chap 78
Jeong Hyeon hồi hộp lao đến gần mảng gạch khác thường kia, đoạn chậm rãi giơ tay lên, đẩy mạnh vào viên gạch. Lập tức, một tiếng ù ù vang lên nặng nề, bụi bẩn bay ra tứ tung, có hạt vương cả vào mắt của Jeong Hyeon, làm cô cay xè, chảy tràn nước mắt.
Sau một hồi rung lắc, viên gạch kia cuối cùng cũng bị đẩy sang một bên, kéo theo cả mảng tường có kích cỡ khoảng chừng bằng một chiếc hộp gỗ nhỏ tự động mở hé ra, phía bên trong tối đen như mực.
Jeong Hyeon lấy hết can đảm, dùng đèn pin chiếu sáng vào bên trong. Thì ra, đây chỉ là một chiếc hố nông, không sâu, chiều dài khoảng độ gần bằng cánh tay của cô.
- Rốt cuộc đây là gì nhỉ?
Jeong Hyeon âm thầm tự hỏi trong miệng. Cô vươn tay vào trong lỗ, sau đó lôi ra một xấp giấy tờ được bọc túi nilon kỹ lưỡng. Phần mạng nhện cáu bẩn dính cả vào cổ tay cô, đôi khi còn xuất hiện một vài mảng phân gián vô cùng hôi hám.
Trái tim Jeong Hyeon đột nhiên đập thình thịch. Một cảm giác cực kỳ lạ lùng xen lẫn lo lắng không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô. Vì thời gian không nhiều, Jeong Hyeon trực tiếp tháo túi nilon, đoạn cầm xấp giấy đã có phần hoen ố lên để quan sát.
Một số phần chữ đã bị thủng rách, Jeong Hyeon chỉ có thể mơ hồ mà dịch ra từng dòng một. Đây là một phần hồ sơ thông tin cá nhân của toàn bộ dòng tộc họ Lee. Sở dĩ Jeong Hyeon có thể khẳng định chắc chắn như thế đó là bởi vì cô trông thấy bức ảnh chân dung trắng đen của ông Lee Min Jong vẫn còn in rõ trên giấy.
Dựa theo những gì cô quan sát, Lee Min Jong và Yi Seo Heung có một người con gái duy nhất tên là Lee Hyeon Kyo. Lee Hyeon Kyo khi đó mới được chín tháng tuổi. Tuy nhiên, theo hồ sơ ghi chép, trên mông phải của Lee Hyeon Kyo ngay từ khi được sinh ra đã xuất hiện một vết bớt nhỏ màu đỏ, to bằng đầu đũa.
Jeong Hyeon khẽ giật thót. Từ trước tới nay, cô chưa từng nhìn ngắm cơ thể mình trong gương một lần nào. Do vậy, bờ mông của cô có vết bớt hay không, Jeong Hyeon cũng hoàn toàn không biết.
Việc ông lão Kim cất giấu thật kỹ hồ sơ của nhà họ Lee, chắc chắn đây hẳn là một bí mật động trời mà ông ta âm thầm giấu kín. Hiện tại, Jeong Hyeon đã nắm được một số thông tin cần thiết, tình hình có chút khả quan, thâm tâm cũng đã phần nào nhẹ nhõm hơn.
Cô đem gói lại đống hồ sơ, cất vào bên trong hốc kín, đoạn xoay người trở ra bên ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi Jeong Hyeon chuẩn bị trèo lên thang gỗ để thoát ra theo đường mái nhà, lúc này cô mới giật mình chết sững tại chỗ: Phần gạch ngói được Jeong Hyeon xếp gọn ra một góc, hiện tại đã bị kẻ nào đó âm thầm đậy lại, trần nhà hoàn toàn khép kín.
- Khốn khiếp!
Jeong Hyeon âm thầm chửi rủa. Thì ra, mọi động thái của cô đã bị kẻ khác lén lút theo dõi. Nhân lúc cô đang mải mê xem xét đống hồ sơ kia, y đã trèo lên trên mái nhà, sau đó âm thầm đậy lại toàn bộ đống gạch ngói mà Jeong Hyeon dồn sức lật ra khi nãy.
Mặc dù vậy, cô vẫn hết sức bình tĩnh. Jeong Hyeon ôm chiếc thang, dựng thẳng nó lên, bắt đầu trèo dần lên phía nóc nhà. Mỗi bước chân cô đặt lên thanh ngang, chiếc thanh cũ kỹ lại vang lên những tiếng ọp... ẹp cũ nát. Càng bước về phía trần nhà, cơ mạch của Jeong Hyeon lại càng đập liền dữ dội.
Cuối cùng, ngay khi bàn tay chạm lên được trần ngói, Jeong Hyeon liền phát hiện thêm một sự thật phũ phàng nữa: lớp ngói này đã bị kẻ kia chèn thật nặng, mặc cho Jeong Hyeon ra sức đẩy lên, thế nhưng đống ngói này không hề suy chuyển.
Tình thế lúc này của cô vô cùng nguy cấp. Cô đã bị nhốt hoàn toàn trong căn phòng kín. Cánh cửa duy nhất để thoát ra ngoài thì đã bị khóa kín bằng mười ổ khóa lớn nhỏ. Nếu cô không mau chóng thoát ra khỏi đây, toàn bộ công sức và kế hoạch sẽ bị đổ sông đổ bể. Chưa biết chừng, ông lão Kim sẽ đem cô ra mà trừng phạt thích đáng.
Jeong Hyeon không biết làm thế nào đành men thang bước xuống đất lần nữa. Ở phía ngoài trời vẫn tối đen như mực. Thế nhưng, kẻ kia dường như không có ý định tha cho cô, rắp tâm muốn dồn cô vào chỗ chết.
Thứ mùi hăng hắc kia xộc thẳng vào cánh mũi của cô. Jeong Hyeon khịt khịt mũi ngửi thử.
Là mùi dầu!
Chẳng lẽ, kẻ kia... là muốn thiêu sống cô ngay tại đây?
Mùi dầu nồng nặc bao trùm toàn bộ nhà kho cũ nát. Lúc này đây, khói trắng đã bắt đầu tràn vào bên trong căn phòng, từng mảng khói bay tản loạn xạ trên không, len lỏi dần vào các hốc tường, tập giấy.
Jeong Hyeon chạy loạn xạ, cố gắng tìm kiếm vật tùy thân. Vừa lúc cô phát hiện ra một thanh gỗ cứng ngắc bị ném ở xó, liền như bắt được vàng, nhặt lên mà lao về phía cửa gỗ, vung sức đập thật mạnh.
Tuy nhiên, cánh cửa cũ kĩ này vẫn không hề suy chuyển, nó vẫn đóng im lìm, tựa như đang muốn hòa cùng đống lửa kia mà thiêu chết Jeong Hyeon.
Ngọn lửa đỏ rực mỗi lúc một dày thêm, bủa vây xung quanh bốn phía ngôi nhà. Jeong Hyeon lúc này như đang đứng ở trong một vòng tròn lửa, tuyệt nhiên không có bất kỳ một góc hở nào có thể thoát ra bên ngoài.
Căn nhà kho bị luồng sức mạnh nóng bỏng kịch liệt nuốt trọn, khói khét mù mịt, cay xè không ngừng táp thẳng vào khuôn mặt trắng ngần của cô, làm cho làn da mỏng manh bắt đầu xuất hiện từng mảng đỏ bỏng rát.
Căn phòng khóa kín. Toàn bộ người và vật bên trong đều bị cô lập hoàn toàn.
Jeong Hyeon bị ngạt khí, ôm cổ ho sặc sụa, hai mắt cay xè, nước mắt cứ thế tuôn trào như xối. Cô ngồi bệt xuống đất, cố gắng hít lấy hít để chút không khí ít ỏi cuối cùng còn sót lại. Những ngọn lửa nóng rát bùng lên mãnh liệt, thiêu rụi trọn vẹn đám hồ sơ, giấy tờ chất kín trong nhà.
Căn nhà kho nằm cách biệt thự chính khá xa. Bởi vậy hầu như chưa ai phát hiện ra sự việc này. Ngay khi Jeong Hyeon cứ nghĩ bản thân mình sẽ bị thiêu rụi thành tro, bất chợt phía ngoài cửa, một bóng đen to lớn xuất hiện. Anh ta đang ra sức dùng lực đập vỡ cửa gỗ. Giờ phút này, Jeong Hyeon dường như đã nghĩ, liệu đó có phải là Kim Taehyung hay là không?
Rầm!!!
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, đổ sập xuống dưới đất, nhanh chóng bị ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi.
Bóng đen kia cầm một xô nước đầy, sau đó dội thẳng lên người, trực tiếp xông vào bên trong, lao nhanh về phía Jeong Hyeon.
- Đi thôi! Mau chạy ra khỏi đây!
Jeong Hyeon bị anh ta kéo mạnh vào trong lồng ngực cứng rắn. Lúc này đây chân tay cô như không còn nghe lời cô nữa, để mặc cho anh ta kéo cô chạy thục mạng qua từng đống lửa cuồn cuộn.
Dưới sự trợ giúp nhiệt tình của người lạ mặt kia, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi căn nhà hoang này, vừa lúc toàn bộ căn nhà đều sụp đổ hoàn toàn.
Người kia kéo cô chạy tới một góc khuất, cùng tựa lưng vào thành tường ôm ngực mà thở hổn hển. Đến lúc này, Jeong Hyeon mới nhìn kỹ được ngoại hình của anh ta. Chiều cao khoảng chừng gần mét bảy lăm, nếu so với Kim Taehyung cao tận một mét bảy mươi chín kia, anh ta có phần thấp hơn một chút. Mái tóc màu đen rẽ mái, nước da ngăm ngăm, tuy nhiên vẫn toát lên sự khỏe khoắn, cường tráng pha chút phong trần.
Đây cũng là một cực phẩm mỹ nam.
Người kia như cũng hiểu ra sự tò mò của Jeong Hyeon, khóe môi chợt cong nhẹ:
- Em dâu, gặp anh chồng mà không chào hỏi, đó là thất lễ đấy!
Em dâu?
Jeong Hyeon tròn xoe mắt nhìn anh ta. Lúc này cô mới lấy lại bình tĩnh, nhớ lại trước Kim Taehyung thì còn có tận bốn người anh trai nữa. Anh trai cả Jeong Hyeon đã từng gặp qua, ba người anh còn lại thì cô chưa biết.
- Anh... cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh là...
Jeong Hyeon ấp úng mở lời cảm ơn.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo của ánh trăng khuyết, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm ngâm không nói. Mãi một lúc sau, anh ta mới phì cười mà mở lời trước:
- Anh là Kim Kang Doo, nhị thiếu của dòng tộc Kim.
Thì ra là anh trai thứ hai của Kim Taehyung. Kang Doo tuyệt nhiên không hỏi bất kỳ một câu nào về sự có mặt của Jeong Hyeon khi ở trong nhà kho. Anh đưa tay kéo Jeong Hyeon trốn sâu vào một góc tối, đoạn cẩn thận dặn dò:
- Em có thể men theo con đường này để trở lại phòng của mình. Nên nhớ, nếu để cha biết em có mặt tại nhà kho thời điểm bị cháy, cha sẽ trực tiếp đánh gãy chân em. Đây không phải nhắc nhở mà là một lời cảnh cáo!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com