Quyển 2 Humbert: Chương 8 CUT: Sao nào, chỉ an ủi miệng thôi à?
(*tình huống trước đó là 2 người cùng đi chung để tìm e học sinh mất tích, lúc trò chuyện e Phí mới cảm khái cuộc sống FA của a Lạc nên an ủi một xíu.)
Không biết là do quần áo Phí Độ quá xốc xếch, hay chính Lạc Văn Chu tự mình cảm thấy tốt đẹp đến độ hơi tẩu hỏa nhập ma, anh cứ có cảm giác ánh mắt Phí Độ khi ba hoa liếc qua có chút dụ dỗ, phối hợp với một tiếng "đêm dài đằng đẳng" hừ mũi ra, thật sự rất khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ, thế nên miệng không cần thận hơi quá trớn.
"Sao nào,"
Lạc Văn Chu thuận miệng lưu manh ghẹo một câu,
"Chỉ an ủi miệng thôi à?"
Phí Độ: "..."
Lạc Văn Chu: ".."
Câu nói đùa quá trớn này vừa dứt tiếng, thì hai người đồng thời im lặng, trong chiếc xe thể thao chật hẹp, bầu không khí cực kỳ khó miêu tả.
Lạc Văn Chu chỉ hận không thể nuốt lại y nguyên câu nói vừa buột miệng phun ra, anh im lặng chốc lát, ho khan một tiếng, không mấy cao minh chữa lại một câu:
"Sau này ngày lễ ngày tết đừng quên ôm hộp bánh đến thăm ba."
(*a Lạc hơn e Phí chắc cũng 9-10 tuổi á. Vì trong quyển 1 có đề cập là sau sinh nhật năm nay Phí Độ đủ tuổi kết hôn nên có thể xác định e Phí 22 tuổi. Tuổi của a Lạc thì không thấy đề cập đến nhưng ngành cảnh sát xem như học 4 năm đi là ổng tốt nghiệp lúc 22 tuổi, làm ở khu vực 1 năm, nhờ quan hệ lên tổ điều tra xem như lúc 24 tuổi là gặp vụ án mẹ Phí Độ, sau 7 năm gặp lại thì giờ là 31 tuổi, cách e Phí 9 tuổi đi, đó là tui đoán thôi nha. Nên a Lạc tự thấy ảnh già, ảnh hay xưng ba với đàn con ở tổ điều tra, bé Lang còn gọi vui a là Phụ hoàng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com