Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

CUỒNG THEO DÕI

Chương 2

"Em thích anh."

Thiếu niên đem Cao Viễn Phong bao vây vào trong hẻm nhỏ, đi từng bước đến gần.

"Ha, bạn nhỏ, tan học về nhà sớm một chút, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng đó ~"

Lui về phía sau một chút, Cao Viễn Phong thật là dở khóc dở cười, đứa nhóc trước mắt này chưa đủ lông đủ cánh là chuyện gì thế?! Vì sao lại tiến lên đem hắn vây ở chỗ này?

Cao Viễn Phong thậm chí không biết thiếu niên đang thổ lộ với hắn này tên là gì (⊙_⊙).

"Anh ngày đó đã cứu em, em thích anh, cho nên..." Thiếu niên đi từng bước một tới gần, ánh mắt kiên định, môi phấn hồng hơi hơi mở ra: "Em muốn anh."

Thiếu niên giọng đạm mạc tựa như chỉ vào một cái bắp cải nào đó ở chợ: "Tôi muốn cái này. "

Ngửa đầu nhìn chằm chằm cánh môi mê người của thiếu niên vừa mở ra, Cao Viễn Phong nháy mắt mông lung, người này hiện tại là đang nói tiếng người hả? Vì sao chính mình một chữ cũng nghe không hiểu?

"Ha ha, bây giờ bạn nhỏ thật là, luôn thích đi trêu cợt người lớn. Ngoan, về nhà đi?" Cao Viễn Phong làm sao cũng không nhớ ra mình đã từng cứu một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, chỉ hy vọng tất cả chỉ là trò đùa dai của thiếu niên này.

Mỹ thiếu niên nhìn người đàn ông từng bước lui về phía sau, đối với mình tránh như rắn rết, hơi nghiêng đầu: "Anh, không nhớ sao?"

Đôi mắt hiện lên một tia mất mát, anh ấy sao lại có thể không nhớ rõ?

"Hả?" Cao Viễn Phong đã tới gần đứng bên cạnh, cái đó cậu nhóc này rốt cuộc muốn làm gì thế?

Nhìn chằm chằm gương mặt mờ mịt không biết mình đã làm sai gì của Cao Viễn Phong, thiếu niên hơi im lặng quyết định không giáng đoạn ký ức của Cao Viễn Phong, nói nhỏ: "Còn nhớ rõ con ngõ nhỏ này không? Ngày đó anh ở chỗ này đã cứu em."

Cao Viễn Phong hướng chung quanh nhìn qua, mỗi ngày chính mình về nhà đều phải đi qua nơi này, ngày đó là ngày nào?

Thấy Cao Viễn Phong ánh mắt mê mang không giống như đang lừa mình, thiếu niên không hề rối rắm hồi tưởng của Cao Viễn Phong, tự mình giới thiệu: "Em tên Chu Kỳ Lân."

"Kỳ Lân? Tên hay đó!" Cao Viễn Phong nhạy bén phát hiện Chu Kỳ Lân sắc mặt hòa hoãn hơn, đầu óc bắt đầu chuyển gân: "Cái kia, Kỳ Lân à, thời gian không còn sớm, chú phải về nhà, cậu cũng trở về đi." Nói rồi hắn hơi lùi lại, sẵn sàng chuồn đi.

Phát hiện động tác của Cao Viễn Phong, Chu Kỳ Lân chân bước về phía trước, nắm lấy tay Cao Viễn Phong, cau mày: "Anh còn chưa đồng ý cùng em quen nhau."

Nhìn nhìn thiếu niên bắt lấy tay mình, Cao Viễn Phong há hốc mồm, đáp ứng cái gì a? Đứa nhỏ này lại không đến bệnh viện sẽ trễ đó!

"Cái đó, Kỳ Lân à --" Cao Viễn Phong do dự mà mở miệng, tận lực không chọc giận thiếu niên trước mắt bề ngoài nhìn như thuần lương, trong đầu không biết giả bộ cái gì. "Cậu xem, hôm nay chúng ta mới quen biết, hiện tại nói cái này thật không thích hợp đâu."

"Vậy khi nào mới thích hợp?"

"Ách, chờ cậu trưởng thành, cậu liền có thể tới tìm tôi." Chu Viễn Phong mặt dày nói dối.

-- tôi sao có thể chờ cậu lớn lên?

Thiếu niên mạc danh nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tôi 18 tuổi, đã trưởng thành."

Cao Viễn Phong cảm thấy giống như chính mình tự nuốt trứng thúi, mắc kẹt ở trong cổ họng một hơi, nuốt không được mà nhổ cũng không xong, nghẹn đến mức khó chịu.

Nói cũng thật lạ, nhìn thiếu niên trước mặt giả bộ trưởng thành, Cao Viễn Phong thoáng chốc nhớ tới chuyện xảy ra mấy tháng trước.

Ngày nọ sau khi tan tầm, Cao Viễn Phong theo thường lệ đi ngang qua cái hẻm nhỏ này.

"Nhóc con, đem tiền lấy ra!"

Cao Viễn Phong ngừng bước chân, theo tiếng nhìn lại. Một đám nam sinh ăn mặc đồng phục cao trung vây quanh một nam hài cùng tuổi.

Nam sinh tức giận mười phần mà uy hiếp cậu trai ở giữa, xô đẩy cậu: "Còn không lấy ra, có tin tao đánh chết mày không!"

Cậu trai ở giữa rõ ràng so với người xung quanh còn cao hơn nửa cái đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất giờ phút này bị đánh cướp không phải chính mình.

Loại sự tình này nói cũng khó trách, luôn có một đám không có chí tiến thủ như thế, cả ngày dựa vào việc kéo bang phái cướp đoạt tiền tiêu vặt của bạn bè cùng trang lứa. Nhưng, Cao Viễn Phong ngày thường thích xen vào việc của người khác lại không chịu làm ngơ.

"Ê! Dừng tay!" Cao Viễn Phong bước nhanh đi vào ngõ nhỏ, âm thầm quan sát đến hoàn cảnh chung quanh.

Bọn họ có 8 người, vị trí hiện tại rất gần đại lộ, chờ lát nữa chạy không khó. Vì thế hắn to gan quát: "Rõ như ban ngày, các cậu dám trắng trợn táo bạo như vậy mà ăn hiếp người, học trường nào?"

"Quào, tời nào đại thúc."

Một thiếu niên tóc vàng ngả ngớn mà thổi tiếng huýt sáo.

"Ông chú, ngài đi chậm một chút, coi chừng té ngã~~~"

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh vang lên tiếng cười vang.

"Các cậu không kiêng nể gì cả, không biết cướp bóc là phạm pháp sao?" Cao Viễn Phong cũng không để ý tới bọn họ cười nhạo, to gan quát lớn nói.

Hắn buồn bực nhìn thiếu niên bị vây quanh, từ đầu đến cuối không hé răng một tiếng, đứa nhỏ này không phải là bị dọa sợ chứ?

Nghĩ đến này, Cao Viễn Phong cũng quản không được nhiều như vậy, vọt vào trong đám người đem thiếu niên kéo ra.

"Cậu không sao chứ?" Cao Viễn Phong ánh mắt giống như máy quét quan sát thiếu niên, sau khi xác định cậu không bị thương, quay đầu lại nói đám người: "Hôm nay coi như chuyện gì cũng chưa sảy ra, để cho tôi gặp lại là báo cảnh sát!"

Đám kia thiếu niên vốn đang chưa kịp phản ứng lại "con mồi" đã bị Cao Viễn Phong ngậm mang đi rồi, bị Cao Viễn Phong uy hiếp như vậy, thoáng chốc trong cơn giận dữ, uy hiếp nói: "Lão già, khuyên chú bớt xen vào việc của người khác, nếu không coi như chú chỉ đi ngang qua!"

Vốn là một đám nhóc lông vàng chưa hiểu rõ sự đời, bị Cao Viễn Phong kích thích như vậy, học được lời nói trong phim hắc bang Hongkong, Cao Viễn Phong vừa nghe, thiếu chút nữa cười to: "Đi ngang, cậu cho rằng chú là con cua à?"

Nói xong, cũng lười nói nhảm nữa, kéo thiếu niên trắng nõn bên cạnh lên muốn rời đi.

Đám thiếu niên kia đâu chịu bỏ qua, sôi nổi tiến lên vây quanh hai người.

Cao Viễn Phong không dự đoán được tiểu hài tử hiện nay lại mãnh liệt thể, vội vàng đem thiếu niên bảo vệ ở sau người, to gan hô: "Các cậu muốn làm gì? Lại không đi tôi liền báo cảnh sát đó!"

"Đánh bọn họ!"

Thiếu niên đi đầu rõ ràng nghe Cao Viễn Phong nói, tức giận đi đầu vọt tới trước mặt, muốn đánh nhau.

Cao Viễn Phong lúc này thật sợ: "Các cậu đừng tới đây... A!"

Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy một người hướng vào mặt Cao Viễn Phong đánh một quyền.

Cao Viễn Phong lúc này là sợ thật, bản tính nhát gan yếu đuối liền lộ ra, nhắm mắt lại theo bản năng đem cánh tay giao nhau che mặt lại.

"Ể?" Đau đớn không có đến, sao không có việc gì?

Lớn gan buông cánh tay, Cao Viễn Phong sợ đến mức ngây người.

Thiếu niên kia thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nắm lấy nắm đấm trước mặt Cao Viễn Phong, chắn Cao Viễn Phong ra phía trước.

Sau đó, tất cả giống như mơ. Thiếu niên nguyên bản gầy yếu trắng nõn cùng 8 thiếu niên lưu manh đánh nhau, lại còn có dịp chiếm thế thượng phong.

Cao Viễn Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy trước mắt phát sinh, hận không thể tự chọc hai mắt, mẹ ơi, tam quan con trai của ngài sắp bị đổ vỡ rồi!

Nhóc ngốc này, thân thủ tốt như vậy, tại sao chú đây còn phải bảo hộ cậu (╥﹏╥)?

Cậu không sớm nói ra, hại chú thể hiện nửa ngày, chú còn phải liều cái mạng già này.

Cao Viễn Phong lui vào góc tường, thấy hai bên thực lực chênh lệch, lá gan mập lên, cổ vũ thiếu niên trắng nõn bên cạnh:

"Đúng vậy, đánh vào bụng hắn!"

"Ấy, phía sau có người!"

"Đánh hắn răng rơi đầy đất luônnn!"

Cũng mặc kệ thiếu niên có nghe hay không, Cao Viễn Phong lo bản thân ở một bên khuyến khích, hoàn toàn quên mất mình là một người trưởng thành tâm trí thành thục ┐(▔▽▔)┌.

Ngoại trừ cằm hơi hơi đỏ lên, trên mặt thiếu niên nhìn không ra gợn sóng, giống như giờ phút này cùng một đám người ẩu đả là một người máy, máy móc mà chấp hành *tả câu quyền, hữu quét chân trình tự.

(*) Chấp hành theo trình tự trái đấm móc, phải quét chân (cảm ơn hai bạn giúp mình)

Không bao lâu, 8 thiếu niên lưu manh một người kế tiếp một người bị ngã xuống đất, thế cục thực mau sáng tỏ.

"Đi!"

Thiếu niên trắng nõn vỗ vỗ tay, lại đây bắt lấy cổ tay Cao Viễn Phong, không nói gì đem Cao Viễn Phong kéo ra khỏi ngõ nhỏ.

"Ách..."Cao Viễn Phong nửa giờ trước còn sắm vai superman lúc này thật là xấu hổ.

"Tôi sẽ nhớ kĩ anh." Thiếu niên nói xong cũng không đợi Cao Viễn Phong đáp lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Theo thời gian trôi qua, Cao Viễn Phong vốn kinh ngạc dần dần ném thiếu niên kia ra sau đầu...
________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com