Chương 149 - Kiếp trước: Phù sinh nhất mộng, quân dữ ngã* (1)
*Đời người ngắn ngủi như một giấc mộng, nhưng trong giấc mộng đó chỉ có người bên ta
Ân Thừa Ngọc bị lạnh mà tỉnh. Hàn ý như nước giữa tháng Chạp tràn ngập tứ chi, len qua từng kẽ xương, thấm vào tận gân cốt, khiến máu trong người y dường như đông cứng lại.
Từ sau khi trùng sinh, y chưa từng cảm nhận loại hàn ý thế này.
Thân thể theo bản năng muốn nghiêng về phía sau tìm kiếm hơi ấm, nhưng lại rơi vào khoảng trống. Cảm giác hụt hẫng trong khoảnh khắc khiến người còn đang mơ màng cũng phải giãy dụa tỉnh dậy.
Đập vào mắt trước tiên là trần nhà đen ngòm, hoàn toàn không phải tẩm điện quen thuộc.
Mí mắt nặng trĩu bất thường, thân thể cứng nhắc khó điều khiển, Ân Thừa Ngọc nhìn khung cảnh đơn sơ xa lạ trước mắt, trong đầu chợt hiện lên vô số suy đoán.
Y đè nén sóng triều trong lòng, lặng lẽ đảo mắt quan sát, đồng thời cố gắng điều động tứ chi.
Bên ngoài thân thể không có trói buộc gì, y kiên trì một hồi, động tác từ nặng nề chậm chạp dần trở nên linh hoạt, cuối cùng cũng có thể ngồi dậy.
Tầm nhìn không còn bị hạn chế, Ân Thừa Ngọc xoay đầu nhìn khắp xung quanh. Dựa vào mái hiên cong ngoài cửa sổ, y xác định bản thân vẫn còn trong cung.
Chỉ là căn phòng này bài trí quá mức đơn sơ, giường ngủ kiểu liên đệm sáu người, thoạt nhìn như là phòng ở của tiểu thái giám cấp thấp.
Tại sao bản thân lại tỉnh lại ở đây?
Y nhớ rõ lúc trước mình chỉ mệt mỏi vì phê tấu chương mà chợp mắt, ai ngờ mở mắt ra đã đến nơi này.
Trong lòng sinh nghi liên tục, Ân Thừa Ngọc sau khi thích ứng với thân thể liền muốn rời đi. Nhưng khi bước đến cửa, y phát hiện mình không tài nào bước qua nổi–như thể bị một kết giới vô hình giam giữ trong căn phòng này.
Thử vài lần vô ích, cuối cùng y cũng đành từ bỏ, chuyển sang quan sát kỹ nội thất trong phòng.
Lúc y tỉnh lại là nằm ở chiếc giường trong cùng, bên giường là một tủ gỗ cũ, hẳn là để quần áo. Y thử mở tủ tìm manh mối, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua.
Cảnh tượng khác thường khiến Ân Thừa Ngọc thoáng kinh ngạc. Y nhìn cánh tay xuyên qua tủ gỗ, trầm mặc hồi lâu rồi quay lại giường ngồi xuống.
Ngay lúc y đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện.
Sau đó, mấy tiểu thái giám mặc đồng phục xám bê chậu nước đi vào, không một ai nhìn thấy Ân Thừa Ngọc đang ngồi trong góc giường. Trong lòng y đã có chút đoán trước, nên cũng không lấy làm lạ, chỉ lần lượt quan sát từng người.
Cho đến khi thân ảnh gầy cao cuối cùng bước vào, y mới bất chợt đứng bật dậy, thất thanh gọi một tiếng: "Tiết Thứ!"
Tiết Thứ không hề nhìn thấy y, cũng không hề có phản ứng.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Ân Thừa Ngọc mới phát hiện dung mạo Tiết Thứ trước mắt có phần xa lạ.
Khuôn mặt còn mang theo nét non nớt, chừng mười sáu mười bảy tuổi, trầm mặc u ám, mặc đồng phục thái giám cấp thấp giống những người khác. Chỉ là từ đầu đến cuối, hắn không nói chuyện với ai, mà cũng chẳng ai chủ động bắt chuyện với hắn.
Lúc này bên ngoài trời đã tối, Tiết Thứ đặt chậu đồng rửa mặt xuống dưới giường rồi trèo lên nằm nghỉ.
Trên chiếc phản hẹp chỉ trải lớp đệm mỏng, chăn phủ cũng chỉ dày hơn một chút. Có lẽ vì sợ lạnh, hắn không cởi áo mà cứ thế nằm ngủ nguyên cả bộ y phục.
Ân Thừa Ngọc ngồi bên mép giường, chăm chú quan sát khuôn mặt vừa quen vừa lạ ấy, trong lòng mơ hồ sinh ra một suy đoán.
Sau khi trùng sinh, y đã sớm tìm được Tiết Thứ, lúc ấy hắn chưa bị tịnh thân. Nhưng Tiết Thứ trước mắt lại khác hoàn toàn, đã bị tịnh thân, mặc thái giám phục, sống trong phòng ở của nội thị cấp thấp.
Rất giống tình cảnh của y thời bị giam trong lăng.
Khi ấy, sau khi y bị đưa về từ hoàng lăng, Tiết Thứ đã trở thành cửu thiên tuế quyền khuynh triều dã, y chưa từng có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ Tiết Thứ khi mới nhập cung, cũng không thể tra hỏi được gì về quá khứ của hắn.
Ân Thừa Ngọc cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt của hắn.
Ngón tay khẽ chạm vào môi đối phương, y nhẹ nhàng cong khóe miệng: Cửu thiên tuế oai phong lẫm liệt, hóa ra cũng từng có lúc chật vật thế này.
...
Nội thị cấp thấp thường phải dậy từ tờ mờ sáng.
Nghe thấy tiếng động, Ân Thừa Ngọc mở mắt, thấy Tiết Thứ đã thu dọn xong giường chiếu, theo các tiểu thái giám khác ra ngoài làm việc. Y không ôm hy vọng gì mà đi theo hắn, nhưng khi bước qua ngưỡng cửa lại phát hiện lớp kết giới vô hình cản đường kia đã biến mất.
Y bèn lặng lẽ theo sát hắn rời khỏi phòng.
Dựa theo bố cục quen thuộc, y nhận ra đây là khu vực Tây Lục Sở. Từ những lời nói rì rầm của đám thái giám, y biết được hiện tại Tiết Thứ chỉ là một tiểu thái giám quét dọn vô danh thuộc trực điện giám.
Đám tiểu thái giám sau khi bị đại thái giám phân công khu vực dọn dẹp liền lĩnh chổi quét, khăn lau rồi tản ra làm việc.
Phần việc phân cho Tiết Thứ là lau chùi hành lang.
Nhìn thấy hắn xách thùng gỗ ra giếng múc nước, Ân Thừa Ngọc lập tức chau mày. Giờ đang là giữa mùa đông, nước giếng lạnh như băng. Tiết Thứ nhúng khăn vào thùng, vắt ráo rồi cẩn thận lau từng cây cột hành lang. Đôi bàn tay xương khớp rõ ràng, đầy sức lực của hắn đã bị đông đến đỏ bừng, đầu ngón tay còn nổi cả những mụn tê cóng sưng tấy.
Thế nhưng hắn dường như chẳng cảm thấy lạnh hay đau, từng động tác lặp đi lặp lại đều tỉ mỉ cẩn trọng, lau sạch cả lớp bụi phủ trên cột.
Không xa đó, đám cung nhân khác đang vừa làm vừa đùa giỡn, thậm chí trốn việc, nhưng hắn chưa bao giờ tham gia. Chỉ lặng lẽ làm việc, như một con thú hoang sống cô độc, bị tách khỏi bầy đàn.
Tiết Thứ ở đời này cũng vậy, tính tình vốn đã âm trầm lại càng thêm lầm lì. Nhưng đó không phải là yếu đuối cam chịu, mà là con sói cô độc bị ép sống giữa bầy dê, không hợp với xung quanh. Dù sa sút, trong xương cốt hắn vẫn giấu một tia kiêu ngạo lạnh lẽo. Ân Thừa Ngọc vẫn còn nhớ, năm đó ra lệnh trói hắn giải đến Đông cung, hắn quỳ trên đất, ánh mắt lại như ánh mắt của một con sói con.
Còn thiếu niên trước mắt này, giống như một con sói đã bị bẻ nanh nhổ vuốt, bị huấn luyện đến khuất phục nhưng lại không chịu cúi đầu, bị xua đuổi, cô độc giữa bầy đàn.
Có lẽ hắn chưa từng muốn hòa nhập. Nhưng khi Ân Thừa Ngọc nhìn thấy bóng lưng cô đơn lặng lẽ của hắn, trong lòng không khỏi trào dâng chua xót.
Đây chính là đoạn quá khứ mà y chưa từng chứng kiến.
Ân Thừa Ngọc đứng bên cạnh hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay đỏ ửng vì lạnh của hắn.
Tình trạng quái dị ấy kéo dài suốt hai tháng.
Trong hai tháng đó, Ân Thừa Ngọc đã dần nắm được đại khái thời gian thông qua lời nói của những người xung quanh.
Năm nay là năm Long Phong thứ mười tám. Khi y mới tỉnh dậy là vào tháng Mười một, lúc này Ân gia đã bị cuốn vào vụ án tham ô, bị tịch biên tài sản; hoàng hậu bị kinh động dẫn đến sinh non mà mất, y bị phế truất, giam cầm trong hoàng lăng đã được mấy tháng.
Còn Tiết Thứ thì đã tịnh thân nhập cung được tròn một năm.
Ân Thừa Ngọc không hiểu tại sao y lại quay về đời trước, lại còn trong tình trạng quái dị như thế này. Sau khi thử qua đủ cách và phát hiện bản thân không thể rời khỏi Tiết Thứ quá mười bước, y không còn giãy giụa vô ích nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh hắn.
Đời này Tiết Thứ càng thêm trầm lặng u tối. Hắn không có bạn trong cung, vì không biết lấy lòng người khác nên cũng không được đại thái giám trọng dụng, thường xuyên bị phân những việc nặng nhọc bẩn thỉu, lại nhận thù lao thấp nhất.
Nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn không uống rượu, không bài bạc, cũng không hối lộ cầu xin điều gì. Dù là đêm giao thừa cách đây không lâu, hắn cũng không tiêu tốn thêm một đồng bạc nào. Số tiền kiếm được khi làm việc, hắn đều cẩn thận tiết kiệm, giấu trong túi áo bên trong.
Đôi khi, vào những đêm khuya yên tĩnh, khi mọi người đều đã say ngủ, hắn sẽ ngồi trên giường, mượn ánh trăng le lói ngoài cửa sổ để đếm từng thỏi bạc, như thể đang âm thầm tính toán chuyện gì đó.
Cho đến tháng Hai năm sau, hắn mới xin nghỉ ra khỏi cung một chuyến.
Ân Thừa Ngọc đi theo bên cạnh, thấy hắn hiếm khi chi tiền thuê một chiếc xe lừa lọc cọc rời thành.
Y đoán thử nơi hắn muốn đến, lại phát hiện con đường phía trước càng lúc càng quen thuộc–đúng là con đường năm xưa y từng đi khi bị áp giải đến hoàng lăng.
Nơi mà Tiết Thứ muốn đến, lại là hoàng lăng.
Chiếc xe lừa theo đường quen chở hắn đến cổng bên của hoàng lăng. Bên trong hoàng lăng trông coi lỏng lẻo, lính gác đa phần là những lão binh đã lớn tuổi. Tiết Thứ gõ cửa ba cái thật mạnh, một tên lính mũi đỏ rượu ló đầu ra nhìn, thấy là hắn liền không hề bất ngờ, tránh sang một bên: "Lại đến à? Ngươi cũng trung thành thật."
Tiết Thứ không đáp, chỉ đưa cho gã một túi bạc vụn rồi lặng lẽ bước vào.
–Ân Thừa Ngọc đã sống cạnh hắn suốt hai tháng, biết rõ túi bạc ấy gần như là nửa gia tài của hắn.
Ánh mắt y lay động, hít sâu một hơi rồi theo sau.
Quả nhiên, Tiết Thứ đến gần viện lạc mà năm đó y từng sống.
Nhưng hắn không vào, chỉ đứng từ xa ngắm nhìn cánh cổng viện.
Ân Thừa Ngọc cũng nhìn theo hắn. Vì thời gian cách quá xa, y không nhớ rõ mình từng làm gì vào khoảng thời gian này. Mãi đến khi thấy một người khác là chính mình bước ra với con dao rựa trong tay, y mới mơ hồ nhớ lại–đó là lúc Trịnh Đa Bảo lâm bệnh, không dậy nổi, y định ra ngoài chặt vài cành cây khô về sắc thuốc, cũng để đốt lò sưởi ấm.
Tiết Thứ ẩn mình trong góc, chờ khi y rời đi mới bắt đầu giữ khoảng cách mà theo sau.
Người gầy guộc phía trước đã bắt đầu chặt cành.
Trong hoàng lăng trồng không ít cây, sau mùa đông chỉ còn lại toàn cành khô. Với người có thân thể khỏe mạnh thì những cành củi ấy chẳng khó gì, nhưng khi ấy y đã liên tiếp chịu đả kích, thân thể vốn đã yếu sẵn, lại từng bị trúng độc, tuy may mắn sống sót nhưng thân thể đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Ngay cả việc chặt củi, một công việc chỉ cần sức lực, y cũng phải làm rất vất vả.
Tiết Thứ đứng từ xa nhìn một lúc, không bước tới mà vòng sang bên kia rừng.
Hắn mượn lính gác một con dao rựa, không nói một lời mà bắt đầu chặt củi. Hắn có sức, lại nhanh nhẹn. Chẳng bao lâu đã chặt xong một bó lớn. Hắn dùng dây cỏ buộc chặt bó củi rồi vác đến đặt trước cổng sân viện.
Sau đó lại lặng lẽ trốn vào góc khuất.
Chờ một lúc, liền thấy bóng người gầy gò kia kéo lê hai nhánh củi to trở về. Nhìn thấy bó củi được buộc gọn trước cửa, y thoáng sửng sốt, rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Chỉ là Tiết Thứ ẩn nấp quá kỹ, y chẳng phát hiện được gì. Cuối cùng chỉ khẽ cúi người, như đang tạ ơn người vô danh rồi kéo bó củi vào trong sân.
Tiết Thứ không rời đi ngay, hắn đứng đó, ánh mắt tham lam dừng lại trước viện.
Người trong viện đang chật vật nhóm lửa, củi chưa phơi khô, đốt lên sinh nhiều khói đặc. Bóng người kia ngồi xổm bên bếp, dùng quạt nan cẩn thận quạt gió, thỉnh thoảng còn ho vài tiếng, trông thật nhếch nhác.
Đôi mắt Tiết Thứ nổi sóng, chỉ là những cảm xúc trong ấy quá phức tạp, Ân Thừa Ngọc không thể nhìn rõ.
Y lại nhìn về phía chính mình trong sân.
Khi ấy y đã bị giam trong hoàng lăng nửa năm, nếm đủ lạnh nhạt của nhân tình thế thái. Nhưng nhờ có Trịnh Đa Bảo bên cạnh, những việc nặng nhọc y ít khi phải động tay. Mãi đến khi Trịnh Đa Bảo lâm bệnh nằm liệt, y mới phải tự mình làm lấy, tay chân lóng ngóng, lại càng thêm chật vật.
Khi xưa, nhìn thấy bó củi được buộc ngay ngắn ở cổng viện, y từng cảm thấy đôi chút ấm áp. Dù thiên hạ hồ đồ bạc bẽo, tin vào những lời gièm pha bôi nhọ, ruồng bỏ y không thương tiếc. Nhưng vẫn có một vài người, có lẽ vẫn còn nhớ đến những gì y từng làm.
Bó củi kia không thể thay đổi hoàn cảnh bi đát, nhưng trong mùa đông lạnh lẽo ấy, nó đã trở thành tia lửa nhỏ giúp y tiếp tục kiên trì.
Y chưa từng nghĩ tới, chút ấm áp nơi hoàng lăng hoang vắng này, hóa ra lại do chính Tiết Thứ âm thầm mang đến.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tiết Thứ chưa từng nhắc đến.
Ân Thừa Ngọc quay đầu nhìn hắn, khẽ thở dài: "Ngươi còn bao nhiêu chuyện giấu ta?"
Tiết Thứ không nghe thấy, cũng không trả lời.
Hắn đứng lại một lúc rồi xoay người rời đi, lại đánh xe lừa quay về kinh thành.
Sau khi vào cung, hắn không lập tức trở về phòng mà đi tới phòng trực của Tây Xưởng.
Tây Xưởng nay đã suy tàn, thái giám già trực phòng đang ngủ gật trong nhà. Nghe thấy tiếng động, gã quay đầu nhìn, thấy hắn thì liền nở nụ cười: "Nghĩ xong rồi?"
Tiết Thứ gật đầu, đưa ra một túi bạc khác: "Xin công công giúp đỡ một phen."
Thái giám già nhận lấy túi bạc, đi vòng quanh đánh giá hắn một lượt, lại vỗ vỗ tay chân hắn, hài lòng nói: "Tốt, thân thể cường tráng." Có lẽ vì nhận bạc rồi, giọng gã cũng hòa hoãn hơn: "Tần Thiên hộ tuy tính tình tàn nhẫn, nhưng nếu ngươi lanh lợi, có thể sống sót dưới roi của hắn, làm tốt việc, sau này sẽ có tiền đồ."
Tim Ân Thừa Ngọc chợt thắt lại, dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tiết Thứ dường như đã sớm biết mọi chuyện, chẳng có vẻ gì bất ngờ, chỉ hỏi: "Khi nào bắt đầu?"
Thái giám già đáp: "Ngày mai ta sẽ đến trực điện giám báo một tiếng, ngày mốt ngươi có thể đến Tây Xưởng làm việc."
Hai người hẹn xong, Tiết Thứ mới xoay người rời đi. Ân Thừa Ngọc theo bên cạnh hắn, im lặng suốt dọc đường. Cuối cùng y như muốn nói gì, nhưng nghĩ đến việc hắn chẳng thể nghe thấy, chỉ đành khẽ mím môi, nén lời lại.
Y bỗng nhớ đến một lần Tiết Thứ từng nói: Trên lưng hắn có rất nhiều vết thương cũ.
Lúc đó y không hỏi kỹ. Nhưng giờ đây, y đã hiểu rồi.
Những vết thương ấy... là vì y mà hắn cam tâm tình nguyện gánh lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com