Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

người phải dính tý mực mới oai


tôi đã từng nghĩ rằng bọn thiên nga đột biến là một sinh vật có sức chịu đựng phi thường,
như em sơn nhà tôi, có thể nói ngắn gọn là một thứ cứng đầu, ham ăn, ngốc nghếch tột độ nhưng vẫn biết làm đủ thứ, đéo biết sợ trời cao đất dày - chắc chỉ trừ cái thứ-mà-ai-cũng-dùng-để-tắm. tuy vậy, đến hôm nay tôi mới biết là ngoài cái vòi hoa sen ra thì sơn có thêm 1 nỗi sợ khác.

chính là xăm sống không dùng thuốc tê.

đéo đùa chứ cái này đến người mình đồng da sắt như tôi còn sợ chưa dám làm.

thế mà nó dám.

hôm nay tôi đến tiệm xăm của thế vĩ - một cậu em chơi thân lâu năm - để dặm lại hình xăm trên bắp tay tôi sắm cho mình vào giây phút bồng bột tuổi 18. tôi không nghĩ nhiều, chỉ xem đây như một chuyện bình thường, một buổi chiều đơn giản, không biến cố, không có síc rịt gì diễn ra. nhưng rồi, sơn nằng nặc đòi đi theo.

tôi thực sự nên rút kinh nghiệm từ những lần thả cửa cho nó ra ngoài hồi trước.

đáng lẽ nó chỉ nên ngồi một góc, ăn snack như mọi khi, không gây chuyện. nhưng không. 

vừa bước vào tiệm, nhìn mấy cái hình mẫu trên tường, mắt nó sáng rực như một đứa trẻ lần đầu bước vào khu vui chơi. nó lướt tay trên mấy catalog, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt của một kẻ vừa khám phá ra một chân lý mới. 

- anh cường, em cũng muốn xăm!

tôi bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm.

- bé ơi bé biết làm cái này nó đau lắm không?

- đau thì kệ đau chứ, đẹp là được!

thế vĩ nghe vậy thì bật cười, bảo sơn chọn mẫu, còn tôi đứng im như tượng, tuyệt vọng trước cảnh tượng thợ xăm ruột của tôi đang tư vấn hình xăm đầu tiên cho cục vàng nhà tôi.

làm ơn đừng chọn cửu long di quan, cá chép om dưa hay quan công mở mắt.

- hình này đi!

sơn chỉ vào hình một đôi cánh được cách điệu theo phong cách cybersigilism, được xăm lên vùng thắt lưng của người mẫu. tôi nuốt nước bọt, đánh mắt qua bên thế vĩ, ra hiệu "bảo nó chọn hình khác ngay". cả tôi và vĩ đều biết, khu vực này khi xăm sẽ rất đau và cực kì khó chịu khi phải nằm im một chỗ. với người lần đầu đi xăm như sơn thì lựa chọn này quá rủi ro.

sau 10 phút khuyên ngăn, sơn vẫn nằng nặc muốn xăm hình này. hình xăm này quá bạo, quá dăm, tôi nhìn mẫu thôi đã muốn đỏ mặt, nếu để sơn xăm lên thật thì...

âiss, không nghĩ bậy. hư quá.

tôi vỗ vai thế vĩ, bóp bóp cầu vai nó để cảnh cáo nó xăm cho cẩn thận. tôi cũng không quên dặn dò nó đừng quên ủ tê.  

- hình xăm đầu tiên của em ấy, mày ủ tê lâu lâu chút.

nhưng rồi câu nói đó vừa thốt ra, sơn đã dỏng mỏ cãi lại tôi.

- em không cần bôi tê, xăm luôn đi!

cái con nhỏ này bắt đầu biết cãi từ bao giờ vậy trời.

thế vĩ cười khẽ, rồi quay đi bắt đầu pha mực và chuẩn bị đầu kim. tôi lạnh sống lưng, cảm thấy như mình vừa chứng kiến một quyết định sai lầm nhưng không thể ngăn cản.

sơn lon ton nằm xuống bàn, vén áo lên ngang lưng để lộ phần hõm lưng trắng nõn thơm phức (cái chỗ tôi hay dùng để kê tay buổi đêm). hình scan vừa in lên hõm lưng của nó, tôi đã thầm cầu nguyện cho đôi tai của bản thân trong 1 tiếng kế tiếp.

- trộm vía lưng trắng da mịn, hợp làm mấy hình nữa em ạ.

thế vĩ vỗ vỗ lưng nó trêu đùa, tay phải bắt đầu khởi động máy xăm.

tầm này thì không có quay đầu được nữa rồi.

đúng 5 phút sau, tôi được chứng kiến một vở hài kịch.

mũi kim vừa chạm vào da, sơn đã giãy nảy lên như bị điện giật, la oai oái như một kẻ vừa bị phản bội bởi chính quyết định của mình. 

- ÁAAAA ĐAU QUÁ!!! ANH CƯỜNG CỨU EM!!!

tôi lật đật chạy ra hỗ trợ vĩ ghì thằng nhỏ xuống. nó hú hét kêu gào như bị nhập. tôi phải gồng hết sức bình sinh mới không phì cười, còn thằng vĩ thì phải ép cả người thằng sơn xuống bàn để nó bớt giãy, tập trung cao độ dù vành tai đã đỏ lên vì nhịn cười, mặc kệ tiếng thét gào như một vị bác sĩ đang dỗ con nít tiêm vaccine.

- đừng có giãy. hình mà lệch thì đừng có bắt đền anh.

sơn rướn cổ lên, cầu cứu tôi với ánh mắt đầy ai oán của một người đang trải qua cú sốc tinh thần lớn nhất đời mình. nó bắt đầu nghiến răng, gồng tay bấu chặt vào mép bàn mà khóc nhè.

- huhuhuhu đau quáaa, anh cường cứu em!!

- ai bảo không chịu dùng thuốc tê.

may mà hôm đó cả tiệm xăm chỉ có 2 người bọn tôi, chứ không thì thực sự tiếng thét của sơn đuổi hết cả khách đi mất

thế vĩ cố làm nhanh, còn tôi chỉ ngồi hóng, tận hưởng từng giây phút đau khổ của sơn. tay nghề của thế vĩ vẫn như năm nào, đi nét nào ăn tiền phát đấy, đâm chỗ nào là chỗ đó đau thấu trời. thêm cả thói quen hay dặm đi dặm lại một chỗ, không khác gì là sự tra tấn dành cho con thiên nga đang bẹp dí trên bàn cả.

giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, nét kim của thế vĩ vẫn không xê dịch một chút nào.

tay của thằng bé rất chắc, không hề rung dù cái người đang được xăm đang giãy giụa không khác gì cá mắc cạn. đi kim mượt mà như viết bút máy, góc độ hoàn hảo, lực đều, tốc độ ổn định như một tay đua chuyên nghiệp, từng đường nét sắc sảo, gọn gàng, không có chút lạc tay nào. không hổ danh là học trò ruột của người vô địch giải thợ xăm toàn đông nam á.

thế vĩ dù có dựng hình freeform đi nữa thì vẫn rất đỉnh. định hình sóng vững chắc trước khi đi vào chi tiết, nét chính trước, nét phụ sau, một quá trình lặp đi lặp lại nhưng mỗi lần quan sát thì vẫn cứ là bánh cuốn. đoạn tôi thích xem nhất là khi thế vĩ đổ bóng, mỗi lần chồng màu đều rất đều, không bị loang, như thể đang chứng kiến hoạ sĩ trực tiếp vẽ ra tác phẩm nghệ thuật.

cơ mà hình như cái canvas không vui như lúc mới vào tiệm hay sao ý. kêu nãy giờ.

- cố lên sắp xong rồi.

sau ba mươi phút vật lộn, hình xăm hoàn tất.

sơn ngồi dậy thở hổn hển, mặt vẫn đần thối, mắt thì sưng húp lên. thế mà miệng thì vẫn cười hẹ hẹ như thằng đần.

- yên tâm em ạ, còn khâu dặm lại hình nữa cơ.

- CÒN PHẢI DẶM NỮA HẢ????

cả tối hôm đó, sơn đi xiêu vẹo như cắm cái gì ở giữa 2 chân, vừa đi vừa né né đủ thứ. bây giờ thắt lưng nó mà chạm vào cái gì thì nó sẽ tru réo ầm trời không cho hàng xóm ngủ.

thế là tạm thời tôi mất chỗ kê tay buổi tối.

;

những ngày chăm sóc hình xăm của sơn phải nói là địa ngục cũng không sánh bằng.

hình xăm mới không thể gặp xà phòng, thế là sơn phải tạm thời goodbye cái bồn tắm gấp và tắm bằng cách lấy gáo múc nước ở xô rồi dội lên người. ban đầu thằng cu cũng bài xích tắm rửa kiểu này lắm, nhưng tôi dí cái vòi sen vào mặt nó thì lại ngoan ngay.

tôi phải giúp nó kì cọ cả người, nó mà tự tắm thì kiểu gì cũng đụng phải hình xăm. trong suốt 5 ngày, nó vừa tắm xong thì tôi cũng phải tắm. lần nào cũng ướt nhẹp từ đầu đến chân.

nhưng cũng không sao, tại được xơ múi con thiên nga.

hề hề.

cơn ác mộng thực sự bắt đầu vào ngày thứ 3, khi đám da non bắt đầu trồi lên.

ngứa rồ ngứa dại nhưng không-được-gãi.

tôi phải giúp nó bôi kem dưỡng hàng ngày. mỗi lần đều phải vỗ vỗ hình xăm cho nó vài cái để bớt ngứa. cảnh tượng thường thấy là nó nằm sấp, gối kê dưới hông, tay cầm ipad xem youtube còn tôi thì chấm chấm bôi bôi như một con robot.

để chắc chắn hơn thì vĩ đã đưa tôi một cuộc băng keo y tế chống thấm nước, thay sau khi đi tắm. mỗi lần dán xong là sơn như phát điên. nó đi quanh nhà, tìm đủ chỗ để cạ cạ lưng vào cho đỡ ngứa. tôi phải giấu tất cả mọi thứ nó có thể dùng đi, kể cả cái muôi múc cơm với mấy cái thìa inox.

thế mới thấy là khi đến bước đường cùng của sự tuyệt vọng thì con người có thể làm đến mức nào.

tôi còn thấy nó cạ lưng vào bàn bếp, ghế sofa, bồn rửa mặt. đến cái thành giường của tôi nó cũng không tha - kiếm được chỗ nào là cạ cạ chỗ đó.

trông không khác gì con vịt ngứa phao câu.

kinh hoàng nhất phải kể đến thời gian ăn kiêng. không hải sản, không thịt gà, không rau muống, KHÔNG BÚN BÒ.

nghe danh sách đồ ăn phải kiêng, tôi thấy thằng sơn như chuẩn bị nằm lăn ra sàn ăn vạ. nhưng đành vậy thôi, không kiêng thì để lại sẹo. tôi phải sát sao nó 24/7 đề phòng trường hợp nó ăn vụng, vì tôi từng bắt quả tang nó ăn trứng luộc lúc tôi đang đi tắm. đêm đó nó ngứa xong giãy như con tôm, đáng đời.

khổ vãi nồi, nhiều đêm nó cắn tay tôi trong mơ mà tôi không dám kêu đau.

;

cuối cùng thì 7 ngày địa ngục cũng trôi qua. trộm vía là cơ địa em bé mau lành, nên không phải dán băng cố định lâu.

đến ngày cuối, tôi cẩn thận gỡ lớp băng keo ra như đang mở phong ấn một thanh bảo kiếm cổ xưa. sơn nằm im, căng thẳng như học sinh lớp 12 chuẩn bị lên thớt (nhắc nhẹ mấy đứa đấy, ôn thi tốt nghiệp đi).

lớp băng keo được gỡ đi hoàn toàn. tôi bôi lên thêm 1 lớp kem dưỡng giữ ẩm xong thì tấm tắc. hình xăm rõ nét, không vỡ, không loang, không sưng hay nhiễm trùng, nhìn ngon choét chỉ muốn nắc cho phát.

em sơn từ đó mỗi ngày đều ngắm nghía hình xăm mới qua gương. hết góc này đến góc nọ, còn bắt tôi chụp hình lại để làm hình nền điện thoại. 1 triệu tiền mặt và 1 tuần bôi thuốc, dán băng keo, ăn kiêng hoàn toàn xứng đáng.

- giờ chừa chưa? này thì cứ thích đú đờn theo anh.

- ummmmm... chưa. em muốn xăm tiếp.

?

em đùa bố à.

tôi vỗ cái bép vào hình xăm làm nó kêu oai oái, lăn qua lăn lại ngã lộn cổ từ trên sofa xuống con mẹ nó sàn.

địt mẹ sợ sau này nó đòi xăm kín lưng nữa thì chết tôi.

1 tuần là quá đủ rồi.

;;;

hệ hệ mới update bìa truyện mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com