu Chiến càng đi càng hỏng mất. Nơi Vương Nhất Bác ở nói khó nghe chính là nơi hoang tàn vắng vẻ, nhìn xuống núi có thể thấy một loạt nhà nhỏ nằm dưới chân núi, mà khu nhà này đều sắp đến sườn núi.
Hắn chỉ chỉ bên dưới, hỏi Vương Nhất Bác: "Vương Đại Trụ ở dưới kia sao?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Tiêu Chiến vốn còn muốn hỏi Vương Nhất Bác tại sao không vào thôn ở, suy nghĩ một chút không hỏi nữa.
Hai người đi qua một đoạn bình địa, một đường nhỏ uốn lượn qua tầng tầng lớp lớp cây rừng hướng lên trên, có thể thấy là vì người đi nhiều mà thành đường.
Tiêu Chiến hôm nay xỏ giày thể thao của mình, đi còn có thể. Hắn đi theo Vương Nhất Bác chầm chậm trèo lên trên, gặp chỗ khó đi thì Vương Nhất Bác phải dìu hắn một cái.
Bọn họ tình cờ cũng sẽ dừng lại hái chút thảo dược, Tiêu Chiến không biết cũng không đoán được, chỉ có thể nghe Vương Nhất Bác giới thiệu cho, mà Vương Nhất Bác nói hắn nghe cũng không hiểu, Tiêu Chiến đoán tên gọi này hẳn là do người địa phương đặt.
Tiêu Chiến bị nhốt lâu, nhìn xung quanh cảm giác hoa cỏ cây cối đều đáng yêu, khắp nơi sờ loạn.
Vương Nhất Bác có chút không yên lòng, trên núi thỉnh thoảng sẽ có rắn bò qua. Lúc không hái thảo dược gã vẫn nắm tay Tiêu Chiến, tay lớn khô ráo ấm áp đem bàn tay mảnh khảnh của hắn bao lại chặt chẽ.
Gã nghĩ Tiêu Chiến bệnh nặng mới khỏi, không đi lên nữa, hái chút thảo dược liền định mang Tiêu Chiến xuống. Tiêu Chiến trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, cũng cảm thấy hơi mệt, không kiên trì nữa.
Đường xuống núi khó đi hơn nhiều, chủ yếu là nhiều đá, cây cối đan xen khiến người ta thấy không rõ đường. Tiêu Chiến dưới chân không vững thiếu chút té xuống, Vương Nhất Bác bị hắn kéo lệch đi, suýt bị hù chết, nói gì cũng không để Tiêu Chiến tiếp tục đi.
Gã đem ba lô đeo trước người, ngồi xổm ra hiệu Tiêu Chiến tới. Tiêu Chiến không cưỡng được, nằm nhoài trên lưng gã.
Lưng Vương Nhất Bác rất vững vàng, cho dù đi đường núi cũng không khiến Tiêu Chiến cảm thấy xóc nảy chút nào. Tiêu Chiến tựa cằm lên vai gã, ngẩng đầu nhìn ngọn núi bao la bát ngát, trong phút chốc tâm tình không biết là tư vị gì.
Lưng Vương Nhất Bác dán chặt ngực Tiêu Chiến, tiếng tim đập của gã thật giống như muốn cùng tần suất với nhịp đập của Tiêu Chiến. Gã hẩy hẩy Tiêu Chiến lên lưng, ôm chặt hơn một chút, trong lòng là cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều, không giống trước đây làm gì cũng ủ rũ không có tinh thần.
Vương Nhất Bác đối với hắn yên tâm hơn, thường thường rảnh rỗi mang theo hắn ra ngoài đi dạo. Tiêu Chiến ở trong lòng tính toán đường chạy trốn, hi vọng chờ lần nào Vương Nhất Bác thả lỏng cảnh giác thì một lần thành công.
Vương Nhất Bác dù tốt với hắn hơn nữa, đó cũng không phải là điều hắn muốn. Hắn muốn nhà trọ nhỏ của mình, bàn vẽ giá tranh, người thân bạn tốt, sinh hoạt hiện đại hiệu suất cao.
Mà hết thảy đều không quan hệ với nơi thâm sơn này, càng không có một chút quan hệ với Vương Nhất Bác.
Vương Đại Trụ hôm nay dậy rất sớm, nhìn thời gian, phải nấu ăn cho Mưa Nhỏ ca. Gần đây Vương Nhất Bác ít khi xuống núi, vì thế gã bảo cậu đi truyền tin.
Kỳ thực Vương Đại Trụ cảm thấy có chút mơ hồ —— Tiểu Bác ca từ nhỏ cùng đa số bạn bè đồng lứa không giống nhau lắm, có loại trầm ổn quá tuổi, hơn nữa gã đọc sách nhiều, tuy rằng cuối cùng vẫn trở về làm nông, nhưng đồng bọn cùng lớn lên đối với Vương Nhất Bác có cảm giác kính nể khó giải thích được. Cha cậu có đại sự quan trọng đều tìm Vương Nhất Bác thương lượng.
Thế nhưng cậu thật không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại vì vợ mà như thế... Tiêu tiền vào người không đáng tin cậy. Chị dâu ngoại trừ mặt đẹp ra thì chút tác dụng cũng không có. Thân thể cũng không thích hợp sinh con. Vậy mà Tiểu Bác ca ngày đó giống như nhập ma trướng, nhất định phải mua người này làm vợ.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại liền đi tới cửa nhà Vương Nhất Bác, đại môn và cửa chính mở, chứng minh chủ nhân đã về.
Vương Đại Trụ lúc thường làm người có chút ngớ ngẩn, hoàn toàn không nghĩ tới có chị dâu thì nên thu liễm một chút. Cậu đi thẳng vào phòng chính, hô một tiếng: "Bác ca! Ta! Đại Trụ!"
Kết quả cậu vừa vào cửa nhìn thấy chính là một màn ca cậu đang nửa ngồi nửa quỳ đi dép lê cho chị dâu.
Vương Đại Trụ con ngươi đều sắp trừng ra ngoài. Ở trong núi, không đánh tức phụ đã coi là nam nhân tốt, nữ nhân dưới cái nhìn của bọn họ một chút địa vị cũng không có. Nhưng hiện tại xem ra Bác ca lúc thường không thích nói Vươngyện của cậu chỉ thiếu rửa chân cho vợ.
Tiêu Chiến thấy Vương Đại Trụ, hắn có chút ngượng ngùng, đem mắt cá chân chính mình từ trong tay Vương Nhất Bác rút ra —— hắn mới ngủ dậy, ngồi ở bên giường không muốn động, Vương Nhất Bác liền trước tiên đi giày cho hắn.
Vương Đại Trụ đánh giá Tiêu Chiến một chút. Chị dâu xác thực lớn lên xinh đẹp, kiểu tóc thời thượng, chính là màu sắc không quá đều, toàn thân trắng phát sáng, tứ chi mảnh khảnh phảng phất đụng vào liền gãy.
Này không phù hợp thẩm mỹ Vương Đại Trụ, mà điều này cũng không gây trở ngại cậu cảm thấy đẹp.
Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy biểu đệ, sắc mặt xoát một cái nghiêm nghị, gã lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị khiển trách: "Tiến vào cũng không nói một tiếng!" Nói rồi gã đứng dậy cấp tốc đem Vương Đại Trụ đẩy ra ngoài, thiếu chút nữa đem đối phương đẩy ngã lảo đảo.
Vương Nhất Bác hơi hoảng hốt —— gã lo Vương Đại Trụ phát hiện Tiêu Chiến là nam nhân.
May mà người sống trên núi tâm nhãn ít, không nghĩ nhiều, Vương Đại Trụ tưởng Vương Nhất Bác ghen, nghĩ thầm ca cậu đối chị dâu giữ cũng quá chặt đi, thật không tiện sờ mũi một cái: "Bác ca, đừng nóng giận, ta quên."
Vương Nhất Bác mặt vẫn đen, tức giận hỏi cậu: "Làm gì?"
Vương Đại Trụ cười theo: "Cha tìm được ngày rồi, ba mươi rất tốt, liền ở dưới chân núi làm một bàn đi, để chị dâu lộ mặt là được. Nếu ca không yên lòng liền ở phòng ta đi."
Vương Nhất Bác nhíu mày lại, hai ngày nay Tiêu Chiến thật biết điều, hắn hoàn toàn đem chuyện này quăng ở sau ót.
"Được, còn nữa không?"
"Ai, Bác ca anh không nói em đều quên mất, còn có bát tự chị dâu, cha thấy rất hợp với ca."
Kỳ thực dù Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bát tự bất hòa, Vương Nhất Bác cũng sẽ không thả hắn đi. Mà người sống trên núi đối chuyện như vậy có chút mê tín, tính một chút cũng không sao, bất quá đại đa số bà bói toán đều sẽ nói bát tự rất hợp thôi.
"Bát tự không cần hợp, phiền phức."
Vương Nhất Bác phất tay một cái, thiếu kiên nhẫn bảo cậu đi.
Vương Đại Trụ cảm thấy oan ức xuống núi.
Lúc ăn điểm tâm Vương Nhất Bác nhắc đến việc tiệc mừng.
Tiêu Chiến hiện tại đã có thể nhìn chuyện này như không phải việc của mình, không chỉ có như vậy, hắn còn ở trong lòng say sưa bình luận, ân, mua lão bà cũng muốn làm hết thủ tục, thực sự lợi hại.
Mà đây là cơ hội tốt.
Nếu như làm tiệc mừng, hắn có thể xuống núi, đối với đường trong núi biết càng rõ càng, càng có lợi cho chạy trốn.
Hắn bề ngoài làm một bộ mặc cho Vương Nhất Bác an bài. Vương Nhất Bác tựa hồ rất yên tâm, hai người trầm mặc nửa ngày, Vương Nhất Bác mới mở miệng nói: "Khối Phân, có chuyện... Muốn oan ức em."
Tiêu Chiến mở to mắt nhìn gã.
"Em phải đóng giả làm con gái."
Tiêu Chiến trong lòng hiểu rõ, dù Vương Nhất Bác mê luyến hắn yêu thích hắn, nhưng nếu như bị người sống trên núi biết gã mua lão bà là nam nhân, đồng thời gã vẫn không có đem người đánh đuổi, Vương Nhất Bác nhất định sẽ bị người ta xem thành quái vật, kẻ đáng ghét.
Trong đầu của hắn đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng, nếu như hắn trực tiếp ở trước mặt tất cả mọi người vạch trần giới tính của mình, có phải có thể chạy trốn không ?
Tâm tư đột nhiên bị đánh gãy, Vương Nhất Bác cho là hắn không quá tình nguyện, nói: "Khối Phân, anh biết em không vui, thế nhưng..."
Tiêu Chiến không cho gã nói xong: "Không có chuyện gì, Bác ca, em biết."
Vương Nhất Bác lại chỉ lo hắn ủy khuất, nói bổ sung: "Lúc thường ở trên núi không có ai, không quan trọng lắm, em muốn thế nào thì thế đó, thấy người vẫn nên cẩn thận chút. Nếu như em không thích, anh sẽ không để người ta lên đây."
Tiêu Chiến lắc đầu một cái, biểu thị chính mình thật sự không sao.Có người tới, tỷ lệ hắn chạy trốn thành công nói không chừng sẽ lớn hơn một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày Vương Nhất Bác nói làm tiệc mừng, cũng là ngày thứ ba mươi lăm Tiêu Chiến đi tới nơi này.
Vương Nhất Bác có lẽ không quá yên tâm với Tiêu Chiến, không đáp ứng ở dưới chân núi làm, mà là tìm mấy người lên giúp đỡ.
Mấy người quan hệ thân thích với Vương gia đều lên trước giúp đỡ, mọi người ở trong sân vội vàng chuẩn bị, một nhà bá Vương Nhất Bác trước đi vào gặp gỡ Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cảm thấy có điểm lúng túng, sáu người trong nháy mắt làm căn phòng nho nhỏ chật ních, ánh mắt hắn chuyển loạn, không biết để ở nơi đâu.
Vương Nhất Bác nắm tay hắn, nhất nhất giới thiệu cho hắn.
"Đây là đại bá anh, đại nương, Đại Trụ em đã biết, đây chính là Tiểu Viễn."
Tiêu Chiến phi thường không khỏe gật gật đầu, bốn đôi mắt cùng theo dõi hắn làm cho hắn có loại cảm giác trên người sắp bị nhìn ra lỗ thủng.
Vương đại bá chính là kiểu nông dân da đen lôi thôi phổ thông, Vương đại nương mặt tròn tròn, cười híp mắt khiến người khác cảm thấy rất hiền lành, mà Vương Viễn lại là một hài tử gầy gò nho nhỏ, rụt rè nắm tay Vương Đại Trụ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Chiến chưa bao giờ cảm giác được rõ rệt chính mình thật sự thoát khỏi gia đình quen thuộc, đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy.
Hắn gật gật đầu, cuống họng như bị chặn lại không phát ra được thanh âm nào.
Này quá hoang đường.
May mà Vương Nhất Bác cũng không miễn cưỡng hắn, dẫn người đi ra ngoài. Gã một mình quay người trở về, thấy mặt Tiêu Chiến thất thần, thở dài đi tới.
"Gặp qua là được rồi, em ở trong phòng đi không cần ra ngoài đâu."
Gã xoa xoa hai má Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán hắn, quay người rời đi, cài cửa lại.
Tiêu Chiến chán nản mệt mỏi rút lui vài bước ngã xuống trên giường, cảm xúc đôi môi Vương Nhất Bác ở trên trán hắn lưu xuống giống như gợn sóng từng vòng lăn vào trong lòng hắn, phiền hắn, làm cho hắn hận không thể điên cuồng hò hét rít gào để phát tiết.
Không, này vô dụng.
Hắn tê liệt một hồi liền lên tinh thần, chính mình ở trong phòng làm một chút động tác kéo duỗi thể hình đơn giản, tăng cao thể lực của mình.
Tiêu Chiến một bên làm một bên lảm nhảm lảm nhảm: Nhất định có thể trở về, có thể.
Thời gian tiến hành "Tiệc mừng" cũng không lâu, Vương Nhất Bác đơn giản chiêu đãi khách nhân một chút liền kết thúc, Tiêu Chiến cẩn thận víu cửa sổ xem, nỗ lực nhớ kỹ những khuôn mặt này.
Chờ tiễn xong khách, người nhà họ Vương liền đứng ở trong sân thương lượng một hồi, có lẽ là biết Tiêu Chiến nghe không hiểu, tiếng nói không kiêng dè chút nào. Vương đại nương âm thanh càng to, Tiêu Chiến chỉ có thể nghe hiểu rõ vài từ "Tức phụ", "Ta", vẫn là lén lén lút lút nghe Vương Nhất Bác tình cờ nói chuyện học được.
Vương Viễn nắm góc áo ca ca, nghe không hiểu người lớn đang nói gì, chỉ nhớ chị dâu mới rất đẹp, nó không nhịn được lại đến cửa phòng xem, muốn xuyên qua chút khe hở nhìn chị dâu.
Không thấy.
Vương Viễn liền lén lén lút lút ló đầu hướng cửa sổ bên kia xem, vừa vặn cùng đôi mắt lộ ra của Tiêu Chiến đối nhau. Đôi mắt Tiêu Chiến có những cảm xúc nó xem không hiểu. Vương Viễn chỉ cảm thấy ánh mắt hắn trắng đen rõ ràng, giờ khắc này không chớp một cái nhìn chằm chằm người khác rất khủng bố, sợ đến giật mình một cái, hô: "Ca! Chị dâu ở kia!"
Vương Nhất Bác đột nhiên quay đầu, cửa đã khóa kỹ, cửa sổ cũng hoàn hảo không chút tổn hại, mặt trên rỗng tuếch —— Tiêu Chiến bị Vương Viễn kêu một tiếng rụt trở lại.
Gã nói cực nhanh: "Đại bá, đại nương, hai người trở về đi, Khối Phân rất tốt."
Vương đại bá thở dài, đi ra ngoài trước tiên.
Vương Đại Trụ tát một cái lên đầu Vương Viễn "Hô loạn cái gì?"
Vương Viễn một bên bị ca ca nắm một bên gãi đầu, nhe răng toét miệng nói: "Chị dâu chính là ở trên cửa sổ xem chúng ta..."
"Còn nói!"
Vương đại nương đi cuối cùng, bà đem một bao đồ nhét vào ngực Vương Nhất Bác, nói: "Cái này đưa cho tức phụ, nó sẽ tự biết."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, tiễn Vương đại nương một chút, khóa đại môn rồi nhanh chân chạy vào trong nhà.
Tiêu Chiến giống thường ngày tẻ nhạt ngồi ở mạn giường khua chân.
Tim Vương Nhất Bác lúc này mới coi như thả lại trong bụng, gã chậm rãi đi tới, đem đồ Vương đại nương đưa cho đặt ở trên rương, sau đó ngồi cạnh Tiêu Chiến.
"Xong rồi? Vậy em thay quần áo."
Tiêu Chiến giờ khắc này gò má bị ánh sáng xuyên qua cửa sổ dát lên một tầng vầng sáng, lông mi mơ hồ trong ánh sáng màu vàng, có vẻ hơi không giống thật.
Hắn mặc một thân nữ trang Vương Nhất Bác không biết lấy từ đâu ra, vải thô in chút hoa nhỏ, phía dưới là váy điều.
Tiêu Chiến cấp tốc đổi lại áo dài và quần cộc.
Vương Nhất Bác muốn mở miệng nói gì đó, gã nhận ra được Tiêu Chiến tâm tình không quá tốt, thế nhưng miệng gã dốt nát, chỉ có thể ở trong lòng trước tiên yên lặng tìm từ.
Tiêu Chiến ngược lại mở miệng trước: "Bác ca, có kéo không? Em muốn cắt tóc."
Hắn một tháng mọc không ít tóc, dưới chân tóc đen không ít, vốn là mềm mại đẹp đẽ bởi vì không thể hảo hảo dưỡng nên giờ sờ thô ráp khiến người khó chịu.
Vương Nhất Bác suy nghĩ một hồi, tìm kéo trong rương cho hắn. Gã cũng không phải sợ Tiêu Chiến lấy cái này tấn công gã, gã chỉ lo Tiêu Chiến lấy cái này tự sát, mà có gã ở bên cạnh nhìn hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Tiêu Chiến cùng tóc của chính mình chiến đấu hai mươi phút, cuối cùng cũng coi như đem tóc ngọn bị hỏng toàn bộ cắt đi, hắn cắt không có thủ pháp gì, sau gáy không nhìn thấy liền thẳng thắn để Vương Nhất Bác cắt cho hắn.
Vương Nhất Bác vốn là không đồng ý —— gã cảm thấy tóc tai Tiêu Chiến cũng rất đẹp mắt, mà không biết tại sao Tiêu Chiến không vui, một yêu cầu nhỏ như cắt tóc gã không thể không đáp ứng.
Cắt xong tóc Tiêu Chiến cùng bị chó gặm không khác gì nhau, cũng may cực kì xinh đẹp nên kiểu tóc nào đều có thể hold được, chỉ có điều hơi quái dị, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc cho hắn, nói: "Sau này dẫn em xuống núi cắt tóc."
Tiêu Chiến nghe đến hai chữ sau này cả người đều nổi da gà.
Có lẽ là nghi thức "Tiệc mừng" làm cho Vương Nhất Bác tương đối yên tâm, lúc chạng vạng gã lại mang hắn đi ra ngoài một chuyến, vẫn là đi xuống núi.
Hai người nắm tay, Tiêu Chiến ngưng thần nhớ kỹ con đường xuống núi, cùng Vương Nhất Bác câu được câu không tán gẫu.
"Khối Phân, em lên đại học rồi sao?"
"Ừm."
"Vậy em học cái gì?"
"Học hội họa."
"Trong đại học cũng dạy hội họa?"
"Đúng."
"Em là họa sĩ sao?"
"Em chủ yếu vẽ phong cảnh."
Nói tới chuyện này Tiêu Chiến nói nhiều một chút, "Nơi này phong cảnh rất tốt, nhưng đáng tiếc hiện tại em không có công cụ."
"Em muốn dùng bút chì sao?"
"... Dùng thuốc màu." Kỳ thực còn có bàn vẽ giá tranh bút vẽ nữa, mà Tiêu Chiến chẳng thèm nói, Vương Nhất Bác ngược lại cũng không hiểu.
Tiêu Chiến giờ khắc này tận lực để cho mình buông lỏng, đem Vương Nhất Bác tưởng tượng thành một người bạn, ôn hòa nói chuyện phiếm.
Hai người ở trên sơn đạo gặp một khối đá lớn bóng loáng, ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, dự định trở về đường cũ.
Ngay lúc hai người vừa muốn đứng dậy trở về, một cô gái đột nhiên từ bên dưới đường núi nhỏ nhô ra, hô: "Tiểu Bác ca!"
Tiêu Chiến tâm trạng đột nhiên căng thẳng, xem hướng người tới, nhanh chóng nghĩ xem mình có thể cầu cứu hay không.
Cô nương này rất đẫy đà, quần áo rất đắt, quấn hai bím tóc bánh quai chèo, dáng dấp có thể nói là đẹp, đôi mắt rất lớn, thế nhưng lại lộ ra một luồng chua ngoa khó giải thích được.
Vương Nhất Bác lực tay lớn đến đáng sợ, vừa thấy người đến lập tức đem hắn kéo đến phía sau lưng mình, Tiêu Chiến cơ hồ bị trực tiếp quăng đi.
"Nhá, vốn là muốn lên nhà anh nhìn, đây chính là vợ anh mua?" Ngữ khí của cô rất xem thường, Tiêu Chiến nghe thấy từ "vợ" này, biết cô đang nói mình.
"Ngụy Ngọc Phân! Cô xong chưa!"
"Em không xong! Anh nghĩ lời em cho rõ ràng! Nhà em có đất có người, bên nào không thể so với ả tóc ngắn giống nam nhân này, vừa gầy vừa xấu?"
Tiêu Chiến ló đầu nhìn nữ hài oán giận này, hắn chỉ có thể nghe hiểu "Nam nhân" "Vừa gầy vừa xấu", Vương Nhất Bác lại cường ngạnh đem hắn ấn về, đem hắn chắn đến chặt chẽ.
Kỳ thực Ngụy Ngọc Phân căn bản không thấy rõ Tiêu Chiến lớn lên hình dáng ra sao, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy đầu tóc ngắn cùng cẳng chân mảnh khảnh của đối phương, tâm lý nhận định đây là một ả xấu xí, không phải thì sao Vương Nhất Bác lại bưng không cho người ta xem?
Vương Nhất Bác không muốn cãi nhau với cô "Cút!"
Ngụy Ngọc Phân lần đầu tiên bị mắng như thế, lại là bị người mình thích mắng, sắc mặt cứng đờ, cảm giác xấu hổ cùng thương tâm ở trong lòng nồng đậm phủ kín, oa oa khóc lớn chạy xuống núi.
Vương Nhất Bác không nói một lời lôi Tiêu Chiến hướng trên núi đi.
Tiêu Chiến lại không buông tha gã: "Đây là ai a?"
Hắn giống như ngây thơ hỏi, tay nắm tay Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn hắn, giải thích: "Một cô gái nhà bà con xa thôn bên, có chút mâu thuẫn."
Tiêu Chiến không tiếp tục truy hỏi, tâm lý cũng hiểu được cô gái này và Vương Nhất Bác trước phải có chuyện gì.
Hắn nỗ lực hồi tưởng mặt cô gái vừa nãy, vững vàng ghi nhớ ở trong lòng.
Vương Nhất Bác nhìn hắn bộ dạng bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gã không nghĩ tới Tiêu Chiến lại buổi tối tìm gã tính sổ.
Mới vừa tắm rửa xong, trên người Tiêu Chiến còn mang theo mùi xà phòng thơm ngát, hòa vào mùi thơm khác của da thịt. Vương Nhất Bác đem hắn ôm ở trên người ấn gáy lại hôn môi, hai người không chút chướng ngại môi lưỡi đụng vào nhau, Vương Nhất Bác cấp thiết liếʍ ɭáρ hàm răng của hắn cùng đầu lưỡi, hàm cắn đôi môi hắn, đầu ngón tay cắm vào trong tóc, tinh tế ma sát khiến người ta ngứa không ngừng.
Tiêu Chiến nghiêng đầu né tránh, khuỷu tay chặn lại bả vai gã, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Bác ca, em cắt tóc rất xấu sao?"
Vương Nhất Bác mới hiểu được hắn đang để trong lòng lời Ngụy Ngọc Phân nói ban ngày, xoa xoa đầu hắn, "Không xấu, em làm sao cũng không xấu."
"Thật sự không xấu?"
"Không xấu một chút nào, em đầu trọc cũng đẹp."
Trong đêm tối tất cả thanh âm nhỏ đều bị vô hạn khuếch đại, Vương Nhất Bác thật giống nghe thấy Tiêu Chiến trầm thấp cười một tiếng, tiếng cười kia rất nhẹ, nhưng vẫn truyền tới lỗ tai gã, khiến gã cơ hồ khó có thể tự kiềm chế.
"Bác ca, anh biết không?"
"Hả?"
"Anh có rất nhiều lần, đều chọc vào em."
Lời còn chưa dứt, tay Tiêu Chiến cách lớp vải quần mỏng manh kia của Vương Nhất Bác, vò vật giữa hai chân gã từ lâu đã dâng trào du͙ƈ vọиɠ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com